Ngày Quốc Khánh, du khách đến Cẩm Lý như nước chảy nối liền không dứt. Trên đường phố nhộn nhịp, chàng trai mỗi tay cầm một cây kẹo đường, nói cười nhìn cô, vẻ mặt bình thản, khí chất ôn nhã phong lưu, giống như là thiếu gia quý tộc tuấn mỹ đầy tiên khí, lại như là công tử quyền quý bước ra từ tranh cổ.
Nhiễm Tỉnh lại bắt đầu hoảng hốt ngây ngẩn.
Không phải vì Phó Tuyết Thần quá đẹp, mà ngược lại là nghĩ đến một ít chuyện hồi nhỏ.
Tiểu Nhiễm Tỉnh trắng nõn mềm mại, dáng vẻ tinh xảo đáng yêu, vốn dĩ nên là một đứa trẻ đáng yêu, nhưng tính cách cô trời sinh đã trầm lặng thu mình lại, ngay cả nói chuyện cũng cực kỳ muộn, đến hơn 4 tuổi mới bắt đầu chậm rãi nói chuyện, nhưng cho dù biết nói cũng không thích nói, thường xuyên chỉ nói một hai chữ, có thể nói tích chữ như vàng.
Ba mẹ Nhiễm phát sầu vì sợ con gái có vấn đề về ngôn ngữ, Nhiễm Tư Trạch vì dỗ con gái nói chuyện mà dùng đủ mọi cách.
Quay kẹo chính là một trong số đó.
Năm đó Nhiễm Tư Trạch cùng lắm mới có hai mươi mấy tuổi, dắt tay bé Nhiễm Tỉnh đến trước quầy hàng, cẩn thận dò hỏi: “Cục cưng, con có muốn thử quay kẹo không?”
Bé Nhiễm Tỉnh tò mò chớp mắt to một chút, thò đầu nhìn thoáng qua đĩa quay, sau đó lại vội vàng xoay người rời đi, chạy trốn sau lưng ba Nhiễm, nhút nhát sợ sệt ló đầu ngó bức tranh đường của người quay kẹo.
Nhiễm Tư Trạch cực kỳ kiên nhẫn hỏi tiếp: “Cục cưng không muốn quay sao? Vậy ba quay cho con nhé! Hồi nhỏ ba cực kỳ muốn quay con rồng! Bé cưng, con muốn rồng không, ba quay cho con một con.”
Tiểu Nhiễm Tỉnh phồng má, hơn nửa ngày mới chậm rì rì phun ra hai chữ: “Con hổ.”
Nhiễm Tư Trạch lập tức nở nụ cười: “Bé cưng muốn hổ à, vậy được, ba giúp con quay một con hổ.”
Nói xong liền bắt đầu chuyển động đĩa quay.
Năm đó, quay kẹo cũng chỉ là quay kẹo, dựa vào vận may chứ không chấp nhận lựa chọn, người quay kẹo quay bằng bàn xoay không nhỏ, rất nhiều động vật, cho nên muốn quay một con hổ là rất khó.
Nhiễm Tư Trạch đồng ý quay hổ cho con gái thì nhất định phải quay, nhưng vận may của ông không tốt lắm, quay đến mức tay dính đầy đường, ngay cả con rồng rất khó quay cũng đã quay được vài con mà ông khó khăn lắm mới quay được con hổ.
Khi Nhiễm Tư Trạch ôm con gái trở về, trong tay Tiểu Nhiễm Tỉnh cầm que kẹo hình đầu hổ, tay trái ba Nhiễm là một nắm xiên tre, trên xiên tre là kẹo đường đủ màu sắc và hình dạng.
Nhiễm Tư Trạch nhìn con gái yên lặng ăn kẹo, ông giơ một tay dính đầy đường, cười ôn hòa cưng chiều: “Bé cưng, con nhìn ba bây giờ này, bàn tay đầy kẹo.”
Đôi mắt trong suốt của Tiểu Nhiễm Tỉnh nhìn thoáng qua một tay đường kia, im lặng rời đi, bàn tay nhỏ bé tròn vo của cô giơ con hổ lên, thỉnh thoảng lại liếʍ một cái, đập hai cái, còn có chút ghét bỏ: “Ăn không ngon.”
Nhiễm Tư Trạch: “……………………”
Đứa nhỏ ngâm mình trong vại mật ong mà lớn lên, từ nhỏ không thiếu tình yêu, muốn tỏ ra xúc động là rất khó. Nhiễm Tỉnh nhìn chàng trai vẽ kẹo cho cô trước mặt, hai má phồng lên, không nhịn được cảm thán: “Cảm thấy anh rất giống ba em!”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Tư duy của cô gái này nhảy nhót quá nhanh, anh không theo kịp.
Nhiễm Tỉnh nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Lúc dỗ dành em cực kỳ giống.”
Cha mẹ cô quá yêu chiều, cho nên rất nhiều bạn nam bình thường rất tốt, cô hoàn toàn chướng mắt.
Nhiễm Tỉnh vẫn luôn cảm thấy mình là một cô gái rất khó bị đàn ông lừa đi, chỉ cần nghĩ đến đối phương không tốt bằng ba mình là cô đã không có bất kỳ ham muốn yêu đương nào.
Nhưng Phó Tuyết Thần, lại rất tình cờ chọc trúng cô.
Chẳng hạn như, lúc anh nhờ sư phụ dùng đường vẽ cô.
Nhiễm Tỉnh ngọt ngào cười một cái, tay với lấy kẹo của mình: “Cho nên, cho em đi, em nếm thử xem.”
Thử xem kẹo này có phải hương vị ngọt ngào trong trí nhớ hay không.
Phó Tuyết Thần nhìn cô gái nhỏ duỗi tay lấy cây kẹo trên tay phải của anh, cong môi cười khẽ, trực tiếp nhét cây kẹo vào trong miệng, sau đó anh đưa cái kẹo bên tay trái qua, vui vẻ thoải mái mở miệng, nói: “Xin lỗi nha, que kẹo giống Nhiễm Tỉnh này anh ăn mất rồi, em…..ăn anh đi!”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Mẹ nó đều là mưu kế cả!!!
Nhiễm Tỉnh thầm trợn mắt, có chút ghét bỏ lấy cái kẹo vẽ Phó Tuyết Thần kia, xiên kẹo không dài không ngắn, lúc Nhiễm Tỉnh lấy không chú ý, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào ngón trỏ của Phó Tuyết Thần, cảm xúc ấm nóng mềm mại truyền đến, Nhiễm Tỉnh kinh ngạc.
Cảm giác ngón tay cô gái nhỏ xẹt qua ngón trỏ của mình, ngắn ngủi như là chuồn chuồn lướt nước.
Phó Tuyết Thần lại cảm thấy như có dòng điện từ ngón tay mềm mại chạy qua, anh kinh hãi như bị giật điện, gần như là nhịn không được muốn hất ra, nhưng lại trấn định tự nhiên chờ Nhiễm Tỉnh lấy kẹo.
Anh theo bản năng ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt hơi kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh đã thu hết cảm xúc phức tạp.