Nhưng lúc này, anh lại có chút hoài nghi.
Anh lắc đầu cười nhạt: "Tôi không biết."
Sau đó lại cười đến thanh nhã an hòa, ung dung tự tin: "Nhưng tôi nghĩ mình nên chính thức nói với cô ấy, tôi thích cô ấy."
Thương Triều nghe được chữ "Thích" như vậy thì sửng sốt một chút, cậu vốn tưởng rằng Phó Tuyết Thần căn bản chỉ muốn tìm một viên thuốc ngủ, chưa từng nghĩ rằng, vậy mà Phó Tuyết Thần thật sự hãm sâu vào.
Dù sao, cũng nằm trong dự liệu, cô gái Nhiễm Tỉnh kia chính là bé loli phấn điêu ngọc trác, xinh xắn đáng yêu, rất nhiều thẳng nam đều thích kiểu người này, Phó Tuyết Thần lại chính là thẳng nam tiêu chuẩn.
Thương Triều thoáng suy tư một lát, vẫn quyết định nhắc nhở bạn tốt một chút: "Cậu công khai tỏ tình như vậy, nếu đối phương chấp nhận còn được, nhưng nếu như không đồng ý thì sẽ rất xấu hổ."
Dáng vẻ Phó Tuyết Thần lại không chút để ý: "Không sao, tôi chỉ muốn nói cho cô ấy biết cảm giác của tôi, còn đồng ý hay không là chuyện của cô ấy."
Phó Tuyết Thần mười chín tuổi, nam sinh tuổi này dũng cảm, nhiệt tình cùng với dũng khí quyết tiến không lùi, anh cũng không nghĩ bản thân sẽ thất bại, cho dù thất bại anh cũng tuyệt đối không lùi bước.
Không phải là bị từ chối sao, anh tiếp tục da mặt dày theo đuổi là được, cho dù đối phương có ý chí sắt đá, Phó Tuyết Thần cũng cảm thấy chắc chắn không có chuyện tấm chân tình của anh không đổi lại được trái tim chân thành của Nhiễm Tỉnh.
Thương Triều thấy dáng vẻ ngông cuồng kiêu ngạo của bạn tốt, cũng không cảm thấy lo lắng nữa.
Phó Tuyết Thần là loại người có nội tâm rất mạnh mẽ, hằng năm cơn mất ngủ tra tấn anh tới thống khổ, nếu là người bình thường, mỗi ngày thiếu ngủ, nội tâm chắc chắn sẽ suy sụp, sau đó sẽ oán trời oán đất. Nhưng Phó Tuyết Thần lại không như vậy, cho dù bị vận mệnh tra tấn, anh vẫn như cũ mà quật cường dã man sinh trường, hiện giờ trở thành Phó đại thần kinh tài tuyệt diễm.
Cho dù Phó Tuyết Thần được đặt ngang hàng với người đồng lứa trên toàn thế giới, thì anh cũng chính là hạt cát ưu tú nhất.
Cho dù thật sự bị Nhiễm Tỉnh từ chối, Phó Tuyết Thần cũng sẽ không gặp chuyện gì lớn, huống chi, Thương Triều thật sự cảm thấy, Nhiễm Tỉnh sẽ không từ chối trâu bò lấp lánh như Phó Tuyết Thần.
Cậu nắm lấy bả vai Phó Tuyết Thần, quay đầu lại nhìn Dịch Sư Bạch và Thẩm Từ Chương, mắt đào hoa ấm áp ý cười, cậu thúc giục: "Hai người các cậu nhanh lên, đêm nay chúng ta phải giúp Phó Tuyết Thần bày mưu tính kế tỏ tình, đừng lề mề nữa."
"Tới đây."
Dịch Sư Bạch vội vàng nói, Thẩm Từ Chương cũng chạy theo.
Bốn nam sinh cao lớn sóng vai đi bộ trên đường về trường học, nói chuyện cười đùa với nhau, hơi thở tuổi trẻ tan trong gió.
9 giờ tối
Nhiễm Tỉnh đang ở trong ký túc xá xem một bộ phim điện ảnh Hollywood《 The Shawshank Redemption 》.
Một bộ phim điện ảnh cực kỳ kinh điển, cho dù đã qua hơn hai mươi năm, nhưng chỉ cần tùy ý mở một lần cũng có thể khiến người xem hoàn toàn nhập tâm vào câu chuyện.
Nhìn nhân vật chính Andy của bộ phim mười chín năm ôm ấp hy vọng được tự do, Nhiễm Tỉnh thật sự rung động tới nỗi nổi da gà.
Xem phim xong, Nhiễm Tỉnh theo bản năng đi tìm đọc bình luận về bộ phim, phía dưới ký túc xá lại náo loạn một hồi.
Nhiễm Tỉnh không để ý, vào douban xem bình luận của bộ phim, còn cô gái nhỏ Nguyên Thiển thích hóng hớt bát quái đã chạy ra ban công, mở cửa sổ nhìn xuống.
Sau đó, nhìn đám đông dưới tầng, có hoa tươi và nến, cả kinh kêu lên: "Tỉnh Tỉnh, cậu mau lại đây xem, rất nhiều hoa tươi với nến, có người muốn tỏ tình. Trời ạ, còn có cả máy bay không người lái, đây chính là đội hình hoành tráng nhất mình từng thấy trong hơn một năm ở đây."
Ký túc xá Đan Thanh, nơi có những em gái xinh đẹp nhất trường học, việc tỏ tình với hoa tươi và nến như vậy liên tục xảy ra.
Nhiễm Tỉnh không thấy bất ngờ, vẫn không gợn sóng như cũ. Cô lơ đãng đọc bình luận về bộ phim điện ảnh, giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng trước sau như một: "Mình mới không thèm xem đâu. Hơn nửa đêm rồi, lại còn là hoa tươi với nến, ai không biết còn tưởng đây là tiết thanh minh đi viếng mộ đấy.
Nguyên Thiển: “………………”
Việc tỏ tình lãng mạn, qua miệng Nhiễm Tỉnh lại trở nên có chút u ám.
Chẳng qua Nguyên Thiển cũng biết, cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này chính là một đứa nhỏ lanh lợi, cô cũng không ác ý, chỉ là phản ứng hơi nhanh, lúc thông minh lanh lợi có thể khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nguyên Thiển ưu nhã liếc cô một cái, nói: "Tỉnh Tỉnh, người ta tỏ tình đấy, cậu có thể đừng độc miệng như vậy được không."
Nhiễm Tỉnh tùy tiện đọc đống bình luận bộ phim điện ảnh, lạnh nhạt đáp: "Vậy được rồi, cậu có thể biến "tiết thanh minh đi viếng mộ’" thành "cúng tế thờ Phật"”
"Phụt.........."
Kiều Mộ đang nằm trên giường chơi điện thoại cũng bị chọc cho cười phá lên, nụ cười của cô trong sáng tuyệt mỹ: "Nói thật, trước kia chưa bao giờ suy nghĩ theo hướng này, bị cậu hình dung thành như vậy, bây giờ mình lại cảm thấy tỏ tình bằng hoa tươi với nến có chút giống lễ thanh minh đi viếng mộ, cúng tế thần Phật."