Phó Tuyết Thần càn rỡ nói một câu thì tiếp tục làm người, nhắc tới chuyện chính: “Yên tâm, tôi không sao, cũng không ngại cậu nói hai chữ cúng tế này.”
Ngay sau đó, lại nói: "Màn tỏ tình kia, tôi cũng có chút thiếu suy nghĩ.”
"Tôi thật sự cho rằng cậu thích tôi, nên mới có thể đi tỏ tình."
"Xin lỗi, tôi hiểu lầm cậu rồi."
Nhiễm Tỉnh: “...”
Đây thực sự là một hiểu lầm tai hại mà!
Nhiễm Tỉnh thật sự nhịn không được, dùng tốc độ ánh sáng đánh chữ gửi qua: "Con mắt nào của cậu thấy tôi thích cậu?"
Phó Tuyết Thần không hiểu sao lại buồn cười một lúc: "Xin cậu hãy hiểu cho tôi một chút, từ khi tôi còn nhỏ, các cô gái bên cạnh đều có chút ý tứ với tôi. Sau giờ học, cậu chủ động tìm tôi nói chuyện, tôi cảm thấy đó là bắt chuyện, hơn nữa lúc tôi giới thiệu bản thân, ngay cả tên tôi cậu cũng đã biết rồi. Sau đó chúng ta trò chuyện, cậu đã có đủ tất cả các loại biểu cảm kinh ngạc, dáng vẻ như muốn thu hút sự chú ý của tôi.”
Hoàn cảnh gia đình của Phó Tuyết Thần rất tốt, lại đẹp trai từ nhỏ, còn mang hào quang "Thiên tài" "Học bá" "Học thần" như vậy, có rất nhiều cô gái thích anh.
Rất nhiều cô gái anh tiếp xúc đều có ý tứ đó với anh.
Cho nên, anh ít nhiều sẽ cảm thấy Nhiễm tỉnh cũng có ý đó.
Cuối cùng lại bị vả mặt.
Nhiễm Tỉnh nhìn đoạn tin nhắn này, khóe môi co giật một hồi.
Thật không nhìn ra, Phó Thần còn có tiềm năng làm tổng tài bá đạo Phó gì đó: "Nữ nhân, cô thành công khơi dậy sự hứng thú của tôi!"
Đáy lòng Nhiễm Tỉnh chửi bới liên tục.
Nhưng mà cô nghĩ lại, Phó Tuyết Thần có một gương mặt thịnh hành như vậy, chỉ dựa vào mặt anh cũng có thể khiến một đống nữ sinh nhào tới, huống chi thành tích học tập của anh xuất sắc như vậy, còn là người nổi tiếng nhất trường.
Người con trai có ngoại hình và tài hoa cùng tồn tại như Phó Tuyết Thần, đã định trước sẽ đào hoa không ngừng, bản thân cũng định trước sẽ rất ngạo mạn.
Cho rằng cô có ý với anh, cũng là điều đương nhiên.
Nhưng Nhiễm Tỉnh vẫn chịu không nổi dáng vẻ ngạo mạn tự đại của anh, nhịn không được oán giận một câu "Hồi cấp hai cậu cũng tự luyến như vậy sao?"
Sau khi oán giận xong lại khó tránh khỏi lo lắng tâm lý của đối phương không thoải mái.
Rõ ràng cô đến xin lỗi, nhưng trên con đường lãnh khốc độc miệng này đã một đi không trở lại nữa được nữa rồi.
Cũng may dường như tính cách Phó Tuyết Thần cũng không phải kiểu mỏng manh này, anh bình tĩnh trả lời "Cậu mới phát hiện ra sao?"
Nhiễm Tỉnh: “...”
Nhưng mà cô phát hiện, Phó Tuyết Thần này, không hiểu sao có thể nói chuyện được với cô.
Chính là cái loại cho dù cô độc miệng như thế nào anh đều có thể chống đỡ được ấy.
Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh nói chuyện tỏ tình lúc trước ra, không nhịn được thúc giục nói: "Không lảm nhảm với cậu nữa, mau ngủ đi, đã muộn lắm rồi, sáng mai cậu còn có lớp học. Hơn nữa bớt thức đêm đi cô gái!”
Trái tim Nhiễm tỉnh bỗng dưng ấm áp.
So sánh với cô không tim không phổi, Phó Tuyết Thần có vẻ ấm áp và thiện lương.
Nam sinh ưu tú như Phó Tuyết Thần, phần lớn đều không dễ ở chung, bất luận là bề ngoài hay là học hành đều cho anh tự do tùy hứng, kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng thái độ của Phó Tuyết Thần rất khiêm tốn, hoàn toàn không giả bộ, dáng vẻ như một đứa trẻ lớn lên bình thường.
Nhưng bình thường như vậy lại cực kỳ không bình thường, đó là tính cách và đạo đức của anh.
Nhiễm Tỉnh cũng rất thưởng thức Phó Tuyết Thần như vậy.
Rất nhanh sau đó, cô nhớ lại suy nghĩ của mình đối với Phó Tuyết Thần, muốn mắng một câu, cái rắm nha.
Phó Tuyết Thần không phải không có giá, cái giá của anh rất lớn rồi, chỉ là anh ở trước mặt cô không có giá mà thôi.
Lập tức, hảo cảm của Nhiễm Tỉnh đối với Phó Tuyết Thần tất nhiên là "xoẹt xoẹt xoẹt" tăng lên, giọng điệu trả lời cũng trở nên chân thành và nhu hòa hơn rất nhiều: "Cậu cũng đi ngủ sớm một chút đi."
Tôi cũng muốn đó, nhưng cậu không ở trước mặt tôi thì tôi không ngủ được!
Phó Tuyết Thần cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể khẽ cười nói: "Tôi sẽ cố gắng.”
Nhiễm Tỉnh trả lời "Ừ", lại lễ phép nói một tiếng: "Chúc ngủ ngon.”
Phó Tuyết Thần cười trả lời: "Chúc ngủ ngon.”
Tác giả có lời muốn nói: Ting, bạn bè của Phó Trêu Trọc đang online.