Phó Tuyết Thần thấy cô gái nhỏ mệt mỏi lắm rồi, đáy lòng lập tức nghĩ đến việc đưa cô đi ăn một chút gì đó để giúp cô bổ sung năng lượng, liền cười khẽ mời nói: “Đi thôi, đi ăn chút gì đi.”
Khuôn mặt nhỏ của Nhiễm Tỉnh nhăn lại một cái.
Ý tứ rất rõ ràng, không phải rất muốn đi cùng anh.
Phó Tuyết Thần bị từ chối đã thành thói quen, một chút cũng không ngại, rất nhanh liền tìm được lý do: “Không phải cậu nói mời tôi ăn đùi gà sao? Đi thôi, hôm nay đi.”
Nhiễm Tỉnh không nghĩ sẽ đi, giọng nói cáu kỉnh từ chối: “Phố Sa Đọa quá xa, hiện tại tôi rất mệt, không muốn động, hôm khác đi!”
Cô còn đang suy nghĩ, bây giờ cô phải vất vả thế nào mới có thể lết cơ thể nhỏ của mình về kí túc xá đây, chứ đừng nói đến tận phố Sa Đọa xa xôi kia.
Phó Tuyết Thần ứng phó loại tình huống này đã rất thuần thục, liền nói ngay: “Tôi có xe đạp, để tôi đưa cậu đi.”
Dừng một chút, lại nói: “Ăn xong lại đưa cậu về kí túc xá.”
Nói thật, chuyện này đối với một người mệt đến sắp tê liệt mà nói, quả thực chính là đưa than ngày tuyết.
Nhưng Nhiễm Tỉnh vẫn là lắc đầu: “Tôi không mang điện thoại, không thể trả tiền.”
Việc nhỏ, giọng nói Phó Tuyết Thần rất bình tĩnh: “Tôi mang theo, trước giúp cậu trả, sau này cậu lại trả lại cho tôi.”
Nhiễm Tỉnh vẫn không đồng ý, giọng nói cô mềm mại nói: “Tôi muốn về với bạn cùng phòng, hôm khác mời cậu ăn đùi gà.”
Cô cảm thấy, cô và Phó Tuyết Thần đi phố Sa Đọa ăn đùi gà rồi ném bạn cùng phòng sang một bên như vậy không tốt.
Trong phòng ngủ, Kiều Mộ quá kiên định, Triệu Thanh Nhã quá học bá, tuy rằng mối quan hệ giữa Nhiễm Tỉnh và các bạn đều rất tốt, nhưng không thể nghi ngờ với Nguyên Thiển là tốt nhất.
Lúc vào năm nhất, hai người cơ bản như hình với bóng, sang năm hai, chuyên ngành của hai người không giống nhau, thời khoá biểu cũng khác rất lớn lúc này hai người mới tách ra, nhưng cô và Nguyên Thiển vẫn sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng nhau học thể dục, cùng nhau chạy sân thể dục.
Trong lòng cô, Nguyên Thiển rất quan trọng, Phó Tuyết Thần căn bản không thể so sánh được, đối với cô Phó Tuyết Thần chỉ là người qua đường mà thôi.
Cô cũng không muốn vì mời người qua đường ăn đùi gà mà vứt bạn cùng phòng sang một bên.
Nguyên Thiển ở một bên theo dõi hình thức ở chung của hai người, nhất thời cảm thấy lời nói “Phó Tuyết Thần không tán tỉnh mình” của Nhiễm Tỉnh căn bản không đáng tin.
Cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này chính là tiêu chuẩn trời sinh, đối với nam sinh đều không nóng không lạnh, không mặn không nhạt, kể cả khi đối tượng là nam thần hàng đầu như Phó Tuyết Thần, thì cô vẫn một bộ dáng cá mặn như cũ, Phó Tuyết Thần mời cô bằng nhiều cách khác nhau cô đều không bị lay chuyển.
Không chỉ có vậy, Nhiễm Tỉnh còn cảm thấy người như Phó Tuyết Thần sẽ không tán tỉnh cô đâu.
Tán tỉnh như này còn chưa quá rõ ràng sao.
Nguyên Thiển nhất thời không nói nên lời, hiện giờ thấy đề tài nhắc tới mình, lập tức hào phóng mà tỏ vẻ: “Các cậu cứ đi đi, không cần phải lo lắng cho tôi.”
Không chỉ thế, còn rất săn sóc nói: “Yên tâm, vợt tennis và ly nước của cậu tớ sẽ giúp cậu cầm về kí túc xá.”
Theo quan điểm của Nguyên Thiển, Nhiễm Tỉnh có chút quái gở, cô gái này lớn lên giống như búp bê Barbie tinh xảo đáng yêu, chắc chắn là một cô gái mềm mại khiến rất nhiều nam sinh không nhịn được dắt về nhà tận tình chăm sóc, nhưng tính cách lại không mềm chút nào, thậm chí còn làm ra tư thế sẽ sống cô độc không yêu đương suốt quãng đời còn lại.
Nguyên Thiển cảm thấy duyên phận của bạn tốt tới rồi, không nhịn được suy nghĩ sẽ đẩy thuyền một phen.
Dù sao, đó cũng là Phó Tuyết Thần.
Phó Tuyết Thần chính là đại thần của trường học bọn họ, cho dù không được xếp vào hàng cả nước thì người này cũng là một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, đó chính là tài nguyên hàng đầu được trường học bọn họ bồi dưỡng ra, chất lượng tuyệt đối sẽ không thua Thanh Bắc.
Hơn nữa Phó Tuyết Thần còn có nhan sắc đỉnh cao khiến chúng sinh khϊếp sợ.
Thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) như vậy, cho dù anh không làm bất cứ thứ gì, tùy tiện ở bất cứ chỗ nào, cũng tuyệt đối sẽ có một loạt các cô gái xinh đẹp đi tới góp gạo cho không.
Hiện giờ anh đến đón Nhiễm Tỉnh, hiển nhiên là có ý tứ với cô.
Nhiễm Tỉnh nghe được lời này, hơi ngạc nhiên nhìn về phía Nguyên Thiển, cô nghĩ có lẽ Nguyên Thiển đã hiểu lầm cô cùng Phó Tuyết Thần rồi.
Cô có hơi kinh ngạc nói: “Thiển Thiển, không phải cậu nói sẽ đi ăn cơm cùng tớ sao!”
Đáy mắt Nguyên Thiển đảo một cái, nói: “Các cậu đi đi, tớ đánh tennis một buổi trưa, mệt đến không muốn ăn cơm, tớ đang tính đi mua chút trái cây để ăn.”
Nói xong, Nguyên Thiển đã đứng lên, thu dọn vợt tennis, còn đem ly nước của hai người cất vào túi canvas, một bộ tư thế trực tiếp chạy lấy người các cậu cứ chậm rãi mà tán tỉnh nhau đi.