Sinh nhật Nhiễm Tỉnh đúng vào ngày 14 tháng 2, Lễ Tình Nhân.
Đối với chuyện bạn gái sinh vào ngày lễ Tình nhân, Phó Tuyết Thần không phải là không cảm thán, “Tỉnh Tỉnh, em còn rất biết chọn ngày sinh đó nha, cảm giác như tất cả các đôi tình lữ mừng Lễ Tình Nhân như đều đang chúc mừng sinh nhật em vậy.”
Nhiễm Tỉnh lại rất thản nhiên với chuyện này, “Vậy không phải rất tốt sao? Sau này sinh nhật em, hoặc mừng lễ Tình nhân đều là một ngày, tiết kiệm cho anh bao nhiêu chuyện rồi, anh không cần bầu bạn em mừng hai ngày lễ, thậm chí ngay cả bạch bạch bạch cũng ít đi một lần.”
Phó Tuyết Thần, “……………”
Quả đúng là có vẻ bớt việc thật.
Nhưng mà bạch bạch bạch cũng ít một lần là cái quỷ gì vậy.
Em có bao nhiêu không tin tưởng anh ở phương diện nào đó đấy.
Năng lực quản lý thời gian của đại thần như Phó Tuyết Thần rất mạnh, anh sẽ dựa theo ngày, tuần, tháng, năm mà lập ra thời khóa biểu cho mình, sau đó dựa theo thời khóa biểu này để nghiêm khắc chấp hành nhiệm vụ và mục tiêu đã được xác định, nhiệm vụ bạch bạch bạch này hiển nhiên cũng ở trong kế hoạch của anh.
Nhiễm Tỉnh quét mắt đến thời khóa biểu của anh xong, thầm nói, bạn trai là học bá vẫn có chỗ lợi, ít nhất cô không cần lo lắng chứng kéo dài của Phó Tuyết Thần bùng nổ, ngay cả chuyện bạch bạch bạch này cũng kéo ra đủ kiểu.
Cô chỉ cần từng bước chấp hành theo thời khóa biểu của Phó Tuyết Thần là được rồi.
Ngày lễ Tình nhân đúng hạn mà tới, hết thảy đều vô cùng thuận lợi, Nhiễm Tỉnh không trúng ngày kinh, Phó Tuyết Thần cũng không bị bất cứ chuyện gì làm trì hoãn, Nhiễm Tỉnh làm xử nữ mười chín năm, nghĩ đến sắp tới không cần làm xử nữ hai mươi năm, rất là hưng phấn kích động.
Phó Tuyết Thần là nam sinh rất có tính nghi thức, hoặc là nói, các đôi yêu nhau trong thời buổi này, tùy tiện bắt được một ngày lễ hội nào đó liền cùng nhau ăn mừng, lúc này là lễ Tình nhân thêm vào là ngày sinh nhật của bạn gái lại thêm non nửa năm ngày hai người tỏ tình, tất nhiên Phó Tuyết Thần rất trịnh trọng, anh đặt tiệc ở nhà hàng xa hoa, không những thế, bản thân anh cũng thay một thân tây trang màu trắng, vuốt keo chải tóc.
Lần này thật ra Phó Tuyết Thần không trang điểm, sau khi làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, quầng thâm mắt của anh đã hoàn toàn tan biến, giấc ngủ sung túc, chuyện yêu đương thì tâm tình sung sướиɠ, thiếu niên mười chín tuổi, lúc đường đời như ý, khí chất càng thêm ổn định thong dong, phong lưu nhã nhặn, nói là thiên thần hạ phàm cũng có người tin.
Buổi chiều 6 giờ hôm ấy, Phó Tuyết Thần lái chiếc xe thể thao màu bạc đến dưới lầu tiểu khu nhà Nhiễm Tỉnh chờ cô.
Nam sinh mặc tây trang lười biếng dựa lên xe thể thao, trên tay là một bó hoa hồng kiều diễm thật lớn còn ướt nước, khóe môi anh hiện nụ cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía trước.
Người đi đường đi ngang qua đều nhao nhao liếc mắt, nhìn không chỉ là xe thể thao cùng hoa hồng, mà ánh mắt đổ lên người Phó Tuyết Thần càng nhiều.
Phó Tuyết Thần chính là kiểu thiếu niên có thể làm bừng sáng khoảnh khắc, ở bất cứ cảnh trí rối ren hoa lệ đến cỡ nào chẳng qua đều chỉ là làm bối cảnh cho anh, xe thể thao và hoa hồng chỉ càng làm cho Phó Tuyết Thần thêm ổn trọng nho nhã tự phụ.
Nhiễm Tỉnh xuống lầu đã thấy ngay thiếu niên dựa vào xe thể thao như người không xương.
Chẳng lý do gì Nhiễm Tỉnh lại nhớ đến lúc tháng chín anh tỏ tình với cô, cũng là tây trang cùng với hoa hồng như thế, gióng trống khua chiêng làm cho mọi người đều biết, kiểu lãng mạn nhà quê thuộc về bọn con trai khoa vật lý kỹ thuật của Phó Tuyết Thần, vừa quê mùa vừa tầm thường, bình thường các cô bé đều sẽ không kìm được ghét bỏ, nhưng Nhiễm Tỉnh giờ đây lại không thể hiểu được bắt đầu ưng kiểu thế này.
Thế gian này thật sự có một người như vậy, cho dù kịch bản của anh có lỗi thời, bạn cũng rất thích.
Chấp thuận người này dùng những kịch bản đơn sơ cũ kỹ đi vào trong tim bạn.
Với Nhiễm Tỉnh mà nói, Phó Tuyết Thần chính là người đó.
Nhiễm Tỉnh nhịn không được bật cười, bước nhanh chân đi đến trước mặt anh.
Bởi vì biết hôm nay đi hẹn hò, sau đó còn phải bạch bạch bạch, nên lần này Nhiễm Tỉnh có chuẩn bị mà tới, tất nhiên dốc lòng liệu trước, mua nội y, áo khoác, giày cao gót, váy đắt muốn chết ở cửa hàng xa xỉ đường Xuân Hi, dán mặt nạ SK- II Bạn trai cũ (*) gần nửa tháng để làn da của mình trắng đến phản quang, còn trang điểm tinh xảo, lăn lộn với kiểu tóc nửa ngày trời.
(*) SK- II Bạn trai cũ là một loại mặt nạ dưỡng da của Trung Quốc
Nhiễm Tỉnh cảm thấy sau này làm hôn lễ cũng chỉ như thế này thôi.
Thật ra, thiếu nữ cá mặn lười biếng không có chí như Nhiễm Tỉnh, đêm đầu tiên chỉ định cứ thế làm thôi, chẳng phải chỉ là làʍ t̠ìиɦ sao, tùy tiện làm làm là xong chuyện, nhưng sau khi ở bên Phó Tuyết Thần, không hiểu sao có chút để ý vặn vẹo, loại để ý như vậy đại khái gọi là ‘Ở chỗ lão Phó thì mình cũng chỉ có mỹ mạo, giờ phút nào mình cũng nhất định phải dùng nhan sắc đẹp nhất khiến cho lão Phó bị mình mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, đầu óc choáng váng.’
Thế cho nên thiếu nữ xưa nay lười nhác thế mà có thể chuẩn bị cho ngày hôm nay trước nửa tháng.
Cảm giác có chút biếи ŧɦái.
Thiếu nữ đã biếи ŧɦái lại vừa cá mặn nhẹ cười đi đến trước mặt Phó Tuyết Thần, anh đưa bó hoa hồng trong tay qua, khẽ cười nói, “Tỉnh Tỉnh, sinh nhật tuổi mười chín vui vẻ.”
Vận mệnh đúng là thần kỳ và quỷ quyệt, tháng chín năm trước, Nhiễm Tỉnh từ chối nhận hoa hồng Phó Tuyết Thần tặng cô, nhưng lúc này, cô nhấp môi mỉm cười, vui vẻ đón lấy, “Cảm ơn.”
Phó Tuyết Thần rất có phong độ kéo cửa xe, để Nhiễm Tỉnh ngồi vào vị trí ghế phụ, anh lại vòng qua đầu xe đến chỗ ghế lái, đánh xe đi nhà hàng.
Tuy Nhiễm Tỉnh không hề theo đuổi hàng xa xỉ, nhưng gia cảnh hậu đãi, tự nhiên nhãn lực vẫn phải có, có lẽ cô không nhìn ra được xe thể thao này là của hãng nào, nhưng tuyệt đối nhìn ra được đây là một chiếc xe thể thao, hơn nữa trang trí nội thất xa hoa đến mức tuyệt đối là chiếc xe thể thao cao cấp.
Cho nên Nhiễm Tỉnh có chút đau lòng, “Anh thuê chiếc xe này không rẻ nhỉ! Em cảm thấy anh yêu em đã tiêu hết tiền học bổng không nói, còn phải lấy tiền trong nhà.”
Sau khi Phó Tuyết Thần tới Thành Đô thì mỗi ngày đều ở khách sạn, tuy rằng ở là chuỗi khách sạn giá cả phải chăng, nhưng trong ngày lễ giá cũng không thấp.
Chưa tính cái này, giờ mừng lễ Tình nhân còn phải thuê xe thể thao đắt thế này để giả giàu.
Có cảm giác anh bồ của mình hơi hư vinh mà!
Đúng là không phải kiểu đàn ông biết cần kiệm quản lý chi tiêu trong nhà!
Cũng may nhà Nhiễm Tỉnh khá giàu, nếu không thì không chống đỡ được Phó Tuyết Thần phô bày giàu sang như vậy.
Phó Tuyết Thần nghe thế, tay nắm vô lăng run lên.
Xe này, là ông đây mua! Mua! Không phải thuê! Không phải!
Phó Tuyết Thần biết mình khiêm tốn thu mình đến mức Nhiễm Tỉnh căn bản không phát hiện bạn trai cô là người giàu có, lần trước muốn tặng cô kim cương màu vàng bạn gái cũng chỉ cảm thấy anh tặng chính là kim cương màu vàng trong không gian QQ.
Loại chuyện như bản thân giàu có thế này, Phó Tuyết Thần cũng không tốt lắm mà tỏ vẻ làm rõ, cái việc lớn tiếng ồn ào “Anh là con nhà giàu” vậy quá ngu ngốc, vì thế, anh ám chỉ “Chiếc xe này rất mới.”
Đây là xe mới, nhìn sao cũng không giống như là thuê được không?
Nhiễm Tỉnh nhìn quanh một vòng, buồn bã nói, “Rửa xe cũng sạch quá.”
Cô cân nhắc Phó Tuyết Thần chắc chắn là sau khi thuê chiếc xe thể thao này thì đưa xe thẳng đến chỗ rửa xe, rốt cuộc lỡ như muốn chơi xe rung gì đó thì cũng phải sạch sẽ một chút.
Chiếc Lamborghini trong tay Phó Tuyết Thần lượn một đường chữ S mới trở lại đúng làn xe.
Anh quyết định không thèm nói chuyện với Nhiễm Tỉnh về mặt này nữa, bằng không sẽ tẻ ngắt làm cả đêm nay mất hứng.
Mà xe thể thao trên đường lao nhanh nên chưa đầy hai mươi phút đã đến trước cửa một nhà hàng xa hoa.
Nhà hàng sang trọng này một mình chiếm cứ một khu biệt thự, cung cấp cho thực khách những món ăn Pháp.
Khi ăn món Pháp rất chú trọng mặt lễ nghi, món khai vị, món ăn chính, món ngọt tráng miệng, từng món được đem lên cực kỳ chậm, một bữa cơm tối mà ăn đến hai ba tiếng đồng hồ.
Cũng may hai người không có bận việc gì, lễ Tình nhân mà, tất nhiên là có một đống thời gian để hoang phí.
Sau khi ăn xong, Phó Tuyết Thần lái xe chở Nhiễm Tỉnh đi, Nhiễm Tỉnh cứ nghĩ là Phó Tuyết Thần sẽ đưa cô đến khách sạn, dù sao thì trong lịch trình của anh là ăn món Pháp xong, rồi ăn cô.
Phó Tuyết Thần lái xe đến trong sân của một căn biệt thự tráng lệ.
Nhiễm Tỉnh nhìn biệt thự hào hoa bật đèn sáng choang, hơi nghi hoặc chớp chớp mắt, nhưng rất nhanh cô đã nhận ra căn biệt thự này, à, bộ biệt thự này là ba của cô kiến thiết và bán ra, lúc trước cô đã đi cùng ba tới đây.
Giá nhà ở Thành Đô thấp hơn nhiều so với Hàng Châu, nhưng biệt thự chiếm diện tích không nhỏ, giá cả xa xỉ.
Chỉ là cô không ngờ tới, lại có người có thể mua biệt thự đem đi cho thuê.
Không, cô chưa nghe nói mấy căn biệt thự này được phát triển thành khách sạn nổi tiếng trên mạng, nên cô càng có xu hướng đoán rằng Phó Tuyết Thần đã mượn nó từ một người bạn con nhà giàu để ở một đêm.
Xét cho cùng, không có gì đáng ngạc nhiên khi một người gốc Hàng Châu đang theo học một trường danh tiếng như Phó Tuyết Thần lại quen biết những người giàu có, chưa nói mặt khác, bạn gái anh chính là kẻ có tiền, nghĩ vậy, Nhiễm Tỉnh mười phần tự tin, quả thật bạn trai có chút lòng hư vinh thích khoe giàu, nhưng chẳng sao cả, bạn gái anh có thể cho anh đủ vốn để khoe.
Nhiễm Tỉnh thản nhiên theo Phó Tuyết Thần vào trong biệt thự.
Hiển nhiên là Phó Tuyết Thần đã sớm chuẩn bị trước, nên trong nhà đèn đuốc sáng trưng, điều hòa tổng cũng đã được bật lên, độ ấm trong nhà càng là ấm áp thư thích.
Biệt thự mới được bán ra không lâu nên nội thất cũng hoàn toàn là mới, phong cách trang trí thuộc kiểu hiện đại tối giản, chính là kiểu trang trí mới nhìn đã thấy cao cấp lạnh như băng.
Nhiễm Tỉnh đánh giá xung quanh, vẫn nghĩ sao nói vậy hỏi ra, “Nhà này là anh mượn hả?”
Vốn đang kéo Nhiễm Tỉnh lên lầu, nghe thấy lời này, Phó Tuyết Thần cảm thấy cơ tim tắc nghẽn.
Anh nhìn giống nghèo lắm hả?
Không phải thuê thì là mượn?
Phó Tuyết Thần định nói là anh mua, nhưng lại sợ bạn gái cảm thấy hai người họ chênh lệch giàu nghèo lớn quá nên chỉ nói mơ hồ, “Anh họ Phó.”
Trời ơi, ngày cả họ đều nghe là biết giàu có (*) rồi, tại sao Tỉnh Tỉnh em lại cảm thấy anh không có tiền.
(*) Phó đọc là Fu, cùng âm với Phú nghĩa là giàu cũng đọc là Fu.
Trời biết bình thường anh mặc đều là Givenchy, Chanel, Armani.
Vừa nhìn là thấy anh rất giàu đấy!
Nhiễm Tỉnh hiển nhiên không get tới trọng điểm của anh, thản nhiên trả lời, “Em biết mà!”
Ở bên bạn trai lâu thế rồi, cô cũng không đến mức vô tri đến nỗi ngay cả họ của bạn trai là gì cũng không biết.
Phó Tuyết Thần định giải thích thêm một chút, nhưng nhấp môi tự hỏi trong chốc lát lại cảm thấy tất cả những chuyện này đều không quan trọng, không, phải nói là, đêm nay, tất cả những thứ này đều không quan trọng.
Anh kéo Nhiễm Tỉnh vào phòng ngủ chính ở tầng hai, bắt đầu tiến hành hành trình cuối cùng trên bảng lịch trình tối nay.
Nhiễm Tỉnh đi vào phòng ngủ, nhìn phòng ngủ chính xa hoa vẩy đầy cánh hoa hồng, chỉ kém dán chữ ‘Hỉ’ nữa thôi, không hiểu sao có cảm giác quen thuộc như đang thấy phòng tân hôn vậy, cô lắc đầu ném văng những suy nghĩ lung tung này ra, quả thật sau này cô phát hiện lão Phó đúng là căn cứ trang trí phòng tân hôn mà làm tất cả những thứ này.
Cô theo Phó Tuyết Thần vào phòng, anh tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại, trong lòng Nhiễm Tỉnh bỗng hiện ra hai chữ to đùng, tới rồi.
Một đêm này cuối cùng cũng tới.
Giai đoạn này là từ khi qua đêm giao thừa đã bắt đầu ướm thử lẫn nhau, là từ khi qua đêm giao thừa đã bắt đầu ẩn ẩn có ý, là cả kỳ nghỉ đông hai người thăm dò rồi quen thuộc dần thân thể của nhau……
Sau đó, cuối cùng cũng đi đến một bước này.
Móa, càng nghĩ càng giống như là kết hôn!!!
Rõ ràng chẳng qua chỉ là phá trinh mà thôi.
Lông mày Nhiễm Tỉnh nhíu nhíu, khuôn mặt dần ửng hồng lên, Phó Tuyết Thần luôn có thể làm một ít chuyện nhỏ thành phức tạp thế này, do đó ngay cả cá mặn là cô cũng bắt đầu trịnh trọng đến lạ.
Phó Tuyết Thần rõ ràng cảm nhận được bầu không khí im lặng trì trệ, đến một bước này, đâu chỉ là ám muội, đó chính là se,x không che nha!
Cũng may là đại thần như Phó Tuyết Thần, khi làm bất cứ chuyện gì đều có sự chuẩn bị.
Anh lấy rượu vang đỏ đã mở để dậy mùi sẵn, giọng nói ôn hòa thản nhiên, “Uống chút rượu nhé!
Nhiễm Tỉnh “ừm” một tiếng.
Rượu làm người ta can đảm hơn.
Tỉnh Tỉnh, mày không thể sợ!!! Đêm nay mày phải làm thịt lão Phó!!! Mày phải ăn lão Phó cho bằng sạch!!!
Nhiễm Tỉnh cảm thấy tối nay mình, rất hung hăng!
Phó Tuyết Thần lại chỉ lấy một cái ly, Nhiễm Tỉnh hơi ngơ ngác, lại không thèm để ý, đã giao hòa nước miếng vô số lần, xài chung một cái ly căn bản chẳng là gì cả.
Nhưng rất nhanh sau đó Nhiễm Tỉnh phát hiện mình hiểu sai.
Hai người bọn họ không phải là dùng chung một cái ly.
Mà là, Phó Tuyết Thần định đút cô uống rượu.
Đút bằng ly ư, bạn quá ngây thơ quá rồi, Phó Tuyết Thần là đút bằng miệng.
Nhác thấy Phó Tuyết Thần rót non nửa ly rượu vang đỏ, nhẹ nhấp một ngụm rồi phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô gái nhỏ, cánh môi của cô bị anh cạy ra, ngay sau đó, dòng rượu hơi ngọt đã bị đút vào.
Khoang miệng Nhiễm Tỉnh nhất thời tràn đầy hương thơm thuần hậu của rượu vang đỏ, đầu lưỡi của người đàn ông chậm rãi quét qua.
Chỉ một ngụm nhỏ rượu vang, Nhiễm Tỉnh còn chưa nuốt đã cảm thấy say đến ngất ngây.
Rượu không làm người say, người tự say.
Nhiễm Tỉnh mơ mơ màng màng, đầy trong óc đều đang nghĩ, Phó Tuyết Thần không hổ là người thành phố, biết chơi quá rồi.
Rồi rất nhanh, cô phát hiện mình lại nghĩ sai rồi.
Phó Tuyết Thần căn bản không phải đút rượu cho cô, mà là xem cô như cái đồ dùng để uống rượu mà uống rượu.
Đầu lưỡi của anh từng chút lùa rượu trở lại, chậm rãi nuốt, rồi lại tham lam móc lấy càng nhiều.
Khoang miệng Nhiễm Tỉnh thành đồ đựng rượu, Phó Tuyết Thần nắm lấy ly rượu này mà rót chậm từ từ uống.
Thậm chí là đến cuối cùng, ngay cả thân thể của cô cũng bị rót rượu vang đỏ lên.
Cô triệt triệt để để trở thành ly rượu, chỉ có thể bị tửu quỷ Phó Tuyết Thần này bắt lấy hoặc là chậm rãi nhấp uống, hoặc là ngụm lớn mà nuốt.
Ánh đèn tối mờ, cô nhìn người đàn ông hơi say men rượu, men tình chớm say, hầu kết trượt xuống, vốn định đêm nay quyến rũ Phó Tuyết Thần thần hồn điên đảo không biết hôm nay là hôm nào, thực tế là, cô bị yêu nghiệt Phó Tuyết Thần này làm đầu óc mê mẩn choáng váng không biết đây là đâu.
Con người Phó Tuyết Thần này khí thế sạch sẽ thánh khiết như tiên, nhưng khi yêu rồi, đó chính là hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, trêu chọc người ta chỉ có thể quỳ rạp xuống dưới đuôi cáo của anh.
Đậu móa, cả đêm làm mấy lần, cô lại còn muốn làm bậy cùng với yêu nghiệt này tiếp nữa chứ.
Thật sự là, Phó Tuyết Thần tối nay, quá mê người rồi.
Cuối cùng, ngay cả rửa ráy sạch sẽ cũng chưa, Nhiễm Tỉnh vừa buồn ngủ vừa quấn người chui vào l*иg ngực của Phó Tuyết Thần, chọn tư thế thoải mái lại an tâm mà ngủ.
Nhiễm Tỉnh vẫn luôn cảm thấy mình đã chậm chạp còn lười biếng, cô là kiểu con gái chỉ muốn ăn vạ đối phương sau khi đã quen với sự tồn tại của người ấy, từ tháng 10 năm ngoái đến tháng 2 năm nay, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, cô đã quen với sự tồn tại của Phó Tuyết Thần, quen với sự thân mật tự nhiên của anh, quen với giọng nói thuần hậu dễ nghe khi nói chuyện, quen với hương hổ phách nhàn nhạt trên người anh, quen có một chàng trai vẫn luôn ở bên cô, thậm chí quen với khối cơ thể vừa cứng rắn lại vừa xinh đẹp này….
Đối với một cô gái lười nhác mà nói, ngay cả việc chuyển đến Hàng Châu để đi học cũng khó có thể tiếp thu, cái chuyện thay đổi tình cảm dọn từ trong lòng người này để chuyển đến trong lòng người khác đúng là khó như lên trời.
Từ nay về sau trong quãng đời còn lại, cô chỉ ỷ lại anh, bầu bạn anh trải qua mưa gió, cũng sẽ bầu bạn anh trải qua những chuyện tẻ nhạt.
Phó Tuyết Thần ôm thân hình ẩm ướt nhỏ xinh trong lòng, cảm nhận được rượu làm anh say, men tình làm anh mê ly, anh thấy mình say quá rồi, cơ mà đầu óc lại rất thanh tỉnh, thậm chí là có chút hưng phấn.
Thời niên thiếu, Phó Tuyết Thần có vô số ý tưởng với tình yêu, nhưng bất luận thế nào, người anh thích hẳn phải cường đại giống như hoa hồng, xinh đẹp lại dịu dàng.
Nhiễm Tỉnh không chỉ có bề ngoài hợp nhãn duyên của anh, ngay cả tính cách cũng vô cùng sánh đôi phù hợp.
Vì thế, từ thân thể đến tâm hồn đều ‘muốn ngủ’ với cô.
Nay cũng đã thật sự mà ngủ với cô rồi.
Phó Tuyết Thần nghiêng đầu hôn lên mái tóc thấm ướt của Nhiễm Tỉnh, trong lòng chất chứa tràn đầy dịu dàng mềm mại.
Tỉnh Tỉnh, em chính là tình yêu mà anh hướng tới.
Toàn Văn Hoàn.
Nguyện thế giới tiếp theo, chúng ta vẫn sẽ gặp nhau.
Ngày 21 tháng 12 năm 2019
Bút danh Nhất Trình Yên Thảo này đã theo tôi bốn năm.
Bốn năm này ở Tấn Giang, vẫn luôn đứt quãng mà viết.
Tôi vẫn luôn muốn cố gắng làm một tay bút ổn định có tự giác, cũng vẫn luôn biết loại văn mạng này chỉ cần đổi mới thêm chương cho tốt thì sẽ không quá khó coi, nhưng vận mệnh lại liều mạng mà xé rách tôi, tôi lười biếng, kéo dài, nản lòng, hậm hực, như luôn có thứ gì đó luôn cản trở tôi trở nên tốt hơn, tôi rơi xuống vực, không thuốc chữa.
Theo lý giải của tôi với cuộc sống này, bản chất của sinh sống chẳng qua là giãy dụa và đối kháng với vận mệnh, cho nên, các bạn cũng có thể nhìn thấy người dũng cảm đã đánh bại đại ma vương làm nên những điều tốt đẹp, và bạn cũng có thể nhìn thấy những người nhu nhược đã thua cuộc với những cảm xúc tiêu cực và chỉ muốn biến mất khỏi thế gian.
Trên một mặt nào đó tôi bị chứng rối loạn lưỡng cực, khi hưng phấn tôi viết rất rất nhiều, khi chán nản tôi chỉ muốn nằm liệt trên giường không nhúc nhích.
Sau này sẽ thế nào nhỉ?
Chắc là vẫn sẽ rất cố gắng viết văn!
Chắc là vẫn sẽ đấu tranh với số mệnh đáng chết này chứ!
Tồn tại đối lập, chết đi thật đúng là quá dễ dàng.
Cả cuộc đời Nhất Trình Yên Thảo đại khái là sẽ qua trong thống khổ và mệt mỏi như thế.
Nhưng người xưa vẫn nói đời này mười chuyện thì có tám chín chuyện không như ý rồi, nên nỗi khổ của tôi nếu đặt trong dòng sông dài lịch sử thì chẳng xem là có gì đặc biệt hết, còn đặt ở vũ trụ cuồn cuộn vô ngần lại chẳng đáng là gì.
Sống tàm tạm vậy đi!
Có lẽ cuối cùng một ngày nào đó tôi sẽ tìm được câu trả lời tôi muốn chăng.
Nhân vật Nhiễm Tỉnh này ra đời đại khái bởi tác giả nản lòng.
Tôi hy vọng, thiếu nữ cá mặn trạch muốn chết vừa nản lòng lại lười nhác như thế cũng có thể sống tốt cả đời.
Cuối cùng, có khả năng sẽ viết phiên ngoại về chuyện họ sẽ chung sống, đặt trong ‘Thanh tỉnh trầm luân’, mấy chục ngàn chữ, chờ nhé.
Đối với một tác giả suy nghĩ lung tung thì nhiều viết thì chậm, nhân vật dưới ngòi bút của tôi đều hao hết lượng lớn tâm huyết để kết cấu rồi đắp nặn, đa phần thời gian tôi đều dừng lại để suy nghĩ, bảo tôi sờ bàn phím thật sự là đau đớn muốn chết.
Tôi thật sự rất thích cặp đôi Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh này, rất thích kiểu tình yêu vừa ngốc nghếch lại hạnh phúc này, lúc bắt đầu viết cũng là linh cảm bùng nổ, động lực tràn đầy, sau đó lại bắt đầu mệt mỏi viết không nổi, xác suất sẽ viết hai người chung sống rất lớn, hơn nữa phía trước có chôn không ít manh mối để có thể viết tiếp, cũng đã tích góp xong đầu mối, tôi phải khắc phục chính là lười biếng và chán ghét trong tâm lý thôi.
Tháng 1 bắt đầu viết đi!!!
HẾT