Chương 64: Tiên hiền 1

Chợt liếc mắt nhìn nam sinh vừa cao ráo lại đẹp trai bên cạnh con gái một cái, đương nhiên Nhiễm Tư Trạch không nhịn được mà nhìn thêm hai lần, sau đó nghĩ về mẫu người bạn trai mà con gái muốn kia, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, hoàn toàn không có khả năng.

Lúc Nhiễm Tỉnh học năm nhất đại học, Nhiễm Tư Trạch đã thúc giục cô nhanh chóng tìm bạn trai, lúc ấy cô gái nhỏ chỉ lạnh lùng trả lời: “Nhiễm Tư Trạch, cha đừng nghĩ đến điều đó nữa, số mệnh đời này của con gái cha là rất kén chọn.”

Lúc ấy Nhiễm Tư Trạch tức sôi máu, đầu thiếu chút nữa bốc khói.

Đứa trẻ Nhiễm Tỉnh này, cũng chỉ được cái lớn lên đáng yêu, nhưng tính cách thì đến cả chó mèo cũng phải ngán ngẩm.

Bên kia, Phó Tuyết Thần lễ phép chào hỏi một cách tự nhiên: “Cháu chào chú, cháu là Phó Tuyết Thần, là bạn đại học của Nhiễm Tỉnh.”

Nhiễm Tư Trạch nghe giọng nói, đáy lòng không tránh khỏi hơi tiếc nuối, trông chờ vào con gái tìm được bạn trai, trừ khi mặt trời mọc ở phía Tây.

Nhiễm Tư Trạch gật đầu coi như đã hiểu, nói: “Nghỉ Quốc Khánh nên đến Thành Đô chơi đúng không!”

Phó Tuyết Thần cười khẽ trả lời: “Đúng vậy ạ, cháu vẫn luôn rất muốn đến dạo quanh Thành Đô một chút, từ Đền Võ Hầu, núi Thanh Thành, sông Đô Yến, gấu trúc, đương nhiên còn có các món ăn vặt và lẩu ở Thành Đô”

Nhiễm Tư Trạch nói: “Người trẻ tuổi đúng là nên đi ra ngoài nhiều một chút để trải nghiệm thế giới. Bên Tứ Xuyên này, ngoại trừ những nơi cháu vừa nói đó, sông Cửu Trại cũng rất đáng để đi, phong cảnh ở đó rất đẹp, chú đã đi qua vài lần, mỗi lần có cảnh vật khác nhau.”

Phó Tuyết Thần đặt vé máy bay đột xuất, hoàn toàn không lên kế hoạch cho chuyến đi, hơn nữa anh tới Thành Đô để theo đuổi em gái, đâu phải đến để đi sông Cửu Trại gì đó, lập tức trả lời: "Sông Cửu Trại hơi xa, đây lần đầu tiên cháu đến nên chỉ muốn đi dạo quanh Thành Đô một chút thôi ạ. ”

Nhiễm Tư Trạch nói: “Vậy cháu có thể đi Nhạc Sơn.”

Phó Tuyết Thần mỉm cười: "Nơi này đúng là nên đi thăm quan, khi về cháu sẽ lên kế hoạch cho chuyến đi.”

Về đề tài du lịch, Nhiễm Tư Trạch trò chuyện với Phó Tuyết Thần rất tự nhiên.

Phó Tuyết Thần ôn hòa lễ phép, được dạy dỗ rất tốt, mặt mũi đứng đắn đẹp mắt, cộng thêm cả danh tiếng khi đang học ở trường, Nhiễm Tư Trạch có ấn tượng rất tốt với anh, ông là thương nhân lăn lộn trên thương trường, nhìn người rất chuẩn. Phó Tuyết Thần là kiểu người long phượng, tất nhiên sau này sẽ có tương lai rộng mở.

Hai người trò chuyện thêm vài câu, Phó Tuyết Thần thấy thời gian đã muộn lắm rồi nên nói muốn chào tạm biệt: “Thời gian không còn sớm, chú và Nhiễm Tỉnh trở về đi, cháu sẽ bắt taxi đi khách sạn.”

Nhiễm Tư Trạch vội vàng nói: “Cháu đi cùng chúng ta đi, cháu đặt khách sạn ở đâu, chú chở cháu đến, chú có lái xe đến đây, đi đâu cũng tiện.”

Nhiễm Tỉnh nghe vậy, kinh ngạc nhấc mí mắt lên nhìn lướt qua cha cô, rất nhanh lại cúi đầu xuống chơi điện thoại. Bạn học đại học đến quê nhà cô, nhân tiện đi nhờ xe từ sân bay đến thành phố, việc nhỏ mà thôi, Nhiễm Tỉnh không quái gở đến mức phải từ chối loại chuyện này.

Phó Tuyết Thần liếc mắt nhìn Nhiễm Tỉnh một cái, thấy cô gái nhỏ không phản đối, hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã suy nghĩ rõ cô gái này chỉ đơn thuần xuất phát từ lòng tốt bụng nên mới thuận đường chở anh đến thành phố, không có suy nghĩ gì khác.

Nhưng Phó Tuyết Thần cũng không phải kiểu người thích làm phiền người khác, hơn nữa còn đang ở trong giai đoạn mập mờ với Nhiễm Tỉnh, anh không nên quá phận, lập tức từ chối: “Cảm ơn chú, nhưng mà không cần đâu ạ, cháu bắt taxi là được rồi, hiện tại đang ở sân bay nên đi đâu cũng tiện.”

Nhiễm Tư Trạch còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không mặn không nhạt của con gái, chỉ đánh giá quan hệ của hai người bình thường, đối phương cũng không muốn nợ ân tình nên không quá cưỡng ép, chỉ đường để Phó Tuyết Thần đến nơi bắt xe taxi.

Phó Tuyết Thần liên tục nói lời cảm ơn, sau đó kéo vali hành lý đi bắt xe taxi.

Nhiễm Tư Trạch thấy Phó Tuyết Thần rời đi, rất tự nhiên giúp con gái kéo vali hành lý đi đến bãi đỗ xe, đương nhiên thỉnh thoảng vẫn nhìn về hướng Phó Tuyết Thần rời đi: “Bạn học của con đúng là không tệ, rất lễ phép, hơn nữa dáng dấp cao ráo, đẹp trai, lại còn nổi tiếng trong trường.”

Đột nhiên dừng khen ngợi, sau đó nháy mắt nhìn Nhiễm Tỉnh, hỏi: “Con không có…… Ý tứ ở phương diện đó sao?”

Nhiễm Tỉnh liếc mắt nhìn cha mình, không lên tiếng, chỉ yên lặng kéo cửa xe ngồi lên vị trí ghế lái phụ, thắt dây an toàn.

Trái tim lại có chút rung động.

Hình như cô, đúng là có chút ý tứ về phương diện đó.

Nhiễm Tư Trạch bỏ hành lý vào cốp xe, đóng nắp xe, lên xe, lái xe rời đi.

Chiếc BMW 7 mà nhà họ Nhiễm mua về thay thế cho đi bộ vững vàng hòa vào dòng xe cộ, Nhiễm Tư Trạch ở bên cạnh lải nhải: "Tỉnh Tỉnh, trường học của con đúng là không tệ, những người có thể thi vào đều là những học bá thông minh giỏi giang, cho nên ở trường con cố gắng tìm bạn trai, sau này tốt nghiệp thì kết hôn luôn. ”