- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
- Chương 57: Hướng tới 3
Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 57: Hướng tới 3
Tính cách Nhiễm Tỉnh vô tư không nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng vẫn tin tưởng tình yêu, cô chỉ không tin tình yêu sẽ xuất hiện trên người của mình.
Phó Tuyết Thần nhìn cô gái co rúm lại về phía sau, căn bản không định buông tha cho cô, anh tiến về phía trước một bước, tới gần, sau đó nói tiếp: “Cho nên, Nhiễm Tỉnh, cậu làm ơn liếc mắt nhìn tôi một cái được không.”
“Chỉ cần ánh mắt của cậu dừng lại ở trên người của tôi, chỉ cần một lát, cậu sẽ biết tôi rất tốt.”
“Nhiễm Tỉnh, cho một cơ hội đi, cùng thử với tôi một chút.”
“Nếu chúng ta phù hợp với nhau, vậy không thì còn gì tốt hơn; nếu không thích hợp, cậu bỏ mặc tôi, tôi chắc chắn sẽ không tiếp tục quấn lấy cậu.”
Nhiễm Tỉnh nhìn chàng trai gần trong gang tấc, anh thật sự rất cao, một người cao một mét tám mấy, cao to đứng tại nơi đó, không lý do nặng nề áp sát người, lúc anh đến gần cô, bao vây cô giữa gạch tráng men với trước người anh, cảm giác áp lực mười phần.
Nhiễm Tỉnh hít sâu một hơi, lông mi dài và cong nhẹ nhàng run rẩy, cô cất đi toàn bộ thăng trầm trong suy nghĩ, bình thản nói: “Chậu hoa kia, lúc trước tôi quên trả lại cho cậu, sau khi trở về tôi sẽ trả lại cho cậu!”
Sau khi trở về trả cho cậu trả cho cậu trả cho cậu……
Phó Tuyết Thần chỉ cảm thấy…… Sắp phun ra một búng máu.
Anh chớp chớp mắt, thở dài nói: “Đừng trả.”
Quai hàm của Nhiễm Tỉnh phình phình, hồn nhiên ngây thơ như cũ, đáng yêu vô tội.
Phó Tuyết Thần nhìn khuôn mặt tinh xảo đáng yêu giống như búp bê Tây Dương kia, chỉ còn lại thất vọng và thất bại chồng chất.
Cuộc đời con người, nào có thuận buồm xuôi gió như vậy.
Muốn mà không được, mới là trạng thái bình thường!
Tính cách của Phó Tuyết Thần bình thản hào phóng, nhưng giờ phút này biểu cảm lại không thể che giấu thất bại chán nản và suy sụp tinh thần, anh lười nhác nói: “Hồng phấn thích mát, nếu như cậu không thích, đem chậu hoa đó ra phơi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt mấy ngày, nó sẽ chết khô. Chậu hoa hồng phấn đó, tôi chỉ muốn đưa cho cậu. Với tôi mà nói, ngoại trừ cậu, những người khác đều chỉ tạm chấp nhận, mà tôi không muốn tạm chấp nhận.”
Phó Tuyết Thần cũng không biết, những lời anh nói với Nhiễm Tỉnh tràn ngập hy vọng tới mức nào và thất vọng tới mức nào.
Anh chỉ cảm thấy ——
Nhiễm Tỉnh, cậu nên yêu tôi.
Nếu không yêu tôi, làm cho chậu hoa của tôi chết bất đắc kỳ tử dưới ánh mặt trời chói chang, khiến cho tôi chết đột ngột vào một ngày nào đó trong tương lai.
Giọng nói của Nhiễm Tỉnh bình tĩnh đồng ý, nói: “Vậy sau khi tôi phơi chết hồng phấn của cậu sẽ gửi hình qua cho cậu.”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Cô gái nhỏ thật đúng là ý chí sắt đá lạnh lùng vô tình!
Đôi mắt của Phó Tuyết Thần thoáng qua bi thương, dù sao anh cũng là chàng trai kiêu ngạo, cũng không làm được chuyện ép buộc cô gái nhỏ nhà người ta thích mình, nói đến mức độ này, đã đủ rồi.
Anh lui về sau hai nước, tránh ra đường Nhiễm Tỉnh xuống lầu.
Khoảng cách hơi xa chút, Nhiễm Tỉnh rõ ràng mà nhìn đến vẻ mặt thất bại suy sụp của Phó Tuyết Thần như cũ, hơn nữa gương mặt anh tiều tụy và quầng thâm mắt vì ngủ không đủ giấc, chàng trai phong lưu phóng khoáng ngày xưa, giờ phút này nhìn vô cùng cô đơn và đáng thương.
Cô…… Làm anh tổn thương.
Tỏ tình trước đám đông bị từ chối không làm anh bị tổn thương, hết lần này đến lần khác từ chối lời trêu chọc đùa giỡn và tỏ tình của anh không làm anh tổn thương, nhưng hiện tại cô…… Thật sự làm anh bị tổn thương.
Phó Tuyết Thần chính là cái loại thiếu niên yêu nghiệt giống như hồ ly tinh, ngày thường vẫn luôn lười biếng không để ý, giống như bất kỳ thứ gì đều không làm anh tổn thương, nhưng vừa rồi, anh tháo mặt nạ xuống, gỡ bỏ ngụy trang, thản nhiên lại chân thành tha thiết mở nội tâm của anh ra để cô liếc mắt nhìn một cái.
Anh thiệt tình như thế, cô cũng không rung động, anh rất khổ sở.
Hàng lông mi dài của Nhiễm Tỉnh chớp chớp, không biết nên an ủi như thế nào, càng không thể đi an ủi.
Cô đi nhanh về phía trước, lướt qua Phó Tuyết Thần, xuống lầu đi mất.
Cho đến khi đi hết một đoạn cầu thang này, Nhiễm Tỉnh mới không nhịn được xoay người nhìn anh, Phó Tuyết Thần cúi đầu đứng im tại chỗ, cũng không biết suy nghĩ cái gì, nhưng cái loại cảm giác cả người héo rũ này, không thể ngăn lại được.
Trước giờ trong lòng Nhiễm Tỉnh ổn định bình yên, cuối cùng thả lỏng, cô có một chút ảo não.
Cô không muốn làm anh tổn thương, nhưng vẫn làm anh tổn thương như cũ.
So với Phó Tuyết Thần ủ rũ uể oải này, cô vẫn thích nhìn thấy Phó Tuyết Thần kiêu ngạo bừa bãi bình tĩnh thong dong.
Chàng trai như Phó Tuyết Thần, đáng lẽ nên tỏa sáng lấp lánh!
Nhiễm Tỉnh phiền não cào tóc, lại vò đầu, không biết bây giờ nên làm cái gì, cho nên bỏ đi, không quay đầu lại.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
- Chương 57: Hướng tới 3