Là một cô nhóc nhỏ rất đáng yêu.
Nhiễm Tỉnh một lần nữa bắt đầu phát bóng luyện tập tennis, cô mang theo tinh thần hừng hực khí thế.
Vì tốt nghiệp, vì không kéo chân bạn cùng phòng, cô nhất định sẽ như vận động viên chuyên nghiệp, cẩn thận, chăm chỉ và nghiêm túc.
Nhưng kết quả rất không lý tưởng……
Vì sao cái quả bóng kia ở trước mặt mình mà mình lại đánh không trúng?
Mình cận thị một trăm độ cũng không tới mức nhìn không thấy quả bóng chứ?
Vì sao lại không đánh qua lưới được?!
Nhiễm Tỉnh bị Lý Na nhập vào người vẫn không đón được bóng như cũ, sau đó vô cùng thất vọng đi nhặt bóng.
Suy nghĩ cô có phải có hơi chút ngu ngốc hay không, vì sao đại thần Lý Na cũng không phù hộ được cô.
Thời gian vội vàng trôi đi, lần luyện này gần một tiếng.
Luyện xong nghỉ ngơi, Nhiễm Tỉnh nhặt vô số quả bóng ngồi ở chỗ có bóng mát, cầm ly nước uống nước.
Cô uống cạn nước trong ly, sau đó ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời tĩnh lặng.
Ngày mùa thu trời cao ít mây, ánh sáng màu vàng lấp loá, nhiệt độ vẫn còn hơi cao do tàn dư của mùa hè, nhưng vẫn có gió.
Gió mát hiu hiu thổi qua khiến con người ta làm biếng, vô cùng thoải mái.
Sau khi Nhiễm Tỉnh dần dần hiểu được, bất kỳ thành công nào, đều là kết quả được tạo nên từ tố chất và sự cố gắng, thậm chí có thể nói, cái trước càng quan trọng cũng càng đáng quý so với cái sau.
Phấn đấu ở lĩnh vực bản thân không am hiểu là vô cùng gian nan và mệt mỏi nhưng cũng là thất bại thảm hại.
Nhiễm Tỉnh cũng không phải người sẽ gượng ép chính mình, từ trước cho tới nay đều lười nhác đi theo lối sống phật hệ, cô cũng không phải lại người tích cực có tính cách muốn là phải làm được, mà là cái loại này tôi không làm được thì từ bỏ, tôi sẽ chỉ làm thứ mình hiểu biết.
Ví dụ như tennis, cô không sợ không tìm được một điểm tài năng nào, cô chỉ muốn đối phó cho qua thôi.
Đang ngơ ngẩn đờ người ra, lại đột nhiên nghe được người bên cạnh than nhẹ: “Ui trời, đẹp trai quá!”
“Phó Tuyết Thần thật sự rất đẹp trai đó!”
“Trời ạ, đại thần đẹp như hoa, đúng thật là một tuyệt thế mỹ nhân.”
Cùng lúc đó, Nhiễm Tỉnh bị Nguyên Thiển dùng khuỷu tay chọt chọt.
Nhiễm Tỉnh hoàn hồn, Nguyên Thiển thò qua đầu, nhỏ giọng ghé vào tai cô nói: “Tớ cảm thấy Phó Tuyết Thần tới tìm cậu.”
Nhiễm Tỉnh hỏi lại một câu theo bản năng: “Tìm tớ làm gì chứ? Tớ và cậu ta không thân.”
Nhiễm Tỉnh thật sự cảm thấy bản thân và Phó Tuyết Thần không thân, tuy nói tai tiếng giữa cô và Phó Thần đã ồn ào đến mức cả trường đều biết, nhưng Nhiễm Tỉnh tỉ mỉ suy nghĩ, tính ra cô và Phó Tuyết Thần quen biết cũng chưa đến nửa tháng, giao tiếp cũng không tính là thân, miễn cưỡng được tính là xã giao.
Cô thật sự không cảm thấy Phó Tuyết Thần tới tìm mình.
Cho nên, cô vẫn dùng tư thế mệt mỏi không quá lịch sự ngồi bệt dưới đất như cũ.
Ừm, đối với một người thể lực tệ hại mà nói, tập thể dục ngoài giờ thêm hơn một giờ tennis, mệt muốn xì khói luôn rồi.
Cô cũng không muốn nhúc nhích một chút nào, hận bây giờ không thể trực tiếp về phòng nằm.
Đương nhiên ngoài dự đoán của mọi người là, Phó Tuyết Thần thật sự đúng là đi tới trước mặt cô.
Đã là lúc chạng vạng, hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn ánh chiều tà đem cả thế giới nhuộm thành màu hồng nhạt.
Thiếu niên đứng dưới hoàng hôn, toàn thân được ánh sáng chiếu qua làn da nhợt nhạt, ngay cả khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, cũng nhiễm một tầng ánh hồng tuyệt mỹ.
Dáng đâp anh rất tốt, ngũ quan tinh xảo, khí khái nhã nhặn, tùy tiện đứng đó, toàn bộ trời đất giống như chỉ để làm nền cho anh.
Trong ánh hoàng hôn huy hoàng, chàng trai đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Nhiễm Tỉnh ngẩng đầu nhìn lướt qua chàng trai xinh đẹp trước mặt, rất nhanh lại lần nữa cúi đầu tiếp tục nhìn ra xa sau đó ngẩn người.
Trái tim cô không có gợn sóng, vẫn ngồi bệt dưới đất như cũ không mặn không nhạt, dáng vẻ cá mặn.
Cảm thấy như thể tôi đã mệt đến ngu người rồi, đại soái ca thì liên quan gì đến tôi chứ, nhìn soái ca cũng không thể giúp tôi bổ sung thể lực để phấn chấn tinh thần.
Với cả đứng thưởng thức thần nhan đỉnh cao mệt chết đi được, không bằng tiếp tục ngồi từ từ nghỉ ngơi, như vậy chờ lát nữa tôi mới có sức lết thân hình mảnh mai của mình quay về ký túc xá.
Tóm lại, Nhiễm Tỉnh không chỉ là con cá mặn, mà còn là cá mặn vương.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay Phó Thần lại bị bỏ rơi.
Nói, các người sẽ thích loại nữ chính lười biếng, học dở, vừa độc miệng lại chán đời như Nhiễm Tỉnh à?
Không cần biết các người yêu hay không, dù sao tôi cũng yêu, mẹ nó cảm giác nhập tâm quá rồi.
Cái chính là, viết xong cái này cốt truyện Phó Thần thổ lộ, nhanh.
Mẹ nó tôi để nhân thiết của Phó Thần là liêu! Muội! Vương!
Yên tâm, tính cách Phó Thần có thể lạnh lùng, lúc cần dụ dỗ muội vương chắc chắn sẽ không lạnh lùng!!!
Phó Thần siêu lạnh lùng!!!
Tui muốn viết Phó Thần bị em gái Tỉnh lạnh nhạt đến mức sững sờ!!!!!