Chương 58: Hướng tới 4

Nhiễm Tỉnh trở lại ký túc xá, chuyện đầu tiên làm khi bỏ túi canvas, chính là cầm chậu hoa trên bàn sách kia đến trên ban công.

Hồng phấn thích mát, phơi nắng một trận là có thể thiếu nước mà chết, mà tuần tới, nghỉ lễ quốc khánh dài ngày, Hàng Châu nắng nóng liên tục, cô và bạn cùng phòng đều sẽ về nhà, loại hoa ưa mát này phơi nắng một tuần không ai chăm sóc, chắc chắn có thể nhanh chóng khô héo.

Đến lúc đó cô chụp hình lại gửi hình cho Phó Tuyết Thần, tin chắc Phó Tuyết Thần nhìn thấy sẽ hiểu lựa chọn của cô.

Nguyên Thiển thấy cô ôm bồn hoa đến ban công, cực kỳ kinh ngạc: “Chậu hoa này thích mát, không thể phơi nắng mà!”

Giọng nói của Nhiễm Tỉnh ngọt mềm mà trả lời: “Đúng là không thể phơi, nhưng tớ định phơi nó đến chết.”

Trong phòng ngủ, bạn tốt với nhau đương nhiên sẽ nói cho nhau biết các loại việc nhỏ vụn vặt, Nhiễm Tỉnh lại là người không giấu được chuyện gì, đương nhiên sẽ nói cho Nguyên Thiển nguồn gốc của chậu hoa này.

Nguyên Thiển thấy Nhiễm Tỉnh làm thế, hiển nhiên đã biết Phó Tuyết Thần lại trêu chọc cô trên lớp Đại số Tuyến Tính, Nguyên Thiển nhướng mày, quan tâm hỏi: “Phó Tuyết Thần nói cái gì với cậu thế, làm sao mà cậu vừa về đến đã ôm chậu hoa này đi phơi.”

Nhiễm Tỉnh đứng ở trên ban công, nhìn hồng phấn được đặt ở trên cửa sổ, suy nghĩ bay xa, giọng nói cũng hơi thất thường: “Cậu ấy nói với tớ, ngôn ngữ loài hoa của hồng phấn là ‘khao khát một tình yêu đẹp’, sau đó lại nói với tớ tặng hồng phấn tặng cho tớ, có ý nghĩa ‘tớ là toàn bộ tình yêu mà cậy ấy khao khát’.”

Nguyên Thiển ngẩn người, căn bản không ngờ được thẳng nam khoa lý lại nhiều văn vẻ như vậy, lời ngon tiếng ngọt nói đến là đến, cô nàng cảm thán nói: “Cậu ấy nên tới học khoa tiếng Trung.”

Nhiễm Tỉnh cười cười, đi theo nói vui đùa: “Đúng vậy, lời ngọt ngào có thể vượt cấp 6.”

Nhiễm Tỉnh nghĩ đến Phó Tuyết Thần nói những lời ngọt ngào đó, chỉ cảm thấy, Phó Tuyết Thần này, không có một chút cao ngạo và lạnh lùng của trai đẹp, ngược lại, cái miệng nhỏ bôi mật miệng càng thêm ngọt.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình ảnh anh tràn đầy ủ rũ mà đứng ở chỗ rẽ cầu thang, lập tức cười không nổi.

Lúc anh nói ra những lời nói đó, cô đã thật sự cảm động rồi, cũng không có gì lạ mà xác định, Phó Tuyết Thần thật sự thích mình.

Cho dù ngày thường anh vừa làm biếng không nghiêm chỉnh như thế nào, nhưng trong nháy mắt kia, anh đã thực sự mở trái tim của anh ra cho cô xem.

Anh thích cô, rất thích rất thích.

Tay phải của Nhiễm Tỉnh cẩn thận vuốt ve cánh hoa hồng phấn hình tim.

Tay trái, thì vuốt ngực của mình.

Cô tự hỏi mình, mình thì sao, mình thích cậu ấy không, hay nói cách khác, Phó Tuyết Thần sẽ là tình yêu của mình sao?

Thời đại bùng nổ tin tức, minh tinh, tiểu thuyết, manga anime từ từ làm ngưỡng giá trị tâm lý của chúng ta bị nâng cao vô hạn, rung động trở nên khó khăn như vậy.

Cô lại là cô gái nhỏ có chút quái gở thờ ơ, từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng rung động với ai.

Nhưng cho dù không rung động, cũng sẽ bị Phó Tuyết Thần làm cho cảm động!

Quai hàm của Nhiễm Tỉnh phồng lên thành một cái bánh bao, cô chấp nhận số phận ôm chậu hồng phấn đặt lại trên bàn sách một lần nữa.

Nguyên Thiển buồn cười: “Không phải muốn bóp chết nó sao!”

Nhiễm Tỉnh lấy bình phun ra, phun phun nước cho chậu hoa, lại rút khăn giấy lau khô lượng nước thừa, cô lạnh nhạt nói: “Hoa cỏ vô tội nhường nào, làm một chậu hoa chết thì có gì giỏi giang chứ.”

Nguyên Thiển đùa dai: “Có bản lĩnh làm Phó Tuyết Thần chết, đúng không!”

Nhiễm Tỉnh trầm ngâm nhìn về phía Nguyên Thiển, thở dài: “Thiển Thiển, lời này của cậu thật không đứng đắn nha!”

Da mặt của Nguyên Thiển không dày như Nhiễm Tỉnh, bị trêu chọc đến đỏ mặt: “Tớ không có ý nghĩ kia.”

Nhiễm Tỉnh không lên tiếng, đáy lòng trả lời một câu, đúng là cô nghĩ như thế!

Lần thứ hai cô nhìn về phía chậu hồng phấn kia, người chủ của hồng phấn, vẻ đẹp cuốn hút, học tập nổi bật xuất sắc, khí thế mạnh mẽ, rõ ràng có tư cách để tùy tiện kiêu ngạo, nhưng không ngờ tính cách không tồi, không hề có dáng vẻ phách lối rất dễ ở chung.

Thật ra Phó Tuyết Thần thuộc kiểu chàng trai chỉ cần cô nhìn về phía anh thì sẽ bị hấp dẫn.

Chắc chắn lại càng không thẹn với danh hiệu đại thần này.

Cho nên, phải thử một chút sao?

Nhiễm Tỉnh hơi bối rối, nhưng cũng may cô có thời gian lựa chọn, cô lấy điện thoại ra, mở ra WeChat, đã gửi thông báo đến bạn bè: “10 giờ tối nay, gặp ở Thành Đô!”

Trước tiên về nhà nghỉ lễ quốc khánh xong, rồi tiếp tục suy nghĩ loại chuyện này vậy!

Nhiễm Tỉnh nhanh chóng sắp xếp hành lý, kéo vali hành lý chạy đến sân bay.

Cô bắt đầu đi từ sáng sớm, chạy đến sân bay, mua vé máy bay, đi qua khu vực kiểm tra an ninh, còn một tiếng rưỡi đồng hồ mới đến giờ máy bay cất cánh, Nhiễm Tỉnh đã chuẩn bị từ trước, lấy tiểu thuyết ra đọc chờ đến giờ bay.