Vậy mà Kiều Mộ lại đi phụ hoa cho con tôm tích Nhiễm Tỉnh này.
Nguyên Thiển cạn lời một hồi lâu.
Dù sao, theo một khía cạnh nào đó, Nhiễm Tỉnh và Kiều Mộ là cùng một loại người, đối với những người mình quan tâm, các cô sẽ rất thật tâm mà đối đãi, còn đối với người xa lạ, lại hết mực lạnh lùng.
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, Nguyên Thiển không phải loại người dùng tam quan của mình mà áp đặt lên người khác.
Cô kéo rèm cửa sổ lại, đi vào trong phòng, nghĩ đến đội hình long trọng dưới tầng, cảm thán: "Bày trận lớn như vậy, không biết là thổ lộ với ai!"
Nhiễm Tỉnh thuận tay chỉ vào giáo hoa đang nằm liệt trên giường: "Còn ai được nữa, Kiều mỹ nhân đó thôi!"
Đối với điều này, ba người trong phòng đều không có bất kỳ dị nghị.
Kiều Mộ là giáo hoa, hơn nữa lại là giáo hoa có danh tiếng, người theo đuổi cô đều cực kỳ chất lượng, không chỉ có tiền mà còn cực kỳ đẹp trai.
Đạo lý rất đơn giản, nhân vật cấp bậc nữ thần như Kiều Mộ, nam sinh bình thường không dám nghĩ tới, con cóc nào dám ăn thịt thiên nga, như vậy không phải làm trò hề cho người đời sao, cho nên người theo đuổi Kiều Mộ đều sẽ phải tự lượng sức mình mà hành động.
Người theo đuổi Nhiễm Tỉnh so với Kiều Mộ cũng tính là nhiều, nhưng những người theo đuổi cô chất lượng không cao, cô lớn lên xinh đẹp đáng yêu là thật, nhưng tuyệt đối không phải dạng nữ thần như kia.
Hầu hết nam sinh đều là sinh vật sống thực tế, bọn họ theo đuổi người khác, chắc chắn là người mà bọn họ nghĩ có thể theo đuổi được.
Những nam sinh gia cảnh bình thường nhìn thấy Kiều Mộ, chắc chắn sẽ không xuống tay, nhưng nhìn thấy Nhiễm Tỉnh, sẽ có tính toán theo đuổi.
Dù sao thời buổi này ai cũng vội, tinh lực của ai cũng có hạn, một bên là nữ thần không có khả năng theo đuổi, một bên là cô bé dễ thương có cơ hội, chắc chắn hầu hết mọi người sẽ có khuynh hướng chọn vế sau.
Ngô Sưởng luôn có cảm giác vượt trội với Nhiễm Tỉnh, chủ yếu là cảm thấy những người theo đuổi Nhiễm Tỉnh điều kiện không bằng gã, cho nên gã cảm thấy Nhiễm Tỉnh chỉ có thể chọn mình.
Lúc này dưới tầng thanh thế phô trương, bày trận lớn như vậy, chắc chắn là tới tỏ tình với Kiều Mộ.
Có điều cô nàng Kiều Mộ này lười muốn chết, cho dù người khác muốn tìm cô tỏ tình thì cô cũng chẳng thèm để ý, muốn cô xuống dưới lầu, không có khả năng,
Lúc này, Kiều Mộ cũng chỉ tìm điện thoại, tùy ý nói: “Cho dù có là ai, cũng không liên quan tới mình.”
Đúng lúc tiếng đập cửa “Cốc cốc cốc” truyền tới, giờ này, Triệu Thanh Nhã vẫn đang tự học, tầm khoảng 10 giờ cô ấy mới trở về, cho nên, chắc chắn là vị dưới tầng định tỏ tình kia nhờ người lên gọi.
Nguyên Thiển đi mở cửa, quả nhiên, một cô gái nhỏ cầm một ngọn nến màu đỏ đứng sẵn ở đó.
Nhiễm Tỉnh liếc cô ấy một cái, phản ứng nhanh hơn não, cười khẽ lên tiếng trêu chọc Kiều mỹ nhân: “Kiều mỹ nhân, còn không mau rời giường, có người tới thêm hương khói cho cậu.”
Kiều Mộ quả thật rất bất đắc dĩ với lời chọc ghẹo này, đừng so đo với Nhiễm Tỉnh, có điều, mồm miệng cô bé Nhiễm Tỉnh này đặc biệt nhanh nhảu, có thể dùng những từ ngữ khác nhau để trêu chọc người khác.
Thế nhưng nữ sinh đứng trước cửa lại ôn nhu lễ phép mở miệng, nói: "Tôi tới tìm Nhiễm Tỉnh."
Kiều Mộ cười ha ha, nói: "Tỉnh Tỉnh, xem ra lần này là có người thêm hướng khói cho cậu."
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Đùa quá rồi, mặt có chút đau.
Dù sao cô làm cá muối đã quen, người sống trên đời, không phải chỉ để người khác mua vui mà còn tự lấy bản thân để mua vui cho người khác.
Nhiễm Tỉnh lại là người có suy nghĩ cực kỳ cởi mở.
Lập tức, Nhiễm Tỉnh nhìn nữ sinh ngoài cửa, ngọt ngào nói: "Có thể chờ một chút không, tôi muốn thay quần áo."
"Không sao."
Nữ sinh đương nhiên cũng không có ý kiến, dù sao cũng là buổi tối, không nói đến việc đi tự học, cô đã tắm rửa mặc áo ngủ xong xuôi rồi, trên người Nhiễm Tỉnh chỉ đang mặc bộ váy ngủ bằng bông.
Bây giờ đi nhận tỏ tình, đương nhiên phải chỉnh trang một chút, đang điểm xịt chút nước hoa.
Đối mặt với người theo đuổi, Kiểu Mộ và Nhiễm Tỉnh có điểm khác nhau, Kiểu Mộ là không thèm để ý, Nhiễm Tỉnh sẽ nghiêm túc từ chối. Cô cảm thấy, việc một nam sinh thích mình là điều rất khó có được, cho nên, cho dù từ chối cũng nên lễ phép một chút, không thể cứ như vậy mà từ chối.
Lúc này, lấy từ một bộ quần áo trong tủ ra thay.
Nguyên Thiển lịch sự quay đầu đi không nhìn Nhiễm Tỉnh, nhưng vẫn nói ra phỏng đoán của mình: "Tỉnh Tỉnh, bày trận lớn như vậy, mình đoán là Phó Tuyết Thần."
Kiều Mộ gật đầu đồng ý: "Mình cũng nghĩ là Phó Tuyết Thần."
Nghe được suy đoán của bạn cùng phòng là Phó Tuyết Thần, Nhiễm Tỉnh không dám gật bừa: "Mình lại nghĩ là Ngô Sưởng."
Nguyên Thiển cũng không quá chắc chắn người dưới tầng là Phó Tuyết Thần, dù sao loại người thiên chi kiêu tử, nhân trung long phượng như Phó Tuyết Thần, cô cảm thấy quả thực sẽ không làm ra mấy chuyện tỏ tình bằng hoa tươi với nền như thế này, nên cũng không phản bác lại.