Anh không nhịn được nhìn cô chăm chú, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô rất chân thành tha thiết và thẳng thắn, con mắt nai sạch sẽ trong suốt không có chút tạp chất nào, nếu không phải dáng vẻ với gương mặt hiền lành và chân thành của cô, Phó Tuyết Thần có thể nghi ngờ cô nói những lời này là để khuyên anh dời lại chuyến đi đến Thành Đô lần này.
Nhiễm Tỉnh không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của Phó Tuyết Thần, còn nghiêm túc kết luận nói: “Cho nên, khi cậu đến Thành Đô chú ý chuyện ăn uống một chút, dù sao, đến chơi, cũng không thể ở khách sạn suốt bảy ngày.”
Phó Tuyết Thần khó hiểu lẩm bẩm: “Khách sạn suốt bảy ngày?!”
Nhiễm Tỉnh chậm rì rì “Ừ” một tiếng: “Là ở trong WC của khách sạn suốt bảy ngày, đang ra ngoài đi chơi ở trên đường bị tiêu chảy thật là xấu hổ, vấn đề về hậu môn trực tràng này, cậu có thể nhịn được sao, còn không bằng cậu ở suốt trong khách sạn!”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Cho nên, nói cả buổi, ý của cô là, đừng ăn đồ vật bậy bạ, cẩn thận bị tiêu chảy tìm không thấy WC phải không!
Thật ra, Phó Tuyết Thần biết cô là có ý tốt mới nhắc nhở anh chuyện này, nhưng không hiểu sao anh lại có cảm giác vừa bị cô gái nhỏ đe dọa.
Anh muốn đến Thành Đô một chuyến, cũng không dễ dàng, còn phải nhận lấy một trận kinh hãi từ cô gái nhỏ ở Thành Đô.
Khó trách ngay cả Lý Bạch cũng từng than thở “Đường Thục khó, khó như lên trời”.
Nhiễm Tỉnh nói xong, phát hiện bốn phía lạnh lẽo.
Được rồi, lại chán ngắt.
Nhiễm Tỉnh không quan tâm nhiều, chỉ đứng dậy sắp xếp đồ đạc, định xếp hàng lên máy bay.
Đột nhiên Phó Tuyết Thần nói: “Cảm ơn nhé!”
Nhiễm Tỉnh giật mình, kinh ngạc mở to mắt nhìn anh.
Thái độ của Phó Tuyết Thần lịch sự và ôn hòa: “Tôi sẽ chú ý chuyện ăn uống, cố gắng không để xảy ra chuyện xấu.”
Nhiễm Tỉnh biết Phó Tuyết Thần hiểu ý của cô, ngọt ngào cười một chút, nói: “Vậy cậu chú ý một chút, rốt cuộc thân thể cậu mảnh mai như vậy, tôi không hy vọng cậu đến Thành Đô một chuyến còn phải đi nằm viện.”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Trong mắt cô gái này, sức khỏe anh yếu ớt đến mức đi Thành Đô một chuyến tùy tiện ăn chút gì cũng có thể bệnh tật đến nỗi ngày nào cũng tiêu chảy, phải tới bệnh viện khoa hậu môn trực tràng nằm viện.
Cảm giác sau một lần bị bệnh, danh hiệu “Cơ thể yếu ớt” không bỏ đi được sao!
Rõ ràng anh là chàng trai mạnh mẽ khỏe mạnh!!! Cường tráng!!! Chàng trai khỏe mạnh với có 188 lông chân!!!
Phó Tuyết Thần đi theo phía sau Nhiễm Tỉnh, xếp hàng đăng ký, vẻ mặt bình tình giải thích: “Là cố ý đó!”
Nhiễm Tỉnh không biết anh đang nói cái gì: “Cái gì?”
Giọng nói của Phó Tuyết Thần khàn khàn lười biếng: “Lần đó bị bệnh, là do tôi cố ý.”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Đột nhiên nhớ lại lần đó sau khi anh đưa cô đến ký túc xá nữ bị bệnh anh vừa đe dọa vừa dụ dỗ vô cớ gây rối bắt cô đến thăm.
Cô từng nghi ngờ đó là giả vờ, nhưng cũng cảm thấy nghi ngờ của mình có hơi ác độc, cuối cùng không giải quyết được gì.
Bây giờ xem ra, tất cả cơ hội và duyên phận chỉ là tính toán từ trước của Phó Tuyết Thần.
Anh chưa bao giờ đơn giản, không chỉ có như thế, anh có đầy trí thông minh, anh có mục tiêu rõ ràng.
Anh tạo ra những lần vô tình gặp gỡ, tạo ra cơ hội gặp mặt, dệt một tấm võng lớn, mục đích trước giờ chỉ có cô.
Anh hao tổn tâm trí tính toán tỉ mỉ chỉ vì cô, cảm giác này làm cô hít thở không thông, làm cô sợ hãi, cũng làm cô cảm thấy có chút lãng mạn.
Khi một chàng trai dùng hết tâm tư đến gần cô, cho dù phương pháp trẻ con buồn cười, cô cũng có thể cảm nhận được thật tình và chân thành trong đó, vì anh thích cô nên mới làm những chuyện đó.
Trước kia Nhiễm Tỉnh không nghĩ theo chiều hướng đó, suy nghĩ lại theo hướng đó cũng có thể thấy rõ ý của anh, cũng không khó, nhưng lại có rất nhiều người không làm được.
Nhưng ngay lập tức, Nhiễm Tỉnh vẫn giận dỗi nói: “Người thành phố các cậu thật biết đùa.”
Phó Tuyết Thần ngừng lại, anh buồn cười uốn lưỡi, liếʍ răng hàm sau, ánh mắt thật sâu nhìn cô gái trước mặt nhìn như ngốc bạch ngọt lại không hề ngốc bạch ngọt, đáp trả lại: “Là do người thành phố như em không dễ theo đuổi.”
Ngay sau đó, anh thẳng thắng than thở những khó khăn, “Điểm mấu chốt nguyên tắc của em quá mạnh mẽ, thiếu một đồng cũng muốn tính rõ ràng với tôi, ăn cơm cũng AA, tình nghĩa thì lấy một cái đùi gà khổng lồ trả…… Tôi muốn dây dưa với em cũng không có cơ hội.”
Nhiễm Tỉnh nói một câu theo bản năng: “Vậy cậu còn mua vé máy bay đến Thành Đô!”
Lời vừa nói xong, cảm thấy ái muội, không hiểu sao như có vị hờn dỗi.
Cô hơi kinh ngạc.
Cũng may Phó Tuyết Thần không thèm để ý, anh bật cười, vừa kiêu ngạo vừa đắc ý: “Năm nay tôi mới mười chín tuổi thôi!”
“Tuổi còn rất trẻ, dành ra năm ba năm theo đuổi bạn gái có gì không được.”