Phó Tuyết Thần cười khẽ hỏi: “Cậu là blogger nhϊếp ảnh đường phố theo loại hình nào?”
Blogger: “Thời trang nam.”
Phó Tuyết Thần lễ phép từ chối “Vậy xin lỗi, tôi không muốn chụp.”
Blogger không thể chụp hình, không phải không có tiếc nuối, người trước mặt anh ta thật sự rất đẹp, quần áo có phong cách riêng lại không lỗi thời, nếu muốn chụp hình đường phố đăng Weibo chắc chắn không thiếu sự nổi tiếng.
Nhưng, một người đẹp trai như vậy, không muốn bị chụp hình là chuyện thường tình, blogger tiếc thì tiếc, cũng chỉ có thể đi tìm một bạn trai sáng sủa khác, chỉ là, anh ta vẫn thường xuyên quay đầu lại nhìn về hướng Phó Tuyết Thần.
Đi thêm một đoạn, lại có blogger muốn chụp hình đường phố cho hai người.
Phó Tuyết Thần tươi cười ôn hòa hỏi “Cậu là blogger nhϊếp ảnh đường phố chụp loại hình nào?”
Blogger “Nhϊếp ảnh đường phố dành cho nữ.”
Phó Tuyết Thần liếc nhìn Nhiễm Tĩnh một cái, từ chối “Xin lỗi, bạn gái tôi không muốn chụp”
Nhiễm Tỉnh thấy Phó Tuyết Thần tự từ chối giúp cô, cũng không để ý, tiếp tục đi dạo và trò chuyện bên cạnh anh.
Có lẽ lúc này có quá nhiều blogger đến đường Xuân Hi lấy tư liệu sống cho ảnh chụp đường phố, vài phút sau, hai người họ lại được xin chụp hình đường phố.
Phó Tuyết Thần mỉm cười, hỏi như thường lệ: “Anh là nhϊếp ảnh đường phố theo loại hình nào?”
Blogger là một người đàn ông, giọng nói thô kệch “Đồ đôi.”
Phó Tuyết Thần thẳng thắn trả lời “ok”, anh muốn chụp như thế nào tôi và bạn gái đều sẽ phối hợp.
Blogger thấy hai người đồng ý ngay, cảm ơn rối rít.
Phó Tuyết Thần và blogger thương lượng nên bắt đầu chụp như thế nào.
Đôi mi như cánh bướm của Nhiễm Tỉnh lay động hai lần, có hơi bất ngờ.
Lúc trước, không phải anh ấy đã từ chối hai người blogger chụp ảnh đường phố hay sao, làm thế nào mà đột nhiên muốn chụp ảnh đường phố.
Tuy rằng Nhiễm Tỉnh thấy khó hiểu, nhưng cũng im lặng không lên tiếng, chụp bức ảnh thôi mà, chuyện nhỏ.
Cô nghiêm túc nghe ý tưởng chụp của blogger, sau đó phối hợp với Phó Tuyết Thần chụp vài bức ảnh.
Đúng lúc blogger đầu tiên muốn xin chụp hình ở gần đây, thấy Phó Tuyết Thần từ chối lời mời chụp hình của cậu ta mà giúp đồng nghiệp, tức giận nói “Không phải cậu nói không muốn chụp hình sao”
Trí nhớ Phó Tuyết Thần tốt lạ thường, đương nhiên nhớ người đối diện chính là blogger chụp đồ nam lúc trước, anh vô cùng chân thành tha thiết nói: “Đây là lần đầu tiên tôi và bạn gái cùng đi dạo phố, tất nhiên muốn chụp hình đôi.”
Ngừng một chút, anh nói tiếp: “Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi kiếp độc thân, bây giờ tôi không muốn chụp hình một mình chút nào, cô đơn lẻ bóng thật đáng thương.”
“Tôi rõ ràng là người có bạn gái.”
“Có bạn gái không khoe ra, lại còn chụp hình một mình lỡ như người ta cười nhạo là cẩu độc thân, tôi bị ngu hay gì? ”
Blogger thời trang nam: “....”
Blogger thời trang đôi: “...”
Nhiễm Tỉnh: “....”
Không ngờ lúc trước từ chối chụp hình đơn, là có ý muốn chụp hình chung.
Được lắm.
Sự thật đã được phơi bày khắp thiên hạ.
Phó Tuyết Thần giải thích nguyên nhân cho blogger chụp thời trang nam xong, tìm blogger chụp đồ cho các cặp đôi để xem ảnh chụp, kỹ thuật chụp hình của blogger kiểu này cũng không tồi, tuy rằng chụp ngẫu hứng, nhưng chụp rất đẹp rất cao cấp.
Trong ảnh, giữa dòng người đông đúc trên đường Xuân Hi, Phó Tuyết Thần mặc áo trắng quần đen sánh vai cùng Nhiễm Tĩnh đang mặc váy caro đen trắng, vẻ mặt lạnh nhạt, tản ra sự tàn bạo từ trong xương cốt, có một sự thờ ơ và lạnh lùng của người mẫu trình diễn.
Nhϊếp ảnh đường phố, để đẹp, thì phải có một loại khí chất kiêu ngạo lạnh lùng đẹp trai.
Cho nên, ảnh chụp làm cho người ta có cảm giác vừa đẹp vừa phá cách.
Phó Tuyết Thần rất hài lòng, hai người vội trao đổi weibo cho nhau, còn đưa ra đủ loại yêu cầu: “Anh làm ơn chỉnh sửa cho tôi với bạn gái đẹp đôi một chút.”
“Đúng rồi! Chừng nào anh mới sửa ảnh xong!”
“Chỉnh xong có thể gửi ảnh gốc và ảnh đã chỉnh sửa cho tôi không?”
“Đây là bức ảnh đầu tiên đi dạo ở đường Xuân Hi của tôi và bạn gái, tôi muốn in ra gìn giữ cẩn thận.”
Trên gương mặt Nhiễm Tỉnh nhuốm chút sắc hồng không tên.
Trời ạ, bạn trai cô có hơi đáng sợ!
Cô thật sự không ngờ đi theo bạn trai lại mất mặt như vậy, liền kéo cánh tay anh, thúc dục: “Đi, đi thôi….”
Blogger làm kiểu đề tài này, vốn dĩ tính cách không tệ, hơn nữa đôi tình nhân này vừa hài hước vừa ngốc nhưng cũng thật ngọt ngào, đặc biệt là cậu trai, mẹ nó quá thủ đoạn, cậu ta cười tủm tỉm hứa hẹn nói: “Khoảng 11 giờ là tôi đã có thể chỉnh xong đăng lên Weibo, đến lúc đó cậu nhắn vào email của tôi, tôi sẽ gửi ảnh chụp cho cậu.”
Phó Tuyết Thần hài lòng nói cảm ơn: “Cảm ơn!”
Sau đó, hỏi thêm: “Vậy anh trai này, ngoài chụp đồ đôi, anh có chụp hình hôn nhau không?”
Blogger: “....”
Nhiễm Tỉnh : “.....”
Chuyện ngang ngược như vậy.
Xấu hổ, tức giận và ngại ngùng đan xen trên khuôn mặt nhỏ của Nhiễm Tỉnh.
Phó Tuyết Thần, ở trước mặt em anh cợt nhả một chút là đủ rồi, sao ở trước mặt người lạ anh cũng cợt nhả như vậy.
Nhiễm Tỉnh không chịu nổi, trực tiếp ôm lấy cánh tay Phó Tuyết Thân, cố gắng kéo anh đi, đỡ phải để anh ở bên ngoài làm mất mặt, cô nóng nảy nói: “Phó Tuyết Thần, mau đi thôi, nhanh lên….”
Phó Tuyết Thần cao to, sức lực Nhiễm Tỉnh lại yếu, căn bản kéo như không.
Phó Tuyết Thần không trả lời bạn gái, vẻ mặt chân thành nhờ vả blogger: “Anh trai nhỏ, làm ơn chụp giúp tôi và bạn gái tấm hình hôn nhau được không?”
Blogger: “...”
Màn ăn cẩu lương này tức no cả bụng!
Nhiễm Tỉnh: “....”
Cô đã từ bỏ việc kéo anh đi, trực tiếp bỏ anh ra, tự đi một mình.
Phó Tuyết Thần, muốn mất mặt thì tự anh mất mặt một mình đi, đừng kéo em theo, cảm ơn.
Phó Tuyết Thần thấy Nhiễm Tỉnh bỏ đi, đưa tay nắm lấy cổ tay phải của cô, kéo mạnh lại.
Nhiễm Tỉnh bước hụt, lảo đảo sa vào trong lòng ngực Phó Tuyết Thần.
Phó Tuyết Thần ôm chặt lấy vòng eo thon của Nhiễm Tỉnh, cúi xuống hôn vào môi cô.
Blogger tất nhiên hiểu ý, bấm chụp liên tục “Tách” “Tách”, còn nhanh chóng lùi về phía sau chụp bức ảnh toàn cảnh cho hai người họ.
Tóm lại, ảnh hôn nhau được chụp 360 độ không góc chết.
Nhiễm Tỉnh ngã vào trong l*иg ngực của Phó Tuyết Thần, bị Phó Tuyết Thần giam cầm rồi hôn môi, tim đập “bịch bịch bịch” như sắp nổ tung đến nơi.
Trên đường đông người qua lại, bên cạnh còn có nhϊếp ảnh gia chụp ảnh “Tách tách”, xấu hổ vô cùng.
Cô đẩy anh ra theo bản năng, nhưng sức mạnh của nam nữ đối lập rất lớn, chỉ với chút sức mạnh này của cô, Nhiễm Tỉnh chưa bao giờ là đối thủ của anh, cô đẩy nửa ngày, anh cũng không hề nhúc nhích, không chỉ như thế, hành động phản kháng của cô thậm chí còn biến thành động tác tình cảm trong tiềm thức.
Nhiễm Tỉnh không đẩy được, cô cam chịu buông tha, tùy ý để anh giở trò lưu manh trên môi cô.
Chỉ dựa vào sự phối hợp của Phó Tuyết Thần buổi chụp hình nhanh chóng kết thúc.
Cô lập tức cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Phó Tuyết Thần, không phải anh chỉ muốn chụp hình hôn môi thôi à sao đầu lưỡi lại với vào nhiều quá vậy.
Một đống suy nghĩ hỗn loạn trong lòng Nhiễm Tỉnh, rất nhanh, những suy nghĩ rối rắm ấy hoàn toàn biến mất, suy nghĩ của cô rối rắm, rối đến mức chỉ còn lại sự liếʍ láp thô bạo của người đàn ông, vòng eo đang dần bị cánh tay siết chặt và trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Phó Tuyết Thần vì muốn cho blogger thời gian để phát huy, nên nụ hôn này có hơi lâu, năm phút sau, anh mới buông Nhiễm Tỉnh ra.
Khuôn mặt Nhiễm Tỉnh hoàn toàn ửng hồng, đôi mắt trong suốt mơ màng, nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt, cô thở hổn hển, bị anh hôn, còn chụp hình hôn nhau, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười xen lẫn một chút bực bội.
Cuối cùng cô không biết mình đã tìm cho bản thân tấm chồng thần tiên ngớ ngẩn gì nữa.
Cảm giác mỗi lần mở ra đều là bất ngờ.
Cột hơi của Phó Tuyết Thần tốt đến đáng sợ, hôn lâu như vậy, hít thở vẫn đều đặn như cũ.
Anh chờ Nhiễm Tỉnh bình tĩnh trở lại, đứng vững gót chân, thì không buồn quan tâm đến đạo cụ chụp ảnh là bạn gái nữa, anh sải bước về phía người blogger kia, mặt không đỏ hơi không hụt, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt hỏi: “Chụp đẹp không có muốn tôi làm lại thêm một lần không?”
Tư thế đó, nhã nhặn hờ hững không giống như vừa mới làm một hành động cợt nhả.
Giọng điệu đó, như thể đang nói chuyện một câu chuyện hết sức bình thường “Ăn cơm chưa”.
Nhiễm Tỉnh: “...”
Nhiễm Tỉnh không thể nhìn nổi nữa, chỉ cầu trời khấn phật giáng xuống một đạo lôi kiếp, đưa tên yêu nghiệt này đi đi.
Blogger cũng kinh ngạc với phản ứng của Phó Tuyết Thần, rõ ràng mới mới hôn xong, thế mà người này vẫn có khí chất trong sáng thanh cao như tiên giáng trần không vương hạt bụi.
Blogger bất ngờ cảm thán, cũng không nói thêm gì, chỉ đưa ảnh chụp cho Phó Tuyết Thần xem.
Phó Tuyết Thần nhìn ảnh hai người ôm hôn nhau trên màn hình, từng lỗ chân lông đều tỏ ra sự sung sướиɠ, buổi chụp hình ôm hôn rộn ràng nhốn nháo ở đầu đường này như cảnh trong phim truyền hình vậy, ngọt mà còn đơn giản, anh khen liên tục “Không tệ không tệ, chụp rất đẹp, tấm chụp xa này rất nghệ thuật.”
Ngay sau đó, các kiểu nịnh bợ như “Kỹ thuật chụp hình của anh trai này, đỉnh thật không hổ là blogger.”
Blogger được khen vui vẻ: “Kỹ thuật chụp hình của tôi cậu cứ yên tâm.”
Phó Tuyết Thần nhìn blogger nháy mắt vài cái: “Còn nữa, anh thật sự hiểu được cần phải chụp như thế nào.”
Blogger được nịnh bắt đầu thấy hơi lâng lâng, ánh mắt liếc nhìn Phó Tuyết Thần đầy ẩn ý “Đó là điều cần thiết, Weibo của tôi hơn ba mươi vạn người hâm mộ tất cả đều dựa vào thực lực.”