Chương 82: Tình trường

Mặc dù Lộ Đinh còn đang học trung học, nhưng cậu ta có kiến thức phong phú, đương nhiên biết kiểu học bá có tiền còn học giỏi như Phó Tuyết Thần mới là người đỉnh của chóp trên thế giới này.

Nhiễm Tỉnh cũng không để ý hai người nói chuyện với nhau, ra ngoài du lịch kết bạn là chuyện bình thường. Tính cách Nhiễm Tỉnh ngoài lạnh trong nóng, chắc chắn không phải người thân thiện đến mức ra ngoài là có thể kết bạn, ngược lại, cô gần như không nói chuyện nhiều với người xa lạ, đối với anh chàng này, cô cũng không để ý đến.

Nhưng cô cũng sẽ không ngăn cản Phó Tuyết Thần giao lưu làm quen, chỉ yên lặng đứng một bên, chăm chú trở lại vòng bạn bè rồi tiếp tục chơi 《 âm dương sư 》.

Khoảng chừng mười phút, Phó Tuyết Thần và Lộ Đinh chào nhau rồi rời đi. Lộ Đinh muốn đến phòng sinh mặt trăng và phòng sinh mặt trời xem gấu trúc con, còn Phó Tuyết Thần thì lên đường trở về.

Phó Tuyết Thần kéo Nhiễm Tỉnh đi lên phía trước, nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn gấu trúc con, anh thật sự rất thích gấu trúc, còn vừa xem vừa hứng thú ngâm thơ: “Ta thấy gấu trúc đáng yêu biết bao, liệu gấu trúc, thấy ta có như vậy hay không.”

Câu này thay đổi từ câu “Ta thấy núi xanh đẹp biết bao, liệu núi xanh, thấy ta có như vậy hay không.” của Tân Khí Tật.

Lúc này Phó Tuyết Thần sửa thành khen gấu trúc, còn tự luyến tâng bốc mình.

Nhiễm Tỉnh hạn hán lời.

Hóa ra Phó Tuyết Thần cũng là thanh niên tự luyến như Tân Khí Tật.

Cô rũ mi mắt, im lặng một lúc lâu, vẫn không nhịn được, nhẹ nhàng nhắc nhở Phó Tuyết Thần một vấn đề cơ bản nhất: “Gấu trúc cận thị hơn tám trăm độ.”

Phó Tuyết Thần “Hả?!” một tiếng, vẻ mặt ngơ ngác.

Nhiễm Tỉnh bình tĩnh nói: “Anh đứng xa thế, chắc chắn nó không thấy rõ.”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Nhiễm Tỉnh lại nói: “Cho nên, câu nói kia của anh nên đổi thành ‘ta thấy gấu trúc đáng yêu biết bao, nhưng gấu trúc, căn bản không nhìn rõ ta.”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Tỉnh Tỉnh em là ma quỷ sao?

“Xong!”

Phó Tuyết Thần cứng đờ một lúc, cuối cùng, anh căng da đầu sửa sang một hình thức khác: “Anh thấy Tỉnh Tỉnh đáng yêu biết bao, liệu Tỉnh Tỉnh, thấy anh có như vậy hay không.”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Cô thật sự không chịu nổi dáng vẻ vừa khoe khoang vừa cợt nhả của người nào đó, vì thế, căn cứ theo tinh thần tàn ác gϊếŧ địch 1000 tự tổn hại mình 800, điềm tĩnh mở miệng: “Em vừa lùn vừa xấu.”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Anh lùn sao?

Anh xấu sao?

Tỉnh Tỉnh mắt em mù hả?

Xem gấu trúc xong, Phó Tuyết Thần nắm tay Nhiễm Tỉnh đi trên con đường trở về, bên đường cây cối xanh tươi, ven đường có hoa nở rộ, có nuôi thả rải rác những con công xòe đuôi gọi bạn tình, phong cảnh rất đẹp.

Giọng nói Phó Tuyết Thần êm ái dễ nghe, khen ngợi: “Nơi này thật đẹp.”

Nhiễm Tỉnh gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”

Là một phong cảnh đẹp nổi tiếng, khu vườn đương nhiên sẽ được thiết kế tỉ mỉ, đập vào mắt có thể thấy được tất cả đều là màu xanh biếc, ngắm cảnh đẹp ý vui.

Ánh mắt Phó Tuyết Thần vô cùng bình thản liếc mắt nhìn Nhiễm Tỉnh một cái, không chút để ý nói: “Nơi đẹp như vậy, rất thích hợp để hôn môi.”

Nhiễm Tỉnh kinh hãi quay đầu lại nhìn anh.

Vẻ mặt Phó Tuyết Thần bình tĩnh nhìn sang, cười khẽ đặt câu hỏi: “Có muốn hôn môi không?”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Ngày mùa thu trời cao mây nhạt, Phó Tuyết Thần đứng lặng im ở nơi có phong cảnh đẹp nổi tiếng này, rõ ràng là thiếu niên thanh nhã trầm tĩnh, nhưng mà dáng vẻ lười biếng kia, cảm giác còn tao nhã hơn so với khổng tước xòe đuôi.

Không hiểu sao Nhiễm Tỉnh có chút bực, bàn tay cô tự tát vào mặt mình, không nhịn được tranh luận với anh: “Phó Tuyết Thần, anh hôn cũng quá nhiều lần rồi, ngày hôm qua chúng ta vừa mới hôn nhau khi ở cùng một chỗ xong, hôm nay anh lại còn muốn hôn tiếp!”

Phó Tuyết Thần không để bụng: “Không nhiều đâu, anh sống gần mười chín năm, ngày hôm qua mới chỉ hôn một lúc, cho dù một năm một lần, cũng là một phần mười chín, một ngày một lần là được.……”

Nhiễm Tỉnh lập tức dừng lại rồi nói: “Được rồi.”

Đừng ngớ ngẩn, biết anh học giỏi toán rồi.

Đầu nhỏ của Nhiễm Tỉnh rũ xuống, không hiểu sao hai má bắt đầu đỏ lên, nhịp tim cũng bắt đầu đập không ổn định, cảm thấy như cái quái gì đang xảy ra, người này như thế nào lại như vậy chứ, cợt nhả đến không có điểm dừng……

Cái đầu bột nhão của cô bắt đầu xoay chuyển hết lần này tới lần khác, bắt đầu suy nghĩ xem có nên hôn hay không.

Thôi thì cứ hôn đi, cảm thấy tần suất những nụ hôn này đến cũng quá dày đặc, tại sao mỗi ngày đều phải hôn như vậy chứ?!

Hay là không hôn nữa, nhưng lại cảm thấy mình có hơi nghiêm túc quá, yêu đương ở đại học không phải đều là ôm ấp, hôn hít, bạch bạch bạch sao?!

Nhiễm Tỉnh nâng khuôn mặt nhỏ lên liếc nhìn anh một cái, ngón trỏ của Phó Tuyết Thần chọc chọc cô, anh lướt qua răng hàm sau, lúc này người con trai lịch sự tao nhã yên tĩnh ấy cười có chút lưu manh, anh tiếp tục hỏi: “Có muốn hôn không?”

Nhiễm Tỉnh chỉ cảm thấy trên người anh có dòng điện, dòng điện kia thông qua ngón tay anh truyền đến bả vai cô, cả người tê dại như điện giật, hô hấp của cô rối loạn, lại cảm thấy cảm giác bị anh trêu chọc như vậy không tốt, vì thế ra vẻ bình tĩnh.

Cô bình tĩnh nhìn chằm chằm anh, Phó Tuyết Thần vẫn lười biếng nhàn nhã ở đó, nhìn cô cười như không cười, chỉ nhìn vào mặt anh một cách đơn thuần, đã là chàng trai điên đảo chúng sinh, huống hồ anh còn cố ý dụ dỗ như thế.

Phó Tuyết Thần đẹp trai như vậy, có cả một biển người muốn hôn anh, hôn qua một lần thì tính là cái gì, không hôn một trăm tám mươi lần cô không biết xấu hổ thừa nhận là bạn gái của anh, bây giờ anh hỏi cô có muốn hôn không, Nhiễm Tỉnh, mày còn muốn liêm sỉ gì nữa, muốn rụt rè cái gì, không phải sợ, chơi luôn!

Trái tim đập Nhiễm Tỉnh thình thịch mãnh liệt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, gương mặt lại cố tỏ vẻ lạnh lùng, cô lạnh nhạt mở miệng, nói: “Đến đây đi!”

Phó Tuyết Thần này, đơn thuần chỉ là nhìn cô gái nhỏ đáng yêu, muốn trêu chọc một chút, bây giờ nhận được đáp án vừa lòng, hơi kinh ngạc, tim đột nhiên đập nhanh, yết hầu của anh lên xuống, không kiềm chế nữa, trực tiếp nghiêng đầu qua, hôn lên đôi môi anh đào kia.

Có du khách đi ngang qua, bàn luận sôi nổi: “Này, cậu mau xem đi, bên kia có người đang hôn.”

Hôn……

Đây chắc chắn là câu nói làm người ta sợ hãi không thôi!

Nhiễm Tỉnh rất nhạy cảm với âm thanh, nghe được âm thanh này, vội vàng đẩy Phó Tuyết Thần ra, vốn dĩ giọng nói trong veo ổn định lại lộ ra một chút mềm mại quyến rũ, giọng nói như một con mèo nhỏ nức nở: “Có người đến.”

Vì là Quốc khánh nên có rất nhiều khách du lịch, ngay cả ở những nơi hẻo lánh, cũng có khách du lịch đi ngang qua.

Lúc Phó Tuyết Thần đang động tình lại bị làm phiền nên có chút khó chịu, nhấc mí mắt lên, ánh mắt sắc bén mà lướt qua, thiếu niên mới vừa được hôn, khóe mắt đuôi lông mày đều là mị sắc, anh nhìn du khách qua đường, giọng nói bình tĩnh: “Sợ cái gì, đều đã là người trưởng thành hết rồi.”

Sau đó, tiếp tục hôn, không hề cảm thấy ngại khi biểu diễn trước mặt mọi người.

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Sau khi chấm dứt, Nhiễm Tỉnh ngả vào trong l*иg ngực của Phó Tuyết Thần, nhớ lại nụ hôn vừa rồi.

Phó Tuyết Thần này, nhìn qua rất ôn hòa, nhưng khi hôn lại cực kỳ hung tàn, rõ ràng ban đầu rất dịu dàng nhưng sau đó chính là đủ loại hung ác, hận không thể ăn luôn cô.

Quá nóng bỏng, cũng quá điên cuồng, vì thế tâm hồn đang yên tĩnh của cô đã bắt đầu run rẩy.

Cô chậm lại một lúc, sau đó dửng dưng rời khỏi l*иg ngực của anh, vẫn một dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng nhưng lại hết sức đáng yêu như trước.

Hừ.

Còn không phải là nhận một nụ hôn thôi sao?

Mặt đỏ cái rắm, tim đập cái rắm.

Thân là một trạch nữ thứ hai, có chuyện gì còn chưa thấy qua, bình tĩnh!

Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Nhiễm Tỉnh từ từ bớt nóng, đỏ ửng trên mặt cũng dần dần tan đi, lại khôi phục dáng vẻ vừa đáng yêu vừa lạnh băng như ngày thường, im miệng không nói đến chuyện hôn môi vừa rồi.

Nhưng giọng nói của Phó Tuyết Thần lại khàn khàn đặt câu hỏi: “Tỉnh Tỉnh, em cảm thấy thế nào?”

Mặt Nhiễm Tỉnh đầy mờ mịt: “Cái gì?”

Phó Tuyết Thần bình tĩnh hỏi: “Em cảm thấy kỹ thuật hôn môi của anh có tiến bộ một chút nào không?”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Anh đủ rồi nha, Phó Tuyết Thần.

Nhiễm Tỉnh không hé răng, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng bước nhanh đi đến phía trước, quyết định cách xa người nào đó một chút.

Phó Tuyết Thần không thuận theo mà không buông tha, anh đuổi theo qua đó, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lắc lắc: “Cho anh một cái đánh giá đi mà, bạn gái!”

Chuyện này thì có gì tốt mà đánh giá?

Cho dù tính cách của Nhiễm Tỉnh phật hệ như vậy, giờ phút này cô có cảm giác như mình bị trêu chọc, cô lạnh lùng vô tình nói: “Kỹ thuật hôn của anh rất kém, hơn nữa còn không có chút tiến bộ nào.”

Nhận được lời bình luận kém, Phó Tuyết Thần bị đả kích một chút, khuôn mặt tuấn tú của anh hơi có chút mất mát, chợt, anh lại một lần nữa phấn chấn lên, khẽ cười nói: “Vậy cũng không có việc gì, khi nào chúng ta trở về tiếp tục luyện tập.”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Có đôi khi Nhiễm Tỉnh thật sự không muốn để ý tới anh, bởi vì Phó Tuyết Thần thật sự rất cợt nhả, cho dù Nhiễm Tỉnh độc miệng như thế nào cũng không ảnh hưởng đến sự phát huy của anh.

Ví dụ như giờ phút này, Nhiễm Tỉnh tự giác biết mình không phải là đối thủ của anh, nên đã im lặng không lên tiếng.

Phó Tuyết Thần hôn bạn gái thành công, trong lòng cực kỳ vui sướиɠ, anh cũng không muốn đi quá xa, chỉ lôi kéo Nhiễm Tỉnh ra khỏi căn cứ gấu trúc, sau đó bắt xe về thành phố ăn cơm, hai người đi ăn xiên que ở Thành Đô rất ngon.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Nhiễm tỉnh lại hỏi hành trình tiếp theo của Phó Tuyết Thần: “Buổi chiều anh muốn đi đến Thảo Đường Đỗ Phủ (*) sao?”

(*) Thảo Đường Đỗ Phủ: nơi ở của Đỗ Phủ năm xưa tại Thành Đô được người đời sau trùng tu, tôn tạo trở thành địa điểm hành hương tìm hiểu về Thi Thánh Đỗ Phủ.

Đối với khách du lịch mà nói, ngoại trừ gấu trúc, Thành Đô nổi tiếng với những cảnh quan nhân văn, hiển nhiên Thảo Đường Đỗ Phủ là một trong số đó.

Phó Tuyết Thần lắc đầu, lười biếng nói: “Đi đến xem trường học của em!”

Nhiễm Tỉnh nhướng mày khó hiểu, hỏi: “Trường học của em?!”

Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phó Tuyết Thần, anh bình tĩnh nói: “Không phải đã nói xong chuyện đi đến nơi em lớn lên sao? Vậy thì đi đến xem trường cấp ba của em đi! Tỉnh Tỉnh, em đã học ở trường cấp ba nào vậy?”

Đương nhiên Nhiễm Tỉnh không hề giấu giếm chuyện này, nói: “Thạch Thất, Trường trung học số 4 Thành Đô.”

Hiển nhiên Phó Tuyết Thần đã làm bài tập, lập tức trêu chọc nói: “Tình trường!”

Trường cấp ba của Nhiễm Tỉnh quả thật có cái này, cô cười khúc khích, nói: “Tình trường ngàn năm.”

Phó Tuyết Thần đứng dậy: “Đi thôi!”

Nhiễm Tỉnh thu dọn túi xách, cũng đứng lên đi theo.

Tay Phó Tuyết Thần khoác lên vai Nhiễm Tỉnh, cười thoải mái: “Đi tình trường nói về một mối tình ở trường cấp ba!”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Phó Tuyết Thần này, hơi thở cợt nhả lộ ra từ trong xương cốt, tùy tiện nói cái gì cũng vừa trêu chọc vừa tao nhã, vẫn cứ không làm người ta chán ghét, chỉ có một kiểu thiếu niên thẳng thắn và khoa trương.

Tính cách Nhiễm Tỉnh trời sinh lười biếng không lạnh không nóng, có chút buồn chán, Phó Tuyết Thần lại không giống vậy, anh vừa ấm áp vừa hào phóng, cho nên thật sự rất hấp dẫn Nhiễm Tỉnh.

Hai người bắt xe đi đến Trường trung học số 4 Thành Đô trước, vì là ngày lễ Quốc khánh nên học sinh cấp ba được nghỉ học, nhưng trường học vẫn mở cửa, có học sinh chơi bóng trên sân bóng rổ của trường học.

Nhiễm Tỉnh và Phó Tuyết Thần học xong cấp ba cũng đã hơn một năm, mặt rất trẻ, toát lên mười phần khí chất của học sinh, đi vào trường cấp ba bảo vệ cửa cũng không hỏi đến.

Sau khi Nhiễm Tỉnh tốt nghiệp cấp ba đã không trở về, bây giờ thăm lại chốn xưa, hồi ức năm xưa như nước chảy, nhưng ngược lại sinh ra rất nhiều cảm xúc.

Ba năm học ở cấp ba, dù có bình thường đến đâu, cũng sẽ có rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp.

Những năm tháng đó đi qua, dường như bởi vì dù sao cũng không có cách nào để quay trở lại, vì thế trở nên rực rỡ và lấp lánh hơn bao giờ hết.

Nhiễm Tỉnh mỉm cười, chọn chút chuyện thú vị kể cho Phó Tuyết Thần nghe.

Dựa theo lời kể của cô, Phó Tuyết Thần dường như có thể phác họa ra dáng vẻ của Nhiễm Tỉnh lúc học cấp ba, cô gái nhỏ thông minh, lười nhác, an tĩnh, sống nội tâm, việc học chắc chắn sẽ rất xuất sắc, nhưng tự chủ kém không ngăn cản được cám dỗ lại không đủ siêng năng, cho nên cũng không đứng đầu. Nhưng dù vậy, cô vẫn thi đỗ vào trường đại học thuộc hạng nhất trong nước.

Phó Tuyết Thần nói: “Tỉnh Tỉnh, em như vậy, thuộc về kiểu học thần kia, cảm giác em không cần cố gắng đã thi vào được. Phải biết rằng, trường học của chúng ta cơ bản đều là loại học bá rất cố gắng, ví dụ như anh, toàn bộ đều dựa vào nỗ lực chăm chỉ, phấn đấu vươn lên mạnh mẽ mới thi được đại học.”

Học thần……

Chuyện này khoác lác cũng quá mức rồi!

Đặc biệt là bị một học thần khoác lác chân thực như thế.

Nhiễm Tỉnh âm thầm liếc nhìn Phó Tuyết Thần một cái, thân là một học tra nghiêm túc, cô run bần bật nhìn bạn trai, làm sáng tỏ nói: “Là vận may của em tốt, thi đại học tốt, mới thi được vào. Tiếng Anh và ngữ văn của em rất tốt, chắc được khoảng 140 điểm, nói chung toán học và ngữ văn của em đều giống nhau cả, thực lực của em, chắc là trình độ của đại học Tứ Xuyên, nhưng khi thi đại học, em phát huy vượt xa người thường.”

Dừng một chút: “Anh biết may mắn thi đại học của em tốt đến mức nào không? Toán học cấp ba, ngày thường em thi cũng chỉ có thể đạt hơn một trăm điểm, nhưng khi thi đại học, em thi được một trăm ba mươi điểm. Hai câu hỏi lựa chọn cuối cùng, em chọn bừa nhưng lại đúng hết; vấn đề lớn ở phía sau, những câu hỏi bình thường lúc thi em hoàn toàn không biết làm, làm cũng chỉ có thể làm được câu hỏi đầu tiên, nhưng trước khi thi em tùy tiện lật nhầm một tập đề, nghiên cứu đề đấy một chút rồi đi ngủ, sau đó, kỳ thi tuyển sinh đại học vừa vặn thi chúng đề đó.”

“Tóm lại môn văn của em, thông thường các câu hỏi trong đề thi em toàn lựa chọn sai sáu bảy hoặc thậm chí mười câu. Nhưng khi thi đại học, em lại làm đúng hết tất cả các câu hỏi trong đề thi.”

“Thi đại học xong rồi, chấm điểm, thầy của em đã giật mình khi chấm điểm bài thi của em, sinh viên thuộc khoá này, đều sẽ được chấm điểm cao hơn một chút, thầy giáo của em cũng không để ở trong lòng bảo em chờ lúc đến lúc có điểm thi. Em cũng không để ý lắm, ngoan ngoãn đợi có điểm, đến khi có điểm, môn văn xếp hạng hơn một trăm của toàn tỉnh.”