Chương 59: Đuổi theo cô 1

Nghỉ lễ Quốc khánh dài ngày, Nhiễm Tỉnh có lý do chính đáng để tạm quên việc học, cô dự tính nằm lỳ trong nhà đọc sách giải trí, lần này cô mang theo 《Bạch Dạ Hành 》của Higashino Keigo.

Quyển sách này cô đã đọc đoạn đầu lúc học cấp 2, lúc đó cảm thấy nội dung quá âm u áp lực nên không đọc tiếp, bây giờ đã lớn hơn rồi, khả năng chịu đựng áp lực tâm lý cao hơn, nên định lấy ra đọc lại.

Mà có rất nhiều tác phẩm kinh điển, chỉ cần bạn tập trung tinh thần để đọc, bạn sẽ sinh ra một loại cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn, lời văn của Higashino Keigo mạch lạc, cay nghiệt, sắc sảo, toàn bộ câu truyện 《 Bạch Dạ Hành 》 nói về chặng đường dài quanh co tràn đầy chán nản và thất vọng, lại càng khắc họa sâu hơn tính cách con người, đúng là kiệt tác hàng đầu.

Ngày thường Nhiễm Tỉnh đọc sách chuyên ngành toàn phải căng da đầu để đọc, bây giờ đọc《 Bạch Dạ Hành 》 lại hận không thể đọc xong trong một giây.

Trong sách không biết năm tháng.

Chờ Nhiễm Tỉnh hồi hồn đã là một giờ sau, cô vừa ngẩng đầu nhìn thấy cửa đăng ký đã xếp một hàng dài, cô lập tức lấy ra điện thoại xem giờ, cách giờ máy bay cất cánh còn 30 phút nữa.

Vẫn còn sớm!

Nhiễm Tỉnh thong thả truy cập vào WeChat, tin nhắn trước đó cô gửi trong nhóm bạn bè thu hoạch một đống lượt thích và bình luận, rõ ràng đều biết đêm nay cô quay về Thành Đô.

Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng Nhiễm Tỉnh thấy Phó Tuyết Thần trả lời: “Được”

“Đêm nay 10 giờ, gặp ở Thành Đô!”

“Được!”

Xin hỏi đây là ý gì?!!

Chẳng lẽ Phó Tuyết Thần cũng đến Thành Đô?!

Không thể nào vậy chứ!

Vé máy bay dịp quốc khánh khan hiếm, sao anh lại mua được vé máy bay đi Thành Đô lúc này! Cho dù có mua được, giá vé máy bay đối với học sinh mà nói cũng không hề rẻ!

Nhiễm Tỉnh lắc đầu, vứt bỏ dự cảm không lành trong lòng, vừa ngẩng đầu, dự cảm không lành đã biến thành sự thật.

Phó Tuyết Thần đội mũ lưỡi trai, hai vai đeo balo, kéo vali hành lý đứng trước mặt cô, dáng vẻ giống như đi du lịch.

Trong đầu Nhiễm Tỉnh bay tới bay lui bốn chữ to: m hồn không tan.

Đúng là âm hồn không tan Phó Tuyết Thần đi tới, sải bước và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nhiễm Tỉnh.

Nhiễm Tỉnh thấy Phó Tuyết Thần ngồi bên cạnh cô, gần như kết luận anh và cô đi cùng chuyến bay đến Thành Đô, nhưng trong lòng cô còn thầm mong một chút may mắn.

Lỡ như cô nghĩ sai thì sao?

Lỡ như Phó Tuyết Thần đi máy bay đến nơi khác thì sao?

Mang theo chút xíu tâm lý may mắn này, Nhiễm Tỉnh hỏi với giọng nhẹ nhàng ngọt ngào như trẻ con: “Cậu đi đâu thế?”

Phó Tuyết Thần bình tĩnh trả lời: “Thành Đô.”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Thật ra, đối với Phó Tuyết Thần, cô không tồn tại may mắn, càng không muốn nghĩ khác.

Chắc chắn là Phó Tuyết Thần thấy tin nhắn của cô trong nhóm bạn bè nên biết được hành trình của cô sau đó theo đến đây.

Không hiểu sao thấy ngượng ngùng, Nhiễm Tỉnh hỏi han: “Đi chơi sao?”

Phó Tuyết Thần lười biếng trả lời: “Cứ cho là thế đi!”

Nhiễm Tỉnh “Hở?” một tiếng, khuôn mặt nhỏ mờ mịt khó hiểu, cái gì gọi là “Cứ cho là thế đi”!

Phó Tuyết Thần quay đầu nhìn cô, con ngươi màu đen đá quý nhìn cô chăm chú, cười như không cười: “Đi xem thành phố nơi em lớn lên!”

“…………”

Nhiễm Tỉnh im lặng, cảm thấy Phó Tuyết Thần này, không có lúc nào là không trêu chọc cô, cho dù cùng một chuyến bay đến Thành Đô cũng có thể lôi ra điểm liên quan đến cô.

Nhưng, là người Thành Đô, Nhiễm Tỉnh có một loại cảm giác vô cùng kiêu ngạo đối quê hương của mình, cô rất hoan nghênh khách du lịch từ nơi khác tới Thành Đô chơi, nhưng người nơi khác đi đến Thành Đô vẫn cần chú ý một chút, đặc biệt là loại học bá sức khỏe kém như Phó Tuyết Thần.

Vốn dĩ Nhiễm Tỉnh không muốn có quá nhiều liên quan với Phó Tuyết Thần, nhưng cô suy nghĩ một lát, cảm thấy cho dù là bạn cùng trường hay là người Thành Đô, cũng nên có lòng tốt nhắc nhở Phó Tuyết Thần những việc cần lưu ý, cô nghiêm túc hỏi: “Cậu có biết bệnh viện nào nhiều nhất ở Thành Đô không?”

Lời vừa nói ra, Phó Tuyết Thần suýt không bắt kịp, anh cố gắng gom góp kiến thức của mình để theo kịp đề tài của cô gái, dò hỏi: “Nha sĩ phải không?”

Nhiễm Tỉnh chậm rãi lắc đầu: “Đúng là mọi người đều biết Đại học Tứ Xuyên Viện y học Hoa Tây nổi tiếng về nha sĩ, nhưng bệnh viện nhiều nhất ở Thành Đô, là bệnh viện chuyên khoa hậu môn trực tràng. Bệnh viện chuyên khoa hậu môn trực tràng ở chỗ chúng tôi rất nhiều, ngay cả đài truyền hình, cũng chiếu quảng cáo khoa hậu môn trực tràng của bệnh viện.”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Anh phát hiện mỗi lần cùng cô gái nhỏ nói chuyện toàn là chủ đề vừa ít được chú ý lại còn kỳ lạ.

Ví dụ như xoáy tóc, ví dụ như đầu trọc, ví như kem bôi trĩ, lại ví dụ như hiện tại…… bệnh viện chuyên khoa hậu môn trực tràng……

Không ngờ cô còn chưa quên vấn đề bệnh trĩ!

Nhiễm Tỉnh nhỏ nhẹ hỏi tiếp: “Có biết tại sao không?”

Phó Tuyết Thần thật sự bị choáng ngợp bởi câu hỏi này, ngơ ngác và chán nản lắc đầu.

Rõ ràng Nhiễm Tỉnh cũng không phải đang tìm kiếm đáp án, mà là đang tự hỏi tự trả lời một ít kiến thức thông dụng, cô giải thích nói: “Bệnh viện chuyên khoa hậu môn trực tràng ở vùng Thành Đô càng mở càng nhiều, là vì rất nhiều người nơi khác đến Thành Đô, ăn uống không quen, đều cần đến khoa hậu môn trực tràng. Ví dụ như cậu, là người vùng Giang Chiết, khẩu vị nghiêng về ngọt nhạt, đến Thành Đô ăn lẩu có khẩu vị nặng (*), có khả năng ngày đầu tiên cậu đã chịu không nổi thì chỉ có thể đến bệnh viện chuyên khoa hậu môn trực tràng.”

(*) Thành Đô được coi là thủ phủ của Tứ Xuyên, nên các món ăn thiên về cay mặn.

Phó Tuyết Thần: “………………”