Nhiễm Tỉnh không phải kiểu người bị trêu liền đỏ mặt, cô là kiểu người bị trêu thì phải chống trả.
Có qua có lại, vui vẻ lạ thường.
Chẳng qua, nếu tiếp tục trêu ghẹo cô thì sẽ đến Thành Đô mất, Phó Tuyết Thần cười một cái rồi nói: “Lần này tôi ngủ thật!”
Lần này Nhiễm Tỉnh không để ý anh nữa.
Sợ mình nói gì khiến ai đó lại giở quẻ.
Đối lập với Phó Tuyết Thần thích cợt nhả, Phó Tuyết Thần ngủ rồi không nói lời nào đáng yêu hơn nhiều.
Phó Tuyết Thần không nhận được câu trả lời, anh mím môi cười cười, đóng chiếc bàn lại rồi tựa lưng vào ghế, ngủ.
Sau vài giây, hơi thở đều đặn.
Nhiễm Tỉnh ý thức được Phó Tuyết Thần đã ngủ thật, lúc này mới quay đầu nhìn anh.
Phó Tuyết Thần thường nằm trên bàn ngủ, khi nhìn chỉ thấy cái đầu và hai cái xoáy tròn.
Lúc này, anh tựa lưng vào ghế ngồi ngủ, từ góc nhìn của Nhiễm Tỉnh, khuôn mặt sáng sủa, đôi môi cong lên một đường, sống mũi cao, hàng mi cong dài…
Khi anh chìm vào giấc ngủ, bớt đi một chút cảm giác yêu nghiệt phong lưu hơn ngày thường, nhiều thêm vài phần yên tĩnh và dịu dàng.
Như một thiên sứ an tĩnh, thanh bình.
Nhiễm Tỉnh nhìn chằm chằm gương mặt này từng centimet đến chăm chú, cô bới lông tìm vết, cố tìm lấy một khuyết điểm nhỏ nhưng trừ quầng thâm mắt thì anh thật sự không còn khuyết điểm nào, nhưng nhắm mắt ngủ khiến hàng mi dài che luôn quầng thâm.
Anh có diện mạo đẹp đẽ, mặt mày như họa, tinh xảo vô song, ngay cả bộ phận khó ưa nhất là lỗ mũi cùng rất ưa nhìn.
Thật là khuôn mặt trời cho!
Với nhan sắc thần tiên này, Nhiễm Tỉnh có khả năng chống lại nhan sắc cũng thật sự không thể cưỡng lại được!
Huống chi, tính cách của anh cũng khá hấp dẫn với cô.
Điều duy nhất còn thiếu là cảm giác tim đập thình thịch!
Nhưng có lẽ Nhiễm Tỉnh sinh ra đã thiếu “trái tim thiếu nữ”, cô đã lớn như vậy nhưng chưa từng có cảm giác rung động, cùng lắm là một chút tán thưởng cùng với thiện cảm.
Đối với Phó Tuyết Thần, cảm giác của cô chính là tán thưởng và thiện cảm.
Trên đường đi không ai nói chuyện, sau đó máy bay hạ cánh lúc ba giờ tại sân bay quốc tế Thành Đô Song Lưu.
Nhiễm Tỉnh xuống máy bay rồi đi ra ngoài sân bay, cô tắt chế độ máy bay trên điện thoại, gọi điện thoại cho ba Nhiễm Tư Trạch, ba Nhiễm đang chờ cô ở ngoài sân bay.
Phó Tuyết Thần đi theo phía sau, nghe cô gái nhỏ hoàn toàn dùng giọng Tứ Xuyên để nói chuyện với người nhà, giọng Tứ Xuyên cũng không khó hiểu, Phó Tuyết Thần vừa nghe vừa đoán, nghe hiểu được không ít từ ngữ trong đó.
Mà dòng người xung quanh ồn ào, ngôn ngữ nói chuyện với nhau cũng là tiếng địa phương mà Phó Tuyết Thần chỉ nghe hiểu được một ít.
Giọng Tứ Xuyên là giọng nói phổ biến ở Tây Nam, gần như được sử dụng phổ biến ở tất cả các khu vực Xuyên Du (Tứ Xuyên - Trùng Khánh). Bạn nói chuyện với những người bán hàng rong trên đường phố Thành Đô, điều đầu tiên người bên kia nói cũng chỉ dùng tiếng địa phương thay vì tiếng phổ thông.
Đây cũng được coi như là nét đặc sắc ở Xuyên Du, nhưng người ở nơi khác đến đây cảm thấy bất tiện là điều không thể tránh khỏi.
Phó Tuyết Thần yên lặng lắng nghe, mơ hồ đoán được ý chính trong đó, đơn giản là máy bay hạ cánh rồi báo bình an sau đó con lập tức đi ra ngoài, đương nhiên cô gái nhỏ nói chuyện với người nhà chưa thể xong được, nói hết chuyện này sang chuyện khác, tay cầm điện thoại, vừa gọi điện thoại vừa ra khỏi sân bay.
Vừa bước ra khỏi sân bay đầy hơi lạnh, Phó Tuyết Thần đã cảm nhận được không khí nhộn nhịp, tiếng người bốn phía gần xa, ồn ào náo nhiệt.
Phó Tuyết Thần biết, đây là Thành Đô, nơi mà Nhiễm Tỉnh lớn lên.
Khóe miệng anh cong cong, vẻ mặt rất vui vẻ.
“Tỉnh Tỉnh……”
Một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên.
Phó Tuyết Thần men theo giọng nói nhìn qua, thì bắt gặp một người đàn ông gầy gò bước nhanh đến.
Khuôn mặt của ông ấy rất trẻ, mắt to da trắng, ngũ quan anh tuấn, nhìn rất trẻ, nếu nói là hơn hai mươi tuổi chắc cũng sẽ có người tin, nếu không phải ngay sau đó Nhiễm Tỉnh gọi một tiếng “Cha” suýt nữa anh còn tưởng rằng đây là anh trai của Nhiễm Tỉnh.
Khuôn mặt của ba Nhiễm mang theo ý cười, giọng nói ôn hòa, ánh mắt nhìn Nhiễm Tỉnh không thể che giấu nổi sự cưng chiều.
Bất chợt ông lại nhìn về phía Phó Tuyết Thần cao lớn đẹp trai bên cạnh con gái, nhất thời vẻ mặt ông không ngừng thay đổi.
Chắc người này không phải là bạn trai của Tỉnh Tỉnh đâu nhỉ?!
Nhiễm Tư Trạch là một người cha có tư tưởng tiến bộ, làm cha mẹ, đương nhiên hy vọng con gái sẽ gả đến một nơi nào đó tốt đẹp, ông hy vọng con gái có thể tìm được một người đàn ông chăm sóc tốt cho cô cả đời, đối với chuyện con gái yêu đương ở đại học, ông vẫn luôn giữ thái độ tích cực thậm chí còn cổ vũ, thỉnh thoảng sẽ hối thúc con gái tìm bạn trai.
Thực ra, ngay từ nhỏ tính cách của Nhiễm Tỉnh nhà ông đã hơi lạnh lùng quái gở, ông cảm thấy xác suất đời này con gái không thể yêu đương và phải cô độc suốt đời quá lớn.