Chương 113: Đủ rồi

Kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán vừa kết thúc, kỳ thi liền tới gần.

Trong học kỳ, lúc vào mùa thu Nhiễm Tỉnh đối với kỳ thi rất là nhàn nhã thong dong, đến khi học kỳ vào mùa đông rồi, mới bắt đầu hoảng.

Không có anh, lại phải kiểm tra 《 đại số tuyến tính 》.

Phó Tuyết Thần thấy bạn gái vì 《 đại số tuyến tính 》 mà mặt ủ mày ê, thân là đại thần toán học, anh rất sảng khoái mà mở một khóa dạy kèm cho cô, đương nhiên, không quên cùng bạn gái tình tứ một chút, anh cười đến rất là ngả ngớn phong lưu, ái muội nói: “Anh có thể giúp em học bù, nhưng mà chi phí tính như thế nào bây giờ?”

Nhiễm Tỉnh cũng biết loại học bá như Phó Tuyết Thần này, cho dù là đi dạy kèm cho học sinh cấp hai thì giá cũng chắc chắn không thấp.

Hiện giờ dạy kèm cho mình, thu phí cũng là bình thường.

Nhưng Nhiễm Tỉnh, người mà trước nay đều thích dùng tiền để giải quyết vấn đề thì bây giờ không hiểu sao lại không nghĩ đến việc dùng tiền để giải quyết nữa, mà cô tính toán sẽ dùng thân thể để giải quyết, hiện tại trong đầu cô đều là ý niệm lưu manh “Đòi tiền thì không có, muốn thân tính ra còn có thể”, vì thế, cô tìm lấy một cái cớ cho mình: “Cuối năm gia đình địa chủ cũng không có lương thực dư, hiện tại em không có tiền.”

Phó Tuyết Thần chỉ chờ câu này, anh đương nhiên không phải đòi tiền, mà là……

Anh thuận thế thò đầu qua, hôn một cái lên môi Nhiễm Tỉnh, khẽ cười nói: “Đi thôi, đi phố Bắc chọn một quán cà phê, anh dạy thêm đại số tuyến tính cho em.”

Nhiễm Tỉnh đã quen Phó Tuyết Thần đột nhiên thân mật, cô cũng không thèm để ý, chỉ là chậm rãi dò hỏi: “Vậy chi phí……”

Lúc này, chẳng lẽ không phải đi khách sạn thuê một cái phòng sau đó nhân tiện dạy kèm một chút sao?

Quán cà phê thích hợp sao?

Vẻ mặt Phó Tuyết Thần thản nhiên: “Vừa nãy không phải đã thu rồi sao?”

Đôi mắt to tròn và long lanh của Nhiễm Tỉnh chớp chớp hai cái, mờ mịt khó hiểu.

Ngón tay cái của Phó Tuyết Thần xẹt qua đôi môi tinh xảo đang đỏ bừng của Nhiễm Tỉnh, ánh mắt nặng nề: “Một cái hôn là đủ rồi.”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Là cô quá nóng nảy rồi sao? Tiêu chuẩn thu phí của bạn trai thấp đến nỗi chỉ cần một cái hôn? Mà trong đầu cô thì lại toàn là trả phí bằng thịt?

Nhiễm Tỉnh hổ thẹn cúi đầu xuống, bên tai lại dần dần trở nên phiếm hồng.

Sau khi cùng nhau ngâm suối nước nóng trong kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, mối quan hệ của hai người đã có sự thay đổi, bây giờ Nhiễm Tỉnh và Phó Tuyết Thần ở chung luôn không nhịn được mà nghĩ nhiều, rốt cuộc, bốn bỏ năm lên thì hai người cũng coi như là đã thẳng thắn thành khẩn với nhau, bước tiếp theo đại khái chính là lăn giường!

Nhiễm Tỉnh…… Không khỏi nghĩ đến chuyện lăn giường, dư quang trong mắt nhịn không được mà liếc về phía Phó Tuyết Thần không dưới ba lần.

Tuy nhiên, sau khi trở lại trường học, Phó Tuyết Thần lại chậm chạp không có động tĩnh.

Cảm giác kia, giống như là treo một cây cà rốt ở nơi con thỏ có thể nhìn thấy nhưng lại không thể chạm vào, có thể nhìn nhưng không thể ăn, vì thế có đủ loại ái muội, xao động, chờ mong, khẩn trương.

Nhiễm Tỉnh đối với Phó Tuyết Thần có một loại tán tỉnh mơ hồ, cô tin rằng Phó Tuyết Thần cũng nghĩ như cô.

Nhưng mà, cả hai người lại đều mang theo chút chính nhân quân tử trong người, cho nên, chỉ còn lại có rối loạn.

Nhiễm Tỉnh nghĩ vậy, không hiểu sao có chút bực bội, cô ghét bỏ mà trừng mắt nhìn anh một cái, đáy lòng chứa một đống ý niệm oán hận.

Ý niệm là như thế này ——

Phó Tuyết Thần, anh không thể đơn giản thô bạo ngủ em sao?

Làm như vậy có tốt hơn không?

Thật ra Phó Tuyết Thần cũng nghĩ tới chuyện muốn được trả phí bằng thịt, nhưng cô gái nhỏ lại đơn thuần đáng yêu, anh sợ mình quá mức cầm thú khiến cho cô gái nhỏ thấy phản cảm, dù sao cũng là tính toán cả đời người, cho nên anh căn bản không dám quá phận, cho dù đáy lòng đã mơ ước vô số lần, thậm chí còn hồi tưởng lại dư vị đêm giao thừa đó không biết bao nhiêu lần rồi sau đó DIY (*), nhưng mặt ngoài, Phó Tuyết Thần vẫn khắc chế như cũ, sạch sẽ thuần khiết, ra vẻ đạo mạo như một chính nhân quân tử.

(*) DIY (do it yourself): trong trường hợp này có thể hiểu là tɧẩʍ ɖυ =))).

Đúng là mặt người dạ thú.

Lúc này, cũng là chính thức dẫn cô gái nhỏ đi quán cà phê ở phố Bắc, tính bồi dưỡng tuyến đại của cô gái nhỏ đi lên.

Bầu không khí học tập của trường học rất mạnh mẽ, gần tới cuối kỳ, thư viện và phòng tự học của trường đều kín hết chỗ, quán cà phê ở phố Bắc cũng có lượng người rất lớn, buổi tối học sinh tới đây học đêm rất nhiều.

Nhiễm Tỉnh đi theo Phó Tuyết Thần tìm mấy nơi mới tìm được chỗ trống, hai người ngồi xuống rồi định gọi bữa tối, Nhiễm Tỉnh liền trực tiếp lấy tài liệu từ trong túi canvas của mình để Phó Tuyết Thần dạy kèm cho mình. Phó Tuyết Thần lại trực tiếp lấy bút từ trong túi ra rồi viết lên notebook, vừa lạch cạch viết vừa thản nhiên nói: “Trước tiên để anh viết vài câu hỏi cho em làm.”

Nhiễm Tỉnh vuốt ve cuốn《 giới thiệu về đại số tuyến tính 》trong tay một chút.

Cô không ngừng một lần nữa cảm nhận được khoảng cách chênh lệch của người với người, cô xem tài liệu đều là xem cái hiểu cái không, Phó Tuyết Thần lại có thể trực tiếp viết ra câu hỏi từ góc nhìn của người ra đề.

Phó Tuyết Thần đã viết hơn mười câu hỏi từ đơn giản đến phức tạp rồi đưa cho Nhiễm Tỉnh, định nhìn xem trình độ học tập của bạn gái cụ thể là như thế nào.

Anh đẩy bài tập qua, rồi sau đó lấy di động ra xem thời gian, nói: “Bây giờ là 5 giờ 40, em có hai mươi phút để làm xong, sau đó anh sẽ giải thích cho em.”

Nhiễm Tỉnh nhìn trên notebook của Phó Tuyết Thần có chi chít câu hỏi, liền nâng cằm đưa ra kháng nghị: “Chẳng phải kỳ thi đều dài hai tiếng sao? Nhiều như vậy đừng nói là hai mươi phút, hai ngày em còn chưa chắc sẽ làm xong?”

Khóe môi Phó Tuyết Thần liền nâng lên, bạn gái anh không chỉ là học tra, mà còn là học tra đến đúng lý hợp tình, học tra đến thẳng thắn, mười câu hỏi đơn giản như vậy, em nói em hai mươi phút làm không xong, em không cảm thấy hổ thẹn sao?

Phó Tuyết Thần đành phải nói: “Vậy em cứ làm trước đi, những câu biết làm đều làm hết, còn đâu anh sẽ giải thích cho em.”

Nhiễm Tỉnh nhìn lướt qua toàn bộ câu hỏi, lẩm bẩm một câu: “Không có câu nào là em biết làm.”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Tuy rằng trong tiết học đại số tuyến tính, kiến thức của Nhiễm Tỉnh không bị rơi xuống đất toàn bộ, nhưng thân thể cô thì ở trong lớp còn linh hồn thì lại không, tiết học đại số tuyến tính nếu không phải là ngủ gà ngủ gật thì lại như đi vào cõi thần tiên, cũng không phải là không lo lắng khẩn trương, nhưng chứng trì hoãn của con gái phát tác quả thực đáng sợ, trong tiềm thức cô đã xếp đại số tuyến tính vào phạm vi chạy nước rút trong kỳ thi cuối kỳ, cho nên, đến bây giờ cô vẫn luôn không bỏ qua môn học này.

Phó Tuyết Thần trầm mặc một lúc lâu, sau đó đành phải nói: “Em cứ thử trước đi, những câu đằng trước rất đơn giản.”

Nhiễm Tỉnh thẳng thắn mà đáp: “Không cần thử, toàn bộ đều không biết.”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Không biết mà làm như có lý lắm.

Phó Tuyết Thần nhịn không được mà liếc về phía môi của Nhiễm Tỉnh, nhất thời cảm thấy phí thu dạy kèm quá thấp, sớm biết rằng bạn gái dễ ăn như vậy, anh hẳn phải thu phí cao hơn một chút, dù thế nào cũng phải thao bằng chân một lần nữa!

Phó Tuyết Thần cảm thấy một đợt này khiến anh có chút mệt, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nại mà nói: “Không phải em mang theo cuốn《 giới thiệu về đại số tuyến tính 》 sao? Anh cho phép em mở sách, thử làm câu đầu tiên đi.”

Nhiễm Tỉnh rầu rĩ mà “Ồ” một tiếng, không tình nguyện mà mở tài liệu ra xem.

Tuy rằng trong lòng đã tự nhủ không chỉ một lần rằng mình nhất định phải cố gắng nỗ lực quyết tâm học giỏi 《 Đại số Tuyến Tính 》, cố gắng để không bị thi trượt và không bị lưu ban, nhưng thân thể lại thành thật biểu đạt “Không, mình không muốn”.

Cô học toán học không được tốt, đối với số học là sợ hãi và chán ghét theo bản năng, nhắc tới toán học liền đau đầu, hiện giờ sắp đến cuối kỳ cũng là dáng vẻ không vui.

Phó Tuyết Thần được một trận thổn thức cảm khái: “Mỗi lần đến tiết《 đại số tuyến tính 》 anh thấy em đều rất nghiêm túc mà, toàn bộ giờ học mắt kính đều nhìn chằm chằm bảng đen, đến nói chuyện cũng không nói với anh, mặt khác cũng không làm việc riêng, sao anh lại cảm thấy em ……là một người nỗ lực học tập?”

Nhiễm Tỉnh giải thích nói: “Đó là diễn.”

Phó Tuyết Thần kinh hãi: “Diễn?!”

Nhiễm Tỉnh thấp giọng “Ừm” một tiếng, nói: “Diễn cho giáo sư xem, như vậy ông ấy sẽ không trừ điểm chuyên cần của em.”

Phó Tuyết Thần: “………………”

Được rồi, mỗi ngày nỗ lực học tập thật tốt để hướng về phía trước đều là diễn.

Ánh mắt Nhiễm Tỉnh chân thành mà nhìn về phía bạn trai: “Lão Phó, yêu cầu của em cũng không cao, đạt tiêu chuẩn là được, cho nên thật sự nhờ hết vào anh, em tốt nghiệp được hay không tất cả đều dựa vào anh, có bạn gái tốt nghiệp trường danh tiếng, hoặc là có bạn gái học tập tại trường danh tiếng, anh mau chọn đi.”

Phó Tuyết Thần chịu nhiều áp lực trong cùng một lúc, nhưng biểu tình lại vẫn thả lỏng như cũ, dù sao tuyến đại cũng rất đơn giản, chỉ cần chỉ số thông minh online thì muốn đạt điểm cao cũng không khó, anh trấn an nói: “Em yên tâm, đại số tuyến tính rất đơn giản, là chương trình toán học đơn giản nhất ở đại học, còn rất lâu mới đến kỳ thi, anh giúp em cải thiện điểm số, cố gắng giúp em đạt được điểm tuyệt đối.”

Điểm tuyệt đối?!

Thế thì phải nỗ lực lớn bao nhiêu?! Phải giải bao nhiêu cái đề khó chứ?!

Nhiễm Tỉnh lộ ra thần sắc sợ hãi, liên tục xua tay: “Không cần, thật sự không cần, em qua môn là được rồi.”

Phó Tuyết Thần kiên trì: “Tin anh, được không?!”

Nhiễm Tỉnh bị dọa một chút, cô giống như một con hamster nhỏ bị kinh hách, một hồi hoảng sợ, cô sợ bạn trai sẽ cho cô một cái đề hải chiến thuật rồi bắt cô làm được điểm tuyệt đối, cô vội vàng nói: “Em tới trường có danh tiếng chính là để mạ vàng (*), lấy cái bằng tốt nghiệp là được, đại số tuyến tính đạt tiêu chuẩn là OK, em tốt nghiệp xong liền về nhà ngồi xổm, một không thi lên thạc sĩ hai không ra nước ngoài công tác, thi điểm cao như vậy hoàn toàn vô dụng, còn vô cùng mệt. Cho nên, Phó Tuyết Thần, lúc anh ra đề cho em không cần quá khó, quá khó em cũng không cần, giải đề còn rất vất vả, em không thể chịu khổ.”

(*) Mạ vàng: ở đây nghĩa là để lấy danh tiếng.

Phó Tuyết Thần: “………………”

Bạn gái thật sự vô cùng cá mặn, cũng vô cùng kiều khí, giải vài đề toán nhỏ mà cô cũng cảm thấy vất vả.

Tuy nhiên, Phó Tuyết Thần cảm thấy cô gái nhỏ như vậy khá tốt, không phải ai cũng cần đạt được thành tựu ở lĩnh vực mình không giỏi, Tỉnh Tỉnh nhà anh chỉ cần làm những gì mình giỏi và thích là được, có lẽ cô học toán không giỏi, nhưng những bài về chuyên ngành của cô đều có thành tích rất xuất sắc, hơn nữa sở thích cũng phát triển rất khá, hay là cái thế giới đại thần giả tưởng.

Anh hiểu rõ gật gật đầu, so với dùng tay ra hiệu OK, anh nói: “Anh hiểu, anh sẽ cố gắng giúp em có một số điểm chỉ cao hơn điểm tiêu chuẩn một chút.”

Nhiễm Tỉnh nhấp môi cười, vẻ mặt biết ơn nói: “Phó Tuyết Thần, anh đúng là hiểu em?!”

Phó Tuyết Thần: “Phải.”

Từ nhỏ đến lớn Phó Tuyết Thần sinh hoạt ở thế giới học bá, những người xung quanh vì điểm số mà vẫn luôn rất nỗ lực, cho dù Thương Triều suy sút và sa đọa như vậy, đến cuối kỳ vẫn sẽ đến thư viện.

Đây là lần đầu tiên Phó Tuyết Thần thấy có người chân thành mà yêu cầu thành tích ngàn vạn đừng quá cao như thế.

Chỉ là… thật thú vị.

Phó Tuyết Thần lựa chọn ngoan ngoãn phối hợp.

Cũng không phải nói Nhiễm Tỉnh mặc kệ là mặc kệ, nếu như cô yêu cầu phải thi được điểm cao, chắc chắn anh sẽ hỗ trợ lập kế hoạch ôn tập cho cô, chỉ là anh càng tôn trọng quyết định của cô gái nhỏ.

Thật ra Nhiễm Tỉnh rất có chủ kiến và lý tưởng, anh tin rằng cô có thể phát triển thành một dáng vẻ mà cô mong muốn.

Chỉ cần cô tự do tự tại trưởng thành là được, cũng không cần vì anh mà thay đổi.