Anh yên lặng chăm chú nhìn cô, cất giấu dưới hai tròng mắt đen chính là sự say mê anh vừa phát hiện.
Anh sống ở trên đời này gần mười chín năm, mười hai năm đầu trẻ con hồn nhiên ngây thơ, bảy năm sau dần thấu hiểu chuyện đời, trong cuộc sống bình thường mang theo một chút thất vọng, anh bị hành hạ vì mất ngủ, dễ dàng chết đột ngột.
Nhiễm Tỉnh là cô gái duy nhất có thể cứu rỗi cho anh, cứu rỗi này thậm chí không chỉ gồm mạng sống, mà cả linh hồn.
Phó Tuyết Thần hoàn toàn xác định, anh thích cô, ngoại hình, mùi hương, tính cách……
Chỉ là, cô không thích anh, vẫn luôn từ chối
Vì thế, trong ngọt ngào có sự tàn nhẫn, trong cặn bã có đường, trong hạnh phúc mang theo một chút buồn.
Nhưng dù sao anh còn quá trẻ, mang theo sự gan dạ và chân thành mà tuổi trẻ có, vì thế, cảm giác “Yêu mà không được, thức ngủ đều nhớ” này có chút si mê, chưa theo đuổi được cũng không có gì ghê gớm, trước khi có kết quả, quá trình không quan trọng.
Tình cảm như vậy không thể kìm nén, anh không muốn kìm nén, anh chỉ muốn mê đắm, trầm luân.
Phó Tuyết Thần cầm lấy giấy bút, rồng bay phượng múa mà viết xuống một hàng chữ, dò hỏi: “Nhiễm Tỉnh, làm thế nào để em ở bên tôi?”
Sau đó, đẩy nó qua.
Nhiễm Tỉnh sững sờ nhìn hàng chữ to trên quyển sổ có thiết kế đơn giản và ngầu.
Chữ của Phó Tuyết Thần phóng khoáng, khoa trương lại tùy tiện, chỉ cần nhìn chữ này, sẽ biết tính cách của anh không hề ngoan ngoãn an phận như bề ngoài, anh cũng chưa bao giờ là học bá chỉ biết học tập.
Không, anh rung động, muốn yêu đương.
Nhiễm Tỉnh thật sự không muốn làm chậm trễ vị đại thần toán học này - người tương lai đạt được giải thưởng Fields, từ chối như mọi khi, viết chữ nhỏ đoan chính trả lời: “Tôi không thể ở bên cậu.”
Phó Tuyết Thần viết ba dấu chấm hỏi, bày tỏ nghi ngờ.
Nhiễm Tỉnh từ chối người khác đều có kịch bản cả, cô viết: “Nhà tôi ở Thành Đô, cha mẹ tôi hy vọng tôi tốt nghiệp xong quay về Thành Đô, cho nên tôi không định yêu đương khi học đại học.”
Đơn giản là lý lẽ nhạt nhẽo về trở ngại khoảng cách.
Phó Tuyết Thần nhìn những lời từ chối này, không hiểu sao thấy quen quen, trí nhớ của anh tốt đến đáng kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ lại trước đó không lâu cô đã dùng lý do này từ chối một tên trẻ tuổi đẹp trai đầu tóc bóng loáng ở cửa nhà ăn.
Khi đó anh không nghĩ đến, lý do này cũng sẽ dùng ở trên người mình.
Phó Tuyết Thần chỉ cảm thấy có vô số mũi tên nhỏ, bắn vào ngực anh.
Hàng ngàn mũi tên xuyên tim.
Anh gần như nôn ra máu.
Cô gái này, thật đúng là lười biếng, cách nói từ chối đều không thay đổi, không hề có thành ý và quan tâm.
Phó Tuyết Thần tức giận bật cười, cúi đầu viết một hàng chữ rồi lại đẩy qua.
Tuy nhất định sẽ bị từ chối, nhưng, cứ thử vài cách trước, biết đâu một ngày nào đó lại thành công!
Nhiễm Tỉnh vẫn chưa nhìn thấy câu trả lời của Phó Tuyết Thần, một bàn tay to dày rộng đã lấy quyển sổ đi, cúi đầu đọc.
Bận rộn từ chối Phó Tuyết Thần, Nhiễm Tỉnh cũng không chú ý, không biết khi nào thầy Cung Huy đã đứng bên cạnh cô.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn về phía thầy Cung lạnh lùng nghiêm khắc, trong lòng sợ hãi, lạnh, lạnh.
Cô được thầy giáo nhớ mặt vì ngủ trong lớp, bị thầy ghét bỏ vì đến trễ, bây giờ còn phát sinh truyền đưa tờ giấy……
Đại số tuyến tính của cô khẳng định chán đến không thể chán hơn.
Nhiễm Tỉnh yên lặng cúi đầu, đã làm tốt công tác chuẩn bị bị mắng, thầy Cung Huy nhìn lướt qua nội dung trên quyển sổ, nhìn Phó Tuyết Thần, nhíu mày quan tâm hỏi: “Sau khi tốt nghiệp đại học em không định đi du học sao?”
Học sinh trường nổi tiếng con đường công danh như gấm, học xong trường này cũng có thể đi Thanh Bắc học sau đại học, còn cao cấp hơn nữa là TOP 20 toàn phần dành cho những người đứng đầu, Phó Tuyết Thần hiển nhiên là học bá có thể lấy được học bổng toàn phần đi học trường nổi tiếng đứng đầu thế giới.
Tương lai của Phó Tuyết Thần, chắc chắn sáng lạn rực rỡ.
Nhiễm Tỉnh liếc mắt nhìn anh, một lần nữa cảm nhận được thế giới khác nhau của cùng trường, Phó Tuyết Thần có thể dễ dàng ra nước ngoài du học, cô thì tốt nghiệp cũng có vẻ vô cùng khó khăn.
Phó Tuyết Thần lắc đầu: “Không.”
Thầy Cung chỉ ngón trỏ về phía Nhiễm Tỉnh: “Em thật sự định sau khi tốt nghiệp đi Thành Đô với em ấy sao!”
Nhiễm Tỉnh: “…………………………”
Cô đứng xa như vậy, mà nằm cũng trúng đạn.
Phó Tuyết Thần mỉm cười bình tĩnh dịu dàng, anh lười nhác dựa vào lưng ghế dựa, tiếng nói trầm thấp ngọt ngào dễ nghe: “Đúng vậy, đi Thành Đô cùng cô ấy sau khi tốt nghiệp.”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Lại không nói nên lời.
Còn cả lớp, toàn bộ học sinh cùng nhìn lại phía sau, trong những ánh mắt đó, toàn bộ đều rất hâm mộ khi bị đút cơm tó.
Nhiễm Tỉnh sững sờ một lát, cô cảm thấy, không nên như thế này, cô không thích Phó Tuyết Thần, cũng không hy vọng tất cả mọi người cảm thấy cô và Phó Tuyết Thần đã ở bên nhau.