- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
- Chương 108: Đột tử
Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 108: Đột tử
Cách một cách cửa.
Nhiễm Tỉnh ngồi trên bàn học, vùi đầu trong ngực Phó Tuyết Thần, nín thở nghe ba người bạn của Phó Tuyết Thần đang đè thấp giọng nói chuyện với nhau, tâm tình từ từ bình tĩnh trở lại.
Lễ Giáng Sinh, buổi tối 10 giờ.
Trai đơn gái chiếc, ở chung một phòng.
Bị ôm ngồi trên bàn, nụ hôn cháy bỏng.
Có thể nói hội tụ đủ ba yếu tố mấu chốt thiên thời, địa lợi, nhân hòa khiến cho lòng người say đắm.
Dù có là người ngu ngốc đến mấy khi mở cửa ra nhìn thấy cảnh này cũng không tránh khỏi việc hiểu lầm.
Nhiễm Tỉnh……
Đến lúc đó cho dù nhảy xuống hồ Khải Chân cũng không tẩy sạch được, cô cũng không định tẩy, cô chỉ cảm thấy rất xấu hổ.
Ban đầu, vốn dĩ chỉ là một nụ hôn nghiêm túc, cô cũng sẽ thẳng thắn tiếp nhận, bị phát hiện thì phát hiện thôi, dù sao da mặt cô dày, cũng không quá để ý, mấu chốt là con cáo già Phó Tuyết Thần không đứng đắn, anh không chỉ hôn cô, mà còn lưu manh trêu đùa cô một trận.
Nghĩ đến đủ loại tình tiết vừa rồi, trên mặt Nhiễm Tỉnh lại nhiễm đỏ lần nữa.
Cô gái nhỏ trước nay trầm tĩnh kiên định lúc này lại khó mà bình tĩnh nổi.
Ngược lại Phó Tuyết Thần rất bình tĩnh, nhàn nhã trước sau như một, anh thấy cô gái nhỏ có vẻ đã bình tĩnh trở lại, mới ôm cô từ trên bàn học xuống, giúp cô đứng vững, giọng nói anh ôn hòa trầm ổn trấn an cô: “Không sao, mọi người đều là người trưởng thành rồi!”
Khuôn mặt Nhiễm Tỉnh đầy kinh hãi ngước mắt nhìn anh, đáy lòng phát hỏa thầm mắng.
Trưởng thành không phải là lý do để anh trêu đùa bổn cô nương!!!
Hơn nữa, anh có ý gì, người trưởng thành, có phải anh cảm thấy bạn cùng phòng của anh đều hiểu hết rồi đúng không!!!
Trong lòng Nhiễm Tỉnh đang âm thầm dồn nén một trận mắng chửi, nhưng thời điểm như thế này, suy cho cùng cũng không thể cãi nhau với Phó Tuyết Thần, bên ngoài còn có ba người bạn cùng phòng đó đang nghe lén ở góc tường kìa!
Cho nên, Nhiễm Tỉnh liếc nhìn anh một cái cực kỳ ghét bỏ, trực tiếp đi ra mở cửa, cô muốn kết thúc chuyện này.
Cánh cửa ký túc xá được mở ra, cắt đứt cuộc trò chuyện của ba người.
Người mở cửa không phải Phó Tuyết Thần, mà là Nhiễm Tỉnh.
Ba người còn lại của phòng 512 rất kinh ngạc, Phó Tuyết Thần có ý gì vậy, sao lại để bạn gái ra trận, đây là làm chuyện xấu mà không dám thừa nhận sao!
Nhiễm Tỉnh suy nghĩ vài giây, vẫn quyết định giải thích một chút lý do tại sao cô đến đấy, nói gì thì nói động cơ của cô vẫn là đường đường chính chính, tốt bụng lương thiện.
Kết quả là, Nhiễm Tỉnh nhẹ nhàng nói: “Đêm nay tôi qua đây giúp Phó Tuyết Thần ngủ.”
Tiếng nói vừa cất lên, bầu không khí càng thêm ái muội.
Vẻ mặt ba người ngoài cửa đều tỏ ra quả nhiên là vậy.
Ngay lập tức mọi người đều cảm thấy chị Tỉnh quá trâu bò rồi, loại chuyện này mà cũng dám trực tiếp thừa nhận.
Nhiễm Tỉnh cũng ý thức được lời cô nói còn có ý nghĩa khác, câu nói “Giúp Phó Tuyết Thần ngủ” như vậy rất khó để không khiến người khác suy nghĩ lệch lạc.
Nhưng mà, ý cô chính là nghĩa trên mặt chữ, chỉ là ngủ thuần túy thôi mà.
Vẻ mặt Nhiễm Tỉnh bình tĩnh, thản nhiên, giọng nói non nớt nhẹ nhàng, giải thích rõ ràng tỉ mỉ nội dung câu chuyện: “Phó Tuyết Thần bị chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, chỉ khi nhìn thấy tôi mới có thể ngủ, tôi tới ký túc xá đợi anh ấy ngủ rồi mới đi.”
Giọng nói Nhiễm Tỉnh, trầm ổn đều đều, âm điệu của cô như gió thoảng mây bay.
Nhưng vẻ mặt của cả ba người đang đứng bên ngoài đều cực kỳ khϊếp sợ.
Em gái Tỉnh đã biết chân tướng sự việc rồi?!
Phó Tuyết Thần cậu có ổn không Phó Tuyết Thần?!
A, không đúng, em gái Tỉnh bình tĩnh như vậy, cảm giác có gì đó không đúng?!
Chẳng nhẽ nụ hôn kí©ɧ ŧìиɧ trong phòng vừa rồi thực ra là Tỉnh Tỉnh em đừng rời khỏi anh, anh quỳ xuống cầu xin em, không có em anh không sống nổi cuối cùng lấy nụ hôn giam cầm người ta, kiểu tình tiết máu chó cường thủ đoạt hào?!
Ba người ngoài cửa mặt không đổi sắc, trao đổi bằng ánh mắt, cái gì cũng không dám nói, không biết tình huống cụ thể nên không ai dám nói lung tung.
Phó Tuyết Thần bước nhanh tới, biểu cảm ghét bỏ nhìn ba thằng con phá rối chuyện tốt của anh, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Đứng ngoài cửa làm gì? Các cậu định lễ Giáng Sinh ra ngoài thuê phòng ngủ sao?!”
Thương Triều, Dịch Sư Bạch, Thẩm Từ Chương lúc này mới lục đυ.c đi vào ký túc xá.
Không khí trầm lặng vài giây, cuối cùng, Thương Triều không nhịn được, trực tiếp hỏi Nhiễm Tỉnh: “Cậu biết chuyện cậu ấy chỉ có thể ngủ khi nhìn thấy cậu rồi?”
Nhiễm Tỉnh chậm rãi gật đầu như gà con mổ thóc: “Đúng vậy!”
Thương Triều lại hỏi: “Cậu ấy nói cho cậu?”
Đối với chuyện này Nhiễm Tỉnh rất thản nhiên: “Cậu còn nhớ An Sanh không? Cô gái lần trước mặc váy đỏ tới tiệc sinh nhật của Phó Tuyết Thần, hôm nay cô ấy tới trường học, cố ý nói cho tôi biết!”
Thương Triều: “………………”
Dịch Sư Bạch: “………………”
Thẩm Từ Chương: “………………”
Đây là Tu La Tràng kiểu gì vậy.
Phó Tuyết Thần cậu còn sống không Phó Tuyết Thần?
Phó Tuyết Thần hiện tại không phải là quỷ hồn của cậu đâu đúng không!
Thương Triều tinh tế đánh giá biểu cảm của Nhiễm Tỉnh một phen, biểu cảm của cô gái này rất bình thường, không có dấu vết đã khóc, không có dấu vết đau lòng, cũng không có dấu vết tức giận, chỉ có……cực kỳ bình tĩnh.
Cậu quay sang hỏi qua vấn đề của Phó Tuyết Thần: “Cậu không tức giận sao?”
Nhiễm Tỉnh thật sự cảm thấy dây thần kinh của người khác quả thực có vấn đề, tại sao cả đám đều cảm thấy cô sẽ tức giận cơ chứ, cô nhẹ nhàng mở miệng, ngữ điệu không nhanh không chậm, chậm rãi nói: “Chuyện này thật sự không có gì phải tức giận cả. Tôi biết, động cơ Phó Tuyết Thần tiếp cận tôi có chút không đứng đắn, nhưng anh ấy cũng thật lòng yêu đương! Tôi cảm thấy, bắt đầu như thế nào không quan trọng, quan trọng là quá trình, là tôi cảm nhận, tôi cảm thấy anh ấy….”
Nhiễm Tỉnh liếc mắt nhìn Phó Tuyết Thần một cái, sau đó không nhịn được trợn trắng mắt.
Thực ra trong thâm tâm cô rất rõ ràng, biết Phó Tuyết Thần đối xử với cô rất tốt, nhưng muốn cô làm trò trước mặt bạn cùng phòng của anh, phóng đại lên tận mây xanh.
Cô không làm được.
Cô nói qua loa: “Cũng….tạm được đi!”
Cuối cùng, lại bắt đầu nói những lời trái với lương tâm: “Bạn trai hiện tại, miễn cưỡng chấp nhận được!”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Muốn em khen anh một câu khó như vậy sao bạn gái?
Quả thật, Nhiễm Tỉnh không tâng bốc bạn trai lên tận mây, nhưng hành động lúc này của cô vì giúp Phó Tuyết Thần ngủ mà xuất hiện ở ký túc xá của nam sinh, suy nghĩ của cô mọi người đều hiểu được.
Thương Triều, Dịch Sư Bạch, Thẩm Từ Chương đều dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô.
Cô gái này có tính cách mạnh mẽ, khi giữa hai người xuất hiện vấn đề, cô không khóc lóc náo loạn đòi chia tay, mà là trực tiếp tìm cách giải quyết vấn đề.
Phó Tuyết Thần không nghe được lời khen ngợi của bạn gái dành cho mình, khó tránh khỏi có chút bực bội, cái người này vốn dĩ keo kiệt hay mang thù từ trong xương tủy, mỗi lần người khác làm gì có lỗi với anh, anh đều sẽ trả thù lại người đó, trước đây mỗi lần cãi nhau không thắng nổi Nhiễm tỉnh, anh sẽ trở về trút giận.
Lúc này, Phó Tuyết Thần bắt đầu sai vặt bạn gái muốn cô phục vụ mình.
Anh lười biếng ngồi xuống dựa lưng vào ghế, tiện tay kéo mở ngăn kéo, lấy máy sấy ra, nói giọng ra lệnh: “Tỉnh Tỉnh lại đây, sấy tóc cho anh.”
Trong lòng Nhiễm Tỉnh âm thầm trợn mắt khinh thường một cái.
Cái người lười muốn chết như cô, lúc gội đầu xong còn lười sấy tóc, kéo luôn ghế ra ban công ngồi phơi nắng cho khô, ấy vậy mà bây giờ bạn trai lại muốn sấy tóc cho anh, cô không muốn làm.
Phồng mang trợn má, không hề vui chút nào.
Ngược lại, quét mắt đến cuốn vở ghi chép vẫn còn đang mở trên bàn học, nghĩ đến vài trang trong cuốn vở của Phó Tuyết Thần đều là tên cô.
Tính cách của cô không quá tốt, lười biếng không thích chủ động, EQ đã thấp lại còn độc miệng, tìm được người bạn trai chịu được tính cách như cún của mình quả thật không dễ dàng, cô cảm thấy bản thân vẫn nên chiều chuộng Phó Tuyết Thần thật tốt.
Vậy nên…..Vẫn cầm lấy chiếc máy sấy, cắm nguồn điện, sấy tóc cho bạn trai.
Gió nóng thổi vù vù, đầu ngón tay tinh tế của bạn gái nhẹ nhàng vuốt tóc, lòng bàn tay mềm mại chạm nhẹ vào da đầu, khiến cho suy nghĩ của Phó Tuyết Thần bắt đầu bay xa.
Lễ Giáng Sinh này, bởi vì Nhiễm Tỉnh biết chuyện anh chỉ có thể ngủ khi nhìn thấy cô, làm cho bản thân có cảm giác mất hồn mất vía, nhưng cuối cùng vào giờ phút này toàn bộ sóng gió qua đi chỉ còn lại sự dịu dàng và bình yên.
Khóe môi Phó Tuyết Thần không kiềm chế được mà giương lên, nhếch môi cười dịu dàng lạ thường.
Chỉ là, sau khi cười xong, Phó Tuyết Thần nhìn bạn gái đang sấy tóc cho mình như cô giúp việc, bắt đầu suy nghĩ miên man.
Anh thay đổi dáng ngồi, nằm dài trên ghế như đại gia, mặc sức hưởng thụ sự phục vụ của cô giúp việc Tỉnh Tỉnh.
Hưởng thụ sự phục vụ của cấp bậc đế vương, Phó Thuyết Thần còn ngại không đủ, anh không kiềm chế được dứt khoát muốn khoe khoang một lần.
Khoe khoang như thế nào?!
Đơn giản.
Anh lấy điện thoại, mở nhóm chat của ký túc xá trên Wechat, đánh bốn chữ gửi đi: “Cảm thấy thế nào?”
“Keng keng keng……”
Phòng 512 ký túc xá ngay lập tức truyền đến ba tiếng thông báo của Wechat.
Ba người bạn còn lại của Phó Tuyết Thần nhìn bốn chữ to đùng trong nhóm Wechat này, chỉ còn biết chửi bậy.
Chưa bao giờ thấy người nào trơ trẽn như vậy, không phải chỉ là sấy tóc thôi sao, có cần phải làm đến mức này không?
Dịch Sư Bạch vờ vịt không hiểu, hỏi: “Cái gì?”
Tốc độ ngón tay Phó Tuyết Thần gõ bàn phím nhanh như bay: “Kỹ thuật….. dạy dỗ bạn gái của tôi.”
Thương Triều: “………………”
Dịch Sư Bạch: “………………”
Thẩm Từ Chương: “………………”
Phó Tuyết Thần không thèm quan tâm đôi ba cái dấu chấm câu này, chỉ “Tạch Tạch Tạch” tiếp tục khủng bố bằng một đống chữ: “Không phải tôi khoác lác đâu, mà là Tỉnh Tỉnh nhà tôi cực kỳ dịu dàng lại còn ngoan ngoãn, tôi nói gì cô ấy nghe đó.”
“Tôi quản lý cô ấy rất nghiêm, tôi nói Đông cô ấy chắc chắn không dám nói Tây, tôi chỉ hướng Tây cô ấy tuyệt đối không dám đi hướng Đông.”
“Thường ngày Nhiễm Tỉnh nhà tôi đối xử với tôi, chậc chậc chậc, phải gọi là cực kỳ hiền thục nết na, mang cơm cho tôi (mang đúng một lần duy nhất những lần còn lại đều do Phó Tuyết Thần mang), chuẩn bị tài liệu ôn tập cho tôi (Tỉnh Tỉnh đi in tài liệu ôn thi tiện thể in bài luận văn cho Phó Tuyết Thần), mua quần áo cho tôi (đi dạo mua một chiếc khăn quàng cổ nhưng do Phó Tuyết Thần trả tiền)....”
Phó Tuyết Thần chém gió một hồi, hình tượng của em gái Tỉnh nghiễm nhiên đã biến thành tiểu thư khuê các hiền lương thục đức làm tất cả vì chồng, không khác gì trong xã hội phong kiến.
Ngay cả Thẩm Từ Chương cũng cảm thấy không vừa mắt, nói bạn mập bạn đã vênh váo, không phải chỉ là sấy tóc thôi sao, tóc còn chưa khô, Phó Tuyết Thần đã chém gió lên tận trời cao, cậu khinh bỉ nói: “Những lời này cậu có dám nói với em gái Tỉnh không?”
Thương Triều cũng mở miệng chửi: “Phó Tuyết Thần có phải vừa mời liền sẹo cậu đã quên cơn đau rồi phải không? Cậu quên hồi tháng chín cậu theo đuổi người ta, em gái Tỉnh kia đối xử với cậu như thế nào sao? Cậu đã quên câu nói ‘người nuôi cá heo không phải công việc dự định cho tương lai của tôi’ rồi sao?”
Phó Tuyết Thần ngược lại im bặt không dám nhắc tới quá khứ đen tối kia, anh yếu ớt nói: “Không nói nữa, tôi muốn tận hưởng sự phục vụ của bạn gái! Không thèm quan tâm tới mấy cậu!
Dịch Sư Bạch: “………………Cút!”
Thẩm Từ Chương: “Đờ mờ, tôi còn chưa thấy tận mắt, là ai đột nhiên mở miệng ra khoe khoang, trêu chọc người khác trước không thấy mình bỉ ổi sao.”
Thương Triều: “Tôi cảm thấy nếu em gái Tỉnh thấy được những lời vừa rồi, chỉ sợ là sẽ dùng máy sấy gõ nát đầu cậu.”
Dịch Sư Bạch: “Đừng nói đến em gái Tỉnh, đến tôi còn muốn dùng máy sấy gõ đầu cậu ta.”
Thẩm Từ Chương: “Phó Tuyết Thần thật là……Quá thiếu đòn! Tại sao chúng ta lại có thể chịu đựng được cậu ta.”
Thương Triều: “Không có cách nào khác, ai bảo hắn là thằng con trai của ba chúng ta!”
Dịch Sư Bạch: “Là con một, chỉ có thể nuông chiều!”
Thẩm Từ Chương: “……………………”
Phó Tuyết Thần lướt nhóm Wechat một lượt, tìm tất cả những gì đã xóa lấy lại, sau đó ném điện thoại lên bàn học một lần nữa.
Nhưng đột nhiên, nhìn thấy trên bàn học xuất hiện một cái phong thư màu trắng.
Anh nhớ rõ, lúc anh tắm rửa xong quay lại Nhiễm Tỉnh cầm chiếc phong thư này nói đây là quà Giáng Sinh cô chuẩn bị cho anh.
Phó Tuyết Thần cầm lấy phong thư, giơ lên trước mặt cô gái nhỏ, cười cười nói: “Oa, em viết thư tình cho anh?!”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Phó Tuyết Thần thản nhiên nói: “Thú vui viết thư tình nãy đều đã lạc hậu rồi, bây giờ cũng chẳng còn ai viết nữa, vậy mà bạn gái lại viết thư tình cho anh, Tỉnh Tỉnh em thật là có lòng.”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Cô nhìn chiếc máy sấy trên tay, bỗng cảm thấy đây quả thực là lưỡi hái của Tử Thần.
Cô cảm thấy mình chỉ cần vẫy vẫy mấy cái, mạng chó của Phó Tuyết Thần đã bị cô lấy mất.
Nhiễm Tỉnh lúc này, cực kỳ muốn đoạt cái mạng nhỏ này của Phó Tuyết Thần.
“Phù……”
Nhiễm Tỉnh hít một hơi sâu, đáy lòng thầm mặc niệm ba lần “Tìm bạn trai quả thực không dễ dàng, nếu mưu sát anh thì cả đời này cô chỉ có thể sống trong cảnh cô đơn”, lúc này mới bình tâm tĩnh khí nói: “Không phải thư tình, là quà Giáng Sinh cho anh, thẻ cào nạp steam (*).”
(*) Steam là một nền tảng phân phối trực tuyến, quản lý bản quyền kỹ thuật số, trò chơi điện tử nhiều người chơi, và dịch vụ giao tiếp xã hội trên nền internet phát triển bởi Valve Corporation.
Thẻ nạp tiền trần trụi, trực tiếp đưa cho người khác làm quà Giáng Sinh nhìn qua đã thấy không đủ thành ý.
Quà tặng mà, đương nhiên phải đóng gói rồi.
Nhiễm Tỉnh cố ý đến cửa hàng văn phòng phẩm mua một cái phong thư xinh đẹp cho thẻ nạp vào đó rồi đưa cho Phó Tuyết Thần.
Đương nhiên Phó Tuyết Thần biết cô gái nhỏ này chắc chắn không phải kiểu thiếu nữ sẽ viết thư tình cho mình, tuy rằng vừa rồi trong nhóm chat anh có liều mạng chém gió phóng đại bạn gái sang tận Nhật Bản, nhưng hiện thực là như thế nào đáy lòng Phó Tuyết Thần vẫn hiểu rõ, chỉ là giả ngốc mà thôi.
Những từ ngữ như dịu dàng, hiền huệ, bị chồng quản chặt, cả đời này cũng sẽ không liên quan gì đến Nhiễm Tỉnh.
Anh đối với Nhiễm Tỉnh, từ trước đến nay anh đều không yêu cầu gì, đưa quà Giáng Sinh cho Nhiễm Tỉnh không nghĩ tới cô sẽ có quà tặng lại cho anh, bây giờ nhận được quà Giáng Sinh của Nhiễm Tỉnh vốn dĩ đã là niềm vui ngoài mong đợi, chỉ là quà tặng được đựng trong một chiếc phong thư màu hồng nhạt, anh khó tránh khỏi sẽ mạnh miệng phóng đại cái này thành thư tình.
Phó Tuyết Thần mở phong thư, nhìn thấy bên trong có tấm thẻ nạp trị giá 100 USD, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Anh quả thực chơi game sản xuất độc lập trên steam, quà tặng của em rất…..Thực tế.”
Thẻ nạp, không có giá trị kỷ niệm, nhưng chân thật.
Cũng không khác việc tặng tiền là bao.
Bạn gái trực tiếp tặng mình 100 USD.
Nhiễm Tỉnh cười mỉa hai tiếng cô cũng biết quà Giáng Sinh của mình….cũng như vậy.
So với bao lì xì Wechat…..cũng không khác nhau là mấy.
Thân là một thiếu nữ có thói quen dùng tiền giải quyết tất cả mọi thứ, Nhiễm Tỉnh tặng quà Giáng Sinh cho Phó Tuyết Thần cũng chỉ nghĩ đến tiền.
Phó Tuyết Thần lại nhìn thoáng qua trong phong bì có một tờ giấy thư, tờ giấy cũng không có hình thù gì đặc biệt, chỉ là gấp đôi một cách đơn giản, anh rút ra, giơ lên mảnh giấy màu hồng nhạt trong tay, buồn cười nói: “Còn nói cái này không phải thư tình.”
Nhiễm Tỉnh lắc đầu: “Thật sự không phải thư tình.”
Phó Tuyết Thần mở tờ giấy ra, trên trang giấy màu hồng nhạt có viết, là nét chữ xinh đẹp của Nhiễm Tỉnh.
“To Phó Tuyết Thần:
Hoa hồng muốn ở bên cạnh hoàng tử mãi mãi!”
By Nhiễm Tỉnh”
Một hàng chữ đơn giản, cũng không phải từ ngữ hoa lệ trau chuốt, cũng không có bất cứ lời bày tỏ tình yêu điên cuồng nào, Nhiễm Tỉnh còn liên tục phủ nhận đây không phải là thư tình, nhưng khi Phó Tuyết Thần nhìn dòng chữ viết trên giấy, tâm trạng bình thản nhẹ nhàng như mặt biển không chút gợn sóng, anh chỉ cảm thấy, đây giống như thư tình Nhiễm Tỉnh viết cho mình vậy.
Đơn giản chỉ là một câu nói, nhưng lại giống như lời hứa hẹn cả đời.
Mà lời hứa này, thuộc về Nhiễm Tỉnh và Phó Tuyết Thần.
Phó Tuyết Thần cúi đầu, vẻ mặt dịu dàng như nước, anh nghe được giọng nói của chính mình, vang vọng trong màn đêm yên tĩnh, trong trẻo mà kiên định: “Được.”
Nhiễm Tỉnh lại có chút mờ mịt: “Cái gì?”
Phó Tuyết Thần giơ mảnh giấy trong tay, nói: “Yêu cầu của em, anh cho phép.”
Nhiễm Tỉnh nghĩ đến dòng chữ mình viết trong tờ giấy, nhìn người thiếu niên giờ phút này đang nói lời hẹn ước trọn đời, trái tim loạn nhịp, tay cầm máy sấy khựng lại.
Lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay lộ ra nụ cười lúm đồng tiền điềm đạm ngọt ngào.
Cô đã tìm được người bạn đời của mình, lúc này đây mong muốn của cô là có thể ở bên anh cả đời.
Lời hẹn ước chợt như ánh dương.
Mái tóc Phó Tuyết Thần vừa dày vừa mềm, nhưng tóc của nam sinh dù có dày đến đâu, so với mái tóc dài của nữ sinh càng dễ làm khô hơn, máy sấy của Phó Tuyết Thần lại có công suất lớn, chỉ cần sấy vài phút, mái tóc của Phó Tuyết Thần đã hoàn toàn khô ráo không còn chút hơi ẩm.
Mái tóc vừa gội sạch sẽ lại thẳng mượt, mềm mại nằm trên đỉnh đầu Phó Tuyết Thần, khiến khuôn mặt vốn yêu nghiệt mê người của Phó Tuyết Thần càng tăng thêm mấy phần mềm mại tràn đầy sức sống, hơn nữa buổi tối mọi người đều đã mệt mỏi, trên người Phó Tuyết Thần cũng không có cảm giác cứng nhắc lạnh nhạt như ban ngày.
Kết quả là, lúc này Phó Tuyết Thần nhìn có vẻ…….Cực kỳ ngoan ngoãn.
Chính là cái kiểu khiến người khác không kiềm chế được mà bộc phát tình mẹ, muốn dắt đứa con ngoan ngoãn này về nhà chăm sóc cẩn thận.
Khẩu vị của Nhiễm Tỉnh tương đối kỳ quái, so với Phó Tuyết Thần yêu nghiệt đẹp trai như vậy, cô cũng không thể get nổi, cô biết anh rất tuấn tú, nhưng chỉ nhìn nhan sắc một cách đơn thuần, Nhiễm Tỉnh cũng tuyệt đối sẽ không nổi lên trái tim thiếu nữ, ngược lại, nếu là nam sinh trông có vẻ đáng yêu búng ra sữa một chút, cô sẽ khá tán thưởng, cái đó không liên quan đến trái tim thiếu nữ hay không, mà là một loại hào quang gọi là tình mẹ.
Giờ phút này, Phó Tuyết Thần không còn hơi thở sắc bén của ban ngày, vẻ mặt dịu dàng ngoan ngoãn ngây ngốc ngồi kia, ngược lại khiến nội tâm Nhiễm Tỉnh gào thét, toàn bộ đầu óc đều là, a a a a a Phó Tuyết Thần nhà mình trông đáng yêu thật đó!
Chỉ có điều cho dù có đáng yêu như thế nào, mặt ngoài Nhiễm Tỉnh vẫn cực kỳ bình tĩnh, giọng nói cô hơi khàn khàn thúc giục một câu: “Tóc khô rồi, mau đi ngủ.”
Phó Tuyết Thần mơ hồ “Ừ” một tiếng, bò lên trên giường, nằm xuống, kéo một cái chăn mỏng đắp lên.
Nhiễm Tỉnh cảm thấy bản thân không còn việc gì nữa, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi, liền nghe thấy Phó Tuyết Thần đột nhiên ngồi dậy, nói: “Em không lên sao?”
Nhiễm Tỉnh khó hiểu: “Em lên làm gì?”
Phó Tuyết Thần lâu lắm không ngủ, giọng nói lúc này có chút khàn, âm thanh trong trẻo lành lạnh như chạm phải kim loại, vừa gợi cảm vừa mê người, giọng nói anh khàn khàn: “Anh nhìn em anh mới có thể ngủ.”
Nhiễm Tỉnh: “Em ở dưới đây anh cũng nhìn được mà.”
Phó Tuyết Thần nằm yên, nhìn trần nhà, ai oán nói: “Căn bản không nhìn được.”
Khóe môi Nhiễm Tỉnh nhếch lên, tức giận nói: “Anh nằm nghiêng mà ngủ!”
Phó Tuyết Thần trở mình, đối mặt với tường: “Anh không nhìn thấy em mà!”
Nhiễm Tỉnh: “…………”
Phó Tuyết Thần anh đang đùa em sao?
Tốt xấu gì anh cùng là một thiên tài, chẳng lẽ không có cách nào tự gánh vác sinh hoạt đến ngay cả nằm nghiêng ngủ như thế nào để nhìn được em cũng không biết sao?
Nhiễm Tỉnh biết tên gia hỏa này chính là muốn cô lên trên giường để nhìn cô cô, nhưng cô không muốn, liền nói: “Anh quay người qua bên trái, 180 độ, là có thể nhìn thấy em.”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Vậy mà lại muốn anh xoay người, Tỉnh Tỉnh em thật đúng là máy móc vô cảm!
Đáy lòng Phó Tuyết Thần liên tục chửi thầm, nhưng vẫn nghe lời xoay 180 độ, anh nhìn bạn gái đang đứng ở phía dưới, buồn cười một trận, trêu chọc nói: “Không tồi nha, rất giỏi toán học, vậy mà biết phải xoay 180 độ.”
Nhiễm Tỉnh hừ lạnh: “Kiến thức toán học cấp ba, em đương nhiên biết.”
Phó Tuyết Thần lạnh nhạt nhắc nhở nói: “Đây là kiến thức toán tiểu học.”
Nhiễm Tỉnh: “……………………”
Nói ít đi vài câu cũng không sao đâu.
Nhiễm Tỉnh cầm điện thoại nhìn thời gian, hơn 10 giờ, so với thời gian cô tính toán rời đi đã chậm mười lăm phút, buổi chiều và buổi tối Nhiễm Tỉnh đều đi dạo phố, đi ít nhất cũng phải hai mươi nghìn bước, đã rất mệt rồi, cô có chút mệt mỏi, vội vàng thúc giục nói: “Mau ngủ, ngủ đi em còn trở về.”
Phó Tuyết Thần lại cực kỳ muốn bạn gái lên giường âu yếm một trận rồi mới ngủ tiếp.
Lễ Giáng Sinh, thậm chí theo một ý nghĩa nhất định nào đó, ngày này, có lẽ Nhiễm Tỉnh cảm thấy là một ngày cực kỳ bình thường, nhưng Phó Tuyết Thần lại cảm thấy ngày lễ này tràn đầy ý nghĩa,
Ngày 25 tháng 12 này, Nhiễm Tỉnh biết được sự thật anh nhìn cô mới có thể ngủ được cũng không bận tâm, mối lo ngại qua đi, anh cảm thấy anh và Nhiễm Tỉnh ngày hôm nay hoàn toàn không giống với ngày hôm qua.
Ngày hôm qua lúc Thương Triều nhét vào tay anh áo mưa anh cảm thấy mình với Nhiễm Tỉnh không thể tiến thêm nổi một bước.
Nhưng đêm nay, anh hoàn toàn xác định bọn họ chắc chắn có thể.
Có trời mới biết, vừa rồi lúc bọn họ hôn môi, anh cảm thấy bọn họ có thể dùng hết ba cái, thậm chí còn nghĩ, ba cái sao đủ, phải cho ông đây hẳn bảy cái.
Vì thế, bắt đầu đi quá giới hạn.
Phó Tuyết Thần lúc ấy cực kỳ muốn thân mật cùng bạn gái đủ loại lời ngon tiếng ngọt, nhưng là……..Ba thằng con trai đó xuất hiện, không những thế, ba thằng con kia ngay cả một chút tinh ý cũng không có, vẫn luôn cứ một mực uốn éo trong phòng, giống như ba cái bóng đèn 100W soi rọi vào sinh hoạt của anh với Nhiễm Tỉnh.
Phó Tuyết Thần……….gì cũng không thể làm, gì cũng không thể nói.
Nghẹn đến mức phát hoảng.
Phó Tuyết Thần bắt đầu lừa Nhiễm Tỉnh lên giường nói vài lời âu yếm rồi mới để cô đi, anh ấm giọng thỉnh cầu: “Em lên đi anh nhìn thấy em mới ngủ được!”
A a a a a a, Tỉnh Tỉnh mau lên đây đi, anh muốn nói thầm mấy câu với em.
Nhiễm Tỉnh cực kỳ ghét bỏ, nét mặt cô dửng dưng: “Anh nằm nghiêng như vậy cũng có thể nhìn em ngủ.”
Phó Tuyết Thần: “……………………”
EQ bạn gái thật sự bằng không, mình đã biểu hiện rõ ràng như vậy rồi, vậy mẹ nó em không nhìn ra được em hôm nay quyến rũ anh, hiện tại anh cực kỳ muốn bộc bạch cõi lòng sao? Em có biết chỉ cần qua đêm nay cho dù trong lòng anh có nghĩ gì cũng sẽ không bao giờ nói cho em không?
Phó Tuyết Thần đành phải kiếm bừa một cái cờ: “Nằm nghiêng ngủ không thoải mái.”
Nhiễm Tỉnh không thể hiểu nổi: “.............................................”
Ôi trời ơi!
Trước kia anh mỗi ngày đều ngồi cạnh cô ghé vào bàn học ngủ, sao anh không cảm thấy không thoải mái? Lúc này nằm yên ổn trên giường, vậy mà anh lại bảo không thoải mái, bà dì cả của anh tới hay sao mà anh bảo không thoải mái?
Nhiễm Tỉnh bùng nổ một trận, mất hết kiên nhẫn nói: “Mau ngủ! Đừng gây rối vô cớ!”
“Phốc……”
Thương Triều cười thành tiếng, cậu trực tiếp ấn mở nhóm Wechat của phòng ký túc xá: “@Thần Thần, vả mặt cũng nhanh quá rồi! Chưa đầy năm phút đã vả mặt cái bép, gì mà bị chồng quản chặt!”
Dịch Sư Bạch cười muốn chết: “Ha ha ha ha, Phó Tuyết Thần gây rối vô cớ.”
Thẩm Từ Chương thật sự cảm thấy sung sướиɠ nhiều hơn cho với hai người này: “Vừa rồi Phó Tuyết Thần phóng đại tàn nhẫn bao nhiêu thì bây giờ bị chế nhạo tàn nhẫn bấy nhiêu!”
Phó Tuyết Thần dùng đầu ngón chân cũng biết hiện tại ba người trong ký túc xá đang chế nhạo anh như thế nào, anh lại một lần nữa yên lặng mà xoay người, đưa lưng về phía Nhiễm Tỉnh, u oán mở miệng: “Để anh đột tử đi cho rồi!”
Đừng ngăn cản anh, cứ mặc cho anh bị đột tử đi!
Nhiễm Tỉnh nhìn Phó Tuyết Thần quay lưng về phía mình bắt đầu tự kỷ, thật sự cảm thấy người bạn trai này rất phiền phức, còn không phải là nhìn cô mới có thể ngủ sao, nhìn thấy cô rồi không trực tiếp đi ngủ, còn phải một hai bắt cô phải bò lên giường dỗ anh đi ngủ.
Nhưng Phó Tuyết Thần, nhìn có vẻ ôn hòa dịu dàng, nhưng bệnh cố chấp từ trong xương tủy, chuyện anh đã quyết định, thì không còn cách nào thay đổi.
Nhiễm Tỉnh biết nếu đêm nay cô không bò lên giường, anh sẽ thật sự không ngủ.
Nhiễm Tỉnh cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ Lễ Giáng Sinh bỏ rơi anh, sau đó lại còn lôi kéo anh một trận 258 vạn hồi lâu, hai chuyện cộng lại chắc cũng đã khiến anh phát bực rồi.
Cái người Phó Tuyết Thần này, phần lớn thời gian đều rất dễ tiếp xúc, lúc này tính tình có chút cáu kỉnh ắt hẳn cũng là chuyện bình thường.
Còn có thể làm gì nữa?
Bạn trai tự mình tìm, tinh thần và thể xác mệt mỏi chỉ có thể tự trách chính mình.
Nhiễm Tỉnh cởi giày, trèo lên giường.
Phó Tuyết Thần đối mặt với vách tường tự kỷ, cả người quay sát vào tường bên kia, lúc này thấy cô gái nhỏ bò lên, lại lo lắng cô ngã xuống, liền yên lặng mà nằm sát mép giường, để cho cô bò vào trong.
Nhiễm Tỉnh nhìn thấy động tác nhỏ này của Phó Tuyết Thần, bật cười.
Cho dù tức giận, Phó Tuyết Thần vẫn luôn là Phó Tuyết Thần yêu chiều cô, lặng lẽ chú ý từng chi tiết nhỏ mà.
Cho nên, thua trong tay anh, cô chấp nhận.
Nhiễm Tỉnh từ mép giường bò vào trong, ván giường chịu sức nặng vang lên tiếng “Kẽo kẹt” “Kẽo kẹt”, cô bò đến bên cạnh ngực Phó Tuyết Thần, ngồi quỳ một bên, lẳng lặng nhìn anh: “Có thể ngủ được chưa? Phó Tuyết Thần.”
Phó Tuyết Thần lúc này một lần nữa đổi thành tư thế nằm thẳng ngủ, từ góc độ này nhìn Nhiễm Tỉnh, là đang ngước nhìn.
Anh cảm thấy cô chính là nữ thần trong trái tim anh, cũng có thể là nữ vương nắm giữ sự sống chết của anh.
Phó Tuyết Thần nghĩ đến những điều mình sắp nói, bỗng nhiên có chút kiêu căng, liền thấp giọng nói: “Em dỗ anh ngủ đi!”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Một đống tuổi rồi mà còn muốn cô dỗ dành!
Anh là em bé to xác sao?
Nhiễm Tỉnh cực kỳ khinh thường, châm chọc một câu: “Có cần em hát ru cho anh luôn không?”
Khúc hát ru vừa ngọt ngào vừa nhẹ nhàng, câu đầu tiên chính là “Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối thân yêu của em”, Nhiễm Tỉnh giọng nói ngọt ngào, về phương diện ca hát còn trên cả tiêu chuẩn, muốn hát ru cũng không tệ.”
Phó Tuyết Thần cân nhắc một chút, cảm thấy giao dịch này cũng khá OK, Tỉnh Tỉnh hát cho mình một khúc hát ru, còn anh thì bày tỏ với Nhiễm Tỉnh.
Phó Tuyết Thần lúc này, vừa buồn ngủ vừa mệt, làm gì còn để ý đến chuyện nhìn mặt đoán ý, đương nhiên sẽ không nghe ra ý tứ trào phúng trong giọng nói của Nhiễm Tỉnh, anh chỉ đơn thuần cho rằng Nhiễm Tỉnh thực sự muốn hát khúc hát ru dỗ dành mình ngủ.
Anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, vui vẻ đồng ý: “Được thôi, vậy hát một khúc hát ru đi!”
Nhiễm Tỉnh: “………………”
Ngài nghe không hiểu đây là mỉa mai sao?
Nhiễm Tỉnh đành phải nói: “Được thôi, em hát ru cho anh.”
Cổ họng Phó Tuyết Thần “Ừ” một tiếng, chờ bạn gái dỗ mình ngủ.
Wechat phòng 512 bởi vì em gái Tỉnh nói muốn hát khúc hát ru mà lại bắt đầu xôn xao một trận.
Dịch Sư Bạch: “Nôn mửa.jpg, Phó Tuyết Thần nghĩ mình còn là một đứa bé sao, vậy mà muốn nghe hát ru mới chịu đi ngủ.”
Thẩm Từ Chương: “Mấu chốt là em gái Tỉnh lại đồng ý.”
Thương Triều: “Chúng ta cá cược đi, cá xem liệu em gái Tỉnh có hát ru thật không, tiền đặt cược như lần trước, một tháng làm vệ sinh.”
Dịch Sư Bạch lần trước đánh cược Nhiễm Tỉnh sẽ không dán miếng dán hạ sốt cho Phó Tuyết Thần, thua phải làm vệ sinh một tháng, làm đến phát ói, lần này cậu cũng suy nghĩ cẩn thận, lần này cậu suy nghĩ cẩn thận, đặt cược: “Tôi đánh cược em gái Tỉnh sẽ hát.”
Thẩm Từ Chương: “Tôi cũng cược em gái Tỉnh sẽ hát, rốt cuộc hiện tại hai người họ cũng rất ân ái.”
Thương Triều: “Vậy tôi đây cược em gái Tỉnh sẽ không hát!”
Nhiễm Tỉnh ngồi quỳ trên giường, nhìn bạn trai em bé to xác muốn nghe mình hát ru, đáy mặt hiện lên tia khinh thường.
Người như cô rất dễ phản bội, lúc này bắt đầu nổi máu phản nghịch, nhưng chỉ thấy cô “Khụ khụ” hai tiếng, giọng nói thanh thanh, mở thanh quản bắt đầu hát ——
“Nơi phương Bắc khắp trời khói lửa/ Ngựa hí vang, đao kiếm sáng lòa/ Tấm lòng như Hoàng Hà cuồn cuộn/ Ai cùng ta tung hoành ngang dọc hai mươi năm/Hận điên cuồng, muốn vung đao gϊếŧ giặc/ Bao nhiêu anh em đã vùi thân xứ người/ Không màng tính mạng để đền nợ nước/ Chẳng than nửa lời, máu đào thay nước mắt/ Giục ngựa về Nam, lòng trông về Bắc/ Nhìn cố hương chỉ thấy bụi mịt mù/ Ta quyết giữ gìn từng tấc đất biên cương/ Để cho chư hầu bốn phương nể sợ……”
Rõ ràng là một khúc 《 Tận trung báo quốc 》.
Cô gái nhỏ thật sự có thể ca hát, hát thể loại rock and roll khiến người ta phải nổi da gà, bây giờ trình bày ca khúc 《 Tận trung báo quốc 》này cũng cực kỳ cháy, cực kỳ nhiệt huyết.
Chẳng qua, hát《 Tận trung báo quốc 》 dỗ bạn trai ngủ……
“Phụt ha ha ha ha ha ha ha……”
Toàn bộ phòng ngủ 512 ngay lập tức phát ra trận cười kinh thiên động địa, vốn dĩ vì Phó Tuyết Thần buồn ngủ, cả phòng 512 đều cực kỳ yên tĩnh, Thương Triều, Dịch Sư Bạch, Thẩm Từ Chương cho dù nói chuyện với nhau cũng chỉ nhắn qua Wechat, nhưng lúc này, căn bản không nhịn được, cười ầm ĩ một trận.
Thương Triều cười đến rớt nước mắt, nhịn không được chửi bậy: “Đây đâu phải khúc hát ru, đây rõ ràng là khúc đòi mạng.”
Dịch Sư Bạch cười đến đau cả bụng: “Căn bản là giục mãi không ngủ, trực tiếp muốn đòi mạng mà!”
Thẩm Từ Chương gia nhập đại quân chửi thề: “Nghe bài này xong làm gì còn muốn ngủ, chỉ muốn lập tức rời giường ra trận gϊếŧ địch.”
Phó Tuyết Thần: “…………………………………………”
Tốt hơn hết anh nên giữ im lặng trong chốc lát!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
- Chương 108: Đột tử