Nghĩ đến anh chàng siêu đẹp trai này bây giờ thuộc về cô, tâm trạng Nhiễm Tỉnh thế mà lại tốt ngoài ý muốn.
Đôi mắt nai con của cô cong thành trăng non, bước nhanh đi qua đó, duỗi ngón trỏ ra chọc chọc lưng anh, âm thanh thanh thúy non nớt gọi: “Phó Tuyết Thần……”
Cô gái nhỏ mềm mại gọi tên mình.
Chẳng hiểu sao trái tim Phó Tuyết Thần lại thấy không ổn, anh xoay người nhìn cô, trên mặt nở một nụ cười đẹp mắt, hơi khàn giọng chào hỏi: “Buổi sáng vui vẻ, bạn gái!”
Hình như anh không nghỉ ngơi đầy đủ, quầng thâm dưới mắt rất nghiêm trọng, vẻ mặt cũng giấu nổi mệt mỏi, cho dù là cười cũng lộ ra vẻ yếu ớt.
Nhiễm Tỉnh lo lắng hỏi thăm: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
Phó Tuyết Thần qua loa “Ừm” một tiếng, cười nền nã: “Không có việc gì, chúng ta gọi xe đi, anh chợp mắt trên xe một chút là được rồi.”
Nội thành cách căn cứ gấu trúc cũng không xa, gọi xe cũng chỉ 5-60 tệ, Nhiễm Tỉnh đương nhiên không có ý kiến.
Phó Tuyết Thần gọi một chiếc xe taxi ở ven đường, hai người lên xe, báo địa chỉ, Phó Tuyết Thần nói một tiếng “Ngủ nhé” với Nhiễm Tỉnh rồi tùy tiện tựa lưng vào chỗ ngồi, ngủ say như chết.
Nhiễm Tỉnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh một cái, không thèm để ý việc nhỏ này chút nào, chỉ mở khóa điện thoại ra chơi trò chơi.
Đi ra bên ngoài, ở khách sạn không ngủ được cũng là chuyện thường, không nghỉ ngơi tốt ngủ bù ở trên xe cũng rất bình thường, trước kia cô đi ra ngoài chơi với ba mẹ, ngồi xe buồn chán cũng ngủ đủ kiểu, cho nên không cảm thấy kinh ngạc.
Nhiễm Tỉnh là một người rất giỏi ở một mình, bạn trai ngủ, cô cũng không cảm thấy buồn chán, càng sẽ không dính người đến mức không cho phép người ta ngủ, ép đối phương chơi với mình.
Cô chỉ tắt âm thanh trò chơi, cố gắng không quấy rầy Phó Tuyết Thần.
Nhưng, Phó Tuyết Thần lại bắt đầu quấy rầy cô.
Chơi trò chơi cần sự thoải mái, Nhiễm Tỉnh cũng tựa lưng vào chỗ ngồi, thế nhưng vừa dựa vào, trên vai Nhiễm Tỉnh liền nhiều thêm cái đầu xù xù.
Trong tiểu thuyết hoặc là trong phim, nếu tình huống này xuất hiện, bình thường nhà gái đều sẽ ngọt ngào để cho đối phương dựa vào.
Nhưng Nhiễm Tỉnh cảm thấy mình thật sự không nói chuyện yêu đương giống như trong tiểu thuyết hoặc là trong phim.
Đầu Phó Tuyết Thần gục xuống, dựa vào vai cô mấy phút, Nhiễm Tỉnh đã cảm thấy bả vai đau nhức. Cô là người được nuông chiều từ bé, thật sự không chịu được chút mệt mỏi nào, vì thế bàn tay nhỏ bé thò ra, nhẹ nhàng đẩy cái đầu trên vai đến cửa xe bên kia.
Ừm, cách xa em một chút.
Vai phải không có đầu to gối lên, rất là thoải mái, Nhiễm Tỉnh thả lỏng hai vai một chút, tiếp tục vui vẻ chơi trò chơi.
Tướng ngủ của Phó Tuyết Thần lại rất mê, dường như anh cảm thấy dựa vào cửa sổ xe không thoải mái, nên không bao lâu sau lại bắt đầu nghiêng về phía Nhiễm Tỉnh, nghiêng đi nghiêng lại rồi ngả vào vai Nhiễm Tỉnh.
“Cố ý hả!”
Nhiễm Tỉnh lẩm bẩm nói, liếc qua Phó Tuyết Thần, hô hấp của Phó Tuyết Thần đều đặn vững vàng, ngủ cực kỳ điềm tĩnh.
Trong lúc ngủ mơ, theo bản năng tìm kiếm tư thế ngủ thoải mái.
Nhiễm Tỉnh đành phải đẩy cái đầu ở trên vai đi lần nữa.
Bác tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh tượng này, tò mò hỏi: “Này cô gái, cháu và chàng trai này có quan hệ gì vậy?”
Nhiễm Tỉnh trả lời thẳng thắn: “Anh ấy là bạn trai cháu ạ.”
Khóe môi bác tài xế run lên: “Bạn trai cháu thì sao không cho cậu ta dựa một chút?”
Nhiễm Tỉnh vừa treo trò chơi tự động chạy, vừa lạnh nhạt đáp lại: “Cho anh ấy dựa thì vai cháu sẽ đau, để anh ấy dựa và cửa sổ xe đi.”
Bác tài xế: “…”
Con gái thời buổi này, quả thật chính là sát thủ không có tình cảm.
Lần này Phó Tuyết Thần ngủ rất ngon, đàng hoàng dựa vào cửa sổ xe, hồi lâu sau cũng không nghiêng về phía bên Nhiễm Tỉnh.
Mãi đến căn cứ gấu trúc, Phó Tuyết Thần mới nhích lại gần lần nữa.
Nhiễm Tỉnh vừa trả tiền xe vừa đẩy Phó Tuyết Thần: “Phó Tuyết Thần, dậy mau, đến nơi rồi.”
Phó Tuyết Thần mơ màng tỉnh dậy, phát hiện mình đang gối lên vai Nhiễm Tỉnh, bờ vai cô gái nhỏ yếu ớt mềm mại, gối lên cực kỳ thoải mái. Lông mi dài cong của anh run rẩy hai cái, cảm động một lúc lâu, cứ cảm thấy, a a a a a, bạn gái mình dịu dàng quá đi, thế mà để mình dựa vào bả vai cô ấy ngủ.
Đầu anh thân mật cọ vào cổ cô, ngửi mùi hương ngọt nhạt trên người cô, giọng điệu lười biếng khàn khàn: “Tỉnh Tỉnh, em tốt với anh quá, thế mà để anh dựa vào vai em ngủ.”
Bác tài xế “Phụt” một tiếng, bị chọc cười, bác ấy trực tiếp nói sự thật vô cùng thê thảm cho Phó Tuyết Thần: “Không, cô bé cứ một mực đẩy cậu, cậu vừa dựa vào vai thì cô bé đã đẩy cậu đến cửa sổ xe rồi, đẩy hai lần.”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Còn có chút tình yêu nào của bạn gái không.
Phó Tuyết Thần ai oán xuống xe taxi, nhưng anh vẫn cầm thẻ sinh viên, đi xếp hàng mua vé vào căn cứ gấu trúc.
Nhiễm Tỉnh vội vàng giành trước anh, nói: “Hay là để em mua cho!”
Khóe miệng Phó Tuyết Thần cong lên, lười nhác trấn an: “Không sao, anh có học bổng, vẫn nuôi nổi em.”
Ngày hôm qua Nhiễm Tỉnh đi ra ngoài chơi với Phó Tuyết Thần, đều là Phó Tuyết Thần thanh toán hoá đơn, nhìn tư thế trả tiền của Phó Tuyết Thần, hiển nhiên chính là kiểu nam sinh rất hào phóng thanh toán cho bạn nữ.
Nhưng mà, yêu đương không phải như vậy nha.
Nhiễm Tỉnh yên lặng ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt cực kỳ cố chấp: “Em biết học bổng của anh rất nhiều, cũng không ngại trả tiền cho em, có điều, yêu đương là chuyện của hai người.”
Ánh mắt Phó Tuyết Thần không hề né tránh đối diện với cô, hiển nhiên không có ý định nhường nhịn, anh ít nhiều có chút chủ nghĩa đàn ông, thanh toán cho bạn gái là chuyện tất yếu.
Giọng nói Nhiễm Tỉnh trong vắt: “Có đôi khi, em cũng sẽ muốn trả tiền cho anh.”
Phó Tuyết Thần giật mình tại chỗ, đáy mắt xẹt qua ánh sáng phức tạp.
Có một loại cảm giác linh hồn bị đâm trúng.
Cũng không phải vấn đề về tiền, mà là bạn có thể cảm nhận được giáo dưỡng và tam quan của cô gái này, cô có nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình, hơn nữa còn rất kiên trì.
Vả lại, câu “Em cũng sẽ muốn trả tiền cho anh” này còn rất có cảm giác tán tỉnh.
Phó Tuyết Thần không thiếu tiền, cũng có chút chủ nghĩa đàn ông, nhưng anh vẫn lựa chọn hiểu và tôn trọng nguyên tắc xử sự của bạn gái, anh khẽ cười, hài hước nói: “Nói vậy là muốn nuôi anh hả?”
Ngay sau đó, thoải mái đưa thẻ sinh viên qua: “Vậy được thôi, anh cho em nuôi!”
Nhiễm Tỉnh quan niệm, yêu đương là chuyện của hai người, tình cảm đơn phương trả giá sẽ không thể lâu dài, trả tiền cho nhau, thanh toán cho nhau là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ lười nhác cợt nhả của bạn trai mình, cô lại không muốn tiêu tiền cho anh nữa.
Cô không cam lòng nhận lấy thẻ học sinh của anh, không nhịn được phỉ nhổ: “Cảm thấy anh thật sự là sản phẩm Thần Khí nội địa.”
Phó Tuyết Thần nhíu mày, không get được ý của câu này.
Nhiễm Tỉnh nghiêng mắt nhìn anh một cái, yếu ớt nói: “Nạp điện mười phút, lẳиɠ ɭơ hai giờ.”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Bạn học, mời ngồi xuống cho anh.
Nhiễm Tỉnh thật sự cảm thấy Phó Tuyết Thần là một Thần Khí “Nạp điện mười phút, lẳиɠ ɭơ hai giờ.”, rõ ràng không lâu trước đó anh còn vì không nghỉ ngơi tốt mà ỉu xìu không có sức sống, ngủ được một tiếng đồng hồ, vẻ mặt anh đã sáng láng, yêu nghiệt hăng hái như tiêm máu gà.
Đây là thể chất kỳ lạ gì thế này?!
Có điều, chửi thì chửi, Nhiễm Tỉnh vẫn nhanh chóng lấy hai tấm vé vào cửa nửa giá và hai tấm phiếu xe du lịch Trương Hoàn, sau đó cùng kiểm phiếu với Phó Tuyết Thần rồi đi vào căn cứ gấu trúc.
Lên xe, hai người đến thẳng phòng sinh Mặt Trời và phòng sinh Mặt Trăng.
Ngày nghỉ lễ quốc khánh, khách du lịch rất đông, chỗ nào cũng tụ tập đầy người, căn cứ gấu trúc cũng không ngoại lệ, lượng người tương đối lớn.
Nhưng hai người họ xuất phát đến sớm, cơ bản coi như là đợt du khách tiến vào đầu tiên, cho nên cũng không cảm nhận được quá nhiều hỗn loạn của ngày nghỉ lễ quốc khánh.
Phòng sinh Mặt Trời và phòng sinh Mặt Trăng đều là bé cưng gấu trúc vừa sinh ra không lâu, phòng sinh Mặt Trời là bé cưng gấu trúc sinh ra vào ban ngày, còn phòng sinh Mặt Trăng lại là sinh ra vào buổi tối.
Bé cưng gấu trúc ba bốn tháng là một cục nho nhỏ, tròn vo, thịt cuồn cuộn, toàn thân mềm xốp.
Phó Tuyết Thần cách kính thủy tinh nhìn mấy bé cưng gấu trúc ở chỗ kia, bị dễ thương làm cho tim gan run rẩy.
Anh là người không có chút sức chống đỡ nào đối với thứ đáng yêu, lập tức móc điện thoại ra, điên cuồng chụp “Tách” “Tách” một hồi, còn quay video lại đăng lên vòng bạn bè.
Vừa chụp, anh vừa kinh ngạc cảm thán: “Trời ơi, đáng yêu chết đi được!”
“Đáng yêu đến sắp nghẹt thở rồi!”
“Bé cưng lăn lộn kìa, dễ thương quá đi!”
“Cảm giác nó nhìn thấy anh, sau đó hơi xấu hổ che mắt lại.”
Sự dễ thương của gấu trúc đã được cả thế giới công nhận, bạn có thấy gấu trúc được người ta yêu thích như thế nào sau khi ra nước ngoài chưa. Ở các nước phát triển như u Mỹ, Nhật Bản, gấu trúc có thể cân cả một vườn bách thú cùng với khách du lịch xung quanh.
Quỳ gối dưới sự dễ thương của gấu trúc, tuyệt đối không chỉ có một mình Phó Tuyết Thần.
Nhiễm Tỉnh nhìn thấy những thứ này, lại thấy bình thường, số lần cô gặp gấu trúc quá nhiều, hơn nữa còn từng sờ, từng đùa, từng chụp ảnh rồi.
Lúc nhỏ tuổi, ba Nhiễm vì dỗ con gái nói chuyện, tất nhiên là từng mang cô tới căn cứ gấu trúc.
Khi đó, kinh tế Trung Quốc chưa phát triển lắm, căn cứ gấu trúc rất thiếu tiền, căn cứ gấu trúc cũng không nghiêm khắc như bây giờ, chỉ cần giao tiền rồi làm tốt công tác tiêu độc là có thể sờ được gấu trúc, bên Ngọa Long thì còn có thể trực tiếp chơi một lát với gấu trúc.
Hoàn cảnh gia đình nhà họ Nhiễm khá giả, từ nhỏ Nhiễm Tỉnh đã được đưa đến căn cứ gấu trúc ngắm gấu trúc.
Nhiễm Tỉnh nhớ rõ, năm đó, lúc ba Nhiễm mang bé con Nhiễm Tỉnh đến căn cứ gấu trúc, cũng rất hay lải nhải, ông hết lần này đến lần khác không sợ làm phiền người khác hỏi: “Bé cưng ơi, gấu trúc đáng yêu không!”
“Bé cưng ơi, thích gấu trúc không?”
“Bé cưng ơi, muốn sờ gấu trúc một chút không?”
“Nếu như bé cưng thích gấu trúc, ba liền giúp bé cưng nhận nuôi một con gấu trúc được không?”
Nhiễm Tỉnh nhỏ từng nghe nói đến gấu trúc, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, sờ thấy, vẫn rất thích, vì thế, cô mềm mại khen: “Đáng yêu.”
Ba Nhiễm là kiểu nữ nhi nô (*), là loại có thể vì con gái mà lên trời hái sao ấy. Con gái khen gấu trúc đáng yêu nha, con gái thích gấu trúc kìa, kết quả là, ba Nhiễm liền bắt đầu thường xuyên mang Nhiễm Tỉnh nhỏ tới căn cứ gấu trúc, thậm chí cố ý lái xe đi đến Ngọa Long ngắm gấu trúc.
(*) Tương tự với thê nô.
Ngay từ đầu bé con Nhiễm Tỉnh đương nhiên rất thích gấu trúc, nhưng bị gấu trúc bao quanh hai tháng, thì có hơi chán.
Lần thứ N ở căn cứ gấu trúc, đối mặt với sự lải nhải của ba Nhiễm, bé con Nhiễm Tỉnh từ trước đến nay tích chữ như vàng phá lệ nói một câu dài, giọng cô non nớt: “Cảm thấy không phải ba mang bé tới ngắm gấu trúc, mà là con mang ba đi ngắm gấu trúc.”
Ba Nhiễm ngẩn người một lát.
Giọng bé con Nhiễm Tỉnh vừa mềm vừa ngọt, nói: “Ba cực kỳ thích gấu trúc, bé chỉ thích gấu trúc một chút xíu thôi.”
Nhiễm Tư Trạch: “…”
Đứa nhỏ này không nói thì thôi, đã nói thì sẽ nói lời khiến người ta kinh ngạc.
Có lẽ bởi vì lúc nhỏ tuổi từng bị gấu trúc bao quanh dày đặc, nên cảm giác đối với gấu trúc của Nhiễm Tỉnh trở nên rất nhạt. Đương nhiên cũng thích, cũng cảm thấy rất đáng yêu, nhưng cô tuyệt đối sẽ không cảm thán kinh hô đủ kiểu, về sau trong lúc đi học, trường học tổ chức đi căn cứ gấu trúc cô đều bình tĩnh không gì sánh kịp.
Hiện giờ đi xem với Phó Tuyết Thần, vẻ mặt cũng bình tĩnh như thế.
Phó Tuyết Thần thổi rắm cầu vồng với gấu trúc nửa ngày, đột nhiên liếc thấy gương mặt lạnh nhạt của bạn gái mình, nhất thời anh cảm thấy, có phải do liên tiếp khen gấu trúc đáng yêu mà bạn gái ghen ghét hay không.
Phó Tuyết Thần vội vàng cười bắt đầu dỗ: “Tỉnh Tỉnh, em cũng rất đáng yêu mà, em đáng yêu như vậy, là thuộc gấu trúc đúng không!”
Nhiễm Tỉnh nghĩ đến chuyện hồi nhỏ, có hơi thất thần, theo bản năng cô đáp: “Không phải, em thuộc hổ.”
Phó Tuyết Thần: “…”
Sau đó Nhiễm Tỉnh lại nghĩ đến cái gì đó, nhìn về phía Phó Tuyết Thần, trong đôi mắt to sạch sẽ trong suốt lộ ra chút nghi ngờ và không xác định: “Trong mười hai con giáp không có gấu trúc đâu nhỉ!”
Phó Tuyết Thần: “…”
Im lặng nửa ngày, Phó Tuyết Thần lắc đầu cười nhạo, nói: “Mười hai con giáp quả thật không có gấu trúc, có điều chắc chắn là em thuộc gấu trúc.”
Kiểu học sinh khoa văn như Nhiễm Tỉnh đối với việc hiểu ý vẫn khá giỏi, cô cẩn thận nhớ lại ngữ cảnh của cuộc đối thoại vừa rồi, lúc này mới ý thức được, Phó Tuyết Thần nói cô thuộc gấu trúc là đang khen cô đáng yêu.
Được thôi!
Nhiễm Tỉnh nở nụ cười ngọt ngào, nỗ lực phối hợp với đề tài của bạn trai: “Quả thật em rất đáng yêu.”
Phó Tuyết Thần lấy tay xoa tóc cô, tận sức vò rối xoáy tóc ở đỉnh đầu cô, nhìn dáng vẻ tinh xảo đáng yêu của cô gái nhỏ bị mình xoa tóc, vẻ mặt anh lại hiếm khi nghiêm túc, anh kiên định nói: “Rõ ràng có thể sống bằng bán manh, nhưng lại rất hung dữ không dễ chọc.”
Gấu trúc đáng yêu thì có làm sao, cũng là đầu gấu.
Nhiễm Tỉnh đáng yêu thì có thế nào, cũng là đầu hổ.
Ra khỏi phòng sinh mặt trời và phòng sinh mặt trăng, Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh tiếp tục đi thăm gấu trúc trưởng thành và gấu trúc con.
Gấu trúc trưởng thành có ý thức lãnh thổ của chúng, cho nên chúng đều sống một mình, mỗi con đều ở trong nhà của mình, hơn nữa sau khi trưởng thành tính cách gấu trúc hơi lười biếng, không ra ngoài hoạt động nhiều, ngay cả có ra thì cũng chỉ là nằm lì trên cây gỗ ôm cây trúc gặm.
Gấu trúc con thì hoạt bát hơn nhiều, cũng không có ý thức lãnh thổ, cho nên Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh nhìn thấy mười mấy con gấu trúc con ra ngoài vận động, hoặc leo cây, hoặc vui đùa ầm ĩ, hoặc chơi đùa cùng người chăn nuôi, ngây thơ chất phác.
Chẳng qua đã đến giờ 9 giờ rưỡi, khách du lịch đến khu vực gấu trúc rất đông, du khách đứng vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài bên ngoài hàng rào để xem gấu trúc con, đông đúc thấy sợ.
Ngày Quốc Khánh ra ngoài chơi, đúng là đâu đâu cũng là người.
Phó Tuyết Thần cao to, dễ dàng nhìn xuống đỉnh đầu người khác từ trên cao, cho dù đằng trước có đến vài hàng người thì cũng không ảnh hưởng đến việc anh thưởng thức gấu trúc con.