Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Chương 4: Thử xem

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nickname Wechat của Phó Tuyết Thần chính là tên của anh, nhưng ảnh đại diện lại không phải ảnh của anh, mà là một nhân vật trong anime manga, Gaara.

Gaara (*) phiên bản chibi tóc đỏ rực....quầng thâm mắt nặng trĩu, trên lưng đeo một cái bình hồ lô hiên ngang đứng đó, trông khá đáng yêu.

(*) Gaara:

Nhiễm Tỉnh hơi ngạc nhiên khi thấy hình đại diện này, cô cảm thấy học bá khoa tự nhiên cao lãnh như Phó Tuyết Thần đúng ra nên dùng mấy ảnh đại diện công thức toán học khiến người thường xem không hiểu nổi, như vậy mới ăn khớp với con người cậu ta hơn.

Dùng Gaara trong《Naruto》.....

Nhiễm Tỉnh cảm thấy rất khó hiểu, hỏi một câu theo bản năng: "Cậu thích Gaara sao?"

"Không hẳn vậy."

Vẻ mặt Phó Tuyết Thần nhàn nhạt, anh tiện tay ghi chú tên Wechat của Nhiễm Tỉnh thành Hypnos, Hi Phổ Nặc Tư, vị thần ngủ trong thần thoại Hy Lạp, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Nhiễm Tỉnh, lười biếng nói: "Chỉ là tôi cảm thấy tôi rất giống cậu ta."

Nhiễm Tỉnh ngạc nhiên: "Hả?!"

Phó Tuyết Thần yên lặng nhìn cô, thấp giọng ra lệnh: "Nhìn vào mắt tôi."

Nhiễm Tỉnh cực kỳ nghe lời quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

Có câu nói rất đúng, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.

Người ưa nhìn thường có đôi mắt đẹp, cặp mắt xảo diệu của Phó Tuyết Thần là sự kết hợp của mắt đào hoa và mắt cụp mí, mắt đào hoa trầm lặng phong lưu hay thâm tình anh đều có, trông rất yêu nghiệt câu dẫn người khác, mỗi lúc anh chớp mắt, hết lần này đến lần khác đều mang theo vẻ ngây thơ vô tội.

Trong ánh nắng chiều rực rỡ, khi bạn nhìn thẳng vào cặp mắt đen nhánh và trong suốt kia, tự nhiên sẽ thấy trong đôi mắt anh tràn ngập bóng hình của bạn.

Hình ảnh này, rất giống tình tiết trong tiểu thuyết.

Nhưng thâm tâm Nhiễm Tỉnh tựa như giếng cổ không chút dao động, đối diện với ánh mắt của tên siêu cấp đẹp trai này, trái tim cô chẳng lệch nhịp chút nào.

Phó Tuyết Thần bảo cô nhìn vào mắt anh, vậy cô liền nhìn không chớp mắt.

Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau một hồi như chơi trò "Ai chớp mắt trước người đó thua", cuối cùng vẫn là Phó Tuyết Thần chớp mắt trước, hai hàng mi dài như cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy, nhẹ giọng hỏi: "Cậu nhìn thấy gì?"

Nhiễm Tỉnh lại tỉ mỉ nhìn hai mắt Phó Tuyết Thần một lần nữa, cho dù một milimet làn da cũng không buông tha, đặc biệt là vị trí khóe mắt, nhưng cô không tìm thấy chút gỉ mắt nào, ngược lại chỉ nhìn thấy quầng thâm mắt xanh đen, rất rõ ràng.

Nhiễm Tỉnh liền nhẹ giọng đáp lại: "Quầng thâm mắt."

"Nhìn vào mắt tôi, cậu thấy gì?"

"Quầng thâm mắt."

Sau cuộc đối thoại này, Nhiễm Tỉnh lại một lần nữa bị EQ của mình làm cho cảm động, vậy mà cô lại nói thẳng ra không chút lưu tình chọc trúng chỗ đau của Phó Tuyết Thần, cô cảm thấy không chừng lúc này trong lòng Phó đại thần đang nghĩ xem làm thế nào để đánh chết cô mới được.

Được rồi, xin đừng để một trạch nữ chuyên sống trong thế giới ảo tưởng thực hiện mấy hành động xã giao bình thường nữa, thật sự không giỏi.

Thế nhưng, ngoài dự đoán là Phó Tuyết Thần vậy mà lại thừa nhận: "Đúng vậy, quầng mắt của tôi rõ như vậy, cậu không cảm thấy rất giống Gaara sao?"

Mạch não hai người rất thần kỳ mà nhất trí với nhau.

Nhiễm Tỉnh kinh ngạc mà liếc anh một cái, lúc này mới tiếp chuyện anh: "Không khoa trương như vậy chứ."

Quầng thâm mắt của Gaara có khác gì gấu trúc đâu, còn Phó Tuyết Thần trước mặt chỉ là xanh nhàn nhạt, hai người căn bản không có cách nào so sánh với nhau được.

Nhưng mà, đối với một nam thần, một đại soái ca mà nói, tất nhiên anh sẽ không bao giờ để yên cho một chút tì vết nhỏ làm ảnh hưởng tới giá trị nhan sắc của mình.

Nhiễm Tỉnh rất nghiêm túc mà suy nghĩ xem làm sao để chữa quầng thâm mắt, cuối cùng nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc mà kiến nghị, nói: "Cậu có thể thử Mã Ứng Long."

"???"

Phó Tuyết Thần cho rằng mình nghe nhầm, kinh ngạc mà cao giọng hỏi lại: "Mã Ứng Long?!"

Nhiễm Tỉnh cho rằng anh chưa từng nghe qua cái tên này, liền giải thích: "Kem bôi trĩ Mã Ứng Long."

Khóe môi Phó Tuyết Thần thoáng run lên: "......."

Hóa ra không phải anh nghe nhầm!

Hóa ra cô ấy thật sự muốn anh bôi kem bôi trĩ lên mắt!

Anh quay đầu tỉ mỉ nghiêm túc đánh giá đối phương lần thứ hai, đôi mắt nai của cô gái nhỏ tinh khiết ngây thơ, sống mũi thanh tú cao thẳng, đôi môi anh đào nhỏ nhắn đỏ tươi, cằm nhòn nhọn, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay như vậy mang theo hiệu quả anime, chính là một loli bé bỏng dường như chỉ tồn tại trong anime, phấn điêu ngọc trác (*), là loại hình mà kiểu đàn ông khoa học kỹ thuật như Phó Tuyết Thần khó cưỡng lại nhất.

(*) Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.

Chỉ là bé loli toàn lặp đi lặp lại những lời nói khiến người ta kinh ngạc đến chết cũng không thôi.

Nhiễm Tỉnh kết sức chân thành quảng cáo: "Loại thuốc Mã Ứng Long này vốn là thuốc nhỏ mắt, thành phần kem bôi trĩ Mã Ứng Long toàn là những loại thuốc giúp lưu thông máu, nghe nói loại kem bôi trĩ này cực kì hiệu quả trong việc trị quầng thâm mắt, cậu có thể thử xem."

Cô gái này quả thực rất nỗ lực giúp anh trị quầng thâm mắt mà!

Cũng rất cố gắng quảng cáo cho loại thuốc Mã Ứng Long này!

Phó Tuyết Thần trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng anh gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cười khẽ hỏi lại: "Cho nên, cậu muốn tôi đi tiệm thuốc mua kem bôi trĩ?!"

Nhiễm Tỉnh tưởng tượng ra hình ảnh kia một chút ——

Mỹ nhan thịnh thế Phó Tuyết Thần đi vào tiệm thuốc, cô gái nhỏ trong tiệm thuốc bán lẻ cực kỳ ân cần chạy đến hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi ngài tìm gì? Có cần tôi hỗ trợ không ạ?"

Phó Tuyết Thần mặt đầy lúng túng: "Kem bôi trĩ để ở đâu?"

Cô gái nhỏ liếc mắt nhìn lướt qua mông Phó Tuyết Thần một cái, khuôn mặt vừa rồi còn nhiệt tình trong nháy mắt tràn đầy ghét bỏ, cô tiện tay chỉ một cái, rất tức giận nói: "Bên kia."

.......

Nếu như tình huống kia xảy ra, chắc chắn hình tượng thần tiên của Phó Tuyết Thần sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Nếu đám fangirl vừa vây xung quanh anh mà phát tán chuyện này ra, người này chắc chắn sẽ trở thành bộ mặt của trường.

Bộ mặt của trường vì mua kem bôi trĩ mà dẫn tới hình tượng sụp đổ.

Nhiễm Tỉnh nghĩ đến mà sợ, lắc lắc đầu, cô suy nghĩ một lát, lần thứ hai hết sức chân thành mà đưa ra ý kiến: "Cậu có thể mua qua mạng!"

Phó Tuyết Thần: "......"

Đây là muốn tâng bốc kem bôi trĩ đúng không, tôi nhất định phải mua đúng không!

Trời ạ, thời đại bây giờ muốn theo đuổi con gái mà khó vậy sao?

Vì để bắt kịp với suy nghĩ của em gái nhỏ, tôi còn phải mua kem bôi trĩ để bôi mắt.

Phó Tuyết Thần không nói gì, anh lâm vào tình huống rối rắm quỷ dị, tình huống rối rắm này đại khái gọi là vì để em gái nhỏ vui vẻ thì liệu mình có nên lên mạng mua kem bôi trĩ trị quầng thâm mắt hay không.

Nhiễm Tỉnh thấy Phó Tuyết Thần không nói gì, cũng không lải nhải thêm nữa.

Không khí trong nháy mắt rơi vào trầm mặc, bao trùm phòng học là một mảng yên tĩnh, chỉ có tiếng ve ngoài cửa sổ kêu "chi chi chi" không ngừng.

Nhiễm Tỉnh ngẩng đầu liếc anh một cái, sau một hồi nghiên túc suy nghĩ lại thì phát hiện bản thân giống như, hình như, đại khái là lại một lần nữa tự mình kết thúc cuộc trò chuyện rồi.

Cô cũng không quá để ý, dù sao cô vẫn luôn đảm nhận vị trí "Kẻ hủy diệt chủ đề", không muốn sửa, cũng không thể sửa được.

Cô sống là vì muốn bản thân vui vẻ, người khác không vui cũng chẳng liên quan đến cô.

Phó Tuyết Thần bên cạnh vẫn còn đang bối rối.

Mua, hay không mua, đây quả thực là vấn đề.

Phó Tuyết Thần lớn đầu rồi, anh cảm thấy Hamlet rầu rĩ vì vấn đề sống hay chết còn chẳng bằng anh rầu rĩ đến thống khổ vì không biết nên mua hay không mua kem bôi trĩ.

Cũng may, bầu không khí an tĩnh rất nhanh bị phá vỡ.

Cửa phòng học đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của một nam sinh: "Phó Tuyết Thần, học xong rồi thì đi về thôi, chúng ta đi chơi bi a thôi!"

Phó Tuyết Thần nhìn Thương Triều ở cửa, từ lúc khai giảng đến nay đây là lần đầu tiên anh có cảm giác thân thiết như vậy.

Tạ ơn trời đất, ông đây đã được cứu vớt rồi.

Anh giả vờ quan tâm hỏi: "Cậu không đi quân sự sao?"

Ở trường đại học bọn họ đến năm 3 phải đổi chỗ học, ba đàn anh ở cùng phòng với Phó Tuyết Thần đều đã dọn đi, người mới dọn vào học kỳ này chính là sinh viên năm nhất, Thương Triều.

Trên người Thương Triều không phải bộ quần áo học quân sự, mà là bộ trang phục hàng hiệu mới được đưa ra mắt, cậu ta khá ưa nhìn, môi hồng răng trắng, đôi mắt đào hoa phong lưu đa tình, tùy ý đứng ở cửa cũng đã cực kỳ gây chú ý.

Nhiễm Tỉnh nhìn phía cửa rồi lại nhìn tên siêu cấp đẹp trai trước mắt so sánh, nghĩ thầm, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, người đẹp chỉ kết bạn với người đẹp, bạn của Phó Tuyết Thần cũng cực kỳ đẹp trai.

Đương nhiên, cô vẫn lạnh lùng nhìn như cũ, trong lòng không có gì khác thường.

Đối với cô, nam sinh đẹp trai trong trường chính là ngồi trên đoàn tàu ngắm phong cảnh, xem qua là được, nhìn xong là quên, cô cũng không nghĩ đến việc sẽ thực sự kết bạn với bọn họ.

"Kỳ học quân sự nhàm chán như vậy, không muốn đi, xin nghỉ rồi."

Thương Triều chẳng hề để ý nói, ngay sau đó cậu ta bước nhanh tới, kéo tay Phó Tuyết Thần "Đi thôi đi thôi, đi đánh bi a."

Phó Tuyết Thần cũng không muốn tiếp tục đối mặt với vấn đề kem bôi trĩ rối rắm này nữa, liền vui vẻ đồng ý: "Được thôi!"

Sau đó, chào tạm biệt với Nhiễm Tỉnh: "Vậy, Nhiễm Tỉnh, tôi đi trước nha!"

Nhiễm Tỉnh lễ phép gật đầu: "Ừm."

Thương Triều kéo Phó Tuyết Thần rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt, trong phòng học trống rỗng chỉ còn lại một mình Nhiễm Tỉnh.

Kỳ học mới bắt đầu, thân là học tra cô không có chút ý định gì về việc tự học, liền thu dọn đồ dùng học tập đứng dậy rời đi.

Bên kia, Phó Tuyết Thần bị bạn cùng phòng khoác vai liên tục quay đầu lại, mong chờ được nhìn thấy bóng dáng kia.

Mãi đến lúc đi tới cầu thang, Phó Tuyết Thần mới nhìn thấy Nhiễm Tỉnh bước ra khỏi phòng học, mắt anh sáng rực lên, khóe miệng cũng cong lên theo.

Thương Triều quay đầu lại nhìn theo tầm mắt bạn cùng phòng, liền nhìn thấy cô gái nhỏ vừa rồi ngồi cạnh Phó Tuyết Thần trong phòng học.

Khuôn mặt cô trang điểm nhàn nhạt, khuôn mặt chỉ to bằng một bàn tay trắng nõn mềm mại, mái tóc đen óng suôn thẳng, cô cao khoảng 160cm, trên người mặc chiếc váy vàng nhạt, nhìn qua tinh xảo đáng yêu giống như búp bê Tây Dương trong tủ kính.

Rất nhiều nam sinh khoa tự nhiên không có sức chống cự với loại hình loli xinh đẹp này.

Mà Phó Tuyết Thần chính là một nam sinh khoa tự nhiên tiêu chuẩn.

Thương Triều buồn cười: "Vừa ý sao?!"

Phó Tuyết Thần không chút để ý mà "Ừ" một tiếng, lười biếng trả lời: "Muốn ngủ."

Thương Triều cười xấu xa đề nghị: "Muốn ngủ, vậy thì ngủ đi!"

Phó Tuyết Thần lắc đầu: "Không phải ý "muốn ngủ" đó, mà là tôi nhìn thấy cô ấy, toàn thân liền mệt mỏi rã rời, sau đó tôi ngủ bên cạnh cô ấy suốt hai tiết."

Phó Tuyết Thần không bao giờ quên được khung cảnh lần đầu tiên anh nhìn thấy Nhiễm Tỉnh.

Sau 12h trưa ánh nắng chiếu sáng đến trắng lóa, trong phòng học trống trải, cô gái nhỏ ngồi trên chiếc ghế gấp màu lam nhạt, chân mày nhíu lại cúi đầu cực kỳ nghiêm túc mà thống khổ nhìn giáo trình, khuôn mặt trắng nõn mềm mại xứng với thân hình đơn bạc nhỏ xinh, cả người điềm tĩnh, thanh nhã, lạnh nhạt, dịu dàng......

Trong nháy mắt nội tâm anh xuất hiện một cảm giác an toàn đến lạ, giống như ngồi bên cạnh cô có thể an tâm kiên định mà ngủ.

Vì thế, anh bước đến bên người cô, ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, ghé vào bàn học, ngủ.

Ngủ một tiết, rồi lại ngủ hai tiết, tuy rằng trong lúc đó có tình cờ bị đánh thức, nhưng chỉ cần nhìn thấy gương mặt của cô, liền như bị đòi mạng.

Thần ngủ sau mười chín năm vứt bỏ anh cuối cùng cũng quay trở lại.

Không, anh gặp được vị thần ngủ chỉ thuộc về anh, vì thế liền thuận tay ghi chú cô thành Hypnos.

Thương Triều nghe vậy, bình tĩnh nói: "Vậy cậu tiêu rồi."

Phó Tuyết Thần ngay lập tức đồng ý: "Quả thật."

Phó Tuyết Thần là người mắc chứng bệnh mất ngủ nghiêm trọng, từ nhỏ anh đã rất khó đi vào giấc ngủ, thiếu ngủ một cách nghiêm trọng.

Khi còn nhỏ, anh còn có thể dựa vào thuốc ngủ, sau này hiệu quả thuốc ngủ đem lại càng kém, giấc ngủ mấy năm nay đều hỏng bét.

Quanh năm suốt tháng không ngủ được, nếu ngủ cũng chỉ là chợp mắt trong chốc lát.

Phó Tuyết Thần cảm thấy bất cứ lúc nào bản thân cũng có khả năng ra đi đột ngột, đến di thư anh cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Sau đó anh gặp được Nhiễm Tỉnh có thể giúp anh ngủ.

Trong thoáng chốc, anh có thể nghe thấy thượng đế ghé vào tai anh nói: "Ngươi xong đời rồi."

"Muốn ngủ" dựa trên sinh lý anh còn có thể chịu đựng được, nhưng loại "Muốn ngủ" đòi mạng này, anh chỉ có thể nhận thua.

Thương Triều ôm lấy bả vai anh, quan tâm hỏi: "Suy nghĩ kĩ làm sao để hấp dẫn người ta chưa, có cần anh em chỉ cho mấy chiêu không?"

Ánh mắt Phó Tuyết Thần lãnh đạm liếc cậu ta một cái: "Không cần, tôi có thời khóa biểu của cô ấy rồi."

Thương Triều lập tức giơ ngón tay cái, khen: "Trâu bò."

Chẳng qua, cậu ta cũng rõ, người như Phó Tuyết Thần muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tiền có tiền, muốn chỉ số thông minh có chỉ số thông minh, muốn EQ có EQ, muốn thu hút con gái chẳng qua chỉ là việc trong giây lát mà thôi.

Cậu cũng không cần lo lắng Phó Tuyết Thần không quyến rũ nổi, mà dặn dò nói: "Nhanh lên còn đem người về ở chung, như vậy cậu có thể làm việc và nghỉ ngơi bình thường một chút, tôi cũng không muốn nửa đêm dậy đi vệ sinh nhìn thấy cậu đang ngồi đó giải đề toán học."

Phó Tuyết Thần không vô tâm vô phổi như Thương Triều, ngược lại, anh nghĩ đến động cơ của mình không thuần khiết liền khó tránh khỏi có chút áy náy, thở dài nói: "Trước tiên thử qua một chút xem viên thuốc này có tác dụng hay không đã."

Nếu như cô thật sự là Hypnos của anh, là thần ngủ của anh, chắc chắn anh sẽ nghiêm túc đối đãi.

Nếu như cô không phải, vậy thì anh chỉ có thể từ bỏ, cho dù cô rất hợp mắt anh, anh cũng tuyệt đối sẽ không phát sinh bất cứ quan hệ gì với cô, người như anh có thể ra đi bất cứ lúc nào, làm sao có tư cách yêu đương, yêu đương không phải sẽ gây tai họa cho cô gái nhỏ sao.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay là Phó Thần rối rắm mua hay không mua kem bôi trĩ chữa quầng thâm mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »