Chương 83: Trèo cao

“Trường đại học lý tưởng của em vẫn luôn là đại học Tứ Xuyên, trước khi thi đại học, ba mẹ cũng của em cũng hy vọng em thi vào đại học Tứ Xuyên, nhưng với điểm số kia của em, đi học đại học Tứ Xuyên, không phải bệnh viện Hoa Tây sẽ rất thiệt thòi. Em muốn nộp đơn vào đại học Tứ Xuyên nhưng ba mẹ em lại…… Không cho phép.”

Phó Tuyết Thần nghe xong, không nhịn được bật cười, vận may của cô gái này quả thật vô cùng tốt, khiến cô ấy có thể thi đỗ đại học, anh kéo tay cô, động tay động chân nhéo nhéo, khẽ cười nói: “Quả thật vận may tốt, học cùng trường đại học với anh, sau đó còn gặp anh.”

Nhiễm Tỉnh lại liếc anh một cái, người này rất tự luyến, cô không muốn trêu chọc anh nên đã hỏi Phó Tuyết Thần: “Còn anh thì sao, học cấp ba như thế nào? Thi đại học thế nào?!”

Nhiễm Tỉnh vẫn rất tò mò về quá khứ của Phó Tuyết Thần.

Vị này đại thần, cấp ba đã từng giành được huy chương vàng trong cuộc thi Olympic Toán, sau đó lại tham gia vào cuộc thi toán học Khâu Thành Đồng của đại học, theo lý thuyết, kiểu sinh viên hay tham gia vào các kỳ thi này như anh, có thể cử đi học tại Thanh Bắc (*), nhưng anh lại học cùng trường đại học với cô, là cử đi học không thành công? Hay là học lệch dẫn đến không đi được Thanh Bắc?

(*)Thanh Bắc: Thanh Hoa và Bắc Đại (Bắc Kinh) là hai trường đại học top đầu của Trung Quốc

Phó Tuyết Thần bình tĩnh nói: “Thi đại học, anh cảm thấy rất đơn giản, toán được 150 điểm, môn tổng hợp được 295 điểm, ngữ văn……”

Nhiễm Tỉnh lại khϊếp sợ rồi, không đợi anh nói xong, người học dốt toán như cô đã giật mình nhịn không được hỏi: “Sao anh có thể thi môn toán được 150 điểm?!”

Đương nhiên Phó Tuyết Thần không hề giấu giếm bạn gái, thoải mái hào phóng đưa ra cách làm bài để đạt được điểm tuyệt đối của môn toán trong kỳ thi đại học: “Đọc kỹ các câu hỏi, chỉ cần không nhìn lầm đề là có thể thi được 150 điểm.”

Nhiễm Tỉnh: “…………”

Học bá các anh hợp lại chỉ cần không nhìn lầm đề là có thể đạt được điểm tuyệt đối!

Tôi xin chào tạm biệt!

Nhiễm Tỉnh lặng lẽ cách xa Phó Tuyết Thần một chút, tự nhận thấy bản thân hoàn toàn không ở cùng thế giới với người vừa chuyên toán vừa là học bá ngành khoa học và công nghệ này.

Phó Tuyết Thần thấy cô lùi ra xa mình, hai tay ôm người ra dáng học tra đang run bần bật giữa trời nắng nóng, diễn vừa sâu lại vừa hài, trông vô cùng đáng yêu, anh cảm thấy dường như trong l*иg ngực có một sợi lông tơ ngọ nguậy, ngứa ngáy đến khó chịu, buộc miệng trêu đùa vài câu: “Sao thế? Tự nhiên run dữ vậy.”

Nhiễm Tỉnh liếc anh một cái, hững hờ đáp: “Cảm thấy học tra như em với học bá như anh không phải người cùng một thế giới.” Phó Tuyết Thần nghe cô châm chọc lập tức lên tiếng: “Nếu không phải người cùng một thế giới, vậy là em có khả năng giao tiếp với người cõi âm hả?”

Giao tiếp với người cõi âm…

Thoắt cái, mặt Nhiễm Tỉnh chẳng khác gì mặt trời bốc cháy, Phó Tuyết Thần ai oán: “Em nghĩ đi đâu vậy, suốt ngày chỉ toàn nghĩ chuyện đen tối, ý anh chỉ là hôn thôi.”

Nhiễm Tỉnh: “............”

Con mẹ nó, ai mới là người trong đầu toàn nghĩ cái gì đâu, suốt ngày suy nghĩ chuyện đen tối?! Vừa ăn cướp vừa la làng. Phó Tuyết Thần, tên khốn nhà anh…!

Phó Tuyết Thần lại tiếp tục kể chuyện đời tư: “Anh tham gia đội tuyển luyện thi Olympic quốc gia môn Toán vào năm đầu cấp ba, những người vào đội tuyển quốc gia về cơ bản đều được đảm bảo đi du học, anh đạt giải nhất Olympic Toán quốc gia, huy chương vàng Olympic Toán quốc tế, nên giành được một suất cử đi học tại Khoa Toán của Đại học Bắc Kinh, sau đó anh cũng không tham gia cuộc thi nào nữa. Đến năm hai trung học, anh bắt đầu hứng thú với game, thế là trong hai năm đó, anh đã chơi và hoàn thành nhiều trò thịnh hành trên thị trường, rồi còn nghiên cứu một chút về lập trình. Tiếp theo nữa là tới kỳ thi Đại học, xếp hạng của kỳ thi Đại học chủ yếu là phụ thuộc vào môn Ngữ văn, mà Ngữ văn anh chỉ được 130 điểm, cho nên thứ hạng cũng không quá cao, đứng thứ năm toàn tỉnh.”

Năm nhất trung học đã tham gia thi Olympic Toán quốc gia, lại còn đạt giải nhất, lấy được huy chương vàng Olympic Toán quốc tế, được đề cử vào Viện Toán học Đại học Bắc Kinh…

Tham gia kỳ thi tuyển sinh Đại học từ một tỉnh giáo dục khắt khe như Chiết Giang đã đứng thứ năm toàn tỉnh.

Ngày thường còn có thời gian nhàn rỗi chơi game…. Còn có thể nói gì nữa chứ, việc gì thổi cái cũng xong cả.

Phó Thần, quá đỉnh!

Tuy nhiên, Nhiễm Tỉnh lại có chút tò mò: “Vậy sao anh không vào Đại học Bắc Thanh Hoa?” Nhiều người học ở Trúc Viện đều có khả năng vào Thanh Bắc, nhưng phần lớn, ai có khả năng vào Thanh Bắc thì đều chọn Thanh Bắc cả!

Phó Tuyết Thần còn là người có trình độ học vấn siêu phàm, thi vào cấp ba, thi vào đại học, du học đều nằm trong tầm tay, thành tích nào cũng rất nổi bật và vô cùng xuất sắc, không những vậy còn tự học lập trình, thành thạo một số ngôn ngữ lập trình cơ.

Có thể nói, đối với anh tương lai rất rộng mở, nhưng chứng mất ngủ của anh ấy thực sự quá nghiêm trọng, đến mức có thể chết đột ngột bất cứ lúc nào.

Phó Tuyết Thần cười nói lý do: “Anh sợ chết ở nơi đất khách quê người.”

Đây là sự thật, Phó Tuyết Thần thực sự cảm thấy nếu tình trạng mất ngủ cứ tiếp tục như thế thì cơ thể sẽ không thể chống đỡ suốt bốn năm đại học, nếu đã thế rồi thì việc được đi đâu cũng chẳng còn quan trọng, anh là người Hàng Châu, cha mẹ đều ở đây, vậy thì việc gì phải rời khỏi quê hương của mình.

Nhiễm Tỉnh nghe xong, bình thản nhìn Phó Tuyết Thần một cái, gật đầu nói: “Hiểu rồi.”

Phó Tuyết Thần ngạc nhiên nhìn cô, có lẽ là Nhiễm Tỉnh không biết rồi, cứ tưởng mình đang lo lắng chứng mất ngủ có thể chết đột ngột của mình với cảm xúc khi phải xa nhà thôi! Đương nhiên, Nhiễm Tỉnh cũng có suy nghĩ của riêng mình: “Ngọc dù khuyết cũng vẫn là ngọc, đá dù đẹp cũng chỉ là đá, em nghe nói Thanh Bắc có rất nhiều học sinh vì áp lực học tập lớn nên đã tự sát, nếu lỡ như anh vốn tự cho mình là thiên tài vào Đại học Thanh Hoa Bắc học, nhưng đến nơi lại không theo kịp các bạn học khác, cảm thấy bản thân đần độn, tố chất tâm lý của bản thân quá yếu, không thể chấp nhận được cú sốc, chán nản dẫn tới trầm cảm rồi tự sát, vậy thì thật không đáng.”

Ngập ngừng một chút, cô nói thêm: “Dù sao ba mẹ nuôi nấng anh lớn đến chừng này cũng chẳng phải dễ dàng, thấy anh bình an là tốt rồi, không cần nghĩ nhiều làm gì.”

Phó Tuyết Thần: “.......”

Thì ra em cho rằng anh đây là học bá khi ra đường sẽ tan thành nước!

Thì ra em cho rằng anh yếu đuối đến mức vào Thanh Bắc sẽ chán nản đến mức tự sát!

Năm đó ở đội huấn luyện quốc gia, ông đây còn được tuyên dương đến tận mây xanh đó.

Sao tới lượt em, anh lại trở thành một kẻ vô dụng bất tài không dám học ở Thanh Bắc rồi!

Phó Tuyết Thần trầm tư hồi lâu, sau đó lại quay sang nhìn Nhiễm Tỉnh.

Hôm nay cô nàng đi chơi, ăn mặc theo phong cách năng động, áo thun xám cùng quần jean trắng phối với giày thể thao trông rất tươi tắn, trẻ trung, còn rất sạch sẽ, khuôn mặt cùng bàn tay nhỏ nhắn nõn nà trông càng thêm thanh tú, có phần trong sáng và ngây thơ.

Chính cô nàng gầy gò bé nhỏ này đã cứu lấy cả thể xác lẫn linh hồn mình.

Anh nở một nụ cười ưu nhã, thở dài nói: “Lúc trước là anh nói sai, là anh may mắn mới gặp được em.”

Vận may của anh chắc chắn là rất tốt mới có thể gặp được cô nàng ru ngủ cho anh từ cả thể xác lẫn tâm hồn.

Nhiễm Tỉnh nghe Phó Tuyết Thần nói mấy lời này, nhất thời cảm thấy giữa hai người có một sự khác biệt rất lớn, cô chuyên văn, anh chuyên lý; cô phải nỗ lực hơn người thường mới thi vào được trường danh giá, Phó Tuyết Thần thì chỉ tùy tiện là có thể vào được.

Tuy rằng cùng một trường Đại học nhưng Nhiễm Tỉnh vẫn cảm thấy nền tảng giáo dục của hai người lại hoàn toàn khác nhau.

Nhiễm Tỉnh thở dài một tiếng, nói: “Anh đúng là học bá nha!” Trước kia Nhiễm Tỉnh cũng biết Phó Tuyết Thần là học bá, nhưng không có cảm giác giống thật, nhưng bây giờ, khi nghe anh bình thản mà kể các thành tích từ cấp ba, Nhiễm Tỉnh đã thực sự công nhận, Phó Tuyết Thần là một chàng trai giỏi giang và tuyệt vời.

Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, trong veo và ôn hòa như nai tơ: “Học bá như anh, con cá mặn như em sao có thể trèo cao.”

Đó không phải là tự ti mà là lo lắng, rằng học vấn trong quá khứ sẽ dẫn tới những bất hòa giữa hai người.

Vì Nhiễm Tỉnh rất nghiêm túc trong chuyện yêu đương nên tất nhiên sẽ chỉ nghĩ về tình yêu sẽ theo mình đến suốt đời.

Và nếu muốn bên nhau đến hết đời, Nhiễm Tỉnh vẫn sẽ chọn người chồng là người có thể đồng điệu với mình, còn cô và Phó Tuyết Thần thì khác xa nhau quá, cô là một otaku, không chú tâm chuyện học hành.

Lúc này, Phó Tuyết Thần rõ ràng cũng cảm nhận được sự lo lắng của Nhiễm Tỉnh, cô lo lắng sự chênh lệch quá lớn giữa hai người sẽ dẫn tới tính cách không hợp, nhưng Phó Tuyết Thần anh lại không nghĩ đó là vấn đề, dù là anh em cũng khác biệt rất nhiều, huống hồ là hai người hoàn toàn xa lạ. Cũng chính vì là những người xa lạ, nhiều điểm khác biệt, nên mới có thể hấp dẫn lẫn nhau, nếu tìm thấy một người giống hệt bản thân mình thì sẽ thật là nhàm chán.

Bản thân Phó Tuyết Thần anh đã là một học bá, anh cũng không cần thêm một học bá nữa.

Giọng anh điềm tĩnh nhưng đầy vẻ kiêu ngạo: “Anh cho phép em trèo cao.”

Nhiễm Tỉnh sững sờ một lúc, khi đã định thần lại nhìn về phía chàng trai tươi cười ôn hòa, tao nhã, lịch thiệp trong lòng vừa cảm thấy bất lực vừa có chút buồn cười.

Phó Tuyết Thần không chỉ xuất sắc trong việc học, nói lời đường mật cũng không kém.

Ngữ văn một trăm ba mươi điểm, xem ra cũng đâu có tệ.

Nhưng lúc này Phó Tuyết Thần lại đi thẳng đến trước mặt Nhiễm Tỉnh, anh dùng hai tay mình nắm lấy hai cánh tay trắng nõn mềm mại của cô vòng qua cổ mình, anh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô nàng, trên mặt không thể che giấu được vẻ sủng nịnh: “Cũng không hẳn là trèo cao.”

Sau đó lại nói tiếp: “Em xem, em cũng đâu đến nỗi quá lùn!”

Nhiễm Tỉnh hơi nhón chân, quàng tay qua cổ Phó Tuyết Thần, ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt chàng trai đối diện, ánh mắt anh bình tĩnh cũng rất dịu dàng, không giống như là đang nói những lời đường mật mà là đang kể lại một câu chuyện bình thường, anh lại không hề chê cô là học tra, cũng không cảm thấy cô là học tra thì không tốt.

Anh chưa từng mang đến cảm giác tiêu cực, mà luôn ở bên và cổ vũ cho cô.

Tuy cách thể hiện có hơi ngốc nghếch nhưng vẫn rất ấm áp. Điều duy nhất mà Nhiễm Tỉnh không thể từ chối được trên đời này là sự dịu dàng, cô cảm thấy Phó Tuyết Thần như thế này thật là tốt. Phó Tuyết Thần siết chặt vòng ôm, ôm chặt người trong lòng đến không còn kẽ hở. Anh cảm thấy Nhiễm Tỉnh có thể nghe thấy nhịp tim mình “thình thịch”, “thình thịch”, vừa nhanh và vừa mạnh.

Cô gái này, chắc chắn là người đã ban cho anh sinh mệnh thứ hai.

Nhưng sinh mệnh này không chỉ tồn tại ở thể xác mà còn là cả tâm hồn, vào giờ phút này anh thực sự đắm chìm trong cảm giác yêu đương như thế, khi yêu vào sẽ biến một cuộc sống vốn bình thường trở nên khác thường. Không thể kiềm chế được nữa, anh cúi đầu cắn lên môi cô.

Nhiễm Tỉnh: “..............”

Cô quay đầu tránh né nhưng Phó Tuyết Thần vẫn dùng môi mình đuổi theo cô, hôn lên má cô đủ các kiểu.

Cảm giác cực kỳ thân mật.

Hai tai Nhiễm Tỉnh phiếm hồng, gương mặt cũng sớm đỏ ửng, cô không ôm cổ anh nữa, buông tay đẩy anh ra xa.

Với thân hình cao to, cường tráng của Phó Tuyết Thần, sao anh có thể bị một cô gái chân yếu tay mềm như Nhiễm Tỉnh dễ dàng đẩy ra được. Vì thế cô chỉ có thể dùng lời làm vũ khí: “Phó Tuyết Thần, anh không nghĩ là anh quá đáng lắm sao? Mới ngày hôm qua bên nhau, anh đã hôn bao nhiêu lần rồi, anh học toán tốt như vậy sao không tự mà tính toán đi.”

“Chưa kể đây là trường học, sẽ gây ảnh hưởng không tốt.” Giọng nói ấy như một viên kẹo bông trắng mềm mại, trông giống như làm nũng hơn là oán trách.

Phó Tuyết Thần nghe giọng điệu ấy, trái tim như tan chảy, âm thanh nhỏ nhẹ thật đáng yêu, cứ như lời thầm thì của những chú gấu trúc vậy.

Tỉnh Tỉnh chắc là người có giọng hay nhất nhà rồi.

Phó Tuyết Thần siết chặt vòng tay, ước có thể biến cô thành chiếc xương sườn mà Thượng Đế đã lấy mất khi sáng tạo con người.

Giọng nói thường ngày da diết, du dương thì lúc này đây đã thô ráp như tờ giấy nhám, chủ nhân của giọng nói này tất nhiên là đã động tình: “Trường em học không có cảnh tình tứ hay sao? Cũng không có nơi thích hợp hẹn hò?” Nhiễm Tỉnh cố gắng kiềm chế “ừm” một tiếng, nhưng cô kiên quyết không muốn nói về vấn đề này với Phó Tuyết Thần, cô chỉ tìm đại một lý do: “Trời đã rất nóng còn ôm nhau, anh không thấy nóng sao?” Phó Tuyết Thần khàn giọng đáp: “Rất nóng.” Không chỉ đơn thuần là nóng, thật ra là nóng đến sắp phát nổ rồi cơ.

Cô gái lúc này được anh ôm lại dịu dàng như vậy, vẻ lạnh lùng thường ngày đều đã tan biến, trở thành một cô gái rất dễ thương và quyến rũ.

Phó Tuyết Thần lại hôn lên má cô, giọng nói như cát lẫn giữa nước suối, trầm thấp, khàn khàn, gợi cảm đến mê người: “Trường học của em là tình trường, là rất thích hợp yêu đương, Tỉnh Tỉnh, chúng ta đã vất vả lắm mới đi được tới bây giờ, em không nghĩ nên diễn cảnh ân ái với anh sao?”

“Tỉnh Tỉnh, em cứ giả vờ như chúng ta trở về ba năm trước đây, khi còn là học sinh trung học, chúng ta yêu sớm.”

“Anh muốn yêu sớm, nhưng giờ hơi muộn rồi.”

“Anh chỉ có thể đến trường học và giả vờ như mình đang yêu sớm.”

Nhiễm Tỉnh: “.............”

Một lúc lâu sau, cô vẫn không nhịn được nói: “Em lớn rồi, đã là người trưởng thành rồi, không thể giả bộ làm học sinh trung học được.”

Xin lỗi, em thật sự không thể nhập vai học sinh trung học này được.

Hơn nữa, ai kia còn có rất nhiều sở thích xấu, khi không lại đi thích thể loại chơi đùa với học sinh trung học này.

Phó Tuyết Thần lại “Ồ” lên một tiếng rồi bình tĩnh đáp: “Vậy giả làm học sinh lưu ban đi!”

Nhiễm Tỉnh: “..................”

Tóm lại là, đến học sinh ở lại lớp cũng không tha hả!

Tuy nhiên, Phó Tuyết Thần lại diễn nhây, cố thu lại khí chất tao nhã, ôn nhu của mình, nghiêm giọng: “Nhiễm Tỉnh, em đi học với thái độ này thì có học lại cũng chỉ vô dụng, không bằng cứ bám chặt anh, chỉ cần gả cho anh, anh đảm bảo nửa đời sau của em sẽ vô ưu vô lo, bình yên tới hết đời.”

“...............................”

Không còn gì để nói.

Vẻ mặt Nhiễm Tỉnh bỗng chốc liền trở nên ngây ngốc, Phó Tuyết Thần lại nở nụ cười lần nữa, anh giữ lấy mặt cô, lần nữa hôn xuống.

Cho nên, học lại cũng không bằng yêu đương chứ gì!