Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Chương 107: Trừng trị

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lòng Phó Tuyết Thần đủ loại ý nghĩ xấu xa vặn vẹo nhưng trên mặt lại càng thêm sạch sẽ ngay thẳng, điềm tĩnh ôn hòa, viết đậm in hoa bốn chữ RA VẺ ĐẠO MẠO.

Anh sải bước đến tủ đồ, kéo ngăn tủ ra lấy quần áo thay và dụng cụ để tắm rửa.

Tuy rằng từ trong xương anh vênh váo muốn chết, nhưng với bạn gái, anh vẫn có một tí xíu giữ kẽ, khi lấy qυầи ɭóŧ, khóe mắt dư quang liếc liếc Nhiễm Tỉnh, chắc chắn là cô không nhìn về bên này thì len lén khẽ khàng nhét qυầи ɭóŧ vào trong túi áo ngủ, lúc này mới khép cửa tủ đồ lại.

Làm xong xuôi đâu đấy, Phó Tuyết Thần bình tĩnh nhìn chăm chú Nhiễm Tỉnh, trong lòng hung tợn nghĩ rằng, cũng chỉ lúc giờ đây phải chú ý hình tượng mới phải làm đàn ông phong độ thế này, sớm muộn có ngày ông đây sẽ hóa thân thành sói xám nuốt chửng cô bé quàng khăn đỏ không nhả xương.

Nhiễm Tỉnh cúi đầu lướt di động, ngay cả liếc mắt cũng không thèm cho Phó Tuyết Thần lấy một cái, đã biết là Phó Tuyết Thần sau này sẽ không rời cô được, Nhiễm Tỉnh lập tức tung bay bành trướng, cô không thèm ngó ngàng gì đến anh nữa, thể hiện ra phong phạm nữ vương cao quý lãnh diễm, nếu không phải giáo dưỡng của cô tốt, cô đã sớm đè đầu cưỡi cổ Phó Tuyết Thần làm mưa làm gió rồi.

Ai, thật sự là không thể không bành trướng mà.

Thân là thuốc ngủ của Phó Tuyết Thần, thì anh có chỉ vì mạng chó của mình thôi thì cũng nên xem cô như tổ tông mà hầu hạ.

Cái cảm giác bạn trai chỉ có thể dựa vào mình mới có thể sống tiếp, chỉ nghĩ thôi đã thấy sung sướиɠ rồi.

Cho nên khi An Sanh cảm thấy nếu cô biết chân tướng sẽ tức giận khổ sở thì Nhiễm Tỉnh không thể gật bừa, đây rõ ràng chính là bàn tay vàng to bự chảng có được không? Chỉ bằng điểm này, cô đã có thể nô dịch Phó Tuyết Thần cả đời!!!

Phó Tuyết Thần lấy quần áo và đồ dùng đi tắm xong thì căn dặn, “Anh đi ra ngoài tắm, sẽ trở về nhanh thôi.”

Ký túc xá Lam Điền không có vệ sinh riêng mà là phòng vệ sinh chung, anh muốn tắm rửa thì tất nhiên là phải ra ngoài.

Nhiễm Tỉnh nghe vậy, cũng chẳng thèm nhấc mắt lên, lãnh đạm đáp, “Ừm.”

Phó Tuyết Thần nhìn dáng vẻ kiêu kỳ của người nào đó, sao mà chẳng biết cô cảm thấy lâng lâng vì đã tóm được nhược điểm của anh rồi, mạch não của cô bé này quả là kỳ lạ, biết chân tướng cô nàng cũng không khổ sở tí tẹo nào, còn sắp bay lên trời luôn ấy chứ.

Anh dùng giọng du dương dễ nghe lạnh lùng nói, “Chờ anh đi tắm về…”

Giờ phút này Nhiễm Tỉnh đặc biệt nâng cái giá lên, tích chữ như vàng, “Ừm.”

Ngữ điệu Phó Tuyết Thần có chút lạnh lùng hung ác, “Rồi cho em biết tay.”

Nhiễm Tỉnh còn đang bưng cái giá cao quý lạnh lùng, lại nhàn nhạt “ừm” một tiếng ngay luôn.

Vốn là Phó Tuyết Thần có chút buồn bực, bị tiếng “ừm” này của Nhiễm Tỉnh làm cho khóe môi giật giật.

Nhiễm Tỉnh cũng ý thức được mình nói sai, lập tức nghiêng đầu nhìn lại anh, nhưng Phó Tuyết Thần đã bước nhanh đi ra khỏi phòng, đến phòng vệ sinh đi tắm.

Ừ, tắm trước đã, rồi trừng trị con tôm tích này sau.

Nhiễm Tỉnh thấy anh đi rồi liền tắt màn hình di động, cô lướt di động cũng không xem gì cả, chỉ nhịn không được mà cố làm ra cái vẻ chanh hỏi chảnh thôi.

Bây giờ Phó Tuyết Thần đã cút đi tắm rồi, không có ai thưởng thức, vậy cô còn diễn nữa làm gì.

Cô nhìn quanh một vòng, theo phản xạ đánh giá phong cách của cả căn phòng ký túc xá.

Lần trước cô đến thăm bệnh, cả căn 512 này hiển nhiên là đã cố ý dọn dẹp xong, lúc đó căn phòng phải gọi là sạch sẽ tinh tươm, không nhiễm một hạt bụi, cảm giác đó giống như là tham dự một đợt xét duyệt vệ sinh phòng ngủ, quét dọn kỹ càng để ban giám khảo xem chấm điểm.

Lúc này cô miễn cưỡng xem như tập kích đột nhiên, căn phòng 512 bày ra dáng vẻ vốn có của nó, chăn mền đã đắp ngủ ở trên giường hơi bừa bãi, sách vở, máy tính, dây sạc, đèn bàn để lung tung trên bàn, trên sàn nhà lại là mấy đôi dép lê, giày bóng rổ, … tùy ý cởi ra để đó mà không xếp thẳng lại.

Lộn xộn, lại không tới mức bẩn, tràn ngập hơi thở cuộc sống đời thường.

Cũng gần giống như phòng ký túc của Nhiễm Tỉnh vậy, chẳng qua là càng thiên hướng theo kiểu bọn con trai một chút.

Đối lập với bạn cùng phòng, chỗ của Phó Tuyết Thần có vẻ sạch sẽ hơn, chăn mền đã đắp rồi không xếp lại thì cùng trải phẳng ra, góc học tập được trang trí theo gam màu lạnh, giấy dán tường màu đen, khăn trải bàn cũng cùng kiểu, máy tính hiệu quả táo đặt dựa vào tường đã được khởi động, trên màn hình hiện lên đề toán học đã làm được một nửa, bên trái máy tính là đèn bàn đang bật sáng, bên phải là giá để đồ, ở trên đó để đầy văn phòng phẩm đủ mọi màu sắc cùng một ít mỹ phẩm dưỡng da, …

Góc học tập này có khuynh hướng tạo cho người nhìn cảm giác rất cao cấp.

Chỉ đơn giản nhìn bàn học liền biết con người Phó Tuyết Thần này rất có mắt thẩm mỹ.

Nhiễm Tỉnh thuận tay cầm lên cây bút Mitsubishi (*) mà Phó Tuyết Thần ném trên bàn, vừa xoay bút, vừa cúi đầu xem đề toán trên sách bài tập.

(*) Bút Mitsubishi là bút của Nhật, có logo 3 hình tam giác nối với nhau nên người Trung Quốc gọi tắt là bút tam lăng.

Cô rất tập trung, rất nghiêm túc nhìn chăm chú một hồi.

Nhất thời nảy sinh cảm giác sợ rằng mình có phải là thiểu năng trí tuệ hay chăng, vì lần này ngay cả đề bài cô cũng không thể hiểu được.

Cảm thấy như là cô đã lén nhìn đến một lĩnh vực thần bí nào đó của nhân loại ấy, mà lĩnh vực này chỉ có những người thông minh tuyệt đỉnh như Phó Tuyết Thần mới có thể đặt chân đến.

Cái thứ đồ chơi cả đời này của cô cộng thêm kiếp sau nữa cũng xem không hiểu được này, Nhiễm Tỉnh chỉ có thể lựa chọn từ bỏ, cô quyết định nhìn xem Phó Tuyết Thần làm bài như thế nào!

Mắt cô quét về phía quyển vở bị xem như là giấy nháp đang mở ra ở trong tầm tay, trên đó là Phó Tuyết Thần qua loa viết ra quá trình tính toán, Nhiễm Tỉnh lại chăm chăm nhìn hồi lâu, lại cảm thấy chỉ số thông minh bị nhục nhã, ừm, đọc không hiểu cái gì hết.

“Không có cái gì đó mình hiểu được sao?”

Nhiễm Tỉnh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lật lật về trước, định tìm nội dung mình có thể hiểu được trong này.

Lật khoảng mười mấy trang, đều là trang tính dày đặc, cứ lật thế mãi cho đến một trang, trên vở bắt đầu xuất hiện cả một trang viết tên cô.

Nhiễm Tỉnh.

Hai chữ đơn giản được anh tùy ý dùng nét bút đẹp đẽ viết lên trang giấy vở, tựa như luyện chữ mà viết đầy cả một trang, không, là mấy trang.

Cuối cùng thì Nhiễm Tỉnh cũng tìm thấy nội dung mà cô có thể đọc hiểu được trong thế giới của Phó Tuyết Thần, tên của cô.

Cô kìm lòng không đậu nghĩ rằng, phải chăng anh bất chợt nghĩ đến cô, sau đó viết tên cô lên giấy hết một trang rồi lại hết một trang.

Tự nhiên lòng cô như bị đâm vào.

Trái tim không duyên cớ mà đập nhanh hơn.

“Ai.”

Cô thở dài thầm nghĩ, hay là đối xử với Phó Tuyết Thần tốt một chút đi!

Cuộc đời này, đại khái là cô không thể nào tìm thấy một thiếu niên kinh tài tuyệt diễm như Phó Tuyết Thần, cũng tìm không được một thiếu niên khác yêu thích mình, cưng chiều mình như anh vậy.

Đang nhìn chăm chú tên mình mà nghĩ vẩn vơ, cửa phòng bị người mở từ ngoài vào, Phó Tuyết Thần đi tắm về rồi.

Nhiễm Tỉnh không muốn để Phó Tuyết Thần biết cô lật thấy mấy thứ này, luống cuống tay chân giở lại trang lúc trước để lại như cũ.

Thậm chí vì che giấu, Nhiễm Tỉnh đứng lên, lấy quà Giáng Sinh đã chuẩn bị sẵn ra, thẻ nạp game được cô nhét vào phong thư xinh đẹp tinh xảo, đưa qua, “Phó Tuyết Thần, Giáng Sinh vui vẻ nhé.”

Phó Tuyết Thần vừa tắm xong, tóc còn hơi ướt, trên người mặc đồ ngủ bằng tơ lụa.

Đầu tóc chưa khô hơi rối, cổ áo lụa hơi thấp làm lộ ra cái cổ thon dài và một phần nhỏ bờ ngực trắng nõn, trong bóng đêm, Phó Tuyết Thần có một loại vừa lười nhác lại gợi cảm hoang dại, anh ở độ tuổi này có cảm giác ngây ngô sạch sẽ của thiếu niên, cũng mơ hồ có hương vị của đàn ông trưởng thành, rất chọc người ta chú ý.

Nhiễm Tỉnh vô tình bị quyến rũ một chút, chợt mặt đỏ tim đập, nhưng cô vẫn cứ yên lặng trấn định lại, giới thiệu tiếp món quà của mình, “Đây là quà Giáng Sinh em chuẩn bị cho anh, một…”

Vẻ mặt của Phó Tuyết Thần lại lạnh nhạt, anh buông đồ, hờ hững nói, “Chờ chút nữa lại nói cái này.”

Nhiễm Tỉnh ngơ ngác không hiểu, “Hả?”

Phó Tuyết Thần cười lạnh, “Cho em biết tay trước đã.”

Nhiễm Tỉnh sững sờ một chốc, tim bắt đầu đập nhanh không tưởng nổi, khuôn mặt nhanh chóng nóng lên như mặt trời ngoài kia.

Ngay giờ phút này, vấn đề duy nhất tồn tại giữa hai người đã biến mất, Phó Tuyết Thần bắt đầu đối mặt với một Nhiễm Tỉnh chuẩn bị làm trời làm đất, trong lúc nhất thời, đó là tình yêu ngọt ngào gấp không chờ nổi phải phát tiết ra, cũng là sự nóng nảy tức giận bức thiết phải phát tiết sau khi bị chọc cho bực bội.

Chưa bao giờ Phó Tuyết Thần có khoảnh khắc như lúc này, với cô bé này, thật đúng là vừa yêu vừa hận.

Loại thời điểm này, khi vừa động tình lại vừa ảo não như vậy, tựa như chỉ có ôm cô hôn đến chết luôn mới có thể giải hận.

Anh bước nhanh về trước một bước dài, chỉ nhoáng một cái, thân thể hai người đã gần đến dán sát vào nhau.

Nam sinh cao to, khí thế rất lớn nhìn bạn chăm chú vẫn vô cùng có cảm giác áp bách, Nhiễm Tỉnh bị anh dán tới, nuốt nước miếng, phản xạ lùi về phía sau.

Phía sau cô chính là bàn học, căn bản là không lui được, chỉ có thể co rúm về sau mà trốn.

Phó Tuyết Thần ôm lấy eo cô, cúi đầu hung hăng hôn xuống.

Đậu móa, ai bảo em chảnh, ông đây trị em không được hả?!

Phó Tuyết Thần hôn vừa hung vừa vội, động tác càng thêm kịch liệt thô lỗ.

Khí thế đàn ông rào rạt tiến tới, Nhiễm Tỉnh bị bắt phải thừa nhận, thân thể nhũn ra, đứng thẳng không xong, chỉ có thể dùng đôi tay chống lên bàn học phía sau để làm điểm tựa.

Phó Tuyết Thần lại chê đứng như thế hôn không tiện lắm, thân hình cô bé quá nhỏ nhắn, anh phải cúi người mới hôn đến được cô, hôn lâu thì cổ cứng đờ không thoải mái, anh dứt khoát vớt cô lên, để cô ngồi lên bàn, thế mới càng tiện cho anh đánh chén thỏa thích.

Cùng lúc đó, tay………….

Nhiễm Tỉnh căn bản không nghĩ tới anh sẽ làm thế, máu dâng lên mặt, một giây sau đó nổ tung, cả người lại run rẩy không ngừng.

Một đống từ ngữ ‘lưu manh’, ‘khốn nạn’, ‘đê tiện’ mắng anh hiện lên trong đầu, lại không thể làm gì, chỉ có thể tùy ý để anh chơi xấu với cô.

Phó Tuyết Thần thấy cô không phản kháng, hốc mắt cũng đỏ lên, toàn thân lại thêm điên cuồng.

Bỗng nhiên, tiếng chìa khóa tra vào ổ truyền đến, theo đó là giọng điệu tùy tiện của Dịch Sư Bạch, “Aida, gõ cửa làm cái gì, lễ Giáng Sinh, Phó Tuyết Thần chắc chắn là đi hẹn hò với Nhiễm Tỉnh, Thương Triều khẳng định cũng dính ngấy với bạn gái, chỉ có hai ta, cậu là vì ở xa, mình thì…. Thôi, không nói tới, phiền.”

Ngay sau đó, Dịch Sư Bạch đẩy một cái mở cửa ra.

Phó Tuyết Thần nghe tiếng động, lập tức ngừng động tác, ấn cô bé vào trong l*иg ngực, sau đó nghiêng đầu nhìn sang.

Dịch Sư Bạch nhìn đôi cẩu nam nữ ôm hôn ở trong phòng, lại nhìn vẻ mặt đê mê ửng đỏ khi mới hôn xong của Phó Tuyết Thần, nhỏ giọng chửi một tiếng “Đờ mờ”, rồi nhanh chóng khép cửa lại.

Xin lỗi Thần Thần, ba ba quấy rầy con rồi.

Mi xem như ba ba chưa từng tới nha!

Thẩm Từ Chương thấy Dịch Sư Bạch đóng cửa sau một giây thì biết ngay là trong phòng ngủ có người đang tiến hành chuyện không phù hợp với trẻ em rồi, anh kinh ngạc hỏi, “Ai thế? Thương Triều hả?”

Trong suy nghĩ của Thẩm Từ Chương, Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh an phận và quy củ hơn, học kỳ này Phó Tuyết Thần thường trọ ở trường, Thương Triều lại không như vậy, cậu ta bây giờ hở xíu là đêm không về ngủ, số lần qua đêm ở bên ngoài với bạn gái càng ngày càng nhiều.

Anh có trực giác là Thương Triều mang bạn gái đến phòng ký túc.

Dịch Sư Bạch lắc đầu, “Không phải…”

Anh đang định nói thêm điều gì thì đúng lúc Thương Triều trở lại, anh nhìn Dịch Sư Bạch và Thẩm Từ Chương đứng ở cửa phòng, kinh ngạc nói “Không đem chìa khóa hả? Sao lại đứng ở cửa thế?”

Ngay sau đó, Thương Triều nhìn thấy chìa khóa vẫn còn cắm ở trong ổ kia, lại quét qua vẻ mặt không mấy bình thường của Dịch Sư Bạch, lập tức hiểu ra điều gì.

Mắt hoa đào của anh chớp chớp, cười hài hước, “Không thể nào, Phó Tuyết Thần ở trong đó làm chuyện gì kí©h thí©ɧ hả?”

Lời nói không làm người ta sợ thì không chịu nổi mà.

Dịch Sư Bạch bị giật mình một chút, sắc mặt hơi khác thường, “Đang hôn nhau…”

Thương Triều liếc liếc anh, khinh bỉ nói “Hôn nhau thôi mà, có gì đâu, cậu làm như người ta đang làm chuyện cấm nhi đồng gì rồi ấy.”

Dịch Sư Bạch nhớ lại cảnh mình vừa nhìn thấy, nếu không hoa mắt thì… nhưng mà tất nhiên anh sẽ không nói lung tung, chỉ nói “Nhưng hai người họ hôn gợi cảm lắm, mình cảm thấy họ sắp làm chuyện cấm dưới 18 tuổi rồi.”

Thẩm Từ Chương thấy Thương Triều về rồi thì cũng biết ở trong phòng chính là Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh, anh không ngờ tới Phó Tuyết Thần trước nay làm việc rất đúng mực lại có thể làm chuyện như vậy.

Chẳng qua rất nhanh sau đó, Thẩm Từ Chương lại cảm thấy thoải mái trở lại, giờ là lễ Giáng Sinh, Phó Tuyết Thần khó tránh khỏi xao động, mang về phòng chơi chứ cũng không phải là ngủ qua đêm, chỉ đơn thuần thấy bạn cùng phòng không ở trong phòng thì thân mật với bạn gái một chút lại bị Dịch Sư Bạch và anh quấy rối.

Chỉ nghĩ thế thôi cũng cảm thấy, Phó Tuyết Thần giờ phút này đúng là rất lúng túng.

Anh trầm ngâm một lát, rất có lương tâm đề nghị, “Nếu không chúng ta đi ra ngoài thuê phòng nghỉ, để phòng ký túc nhường cho hai người họ đi.”

Toàn thân Thương Triều đều tỏ ra kháng cự, “Cùng hai tên đàn ông đi thuê phòng, tớ không có khẩu vị nặng thế đâu.”

Dịch Sư Bạch cười nhạo, “Không đi thuê phòng nghỉ cùng tụi mình, chẳng lẽ cậu định ở phòng ký túc làm bóng đèn hửm?”

Thương Triều nhéo cằm suy nghĩ một lát, cười tủm tỉm, “Tớ đi tìm bạn gái tớ, hai người các cậu đi thuê phòng đi!”

Lần này, ngay cả Thẩm Từ Chương cũng không nhịn được chửi đổng, “Cút!”

Dịch Sư Bạch nói, “Thôi đi, lễ Giáng Sinh căn bản là không thuê được phòng, khách sạn nào mà chẳng phải đã hết phòng chứ.”

Dịch Sư Bạch cảm thấy hình như mình đã nắm được điểm mấu chốt, “Cậu nói có phải hai người họ ở bên ngoài không thuê phòng được nên dứt khoát về ký túc…”

Thương Triều thu lại dáng vẻ lưu manh hư hỏng, nghiêm trang nói, “Đêm Bình An cậu ta cùng Nhiễm Tỉnh ra ngoài, không phải cũng đã về đúng giờ sao, con người Phó Tuyết Thần này, chỉ cần trong lòng không bước qua được vách ngăn đó, thì không thể thật sự xảy ra gì đó với Nhiễm Tỉnh đâu.”

Dịch Sư Bạch cũng biết Phó Tuyết Thần vẫn luôn gạt Nhiễm Tỉnh chuyện cậu ta nhìn cô để ngủ, mà chuyện này không nói ra, với tính cách của Phó Tuyết Thần, không thể nào tiến thêm một bước với Nhiễm Tỉnh được.

Con người Phó Tuyết Thần rất chính phái, đầu tiên là trao tim sau đó mới trao thân.

Cho nên, có lẽ là anh bị hoa mắt, cặp đôi bên trong kia có thể chỉ đơn thuần hôn môi thôi, chứ không phải là tiết tấu chuẩn bị lăn giường đâu nhỉ.
« Chương TrướcChương Tiếp »