Bên kia, Phó Tuyết Thần đậu xe xong trở lại, không thấy bạn gái đâu, nhưng lại nhìn thấy Thương Triều. Thương Triều đưa thẻ phòng cho anh, lạnh nhạt nói: “Đi thôi, sửa soạn một chút rồi đi ngâm suối nước nóng.”
Nếu như bạn gái là người cùng mình ngâm suối nước nóng, Phó Tuyết Thần chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ.
Nhưng đối tượng đổi thành Thương Triều thì mỗi lỗ chân lông trên toàn thân Phó Tuyết Thần đều lộ ra vẻ kháng cự.
Giọng điệu Phó Tuyết Thần ủ rũ không có hứng thú: “Nói thật nhé, tớ không thật sự muốn đi ngâm suối nước nóng với cậu.”
Vẻ mặt Thương Triều thanh tâm quả dục không hề hứng thú: “Tớ cũng không muốn đi ngâm suối nước nóng với cậu.”
Tạm dùng một chút: “Nhưng mà đến khách sạn không đi ngâm suối nước nóng, có vẻ như hai chúng ta đều có kế hoạch khác, ngược lại Vân Tiên cũng khá tốt, tớ và cô ấy đều đã xảy ra chuyện nên xảy ra, nhưng Nhiễm Tỉnh lại nhìn thấy, không biết cô ấy sẽ nghĩ như thế nào.”
Phó Tuyết Thần lạnh lùng liếc Thương Triều một cái, không chút để ý nói: “Thật ra tớ cũng hy vọng cô ấy nghĩ đến phương diện đó.”
Cô gái nhỏ là kiểu cho dù anh ám chỉ như thế nào thì cũng không để ý, anh chỉ có thể…… Nói toẹt ra.
Phó Tuyết Thần trầm ngâm một lát, nói: “Chờ tớ sửa soạn một chút, chúng ta cùng đi ngâm suối nước nóng.”
Thương Triều nhướng mày: “Nghĩ thông suốt rồi hả.”
Phó Tuyết Thần thản nhiên nói: “Tớ cảm thấy cực kỳ nhàm chán, không bằng đi ngâm suối nước nóng.”
Thương Triều đồng ý: “Đúng vậy.”
Kết quả là hai người đàn ông to lớn chiếm một cái suối nước nóng ngâm mình.
Nhiệt độ bốc lên, Thương Triều tùy ý trò chuyện: “Cậu đã hỏi Nhiễm Tỉnh về phương diện đó chưa?”
Phó Tuyết Thần và Thương Triều có mối quan hệ khá thân thiết, tất nhiên là biết cậu đang ám chỉ phương diện tìиɧ ɖu͙©, Phó Tuyết Thần lắc đầu: “Không có.”
Thương Triều rầu rĩ cười, trong lúc lơ đãng lộ ra từng mạch máu trên người cậu.
Làm sao có được, Phó Tuyết Thần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.
Lúc này anh mới hiểu được vì sao Thương Triều bị chuột rút lại hẹn anh đi ngâm suối nước nóng, thì ra là để khoe khoang mình sống một cuộc sống vui vẻ như thế nào.
Anh nhìn người bạn thân nhất của mình rồi nhắc nhở : “Cậu vẫn nên nghiêm túc một chút với Vân Tiên đi, nếu không về sau cậu sẽ phải khóc đấy.”
Đôi mắt đào hoa của Thương Triều lay động, dáng vẻ đó vừa phong lưu vừa đa tình, cậu nghĩ đến một ít chuyện không tốt đẹp, vẻ mặt nhiễm một ít khí thô bạo, giọng nói của cậu lạnh đến thấu xương: “Cô ấy không xứng.”
Phó Tuyết Thần kinh ngạc, lần đầu tiên nhìn thấy bạn tốt nóng nảy và tức giận như vậy.
Thương Triều cũng biết mình có chút thất lễ, nhưng mà người trước mặt là bạn tốt của mình, cậu cũng không ngại nói: “Không phải tớ không muốn tiến thêm một bước nữa, nhưng mà cô ấy chỉ muốn duy trì loại quan hệ này.”
Phó Tuyết Thần sửng sốt một chút, nhưng cũng biết, lúc năm nhất đại học Vân Tiên có một người bạn trai rất si tình, sau này chia tay nhau, Thương Triều theo đuổi cô ấy.
Thật ra Thương Triều rất hâm mộ Phó Tuyết Thần, nói đến chuyện yêu đương vô cùng đơn giản, không có nhiều quá khứ phức tạp lộn xộn như vậy.
Còn cậu thì khác.
Vân Tiên chỉ muốn trở nên suy đồi và sa đọa, cậu cũng chỉ có thể suy đồi và sa đọa cùng với cô.
Thêm một phần tình cảm, đều là tự mình rước lấy nhục nhã.
**
Việc học trong trường nổi tiếng rất bận rộn, ngày 31 tháng 12 tất cả mọi người đều có lớp học, cho nên chuyến đi suối nước nóng lần này, bốn người học xong buổi chiều sẽ xuất phát, Phó Tuyết Thần sợ mọi người bị đói khi đi trên đường nên đã đề nghị mọi người ăn cơm tối xong rồi mới xuất phát.
Cho nên khi ngâm suối nước nóng xong thì đã gần đến lúc tắm rửa rồi đi ngủ.
Nhiễm Tỉnh trở lại khách sạn, tắm rửa, thoa đồ dưỡng da, thay áo ngủ, sau đó nằm liệt trên giường chờ Phó Tuyết Thần.
Vốn dĩ Nhiễm Tỉnh còn rất bình tĩnh lướt điện thoại nhưng đột nhiên nghĩ đến, đêm giao thừa này, Phó Tuyết Thần dường như đang có…… Mưu đồ gây rối với cô.
Vì thế, không hiểu sao cô lại bắt đầu lo lắng.
Sớm biết có lần này, cô chắc chắn sẽ mang theo mặt nạ của mình, đắp cho thân thể để làn da của mình mềm mại hơn, thậm chí sẽ mua một cái áo ngủ gợi cảm một chút, mặc dù toàn thân cô không đủ gợi cảm để mặc món đồ này, nhưng cũng có thể lấy lòng bằng đồ lót đẹp mắt……
Kết quả cô đã nghĩ rằng đi chơi trong ba ngày chỉ cần mang theo một ít quần áo cho nên không mang theo mấy thứ khác, vali nhỏ mang lên máy bay cũng không chứa đầy.
Cô cắn góc chăn, nghĩ thầm, nếu mà cô đề nghị Phó Tuyết Thần kéo dài thêm mấy ngày, Phó Tuyết Thần có thể đánh cô hay không.
Phó Tuyết Thần quẹt thẻ vào phòng, nhìn thấy trong phòng cắm thẻ bật đèn, sửng sốt một chút, rất nhanh cũng không thèm để ý, chỉ nghĩ rằng lúc trước mình đã yêu cầu thêm thẻ ở quầy lễ tân để tiện khi nhận phòng.
Loại phòng giường cỡ lớn xa hoa này là bố cục một phòng ngủ một phòng khách, trước đó Phó Tuyết Thần đã để vali trong phòng ngủ, lúc này tiện tay mở cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy Nhiễm Tỉnh đang lăn qua lộn lại trên giường ngủ.
Cô gái nhỏ mặc một bộ máy ngủ có thắt lưng bằng lụa, vì thoải mái nên áo ngủ được may bằng chất liệu mỏng nhẹ, thắt lưng của váy ngủ chỉ vừa che lại mông, để lộ ra đôi chân thẳng tắp nuột nà của cô.
Làn da của cô vốn dĩ đã rất trắng, bây giờ lại đến mùa đông, bị che đậy lại càng trắng đến có chút chói mắt.
Hầu kết của Phó Tuyết Thần lên xuống, lấy lại tinh thần lập tức dời tầm mắt ra chỗ khác, chỉ là trên mặt đã bị nhuốm đỏ, anh vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, anh đi nhầm phòng.”
Trước nay, Thương Triều làm việc vẫn luôn cẩn thận, không hiểu tại sao lần này khi đưa thẻ phòng cho anh lại có vấn đề, làm sao anh lại đi đến phòng của Nhiễm Tỉnh và Vân Tiên chứ.
Phó Tuyết Thần rất xấu hổ, nếu chỉ có Nhiễm Tỉnh thì còn tốt, mấu chốt Vân Tiên cũng có khả năng sẽ ở đó.
Anh vội vàng đóng cửa lại.
Nhiễm Tỉnh nhìn thấy Phó Tuyết Thần, vội vàng nhắc nhở: “Anh không đi nhầm.”
Cô sợ Phó Tuyết Thần đi gõ cửa phòng của Thương Triều và Vân Tiên thì mới gọi là xấu hổ, đặc biệt là bây giờ Phó Tuyết Thần mới vừa ngâm suối nước nóng xong, chỉ mặc một cái quần bơi, quấn một cái khăn tắm.
Phó Tuyết Thần chui vào từ trong khe của, không chú ý hỏi: “Sao lại thế này?”
Nhiễm Tỉnh thầm nghĩ, anh lại hỏi em “Sao lại thế này”, anh dẫn em đi ngâm suối nước nóng, anh muốn làm gì chính anh còn không rõ sao, nhưng bây giờ cô đành phải nói: “Người yêu nhau đến khách sạn có suối nước nóng đón năm mới, đương nhiên sẽ phải ở cùng với nhau, em cũng chỉ có thể cố mà ở với anh……”
Phó Tuyết Thần hiểu rõ, anh liếc mắt nhìn cái ghế sô pha phòng khách, cực kỳ bình tĩnh: “Được rồi, anh ngủ ở trong phòng khách.”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Phó cặn bã, anh lại giả bộ với em, cho dù em không biết anh muốn làm cái gì.
Nhiễm Tỉnh cũng không phải là người chủ động và nhiệt tình, trong loại chuyện này, cũng có chút bị động. Bây giờ Phó Tuyết Thần đề nghị đi ngủ phòng khách, trong nháy mắt cô không còn cách nào khác.
Cô đành phải uyển chuyển giữ lại: “Ngủ cùng nhau đi, dù sao thì giường cũng lớn như vậy mà.”
Phó Tuyết Thần nhìn về phía giường lớn xa hoa của khách sạn, nửa ngày không lên tiếng.
Câu này, thật sự tràn ngập ý ám chỉ nào đó.
Nhưng anh biết Nhiễm Tỉnh chính là một cô gái chậm chạp đơn thuần, có lẽ cô thật sự chỉ cảm thấy giường khá lớn đủ chỗ cho hai người ngủ mà không cần chen chúc!
Ánh mắt của Phó Tuyết Thần lạnh nhạt nhìn thoáng qua Nhiễm Tỉnh, một dáng vẻ thánh nhân thanh tâm quả dục, nhưng thật ra nội tâm đã bắt đầu nổ tung.
Gan lớn no chết nhát gan đói chết.
Nếu Tỉnh Tỉnh đã mời anh ngủ cùng giường thì anh ngủ ở phòng khách làm gì!
Cho dù không phát sinh cái gì, tốt xấu gì cũng tiến thêm một bước.
Vì thế, Phó Tuyết Thần cũng không từ chối, bình tĩnh lạnh nhạt trả lời: “Được rồi, chờ anh tắm rửa trước đã.”
Bộ dạng ỡm ờ không quá muốn ngủ cùng với bạn gái.
Nhiễm Tỉnh nghe xong, mắt trợn trắng.
Phó Tuyết Thần anh mẹ nó thật sự có thể giả bộ, chẳng lẽ cô còn không biết tâm địa gian xảo trong bụng anh hay sao?
Anh chỉ muốn làm cô.
Nhưng mà mọi người đều nho nhã khiêm tốn, kín đáo, cô cũng thản nhiên đồng ý: “Ừ.”
Hành lý của Phó Tuyết Thần được đặt ở phòng ngủ, lúc này anh biết anh sẽ ở với Nhiễm Tỉnh trong căn phòng này thì thoải mái hơn rất nhiều, nhưng anh vẫn có một tí xíu tay nải nam thần như vậy, cũng không tiện quá mức làm càn chọc người phản cảm.
Lúc này, anh hoàn toàn không dám làm gì thêm, chỉ vào phòng cầm lấy vali…… Đi ra ngoài sửa soạn.
Độ cận thị của Nhiễm Tỉnh hoàn toàn không nặng, đương nhiên sẽ nhìn thấy cơ bụng rắn chắc, dài nhưng cũng không khoa trương trên người Phó Tuyết Thần.
Anh rất thích vận động, chơi bóng rổ, còn học cả Tae Kwon Do, nhưng anh không phải loại người sẽ đến phòng tập thể dục cố ý đấm sắt để rèn luyện cơ bắp, mà cứ thuận theo tự nhiên dựa vào thể thao bình thường để duy trì các đường nét trên cơ thể.
Nhưng anh trời sinh điều kiện ưu việt, vai rộng eo thon chân dài, khắp nơi đều là tỉ lệ vàng.
Cơ bắp trên người anh cũng không quá lớn, càng thêm có cảm giác của một thiếu niên.
Cảnh đẹp rất vui mắt.
Nhiễm Tỉnh xem đến mặt đỏ tim đập, không nhịn được lại nhìn nhiều thêm một cái nữa.
Biết dáng người của đại thần rất tốt, không nghĩ tới lại…… Tốt như vậy.
Ngược lại, cô cảm thấy cơ thể của mình không có sức hấp dẫn.
Phó Tuyết Thần lấy được vali thì đi ra ngoài, chờ Nhiễm Tỉnh nhìn lại cũng chỉ còn lại một bóng lưng rộng lớn.
Cô vẫn còn nhớ rõ lần bọn họ đi chung một cái ô từ thư viện đến nhà ăn, mưa to làm ướt áo phông trắng trên người anh, toàn bộ phần lưng của anh bị lộ ra, rất mê người.
Lúc ấy cô còn nói một câu “Như ẩn như hiện càng mê người”.
Bây giờ đột nhiên cảm thấy đó là một sai lầm lớn!
Nhìn trực tiếp càng đánh sâu vào thị giác hơn.
Nhiễm Tỉnh cảm thấy máu mũi của mình đã sắp tràn ra bốn phía, ngày mùa đông trời hanh vật khô, sắc đẹp trước mặt, đặc biệt là phần sắc đẹp cô thích này cũng thuộc về cô, Nhiễm Tỉnh cảm thấy mình rất khó không có cảm giác.
Về vấn đề tìиɧ ɖu͙©, trước kia cô không nghĩ đến phương diện đó, chỉ muốn thuận theo tự nhiên.
Bây giờ suy nghĩ về phương diện đó, nhất thời cảm thấy, nhan sắc và dáng người của lão Phó rất tốt, nhìn ở chính diện, OK?
Cảm giác, màu sắc sau khi yêu đương thay đổi rất nhiều!
Nhiễm Tỉnh vùi đầu vào gối, nhéo vành tai nóng bỏng, cảm thấy xấu hổ.jpg.
Xấu hổ nhất vẫn là, tiếng nước tí tách trong phòng tắm truyền đến, Phó Tuyết Thần đang... Tắm rửa.
Nhiễm Tỉnh trở mình một lần nữa, nhìn lên trần nhà, nghĩ thầm, xem ra sự trong sạch của cô không giữ được đến sang năm rồi.
Lúc tắm rửa Phó Tuyết Thần thích dùng xen kẽ nước ấm và nước lạnh, nhưng đêm nay, anh đang rối rắm không biết nên chỉ dùng nước ấm hay chỉ dùng nước lạnh để tắm.
Lựa chọn nước ấm, dĩ nhiên cũng không đè nén khát vọng của mình, nên làm đều nên làm.
Lựa chọn nước lạnh sẽ là kiểu người hiền thánh như Phật.
Phó Tuyết Thần nghĩ đến dáng vẻ không tim không phổi lại ngây thơ vô tội của bạn gái, yên lặng mở chốt vặn nước lạnh ra, trong giây đầu tiên tắm bằng nước lạnh anh lại đổi nước nóng.
Phó Tuyết Thần, mày sợ cái gì, đó là bạn gái mày, mày không thể sợ hãi!
Phó Tuyết Thần mày trong sạch mười mấy năm, chẳng lẽ anh còn muốn trong sạch thêm hai mươi mấy năm nữa hay sao, vậy mày cứ trong sạch mãi mãi đi.
Hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.
Tiếc nuối việc đứa nhỏ không bắt được sói.
Trong đầu Phó Tuyết Thần là một đống danh ngôn lộn xộn của tiền bối lưu lại.
Tóm lại, đêm nay, anh quyết định không từ bất cứ giá nào.
Nhiễm Tỉnh nghe tiếng nước đó thì cảm thấy Phó Tuyết Thần này cũng quá kỹ càng, mười lăm phút trôi qua, Phó Tuyết Thần vẫn còn chưa tắm xong.
Nhưng rất nhanh Nhiễm Tỉnh cảm thấy mình đã hiểu được Phó Tuyết Thần.
Chết tiệt, loại thời điểm này quả thật nên rửa sạch một chút.
Ví dụ như cô, rửa gà con cực kỳ sạch sẽ.
Cũng may, tiếng nước rất nhanh đã dừng lại, cách một lát, là âm thanh của máy sấy, Phó Tuyết Thần rõ ràng đang sấy tóc.
Lại đợi năm phút sau, lúc này Phó Tuyết Thần mới sửa soạn xong rồi đi đến phòng ngủ.
Nhiễm Tỉnh thấy anh muốn đến đây thì lập tức ngồi dậy, vuốt tóc lung tung, nghiêm túc ngồi trên giường, dáng vẻ ngượng ngùng.
Phó Tuyết Thần rất nhanh đã đẩy cửa vào.
Dưới ánh đèn sợi đốt sạch sẽ và sáng ngời, Phó Tuyết Thần mặc một bộ áo ngủ bằng tơ lụa, bọc kín mít, nhìn qua vừa lạnh lùng vừa cấm dục.
Chỉ nhìn dáng vẻ kia một cách đơn thuần, giống như…… Không định xảy ra cái gì.
Khuôn mặt Phó Tuyết Thần lại nhiễm màu hồng nhạt, anh đột nhiên mở miệng, giống như lơ đãng dò hỏi: “Tỉnh Tỉnh, em có để ý quan hệ tìиɧ ɖu͙© bên ngoài không?”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Cô có chút không hiểu, có ý gì?!
Lúc này Phó Tuyết Thần mới nói ra anh ở trong phòng tắm rối rắm hai mươi phút chỉ vì suy nghĩ nghĩ: “Có thể thao bằng chân không?
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Bạn trai, anh hèn nhát như vậy sao?
*
Xong việc.
Khuôn mặt Nhiễm Tỉnh vùi trong gối mềm mại, đưa lưng về phía Phó Tuyết Thần.
Mặc dù cô cảm thấy bạn trai rất hèn nhát, nhưng thực sự tiến hành vẫn là trộm kí©h thí©ɧ.
Nhưng mà rõ ràng năm nay cô vẫn giữ được sự trong sạch của mình.
Phó Tuyết Thần nhích lại gần, ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, yêu cầu của anh không ngờ lại thuận lợi, thuận lợi đến mức anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Anh đã chuẩn bị tốt việc bị Nhiễm tỉnh đánh chết khi hỏi ra những lời kia, kết quả Nhiễm Tỉnh lại không làm sao.
Lúc này Phó Tuyết Thần nào biết được, Nhiễm Tỉnh quả thật không làm sao nhưng trong lòng lại nghĩ anh là người hèn nhát, thứ hèn nhát, hèn nhát.
Dù sao, thiên thời địa lợi nhân hòa, một bộ không phải là được rồi sao!
Phó Tuyết Thần ôm lấy Nhiễm Tỉnh, hôn một cái trên đỉnh đầu của cô, anh dịu dàng nói: “Tỉnh Tỉnh, đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em.”
Nhiễm Tỉnh giật mình, đột nhiên hiểu được, Phó Tuyết Thần không dám làm là lo lắng lần đầu tiên cô sẽ sợ hãi, anh chỉ muốn làm cô hơi quen thuộc với anh một chút thôi.
Chỉ là Nhiễm Tỉnh không sợ.
Nhưng mà loại chuyện này, cô cũng không tiện nói thẳng thắn với Phó Tuyết Thần, dù sao cô nhìn lão Phó, anh cảm thấy OK thì OK.
Cô “Ừ” lung tung một tiếng, ưỡn người trong l*иg ngực anh, chọn một tư thế thoải mái rồi ngủ.
Mười chín năm qua, lần đầu tiên cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, nhịp tim, mùi hương của một người đàn ông như vậy, nhưng cô cũng không bài xích, bởi vì anh là Phó Tuyết Thần, cô thật sự không có chút khủng hoảng và sợ hãi nào.
Cô biết Phó Tuyết Thần rất có chừng mực, cô biết Phó Tuyết Thần không nỡ làm tổn thương cô, cô biết Phó Tuyết Thần là một người con trai rất dịu dàng.
Cô yên tâm giao chính mình cho Phó Tuyết Thần.
Cô cũng yên tâm giao cả đời mình cho Phó Tuyết Thần.
Phó Tuyết Thần sợ cô gái nhỏ phản cảm đối với loại chuyện này, cho nên chỉ định từ từ tới.
Thấy Nhiễm Tỉnh không phản cảm, anh thậm chí có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Có đôi lúc Phó Tuyết Thần cảm thấy mình cẩn thận quá mức, nhưng Nhiễm Tỉnh là cô gái được anh coi trọng nhất trong lòng bàn tay, anh không nỡ để cho cô chịu một chút uất ức nào, cho nên, chỉ có thể uất ức bản thân mình.
Nhiễm Tỉnh chui đầu nhỏ từ trong lòng ngực Phó Tuyết Thần ra, nhìn thời gian, 11 giờ 40 phút, cô thật sự không chịu nổi nữa, cũng thật sự không chịu nổi một giây qua năm mới, chỉ hàm hồ nói: "Chúc mừng năm mới, Phó Tuyết Thần.”
Phó Tuyết Thần cảm thấy lúc này cô gái nhỏ dường như có chút đáng yêu, nhắc nhở nói: “Còn chưa tới năm 2017 đâu.”
Nhiễm Tỉnh nói: “Em biết, nhưng mà đi ngủ trước đã! Anh cũng mau ngủ đi, đừng làm rối tung thời gian việc làm và nghỉ ngơi."
Phó Tuyết Thần “Ừ” một tiếng, nhìn dáng vẻ buồn ngủ của cô gái nhỏ, đành phải buông cô ra để cho cô ngủ!
Nhiễm Tỉnh không chịu nổi, trong lúc ngủ mơ bước qua năm mới.
Trước kia Phó Tuyết Thần thức đêm cũng quen rồi, bây giờ 12 giờ đi ngủ như trẻ con, anh đợi đến giây đầu tiên của năm mới, nhắn tin cho Nhiễm Tỉnh: "Bạn gái, chúc mừng năm mới."
Cô ngủ rất sâu, lời chúc của anh cô cũng nghe không được, nhưng mà không quan trọng, dù sao tin nhắn vẫn có thể xem lại được.
Gửi xong tin nhắn, lúc này Phó Tuyết Thần mới ngủ say.
*
Ngày nghỉ lễ, luôn dễ khiến người ta chán chường sa ngã, đồng hồ sinh học Nhiễm Tỉnh vẫn rất chuẩn, khoảng 6 giờ 40 phút, cô sẽ tự nhiên tỉnh lại, nhưng cô biết hôm nay được nghỉ, nên tiếp tục ngủ, ngủ đến hơn 8 giờ, không thể không thức dậy.
Phó Tuyết Thần đã sớm tỉnh lại, ở một bên lẳng lặng thưởng thức dung nhan của bạn gái khi ngủ, thấy cô gái nhỏ hoàn toàn tỉnh dậy, anh lập tức cười nhẹ chúc phúc: "Chúc mừng năm mới, Nhiễm Tĩnh!"
Nhiễm Tỉnh nhíu mày nhìn anh.
Phó Tuyết Thần cũng ý thức được không thích hợp, khuỷu tay chống ở trên giường, nâng thân thể lên, hỏi: "Làm sao vậy?"
Nhiễm Tỉnh đau đến hít hà một hơi, nói: "Anh đè lên tóc em. ”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Ngày đầu tiên của năm mới, sau khi thân mật với tôi, em chỉ muốn nói với tôi điều này thôi sao.
Quá mệt, không muốn yêu nữa.
Đáy lòng Phó Tuyết Thần có chút oán niệm, nhưng chỉ có thể nâng thân thể lên, cho đỡ phải tiếp tục đè lên tóc bạn gái.
Rất lâu sau đó anh mới phát hiện, “Anh đè lên tóc em” là câu nói Nhiễm Tỉnh nói nhiều nhất ở trên giường.
Ngày đầu tiên của năm nới, thời tiết của Hàng Châu rất đẹp, ánh nắng mặt trời màu vàng bao phủ toàn bộ thành phố.
Nhiễm Tỉnh và Phó Tuyết Thần hẹn Thương Triều và Vân Tiên cùng nhau đi ăn bữa sáng, từng người đi riêng. Dù sao giữa các đôi tình nhân càng chú trọng sự riêng tư hơn, mọi người đều hy vọng có vui chơi giải trí của riêng mình, mà suối nước nóng trong khách sạn, hạng mục giải trí rất nhiều, có thể chơi cũng rất nhiều.
Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh lại không đi ra ngoài chơi, à là ở bên hồ chọn một cái ghế dài ngồi xuống, lười biếng phơi nắng.
Trộm được nửa ngày nhàn rỗi.
Ánh mặt trời ấm áp dễ chịu khi phơi nắng khiến người ta rất lười biếng, dường như xương cốt của Nhiễm Tỉnh lệch qua trên người Phó Tuyết Thần, ngẩng đầu nhìn lên ánh mặt trời trong ngày đầu tiên của năm mới.
Sau đó ngăn không được cảm thán nói: “Bây giờ em mới mười chín tuổi, nhưng mà lại không hiểu sao có cảm giác hai chúng ta như ông bà già.”
Thời gian thật sự quá mức thần kỳ, ba bốn tháng ngắn ngủi, thế nhưng có thể khiến hai người xa lạ trở thành người yêu thân mật khăng khít.
Phó Tuyết Thần cười khẽ, nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Đó là đương nhiên, bốn bỏ năm lên, chúng ta ở bên nhau cũng được một năm rồi.”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Phó Tuyết Thần, môn toán là do giáo viên thể dục dạy cho anh sao?
Ba tháng anh làm sao lại bốn bỏ năm lên thành một năm.
Phó Tuyết Thần dường như biết bạn gái không hiểu, giải thích nói: “Năm 2016 chúng ta ở bên nhau, bây giờ là năm 2017, không phải ở với nhau một năm sao.”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Được rồi!
Không tính toán với đại thần khoa toán như anh nữa.
Suy nghĩ của Nhiễm Tỉnh lại vô cùng không tập chung, cô ngắm nhìn phương xa, đột nhiên hỏi: “Anh nói xem mười năm sau chúng ta sẽ ở đâu?”
Mười năm là một con số rất lớn, Phó Tuyết Thần cũng không thể dự đoán những gì sẽ xảy ra trong mười năm.
Nhưng mà anh cười khẽ: “Anh không biết em sẽ ở đâu, nhưng mà anh biết anh sẽ ở bên cạnh em.”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Thật • lời âu yếm boy.