Chương 87: Nếm thử 1

Mùng 1 tháng 10 hai người bọn họ mới ở bên nhau, kỳ nghỉ mùng 1 tháng 10 cũng chưa trôi xong, đã ôm ấp hôn hít nâng lên cao các kiểu.

Đáng sợ nhất chính là, Nhiễm Tỉnh…… cũng không phản cảm, ngược lại là rất vui vẻ.

Tuy Phó Tuyết Thần là nam thần đỉnh của chóp, nhưng anh cũng không lạnh lùng, kiêu ngạo hay tự đại của một nam thần mà ngược lại, giáo dưỡng của anh rất tốt, tính cách rộng lượng bao dung, biết pha trò, cũng…… lẳиɠ ɭơ muốn chết, ngay cả đặc biệt ở chung với một chàng trai tốt, khi xa lạ bạn sẽ cảm thấy xa xôi không chân thật, quen thuộc liền cảm thấy chơi thật thích.

Kiểu tính cách này của anh, nghĩ đến bạn bè hẳn là rất nhiều, hơn nữa đều là thiết từ cái loại này, phẩm chất thật sự không thể chọn.

Dưới tiểu khu, Nhiễm Tỉnh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn chàng trai dưới ánh đèn đường mờ nhạt, ở chung mấy ngày ngắn ngủi, ấn tượng của Nhiễm Tỉnh đối với Phó Tuyết Thần hoàn toàn đổi mới, nhãn dán nam thần học bá xé xuống, đổi thành chữ cợt nhả đáng yêu kia.

Ừm, Phó Tuyết Thần ở trong lòng cô đã từ siêu đẹp trai suy đồi thành siêu hài hước.

Nhưng mà Nhiễm Tỉnh rất thích Phó Tuyết Thần như vậy, ở chung với anh rất thoải mái.

Thật ra Nhiễm Tỉnh là một cô gái khá chậm nhiệt, quan hệ giữa cô và bạn cùng phòng cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới tốt đẹp, nhưng Phó Tuyết Thần, từ xa lạ đến quen thuộc, chỉ dùng không đến một tháng, hơn nữa cảm giác rất ăn ý và thoải mái, đùa giỡn tán dóc với anh hoặc là dính cùng một chỗ với nhau đều rất vui vẻ sung sướиɠ, vì thế bỗng nhiên có một loại thích thú “Quen biết anh, ngỡ như cố nhân quay về”.

“Em lên đây! Anh cũng trở về sớm một chút đi, ngày mai còn phải lên máy bay về Hàng Châu.”

Nhiễm Tỉnh cười dặn dò.

Nhiễm Tỉnh mua vé máy bay số 6 về trường học, sa đọa mấy ngày, mấy ngày cuối cùng phải về trường học bổ sung, trước đó Phó Tuyết Thần từng hỏi cô, đương nhiên mua cùng một chuyến bay trở lại trường.

Phó Tuyết Thần nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Nhiễm Tỉnh xoay người rời đi.

Phó Tuyết Thần đột nhiên nghĩ tới gì đó, thuần hậu mở miệng: “Chờ một chút.”

Bước chân Nhiễm Tỉnh dừng lại, xoay người nhìn anh, chờ lời phía sau của anh.

Phó Tuyết Thần đi lên trước, hôn một cái ở trên má Nhiễm Tỉnh, nói: “Goodbye kiss.”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Phó Tuyết Thần vẫy vẫy tay, bắt đầu đuổi người: “Được rồi, đi lên đi! Không phải ngày mai còn phải lên máy bay sao!”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Nhiễm Tỉnh cực kỳ yếu ớt trừng mắt liếc anh một cái, lúc này mới tăng tốc bước chân đi về phía tiểu khu, có điều khi đi đến phòng bảo vệ, vẫn không kìm được quay đầu lại, nhìn Phó Tuyết Thần.

Thấy chàng trai đứng ở dưới ánh đèn mờ nhạt chăm chú nhìn cô rời đi, cô liền lộ ra một nụ cười tươi, lại phất phất tay với anh, lúc này mới chạy chậm rời đi.

Phó Tuyết Thần nhìn Nhiễm Tỉnh biến mất ở trong tầm mắt, buồn cười lắc đầu.

Trước đây anh chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng nếm thử mùi vị yêu đương, bây giờ chẳng qua chỉ vừa nếm thử mà đã mê luyến không thôi, cũng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao từ xưa đến nay nhiều vương hầu khanh tướng đều té ngã ở trong tay phụ nữ như vậy.

Lúc Nhiễm Tỉnh về đến nhà, nhìn thấy Nhiễm Tư Trạch đang ở phòng khách chờ cô, thấy cô trở về, ông giơ tay xem đồng hồ, nói: "Tỉnh Tỉnh, sao hôm nay con về muộn thế, gần 10 giờ rồi."

Nhiễm Tỉnh vừa thay giày vừa trả lời: "Không phải trước đó con nói với ba rồi sao, hôm nay con về muộn."

Nhiễm Tư Trạch quan tâm hỏi: "Cả ngày hôm nay đều ở ngoài, làm gì đó?"

Nhiễm Tỉnh thẳng thắn trả lời: "Hẹn hò với bạn trai."

Nhiễm Tư Trạch hiển nhiên là không tin, không ai hiểu con gái bằng cha, Nhiễm Tỉnh chính là kiểu người F.A trời sinh, tìm được bạn trai mới lạ. Ông thở dài một tiếng, nói: "Tỉnh Tỉnh, có phải ngày nào ba cũng chèn ép con tới phát phiền nên con mới chạy ra ngoài cả ngày phải không?"

Lúc này Nhiễm Tỉnh mới nghiêm túc nhìn về phía Nhiễm Tư Trạch.

Cô đã nói rất nhiều lần, đi hẹn hò với bạn trai, nhưng Nhiễm Tư Trạch lại sống chết không tin.

Cảm giác trong mắt ông, cả đời này cô cũng không tìm nổi bạn trai .

Nhiễm Tỉnh vốn định giải thích một chút, nhưng vừa mới hẹn hò với Phó Tuyết Thần không lâu, còn chưa đến mức có thể gặp người lớn trong nhà. Vả lại với tính cách cuồng con gái như Nhiễm Tư Trạch, nếu biết chuyện con gái yêu đương, chắc chắn ông sẽ nhịn không được mà tra hỏi ba đời tổ tiên nhà người ta.

Nhiễm Tỉnh lạnh nhạt trả lời: "Ba chèn ép con được sao? Từ nhỏ đến lớn, biết bao lần ba lải nhải muốn con ra ngoài cố gắng giao tiếp mở rộng mối quan hệ, con nghe sao?"

Trái tim Nhiễm Tư Trạch chịu một đòn trí mạng.

Con gái ông lớn như vậy, chưa bao giờ trở thành dáng vẻ mà ông hy vọng. Từ nhỏ cô vốn thông minh luôn có chủ kiến, không phải đứa trẻ ông nói gì cũng nghe.

Khuôn mặt hiền hòa tuấn tú của Nhiễm Tư Trạch tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, chỉ nhẹ nhàng nói: "Tỉnh Tỉnh, ba thấy con mỗi ngày đều lười biếng nằm nhà, không nhịn được có chút ghét bỏ, cảm thấy con suốt ngày rúc trong nhà như vậy không tốt lắm, nhưng đến khi con không có nhà, lại không nhịn được nhắc tới con."

Tóm lại, toàn thân Nhiễm Tư Trạch tràn ngập cảm giác chua xót cùng bất đắc dĩ của người cha già.

Nuôi con gái thật là khó quá mà.

Con gái đáng yêu xinh đẹp như vậy, ở lì trong nhà thì lo cô cả đời này phải sống cô đơn, không ở nhà lại lo cô bị con sói nào tha đi mất.

Sầu đời.

Nhiễm Tỉnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, giọng nói thanh thúy non nớt: "Như nhau cả thôi, bản tính con người là như vậy, lúc con không ở nhà, có chút nhớ hai người, nhưng khi về đến nhà rồi, ở lâu lại thấy có hơi chán."

Dừng một chút, cô bổ sung, nói: "Yên tâm, ngày mai con lại cút đi."

Ba Nhiễm lắc đầu cười.

Thật ra, so với đám bạn có con cái học đại học một năm gặp được mặt nhau được mấy lần, con gái nhỏ nhà ông vẫn còn lưu luyến gia đình lắm, động một chút lại chạy về nhà, cũng tốt lắm chứ.

Tuy rằng ngoài miệng nói toàn lời ghét bỏ, nhưng đó cũng là vì muốn tốt cho con gái, hy vọng sau này cô có thể hạnh phúc.

Con gái do mình sinh ra, hơn nữa cũng chỉ có duy nhất đứa con này, làm sao mà ba Nhiễm cảm thấy ghét bỏ được, muốn còn không kịp chuyện cô thường xuyên về nhà, càng muốn cô mỗi ngày đều ở nhà không cần đến trường.

Ba Nhiễm lại nhìn đồng hồ, 10 giờ, ông biết sáng mai con gái còn có chuyến bay, cũng không lải nhải nữa, chỉ dặn dò nói: "Vậy con đi ngủ sớm một chút, muốn về nhà tùy tiện chọn một ngày cuối tuần hoặc ngày nào được nghỉ rồi về cũng được, dù sao trong nhà cũng không thiếu tiền, tiền vé máy bay cũng chưa bao giờ thiếu. Chỉ là.......ba mẹ cũng hy vọng bình thường con có bạn bè giao hữu, nói cho cùng ở nhà mãi cũng không tốt, nên mới không nhịn được mà lải nhải với con mấy câu, con cũng đừng để trong lòng."

Nội tâm Nhiễm Tỉnh cảm thấy ấm áp, cô biết ba cô thực sự vừa nuông chiều vừa đau xót cô, mới có thể nhắc mãi như vậy, nếu không một tổng giám đốc lớn như vậy, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà quản cô.

Nhiễm Tỉnh ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi, bị hai người lải nhải nhiều năm như vậy, đã sớm thành thói quen."

Dừng một chút, lại nói: "Vậy ba, con đi ngủ đây, ba cũng đi ngủ sớm một chút nha."

Ba Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu.

Nhiễm Tỉnh lên lầu, trở về phòng ngủ của mình, rửa mặt xong, nằm trên giường, liền nhìn thấy điện thoại có tin nhắn chờ, vị blogger kia đã gửi tin nhắn qua.

Nhiễm Tỉnh click mở xem ảnh chụp, tấm ảnh đầu tiên chính là cảnh hôn.

Thời gian vào buổi tối, đầu đường Xuân Hi dòng người đi qua đi lại tấp nập không thôi, thiếu nữ bị ôm eo đang kiễng chân ngửa cổ đón nhận nụ hôn của nam sinh cao lớn...

Ảnh chụp cũng không có thêm hiệu ứng gì, chỉ là bối cảnh có bị chỉnh sửa một chút, ánh đèn và biển người đều biến thành quầng sáng hư ảo, thời gian dường như dừng lại, chỉ còn hình thành chàng trai và cô gái hôn nhau say đắm giữa đường phố ồn ào, náo nhiệt.

Bức ảnh cực kỳ đẹp mắt, gợi cảm xúc như một tình yêu trong phim điện ảnh.

Cái người Nhiễm Tỉnh này..... Mạch não của cô từ trước đến giờ tương đối trong sáng, cô lưu lại bức ảnh, sau đó phóng to lên, cố ý phóng to chỗ hai người môi lưỡi tiếp xúc, tỉ mỉ ngắm một hồi, xác nhận không có chi tiết nào muốn hủy tam quan, vỗ ngực bộp bộp thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Còn tốt, còn tốt, không chụp được cảnh Phó Tuyết Thần luồn đầu lưỡi vào.

Bằng không, tưởng tượng đến cảnh vị blogger kia phóng to chi tiết nhỏ đó, thấy được một đoạn đầu lưỡi, thì...mất mặt quá đi a a a a a!

Nhiễm Tỉnh kiểm tra xong bức ảnh hôn đó, xác nhận không có điểm bất thường, đến lúc xem ảnh chụp đường phố lại cực kỳ lạnh nhạt.

Đến ảnh hôn của mình cũng đã xem, thì ảnh chụp đường phố, vô cảm rồi.

Nhiễm Tỉnh tùy tiện lưu một loạt ảnh, sau đó ấn mở Weibo.

Trên trang chủ, vừa vặn hiện ra ảnh mới cập nhật của blogger đường phố kia.

Kiểu blogger nhϊếp ảnh đường phố như vậy, cơ bản mỗi lần đăng ảnh đều đăng theo kiểu 9 ô vuông. Dù sao cũng là ảnh chụp đường phố, mục đích là chụp những phong cảnh khác nhau để mọi người tham khảo một chút, nhưng blogger hôm nay lại chỉ đăng ảnh của Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh, đã đăng mấy bức ảnh đường phố, cũng đăng luôn mấy tấm Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh cực kỳ đáng yêu nhìn thẳng vào ống kính giơ tay chữ V.

Dòng trạng thái là: "Hôm nay gặp được một cặp tình nhân vô cùng đáng yêu ở đường Xuân Hi, cho nên đêm nay lười biếng chỉ đăng ảnh hai người bọn họ, mau đến chiêm ngưỡng nhan sắc đỉnh cao của người qua đường."

Chủ blog có hơn ba mươi vạn lượt theo dõi tuyệt đối không phải để trưng cho đẹp, vừa đăng lên Weibo không đến nửa tiếng, đã có vài trăm bình luận.

Nhiễm Tỉnh nhấn vào xem ——

"Chàng trai này, tuyệt quá đi! Chỉ mặc áo phông với quần jean mà lại đẹp trai như vậy!”

"Trời ạ, đây quả thật là nhan sắc đỉnh cao, anh trai nhỏ đúng là trêu người mà, đáng tiếc là có bạn gái rồi 1551*."

(*) Ngôn ngữ mạng TQ mô tả âm thanh tiếng khóc.

"Đây là kiểu trang phục gì vậy, quần áo hai người này mặc đều cực kì đơn giản, hoàn toàn dựa vào khuôn mặt! Quả nhiên đây là một thế giới nhìn mặt, mặt đẹp mặc gì cũng đẹp."

"Chị gái nhỏ cực kì đáng yêu siêu xinh đẹp, đệ nhất mỹ nữ lại có chút ngốc nghếch, ngưỡng mộ."

"Chỉ có tôi chú ý tới chênh lệch chiều cao thôi sao? Nữ sinh này chỉ cao tới ngực nam sinh, khoảng cách chênh lệch tầm 30cm đó!"

"Tôi lớn như vậy lần đầu tiên thấy anh trai nào cao như vậy, a, tôi thấy có điểm không đúng lắm."

Ánh mắt của người qua đường luôn bị thu hút bởi người đẹp, hồi đó "anh trai giường trên" cũng hot như vậy.

Nhiễm Tỉnh sử dụng mạng xã hội chủ yếu là Wechat, Weibo không sử dụng nhiều lắm, cô không phải loại con gái thích đăng ảnh công khai trên mạng xã hội, cho nên chỉ tùy ý xem một chút, ngay cả nhấn like cũng chưa từng.

Vốn dĩ tưởng rằng chuyện này sẽ mau qua, nhưng ngay sau đó làm mới trang chủ, lại thấy chủ blog đăng bài này một lần nữa.

Blogger chụp đồ nam lúc trước nói: "Tôi liếc mắt một cái liền nhìn trúng anh chàng này, muốn chụp một bức ảnh đường phố cho cậu ấy, nhưng lại bị từ chối, lý do...Một lời khó nói hết..."

Blogger chụp đồ nữ chia sẻ lại bài viết: "Tôi cũng muốn chụp một bức ảnh trên phố cho chị gái nhỏ này, cũng là bị anh trai kia từ chối, sau đó đồng nghiệp đã nói cho tôi lý do, khóc."

Blogger chụp đồ đôi lại chia sẻ bài viết một lần nữa, nói: "Ha ha ha ha ha anh trai nhỏ nói không dễ dàng mới thoát kiếp độc thân, nếu muốn khoe cũng chỉ khoe ảnh chụp đôi nên mới không đồng ý chụp đơn ảnh người với phố, cậu ấy còn để lại email để tôi gửi ảnh gốc và bản chỉnh sửa cho cậu ấy lưu làm kỷ niệm, còn muốn tôi ghép ảnh hai người bọn họ, cuối cùng còn cho tôi chụp cảnh hôn của hai người. Tóm lại, cặp đôi này quả là đáng yêu ha ha ha ha ha!"

Loại truyện cười ngốc nghếch này vốn cực kỳ hấp dẫn người khác.

Dưới phần bình luận lại càng thêm sôi nổi ——

"Rõ ràng là tôi tới xem quần áo, tại sao lại đột nhiên ăn phải cơm chó thế này."

"Đáng yêu chết đi được, cười chết tôi mất!"

"Ngọt quá đi, bắt đầu cảm thấy chua chua, tôi vừa ăn chanh."

"Ha ha ha ha ha anh trai nhỏ ngốc nghếch, trông thì rất lạnh lùng nhưng có vẻ IQ không cao lắm nhỉ."

"Thôi đi, chỉ số thông minh rất cao đó, cậu ấy hình như là ở Trúc Viện, tôi có bạn học đại học ở đó, cho nên đã từng xem qua ảnh chụp của cậu ấy, cậu ấy là giáo thảo của trường học, hơn nữa còn là đại thần của Trúc Viện, học tập trâu bò cực kỳ. Mấy người có thể kiểm tra bức ảnh những người đoạt giải Khâu Tái năm nay, có cậu ấy trong đó."

"Tôi tra Baidu giải Khâu Tái một chút, sau đó liền kinh ngạc."

Ngay cả chủ blog cũng không nhịn được trả lời bình luận: "Đờ mờ, học bá sao! Thâm tàng bất lộ! Nhưng mà cậu ấy thật sự không làm mình làm mẩy chút nào, hơn nữa còn cực kỳ chiều bạn gái, nhìn bạn gái bằng ánh mắt lấp lánh! Tôi có ấn tượng cực kỳ tốt với cậu ấy!"

Phó Tuyết Thần quá mức kinh tài tuyệt diễm, chỉ bằng mặt đã thu hút không ít sự chú ý, huống chi việc học của anh còn đặc biệt nổi trội, tiếng tăm lẫy lừng.

Nhiễm Tỉnh chỉ mới đọc bình luận một lúc, tốc độ chia sẻ bài viết nguyên văn đã tăng gấp đôi, hiển nhiên mọi người đều bị kinh ngạc bởi giá trị nhan sắc thần tiên của học bá trường danh giá này.

Nhiễm Tỉnh với việc này tập mãi đã thành thói quen, nam sinh như Phó Tuyết Thần bất luận khía cạnh nào cũng có thể hấp dẫn người khác, tùy tiện chụp một tấm ảnh trên phố cũng có thể khiến náo loạn quy mô nhỏ.

Cô lại tùy ý đọc bình luận một lúc nữa, cũng hết hứng với đề tài này, trực tiếp đi ngủ.

Bên kia, Phó Tuyết Thần trở về khách sạn. Anh rửa mặt xong, mở máy tính kiểm tra ảnh chụp hôm nay một chút rồi nói một tiếng cảm ơn với chủ blog.

Nhìn bức ảnh hôn hoàn mỹ tới từng chi tiết, Phó Tuyết Thần cực kỳ hài lòng, trực tiếp ấn chuột phải lưu tấm ảnh, cài đặt thành hình nền máy tính.

Về phần bình luận trên mạng, anh cũng không để ý, anh bán nhan sắc chính là để lấy ảnh chụp, cho dù người khác có bàn tán như thế nào anh cũng không quan tâm, trên thực tế, người như anh đẹp trai từ nhỏ đến lớn, từ bé đã xuất sắc, sống trong lời bàn tán của dư luận.