Còn chú lùn cao chưa đến 1m60 như Nhiễm Tỉnh, chỉ có thể…… Xem người.
Tuy nói Nhiễm Tỉnh cảm thấy mình đã không còn cảm xúc gì với gấu trúc, nhưng mà ra ngoài chơi vẫn muốn chơi thỏa thích một lần để xem tất cả những gì cần xem.
Bây giờ không thể nhìn thấy gấu trúc con cũng rất đáng tiếc.
Phó Tuyết Thần chụp ảnh một lượt xong, vừa cúi đầu đã nhìn thấy vẻ tiếc nuối trên mặt cô gái nhỏ. Cô gái có khung xương nhỏ, cái đầu thấp, cả người bé tí hon, kết hợp với khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp như búp bê của cô, non nớt đáng yêu.
Nhưng vóc dáng nhỏ bé thỉnh thoảng cũng sẽ bất tiện, chẳng hạn như giờ phút này, cô…… không nhìn thấy gấu trúc.
Phó Tuyết Thần lên tiếng hỏi: “Muốn nhìn gấu trúc?”
Nhiễm Tỉnh chớp chớp mắt to, rầu rĩ “Ừm” một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà bây giờ nhiều người quá, em thì lại lùn, không nhìn được.”
Phó Tuyết Thần kéo dài giọng nói: “Chuyện này có gì khó, anh bế em lên xem!”
Nhiễm Tỉnh: Khϊếp sợ trợn tròn mắt.
Phó Tuyết Thần cúi người, trực tiếp bế thẳng Nhiễm Tỉnh lên.
Đúng thế, bạn không nhìn nhầm, chính là kiểu bế dựng thẳng như trẻ con.
Nhiễm Tỉnh: “……………………”
Đây là loại hành động nghẹt thở thế nào chứ.
Nhiễm Tỉnh vội vàng đẩy anh, nhỏ giọng ngăn cản nói: “Này, mau thả em xuống.”
Bị bế lên cao ở nơi đông người, con mẹ nó thật là quá xấu hổ!
Phó Tuyết Thần cúi đầu bật thành tiếng, l*иg ngực rung động phập phồng, anh ôm siết lấy cánh tay Nhiễm Tỉnh, khẽ cười nhẹ, hỏi: “Bây giờ đã xem được gấu trúc chưa?”
Lúc này tâm tư Nhiễm Tỉnh căn bản không đặt trên gấu trúc, bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô đẩy đầu anh, có chút nóng nảy gầm nhẹ: “Anh thả em xuống dưới trước đã!”
Hai người gây tiếng động khá lớn, nhất thời khách du lịch vốn dĩ đang cầm điện thoại chụp gấu trúc, nhao nhao xoay người giơ điện thoại lên chụp Nhiễm Tỉnh, vừa quay phim chụp ảnh vừa kinh ngạc thốt lên: “Ôi ôi, không ngờ cô gái này thế lại được người ta bế lên này”, ngay cả người chăn nuôi trong hàng rào cũng nhìn Nhiễm Tỉnh với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
Nhiễm Tỉnh bị nâng lên giữa không trung, bị người ta vây xem như gấu trúc, trong đầu thật sự chỉ còn lại một loạt chấm chấm chấm.
Suy nghĩ của cô bắt đầu phát tán, cô cảm thấy mình bây giờ giống như một con gấu trúc đang bò trên thân cây, du khách nhao nhao chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, còn thốt lên: “Dễ thương quá!”
Làm đi!
Cứ coi như bị người ta vây xem thay gấu trúc đi!
Cứ coi như mình là gấu trúc còn Phó Tuyết Thần là thân cây đi!
Cái người Nhiễm Tỉnh này, chính là một cô gái cá mặn.
Ngay từ đầu cô còn có có một chút cảm giác xấu hổ, nhưng đã bị nhiều người xung quanh vây xem chụp ảnh như vậy, cô lại cảm thấy không còn tí xấu hổ nào. Mặt cô cũng không đỏ lên, trái tim vẫn không gợn sóng, không chỉ như thế, cô còn mím môi cười ngọt ngào, giơ tay lên vẫy vẫy về phía mọi người, thoải mái tạo dáng phối hợp với các cameraman để cho bọn họ chụp.
Mà loại chuyện bạn trai bế bạn gái lên nhìn gấu trúc này, mới bắt đầu thì còn thu hút mọi người hóng hớt, mọi người chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè xong thì tiếp tục chụp gấu trúc, dù sao gấu trúc mới là mục đích chính của chuyến đi.
Nhiễm Tỉnh được nâng lên cao, trước mặt không còn bóng người ngăn cản, đương nhiên có thể thu hết dáng vẻ đáng yêu của từng chú gấu trúc vào trong mắt, cô lấy điện thoại ra, chụp con gấu trúc đang treo mình trên thân cây, đăng lên vòng bạn bè: “Chính là tôi.”
Cô và con gấu trúc này, số phận rất giống nhau.
Hôm nay Nhiễm Tỉnh là con gấu trúc bị vây quanh chụp ảnh.
Phó Tuyết Thần nhìn Nhiễm Tỉnh bị ôm thẳng đứng, ban đầu từ chối, còn bây giờ mặt lạnh chơi điện thoại, chậc chậc thật đáng khen.
Cô gái này, một loạt thao tác điêu luyện.
Bị bạn trai nâng lên giữa không trung, còn có thể không nhanh không chậm, vui vẻ thoải mái đăng lên vòng bạn bè.
Vô cùng điêu luyện.
Phó Tuyết Thần phục cô rồi.
Nhưng sau khi phục, anh phát hiện, cô gái này rất vui tính rất đáng yêu, không hiểu sao rất hợp với phong cách của anh, anh tặc lưỡi, quét qua răng hàm, cười lưu manh một cách kỳ lạ: “Đăng lên vòng bạn bè xong chưa?”
Nhiễm Tỉnh xác nhận đăng bài thành công, ngọt ngào nói: “Đăng xong rồi.”
Phó Tuyết Thần hỏi tiếp: “Xem gấu trúc xong chưa?”
Nhiễm Tỉnh vừa làm mới vòng bạn bè, xem lượt thích và bình luận, vừa chậm rãi đáp lại: “Xem xong rồi.”
Phó Tuyết Thần cười khẽ: “Có thể xuống dưới được chưa?”
Lúc này Nhiễm Tỉnh mới nhìn về phía Phó Tuyết Thần, cười ngọt ngào đáng yêu, lại nghịch ngợm không nhịn được xoa đầu anh, nói: “Được rồi.”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Có đôi khi, anh thật sự bị bạn gái vuốt mặt.
Vì thế, tình yêu này lại có mùi vị kỳ phùng địch thủ, thế lực ngang nhau không thể giải thích được.
Phó Tuyết Thần thả Nhiễm Tỉnh xuống một cách vững chãi, một lần nữa đứng vững.
Tố chất cơ thể anh không tồi, ôm một người 40kg không có chút xíu cảm giác nào, không thở dốc một hơi nào.
Bên kia, một chàng trai cầm tấm ảnh đã chụp xong đi tới, khen ngợi Phó Tuyết Thần: “Người anh em, trâu bò quá, bế hẳn bạn gái lên, một lần tận 20 phút.”
Nói xong còn mập mờ nháy mắt vài cái với Phó Tuyết Thần, ý tứ kia rất rõ ràng, thể lực người anh em không tệ.
Vẻ mặt Phó Tuyết Thần bình tĩnh lười biếng, cười nói: “Bế thêm một tiếng nữa cũng được.”
Chàng trai khâm phục giơ ngón tay cái với Phó Tuyết Thần.
Phó Tuyết Thần liếc ảnh chụp của anh và Nhiễm Tỉnh trên màn hình điện thoại của đối phương, chọn góc chụp không tệ, là góc nghiêng mặt của hai người bọn họ, ánh mắt Phó Tuyết Thần yêu chiều nhìn Nhiễm Tỉnh được bế lên, Nhiễm Tỉnh tươi cười ngọt ngào nhìn xuống.
Chất lượng ảnh chụp trên cả tuyệt vời, không giấu được sự ngọt ngào và ân ái.
Phó Tuyết Thần cảm thấy có thể giữ lại làm kỷ niệm, anh cười nói: “Bức ảnh này không tồi, gửi qua WeChat cho tôi nhé.”
Chàng trai tính cách nhanh nhẹn, cậu ta ra dấu OK rồi nói: “Không thành vấn đề.”
Sau đó, hai người trao đổi WeChat, chàng trai gửi luôn một đống ảnh sang.
Bây giờ camera điện thoại hoạt động rất tốt, kỹ thuật chụp ảnh của chàng trai cũng tương đối xịn, ảnh chụp ra đều rất đẹp, Phó Tuyết Thần điên cuồng lưu ảnh, sau đó đăng tấm ảnh góc nghiêng gương mặt lên vòng bạn bè: “Tỉnh Tỉnh nhà tôi.”
Nhiễm Tỉnh làm mới vòng bạn bè lập tức nhìn thấy bức ảnh của hai người trên Weibo, một trên một dưới, một người thật một gấu trúc, động tác trên hai bức ảnh na ná nhau, phản chiếu lẫn nhau, vừa nhìn đã biết là cẩu nam nữ khoe yêu đương.
Cho nên, đây là cái gì.
Tình yêu sâu đậm của gấu trúc và thân cây sao?
Nhiễm Tỉnh nhìn hai bức ảnh, đáy lòng cảm thấy may mắn vì hai người mới yêu đương không lâu, bạn bè chung của hai người chưa nhiều, nếu không, với độ hot của Phó Tuyết Thần trong trường học, bức ảnh khoe tình cảm này có thể được đăng lên diễn đàn một lần nữa, có thể dấy lên một làn sóng.
Cô lại làm mới một lần nữa, thành công nhìn thấy cái like tiếp theo trong vòng bạn bè của Phó Tuyết Thần, Giản Chỉ An nói: “A a a a, đại thần bế bé đáng yêu lên thật là ngọt ngào quá đi.”
Nhiễm Tỉnh: “…………”
Bốp bốp bốp, vả mặt đến quá nhanh!
Thì ra trời sinh cô ấy là số đi theo Phó đại thần “Top 10” như thế.
Đối với chuyện này, Nhiễm Tỉnh bình chân như vại, kể từ khi đồng ý ở bên Phó Tuyết Thần, cô cũng đã chuẩn bị tốt thỉnh thoảng nổi bật cùng anh.
Trái tim cô rất mạnh mẽ, bị người ta bàn tán cũng không cảm thấy gì cả.
Phó Tuyết Thần thì nói chuyện với anh chàng kia, cậu ta tên Lộ Đinh, vừa mới học năm đầu ở trường cấp ba Bắc Kinh, Quốc Khánh một mình chạy tới Thành Đô chơi.
Phó Tuyết Thần thật lòng khen ngợi: “Nhóc con, giỏi lắm, mười lăm tuổi đã chạy khắp thế giới.”
Kiểu con trai mười mấy tuổi đã đi du lịch một mình quả thật khiến người khác ngưỡng mộ, Phó Tuyết Thần rất tán thưởng.
Lộ Đinh không để ý nói: “Thôi thôi, em còn bình thường chán, em có một thằng bạn, nghỉ đông và nghỉ hè cấp hai đi vòng quanh Châu u một mình.”
Phó Tuyết Thần gật đầu, anh cũng có người bạn mới cấp hai đã đi vòng quanh thế giới như thế.
Mọi người đều còn trẻ, tràn ngập tò mò với thế giới này, như anh chàng Lộ Đinh đây, cách khám phá thế giới chính là đi du lịch khắp thế giới. Phó Tuyết Thần cũng tràn ngập tò mò, nhưng cách khám phá thế giới của anh không phải du lịch, mà là nghiên cứu toán học và máy tính.
Lộ Đinh trò chuyện với Phó Tuyết Thần về đề tài du lịch, cậu ta tùy tiện hỏi: “Anh bạn chắc là cũng thường xuyên ra ngoài chơi nhỉ!”
Phó Tuyết Thần lắc đầu: “Thật ra rất ít.”
Dừng lại một chút, anh cười nói: “Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài du lịch.”
Lộ Đinh kinh ngạc “Hả?!” một tiếng, cậu ta nhìn lướt qua quần áo trên người Phó Tuyết Thần, một cái áo phông cũng hơn mấy ngàn, dưới chân là đôi giày thể thao cùng nhãn hiệu hơn hai vạn, hơn nữa những món này cũng không có logo quá rõ ràng, cho nên anh thuộc tuýp người giàu có nhưng khiêm tốn, vả lại khí chất nho nhã ôn hòa, người như vậy, hiển nhiên là gia đình rất giàu có, cậu ta nói: “Người anh em, đừng khiêm tốn! Vừa nhìn đã biết anh là người có gia cảnh ưu tú có tiền đi nghỉ dưỡng ở các loại lâu đài Châu u!”
Phó Tuyết Thần bất đắc dĩ nói: “Thật sự không có kỳ nghỉ, việc học của tôi rất bận, nghỉ đông và nghỉ hè cũng gần như chỉ đi học.”
Vẻ mặt Lộ Đinh đầy nghi hoặc và khó hiểu: “Đi học ư?”
Phó Tuyết Thần nói: “Nước ngoài có rất nhiều summer school, đa số nghỉ đông và nghỉ hè tôi đều qua đó học tập.”
Lộ Đinh mắt lấp lánh, kinh ngạc cảm thán: “Lão đại!”
Hóa ra vị này không phải thiếu gia nhà giàu phóng đãng khắp nơi, mà là học bá có tiền cũng phải liều mạng phát triển bản thân.
Hai người trò chuyện với nhau rất hòa hợp, chưa đến vài phút, Lộ Đinh đã biến thành một thằng em fan cuồng, vô cùng kính nể và khâm phục lão đại.