Phó Tuyết Thần: “………………”
Bốn bỏ năm lên này của cậu có hơi lớn rồi đấy!
Thương Triều vỗ bả vai của anh, cười nói: “Cá heo nhỏ ơi, không có việc gì, em Tỉnh không chịu làm người chăn nuôi của cậu, không phải còn có tớ sao, để tớ làm người chăn nuôi của cậu nhé! Tới đây, gọi ba đi, tớ nuôi cậu!”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Anh nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy đôi mắt đào hoa của Thương Triều đang chớp chớp với anh, cằm cũng bởi vậy mà hơi giương lên, dáng vẻ muốn nhận con nuôi.
Phó Tuyết Thần lạnh nhạt đối mặt với cậu, bốn mắt giao nhau, hai người đối diện.
Sau một lát, Phó Tuyết Thần dời đầu đi, từ chối: “Tôi cũng muốn cho cậu làm người chăn nuôi của tôi, nhưng mà không được rồi.”
Thương Triều nhướng mày.
Phó Tuyết Thần bình tĩnh nói: “Tôi nhìn cậu, một chút du͙© vọиɠ ‘muốn ngủ’ cũng không có.”
Thương Triều: “………………”
Mẹ nó, ông đây chẳng qua chỉ muốn làm ba thôi, sao lại bắt đầu đi quá giới hạn rồi.
Sau khi cười đùa một hồi, Phó Tuyết Thần vừa mở máy tính dạo diễn đàn, một vừa vào WeChat gửi tin nhắn cho Nhiễm Tỉnh: “Cảm ơn cậu nhé, bệnh của tôi đã tốt rồi.”
Lúc này Nhiễm Tỉnh đang lướt Bilibili, nhìn thấy tin nhắn của Phó Tuyết Thần, thầm nghĩ, khỏi bệnh rồi, đây là……Mã Ứng Long có tác dụng sao?
Chẳng qua vấn đề này liên quan đến việc khá riêng tư, Nhiễm Tỉnh đành nhịn xuống không hỏi, mà cô dùng một giọng điệu mềm mại dễ thương nói: “Khỏi bệnh rồi thì tốt.”
Ngay sau đó, lại nghĩ tới gì đó, cô nói: “Mà này, lần sau đừng đưa nữ sinh về ký túc xá những lúc như thế nhé.”
Phó Tuyết Thần khó hiểu: “?”
Nhiễm Tỉnh nói: “Trái tim tôi lớn còn đỡ, nữ sinh bình thường sẽ cảm thấy cậu đang tính kế cô ấy.”
Sau một lúc lâu Phó Tuyết Thần không nói gì.
Cô gái này, tim ngài thật sự không phải lớn bình thường!
Tôi đang tính kế em đó!
Nhiễm Tỉnh lại gửi một câu nữa: “Yên tâm, tôi sẽ không nghĩ lung tung, cậu không cần để ý đến tôi đâu.”
Phó Tuyết Thần: Mong em nghĩ lung tung, xin em!
Nhiễm Tỉnh thật sự cảm thấy lần bệnh này của Phó Tuyết Thần quá trùng hợp, cô hết sức nghi ngờ anh đang tính kế cô. Có điều trong lòng cô thẳng thắn, cũng cảm thấy Phó Tuyết Thần tuyệt đối không thể nào tán tỉnh mình, vì thế cô lại nói: “Tôi biết thẳng nam khoa vật lý các cậu sẽ không nghĩ tới mặt này, nhưng về sau cậu vẫn nên chú ý một chút đi.”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Thật sự không nhịn được, gửi một loạt dấu ba chấm qua đó.
Mẹ nó thật sự hết chỗ nói rồi.
Lần này Nhiễm Tỉnh không trả lời, căn bản cô không biết nên đáp cái gì.
Phó Tuyết Thần hoàn hồn từ trong đả kích, anh cực kỳ ngay thẳng nói: “Nếu như tôi thật sự đang tính kế cậu, cậu có sẵn lòng bị tôi tính kế không!”
Nhiễm Tỉnh nhanh chóng trả lời: “Không muốn đâu!”
Thật sự là Nhiễm Tỉnh không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Phó Tuyết Thần đang nói giỡn với cô.
Chẳng qua cho dù không phải nói giỡn, Nhiễm Tỉnh cũng sẽ đáp lại “Không muốn”, cô không định yêu đương, chỉ muốn một mình lẳng lặng ở nhà thôi.
Một mình cô cũng có thể sống rất tốt, vì sao nhất định phải yêu đương chứ!
Cuộc nói chuyện phiếm đến đây hoàn toàn kết thúc, Nhiễm Tỉnh không quá để ý đến chuyện mình kết thúc một câu chuyện, cô tiếp tục lướt video quỷ súc trên Bilibili.
Cho đến mười phút sau.
Nguyên Thiển đột nhiên nói: “Phó Tuyết Thần cập nhật.”
Nhiễm Tỉnh: “Ha?”
Nguyên Thiển vội vàng giải thích kỹ càng: “Chính là bài post nhật ký trước đó của Phó Tuyết Thần đó, cậu ấy cập nhật rồi.”
Nhiễm Tỉnh vừa lướt video vừa hờ hững trò chuyện: “Cập nhật gì thế.”
Nguyên Thiển đọc: “Lúc trước dùng kịch bản nhỏ tính kế người ta bị phát hiện, sau đó hỏi cô ấy có sẵn lòng bị tôi tính kế hay không, cô ấy tỏ vẻ không muốn rõ ràng. A a a a, Phó Tuyết Thần, con đường tình yêu của mày thật nhấp nhô mà!”
Nhiễm Tỉnh ngớ người một chút.
Nguyên Thiển lại nói: “Ngay cả tiêu đề cũng thay đổi.”
Đầu óc Nhiễm Tỉnh có hơi loạn, lung tung đáp một câu: “Đổi thành cái gì.”
Nguyên Thiển: “Tình yêu gian nan của Phó Tuyết Thần.”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Cô lấy điện thoại ra, tỉ mỉ nhìn lại lịch sử trò chuyện vừa rồi của mình và Phó Tuyết Thần một chút.
Là ảo giác của cô ư, vì sao cảm thấy lời này là đang trả lời câu “Không muốn” kia của cô.
Nhiễm Tỉnh lại nhìn thấy Phó Tuyết Thần lần nữa là ở nhà ăn, cô vừa mới mua đồ ăn sáng xong, cầm lấy sữa đậu nành nhẹ nhàng mυ"ŧ vào, giương mắt liền nhìn thấy Phó Tuyết Thần đang xếp hàng mua đồ ăn sáng ở phía trước.
Choai choai hài tử, ăn nghèo lão tử (*), lời này tuyệt đối không sai.
(*) Đại ý là chỉ: trẻ em ở tuổi vị thành niên ăn nhiều hơn vì nhu cầu thể chất.
Loại con trai mười tám mười chín tuổi giống như Phó Tuyết Thần đúng là lúc có khả năng ăn nhất, anh đang mua sữa đậu nành, trong túi nilon trên tay là bánh bao đã mua.
Nhiễm Tỉnh đếm một chút, sáu cái.
Bánh bao ở nhà ăn của trường học rất lớn, Nhiễm Tỉnh mua bánh bao cũng chỉ mua một cái, đương nhiên cô sẽ mua thêm chút trứng gà sữa đậu nành gì đó, cân bằng dinh dưỡng một chút.