Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Chương 61: Phu nhân 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhiễm Tỉnh nghe xong, hơi ngơ ngẩn.

Rõ ràng cô từ chối anh, rõ ràng xúc phạm tới anh, nhưng anh vẫn đuổi theo, mang theo kiêu ngạo và ý chí thẳng tiến không lùi của anh đuổi theo tới đây.

Hàng mi dài của cô run rẩy, mắt to ngập nước sáng ngời nhìn anh, con ngươi đen nhánh tràn ngập tìm tòi nghiên cứu và cân nhắc.

Phó Tuyết Thần tiến vào tầm mắt của cô, giọng điệu hài hước, cười khẽ: “Không biết cô gái này, hy vọng tôi theo đuổi em bao lâu!”

Nhiễm Tỉnh giật mình, cô tỉ mỉ nhìn anh, người thiếu niên trước mắt có chút xanh xao, vẻ mặt hơi mệt mỏi, nhưng đôi con ngươi đen nhánh của anh sáng như sao, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.

“Ngàn vì sao trong mắt anh.”

Đó là câu nói vàng trong rất nhiều bộ tiểu thuyết ngôn tình, nhưng đây là lần đầu tiên Nhiễm Tỉnh nhìn thấy ở ngoài đời thật.

Con ngươi sáng lấp lánh đầy ánh sao làm nổi bật thần thái tươi tắn, rạng rỡ của Phó Tuyết Thần, Nhiễm Tỉnh bị ánh mắt trong sạch và nhiệt tình như vậy thu hút, cô có chút bối rối cụp mắt xuống, trong chốc lát không có cách nào bình tĩnh mà nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

Rõ ràng cô từ chối anh hết lần này đến lần khác, rõ ràng đã làm tổn thương anh, nhưng anh vẫn xuất hiện ở đây, trước mặt cô.

Anh đứng trước mặt cô mang theo tia sáng ấm áp và thuần khiết cùng sự dũng cảm và mạnh mẽ của tuổi trẻ.

Lúc này, sự im lặng lên ngôi.

Anh bình tĩnh đứng đó, cho dù không nói gì cũng là một cách tỏ tình tốt nhất, huống hồ còn thẳng thừng hỏi cô “Em hy vọng tôi theo đuổi em bao lâu đây?”

Đáy lòng Nhiễm Tỉnh hiện lên một câu: Làm sao có thể không rung động đây?

A a a a cô sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Phó Tuyết Thần là một chàng trai 19 tuổi, cho dù khí thế có mạnh mẽ đến đâu, tài năng nghịch thiên ra sao thì anh vẫn mang theo sự đơn thuần, non trẻ, dũng cảm với khí phách của tuổi trẻ.

Anh theo đuổi cô gái nhỏ, đương nhiên phải dùng đến các loại mưu kế, chiêu trò, trái tim cũng mở ra cho cô xem, bị từ chối, có thể thất vọng, buồn bã, nhưng thất bại cũng chỉ là trong nháy mắt, anh rất nhanh lấy lại được tinh thần. Tiếp tục theo đuổi.

Hơn nữa, anh thậm chí sẽ cảm thấy bị từ chối là điều đương nhiên, anh mới theo đuổi cô chưa được bao lâu, tính từ lúc gặp mặt đến giờ chưa đầy một tháng.

Một tháng, bạn nghĩ có thể phát triển tới mức nào?

Cho nên, anh lướt một vòng WeChat của cô gái nhỏ, mua ngay vé hạng nhất cuối cùng, đơn giản thu dọn hành lý rồi lao tới.

Tóm lại, không có cơ hội thì hãy tự tạo cơ hội!

Phó Tuyết Thần nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu đứng lặng trước mặt mình, mái tóc đen mềm mại, nhìn qua cảm giác vô cùng tốt, thật khiến người ta muốn vươn tay xoa cho mái tóc cô rối bù lên.

Nhưng cô gái này chưa phải của anh, Phó Tuyết Thần chỉ có thể kiềm chế, nhẫn nhịn, sau đó anh nở một nụ cười, thản nhiên nói: “Nhiễm Tỉnh, em cho tôi chút thời gian, yên tâm, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng ‘trường kỳ kháng chiến’.”

Nhiễm Tỉnh: “……”

Chúa ơi, trường kỳ kháng chiến.

Phó Tuyết Thần kiên định trước sau như một: “Ông cha ta tám năm kháng chiến… A, không đúng, hiện tại là mười bốn năm, ông cha ta mười bốn năm kháng chiến đều kiên trì được, đời con cháu chúng ta tóm lại là không thể thua. Nhiễm Tỉnh, em hy vọng tôi theo đuổi em bao nhiêu năm, mười bốn năm? Mười lăm năm? Mười sáu năm?…… Hay cả đời?”

Nhiễm Tỉnh: “……”

Vẻ mặt ngây ngốc!!!

Tức là không thể dứt ra được, đời này tôi chỉ có thể nằm trong tay cậu.

Nhiễm Tỉnh vốn là cô gái lanh lẹ, cô phản ứng nhanh nhẹn, câu từ vàng bạc, nhưng lúc này lại bị vị đại thần nào đó làm cho câm nín.

Cô cắn môi không biết nên làm gì, khách hàng phía sau đã bắt đầu không nhịn được, thúc giục: “Đừng rải cơm chó, mau đi kiểm vé đi, đến lượt hai người rồi đấy!”

Nhiễm Tỉnh bị thúc giục, không những không khó chịu mà ngược lại còn để lại ánh mắt cảm kích.

Nếu không có vị đại ca này, cô thật không biết ứng phó thế nào với Phó Tuyết Thần.

Cô đẩy nhanh vali, cầm vé máy bay đi đăng ký.

Vào trong khoang máy bay, Nhiễm Tỉnh cầm thẻ lên máy bay đi tìm chỗ ngồi của mình, cô đi bộ một lúc lâu mới tìm được chỗ, Nhiễm Tỉnh chuyển hành lý của mình lên kệ.

Về nhà nghỉ lễ Quốc Khánh mấy ngày thôi nên Nhiễm Tỉnh cũng lười gửi vận chuyển hành lý, chỉ mang theo một vali.

Nhưng Nhiễm Tỉnh được nuông chiều từ bé, sức lực kém, vóc người thấp bé, vali tuy không nặng nhưng để đặt lên giá để hành lý cũng khá khó khăn.

Cô đang vô cùng khó khăn mà đem vali lên kệ, phía sau, một bàn tay nhẹ nhàng nhấc vali cô lên rồi đẩy vào.

Vẻ mặt Nhiễm Tỉnh cảm kích nhìn qua, Phó Tuyết Thần nhìn cô nở một nụ cười.

Cảm xúc yêu đương của Nhiễm Tỉnh rất thấp, cô tự nghĩ “Trò chơi không vui sao, tiểu thuyết không hay sao, thành tích học tập tốt lắm rồi hay sao mà nói đến chuyện yêu đương”, nhưng mà khi cô cần người giúp xách vali, hay làm việc gì cần đến thể lực, vẫn sẽ cảm thấy có bạn trai thật tốt!
« Chương TrướcChương Tiếp »