Hoàng Thiếu Thiên bị con gái ghét bỏ thành một đống lời rác rưởi, trái tim người cha bình thường đã sớm sụp đổ, Nhiễm Tư Trạch lại không hề quan tâm, cười nói: "Cha sinh ra sớm hơn Hoàng Thiếu Thiên rất nhiều, cha cảm thấy mình là nguyên mẫu của Hoàng Thiếu Thiên, nhưng mà không biết Hoàng Thiếu Thiên có đẹp trai như cha không?"
Nhiễm Tỉnh thán phục, giơ ngón tay cái lên: "Nhiễm Tư Trạch, trâu bò!"
Trên cả một đoạn đường cằn nhằn của cha Nhiễm, hai người trở về nhà họ Nhiễm, tầng trên cùng của một địa danh trong vành đai 2 Thành Đô, mẹ Nhiễm - Địch n Nhã đang xem TV ở phòng khách, nhìn thấy hai cha con trở về, lười biếng nói: "Về rồi à? ”
Nhiễm Tỉnh vội vàng gọi: "Mẹ……."
Địch n Nhã đã kết hôn sinh con từ rất sớm, hiện giờ cũng chỉ mới ba mươi bảy tuổi, dáng người của bà được chăm sóc kỹ lưỡng, hoàn cảnh gia đình giàu có hạnh phúc, còn có một loại nhu mì của người phụ nữ thành thục, vừa nhìn đã biết là kiểu phụ nữ chưa từng phải trải qua vất vả từ khi sinh ra.
Đã gần một tháng Địch n Nhã không nhìn thấy con gái, ít nhiều có phần nhớ nhung, bây giờ gặp được, vẻ mặt mang theo ý cười, nhưng vẫn thúc giục nói: “Đã trễ lắm rồi, con tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút đi, đừng thức đêm.”
Mười giờ máy bay chở Nhiễm Tỉnh đến Thành Đô, về đến nhà đã mười một giờ, quả thực nên đi ngủ, cô ngoan ngoãn trả lời một tiếng “Vâng ạ”, rồi đi lên tầng trở về phòng ngủ, Nhiễm Tư Trạch cầm hành lý đi theo phía sau.
Giúp con gái xách vali lên tầng, tiếp tục dặn dò vài câu: “Đi ngủ sớm một chút” rồi Nhiễm Tư Trạch trở lại phòng ngủ chính.
Nhiễm Tư Trạch nói hơi nhiều, đối với vợ càng không ngoại lệ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều sẽ báo cáo với vợ, hôm nay ông đi đón Nhiễm Tỉnh gặp được Phó Tuyết Thần, đương nhiên loại chuyện vặt vãnh này cũng sẽ nói cho vợ nghe, còn không quên khen: “Đứa bé đó rất cao và đẹp trai, được dạy dỗ rất tốt, chỉ có điều Tỉnh Tỉnh nhà chúng ta mắt mù, đối xử với người ta rất lạnh lùng.”
Ngay sau đó, lại một hồi cảm thán: “Thật sự rất đẹp trai, tôi đã lâu không gặp được một cậu bé lớn lên đẹp trai như vậy, nếu có thể làm con rể thì tốt quá.”
Địch n Nhã rất hiếm khi nghe thấy chồng khen ngợi người khác, lập tức hỏi: “Thật sự đẹp trai vậy sao?”
Không thể nói ấn tượng của Nhiễm Tư Trạch đối với Phó Tuyết Thần không sâu, lại nhấn mạnh nói: “Vô cùng đẹp trai, đẹp trai như các ngôi sao nổi tiếng, quan trọng lại còn cao, lúc ấy tôi chỉ trò chuyện vài câu đơn giản, không chụp ảnh.”
Địch n Nhã hỏi: “Có đẹp trai như anh không?”
Giọng điệu Nhiễm Tư Trạch vô cùng chắc chắn: “Không hề.”
Địch n Nhã bị chọc cười khanh khách không ngừng, bà nhõng nhẽo đánh chồng một cái, quyến rũ xinh đẹp như một cô gái nhỏ.
Nhiễm Tư Trạch bị một chiêu này chọc cho trong lòng có chút ngứa ngáy, nhất thời thò đầu qua hôn vào gương mặt của vợ yêu, ánh mắt tối sầm, rất động tâm.
Địch n Nhã đẩy ông một cái, giọng điệu nhõng nhẽo: “Con gái đã về rồi!”
Giọng điệu Nhiễm Tư Trạch ghét bỏ: “Thôi đi, một khối gỗ mục không thể đẽo, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hai ta.”
Nói xong, trực tiếp ôm vợ thân mật.
Nhiễm Tỉnh sắp xếp lại hành lý, rửa mặt rồi nằm trên giường ngủ.
Phó Tuyết Thần gửi chia sẻ vị trí, còn gửi tin nhắn WeChat báo bình an cho cô: “Tôi đến khách sạn rồi, ở chỗ này, em đã về đến nhà chưa?”
Những người tới Thành Đô du lịch, đa số sẽ ở gần đường Xuân Hi, Phó Tuyết Thần cũng không ngoại lệ, cũng ở khu vực đó, còn cách nhà cô rất gần.
Nhiễm Tỉnh đáp: “Đã về đến nhà từ sớm rồi, tôi đang định ngủ.”
Ý tứ rất rõ ràng, ngủ ngon, không muốn nói chuyện!
Đương nhiên Phó Tuyết Thần rất hiểu, nói: “Vậy em ngủ đi, sáng mai em hãy nghĩ lại về chuyện giữa chúng ta, đỡ phải mất ngủ.”
Nhiễm Tỉnh: “???”
Chuyện gì, có thể làm cô mất ngủ!
Phó Tuyết Thần rất nhanh đã trả lời: “Là chuyện em đồng ý làm bạn gái tôi đó!”
Nhiễm Tỉnh: “……………………”
Phó đại thần, lúc nào cũng hướng đề tài đến phương diện này, sợ cô không biết anh đang theo đuổi cô.
Nhiễm Tỉnh lạnh lùng vô tình trả lời hai chữ: “Câm miệng!”
Đối với một cô gái nhỏ hung dữ như vậy, Phó Tuyết Thần cũng không tức giận một chút nào cả, ngược lại còn cảm thấy rất đáng yêu, vừa ngọt ngào vừa hung dữ, đáng yêu hết phần thiên hạ, Phó Tuyết Thần chỉ muốn kéo cô nói chuyện phiếm đến bình minh, nhưng bây giờ thật sự đã quá muộn rồi, thật sự không thích hợp để trò chuyện trên WeChat, vì thế nói: “Tôi câm miệng, em ngủ đi!”
Nhiễm Tỉnh tắt màn hình điện thoại, ngủ.
Nhưng lòng hồ trước nay vẫn luôn tĩnh lặng không gợn sóng, như là bị người ném một viên đá vào, tạo thành từng đợt sóng dao động.
Nhiễm Tỉnh lại bắt đầu mất ngủ, đầu óc như một viên bánh trôi nhân rượu đã nấu xong, vừa căng ra vừa hỗn loạn.
Bỗng nhiên cô nghĩ, lúc thì cảm thấy tùy tiện yêu đương rất tốt, lúc lại cảm thấy hoàn toàn không nên bắt đầu với Phó Tuyết Thần; lúc thì cảm thấy Phó Tuyết Thần cố chấp như vậy thì chỉ có nói chuyện với anh ta rồi tách ra, anh ta mới không dây dưa với mình nữa, lúc thì lại cảm thấy cô và Phó Tuyết Thần ở cùng một chỗ không chừng hai tháng sau cô sẽ bỏ rơi anh……