Giáng sinh này Nhiễm Tỉnh vốn định dành thời gian cho Phó Tuyết Thần, nhưng vừa tan học không lâu cô liền nhận được điện thoại của Nguyên Thiển: "Tỉnh Tỉnh, phòng ký túc của chúng đi liên hoan Giáng Sinh, sẽ ra ngoài ăn, cậu muốn tham gia không?"
Cả phòng ký túc xá của Nhiễm Tỉnh giá trị nhan sắc đều rất cao, nhưng chỉ có Nhiễm Tỉnh thoát kiếp độc thân.
Có bạn trai, thời gian cho bạn cùng phòng cũng tự nhiên ít lại, lần gần nhất Nhiễm Tỉnh đi liên hoan với bạn cùng phòng là lúc khai giảng, không còn được như lúc trước chỉ cần tùy tiện chọn bừa một cái lý do đến phố Sa Đọa liên hoan một bữa rầm rộ.
Nguyên Thiển không ngừng cảm thán, cô đã bị Nhiễm Tỉnh thất sủng.
Trước kia lúc Nhiễm Tỉnh nói chuyện với Nguyên Thiển qua Wechat là phong cách như thế này ——
“Thiển Thiển, mình vừa uống một ly trà trái cây siêu ngon, để mình mang qua cho cậu.”
“Thiển Thiển, bánh ngọt quán này ngon lắm, mình có mang về cho cậu một phần, mình phải tẩm bổ cho đại bảo bối Thiển Thiển mới được.”
“Mình đang ở nhà ăn, Thiển Thiển muốn ăn gì, mình mang về cho cậu, mình sẽ dâng cơm tận miệng cho đại bảo bối Thiển Thiển như công chúa nha”
Còn bây giờ ——
“Xin lỗi, hôm nay có hẹn với bạn trai, không thể đi ăn với cậu.”
“Hôm nay đi với Phó Tuyết Thần ra phố Sa Đọa, không thể về sớm được, cậu tự tới nhà ăn đi, hoặc không thì gọi cơm hộp!”
“Phải đi cùng bạn trai tới phòng tự học, thật sự không có thời gian đi với cậu, cậu đi một mình đi!”
Có thể nói, cô vì tên cẩu nam nhân đó mà vứt bỏ chị em.
Hôm nay, ký túc xá liên hoan Giáng Sinh, Nhiễm Tỉnh không đi không được, cô sảng khoái đồng ý: “Được thôi, mình đi với các cậu.”
Nguyên Thiển thổn thức cảm thán một trận: “Quả thật không dễ dàng, cuối cùng cũng hẹn được cậu.”
Nhiễm Tỉnh nhạt nhẽo cười mỉa hai tiếng, cô cũng đã tự kiểm điểm bản thân một hồi, mấy tháng vừa qua, cô quả thực có chút trọng sắc khinh bạn, chỉ là ngay lúc này, cô tuyệt đối sẽ không ngu ngốc tới mức mà nhắc tới đề tài này, chỉ nhanh trí mà nói sang chuyện khác: “Mình về ký túc xá một chuyến trước, cất đồ, sửa soạn một chút.”
Nguyên Thiển cười cười: “Được, nhanh lên nhé! Bọn mình chờ cậu.”
Cúp điện thoại, Nhiễm Tỉnh nhìn về phía Phó Tuyết Thần, vốn dĩ loại chuyện bồ câu bạn trai như thế nào, khó tránh khỏi sẽ có chút cảm giác áy náy bất an, nhưng lúc này, Nhiễm Tỉnh biết rằng tên gia hỏa này sẽ chết đột ngột nếu như không có cô, nhất thời có một loại cảm giác kiêu ngạo dù sao anh cũng không thể sống thiếu cô, cô tùy tiện bỏ rơi anh một chút anh cũng không thể phản kháng, vẻ mặt lạnh lùng trần thuật, nói: “Hôm nay không thể cùng anh trải qua lễ Giáng Sinh được, em muốn đi liên hoan với bạn cùng phòng!”
Nhiễm Tỉnh nói chuyện điện thoại cũng không tránh Phó Tuyết Thần, Phó Tuyết Thần cũng mơ hồ hiểu được cô muốn bỏ rơi anh, nhưng anh vẫn muốn hấp hối kháng cự một chút, chỉ dùng giọng điệu cầu xin nói: “Em không thể đi liên hoan với bạn cùng phòng hôm khác sao? Lúc nãy đã hứa đi ăn đồ Nhật với anh rồi mà!”
Tâm trạng Phó Tuyết Thần giờ phút này chỉ có thể nói là cực kỳ tức giận, phẫn nộ, bực bội, anh chỉ cảm thấy, a a a a a a sao lại chọn thời điểm này đi liên hoan chứ!!! Giáng Sinh không phải nên dành thời gian với bạn trai sao, vì sao lại muốn đi với bạn cùng phòng!!! Ngày thường không tụ tập đi mắc gì lại chọn đúng lễ Giáng Sinh liên hoan!!! Ông đây vừa mới bị em làm cho cảm động đến phát nổ, chỉ muốn ăn một bữa cơm thân thiết tỏ lòng biết ơn vậy mà mẹ nó em lại muốn đi liên hoan với bạn cùng phòng bỏ mặc ông đây a a a a a a!!!
Phó Tuyết Thần cảm thấy Nhiễm Tỉnh lúc này, có một loại cảm giác rất quen thuộc lúc anh còn theo đuổi cô.
Rất không tim không phổi!
Nhiễm Tỉnh lâm trận lật lọng một lần, cũng không muốn lật lọng lần hai, cô cất giọng thanh thúy giảng giải: “Đã rất lâu rồi em không đi liên hoan với bạn cùng phòng, các cô ấy đều trách móc em trọng sắc khinh bạn, thời điểm như lễ Giáng Sinh này em cảm thấy nên dành thời gian cho bạn cùng phòng nhiều một chút.”
Phó Tuyết Thần cực kỳ tủi thân: “Giáng Sinh anh cũng muốn em dành thời gian cho anh mà!”
Nhiễm Tỉnh trợn mắt liếc anh một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó.
Phó Tuyết Thần ban đầu nghe không rõ, một lúc sau, mới phát hiện câu Nhiễm Tỉnh nói chính là: “Dù sao anh cũng không rời xa em được, em phải dỗ dành anh làm cái gì.”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Bạn gái chẳng có chút tình thương nào với mình cả!!!
Phó Tuyết Thần phát hiện, sự việc phát triển quả thật ngoài dự đoán.
Anh vốn tưởng rằng Nhiễm Tỉnh biết được chân tướng sự thật sẽ gào khóc giận dỗi, sau đó anh phải liều mạng cầu xin mới có thể nối lại tình xưa với cô, chưa từng nghĩ, cô không chỉ không tức giận mà còn rất kiêu ngạo, thậm chí là bởi vì biết được anh không thể rời khỏi cô mà trở nên……không chút sợ hãi.
Dáng vẻ làm trời làm đất rất quen thuộc.
Phó Tuyết Thần xoa xoa thái dương, cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng cũng biết một khi cô đã quyết thì không còn cách nào lay chuyển, chỉ có thể miệng lưỡi hèn mọn mang theo chút đáng thương mà cầu xin: “Vậy em đi về sớm một chút! Anh chờ em!”
Nhiễm Tỉnh giơ tay ra hiệu OK, vừa đúng lúc tới nhà ăn, Nhiễm Tỉnh vẫy vẫy tay với Phó Tuyết Thần, nói: “Anh đi căn tin ăn đi, em đi với hội chị em ra ngoài ăn, 8888…..”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Anh lẻ loi ở căn tin, còn bạn gái thì ở ngoài buông thả đủ loại.
Sự chênh lệch rõ ràng này càng khiến Phó Tuyết Thần thêm thảm hại.
Nhưng dự định ngày hôm nay của anh vốn là dành thời gian cho bạn gái, căn bản không chuẩn bị plan B gì đó, cũng chỉ có thể đến…nhà ăn gần đây.
Một mình ăn trưa ở căn tin, một mình trở về ký túc xá, một mình đối mặt với phòng ngủ trống rỗng, lễ Giáng Sinh này của Phó Tuyết Thần chỉ có thể nói là lạnh lẽo, thê thảm.
Nhưng bầu không khí lạnh lẽo như vậy cũng không ngăn được cảm giác hưng phấn của anh.
Vị trí bên ngực trái, có cảm giác ấm áp lên, lúc Nhiễm Tỉnh nhẹ nhàng thoải mái mà giải quyết vấn đề giấc ngủ của anh, tình yêu của Phó Tuyết Thần dành cho Nhiễm Tỉnh có thể nói là say mê, lúc này trái tim anh đập “Thình thịch” “Thình thịch” mãnh liệt, anh thật sự yêu Nhiễm Tỉnh đến thảm rồi, mạnh mẽ lại đáng yêu, anh cảm thấy bản thân lúc này chỉ có cách bắt lấy Nhiễm Tỉnh hung hăng thân mật một hồi mới có thể phát tiết toàn bộ cảm xúc lúc này.
Thế nhưng, Nhiễm Tỉnh…..Lại không ở bên cạnh.
Thiếu niên trước nay ung dung kiên định, giờ phút này căn bản không bình tĩnh nổi, anh ở trong ký túc xá đi đi lại lại muốn phát điên, gương mặt nhiễm một màu hồng nhạt, tâm trạng cực kỳ kích động, thân thể vốn khỏe mạnh, lại như phát sốt, anh cảm nhận được trạng thái bản thân không được bình thường, áp mu bàn tay lên trán, không nhịn được mà bật cười.
Rõ ràng vừa mới tách ra không lâu, lại bắt đầu nhớ nhung.
Thứ tình yêu chết tiệt này!
*
Nhiễm Tỉnh đương nhiên không biết bản thân đã vô tình khiến bạn trai nhung nhớ tới phát điên rồi, cô trở về ký túc xá, thu dọn qua loa, rồi cùng bạn cùng phòng gọi xe ra ngoài ăn cơm.
Trên xe taxi, Nguyên Thiển nghĩ tới gì đó, hỏi Nhiễm Tỉnh: “Cậu có định tặng quà Giáng Sinh cho Phó Tuyết Thần không?”
Cái người Nhiễm Tỉnh này rất hay cợt nhả, cô nâng cằm nhỏ, cực kỳ lãnh đạm nói: “Tặng quà Giáng Sinh cái gì, anh ấy đã có mình rồi, mình chính là quà Giáng Sinh!”
Ba người kia cùng lúc quay lại xua đuổi cô, rõ ràng không chịu nổi bộ dạng này.
Riêng Nguyên Thiển dùng khuỷu tay chọc cô, liên tục tỏ vẻ: “Không thể chịu được cậu!”
Nhiễm Tỉnh điềm nhiên mở miệng: “Cái này không phải mình nói, là Phó Tuyết Thần nói.”
Cô vừa dứt lời là do Phó Tuyết Thần nói, giọng điệu của ba người trong ký túc xá lập tức thay đổi, vừa rồi còn xua đuổi cô, lúc này lại bắt đầu thổi rắm cầu vồng cho Phó Tuyết Thần.
Triệu Thanh Nhã nói: “Ngọt ngào thật đó! Phó Tuyết Thần quả thật rất dễ thương!”
Nguyên Thiển phụ họa nói: “Dù sao cũng là boy hay nói lời âu yếm ‘em là tất cả tình yêu của anh’ mà.”
Kiều Mộ cảm thán nói: “Phó Tuyết Thần không hổ là đại thần của trường học, IQ và EQ cao, miệng còn đầy lời nói âu yếm, Tỉnh Tỉnh, có phải cảm giác mỗi ngày yêu đương với cậu ta đều khiến trái tim thiếu nữ nổ tung không?”
Nhiễm Tỉnh nhớ lại từng chi tiết lúc ở bên cạnh Phó Tuyết Thần, nói: “Nói thật, có lúc mình cũng bị rung động một chút, nhưng mình thật sự không có cảm giác tâm tình thiếu nữ gì cả, hầu hết thời gian mình đều không nhịn được mà dỗi.”
Cô biết Phó Tuyết Thần người này cực kỳ cuốn hút, nhưng Nhiễm Tỉnh không phải loại mà vừa bị quyến rũ một chút liền như chuột chũi girl tâm tình rộn rạo gào thét điên cuồng, cô là cái loại vừa nhìn thấy Phó Tuyết Thần sẽ không nhịn được mà giận dỗi.
Cùng may tính cách Phó Tuyết Thần tốt, chịu được tính tình thất thường này của cô, nếu không cũng phải nản lòng.
Nguyên Thiển cũng biết bạn thân là một người không tim không phổi, liền không nhịn được lải nhải nói: “Phó Tuyết Thần thật sự không còn cách nào khác, cậu phải nghiêm túc đối xử tốt với người ta!”
Nhiễm Tỉnh bình tĩnh nói: “Yên tâm, mình có chừng mực.”
Quả thật, lúc ở cạnh Phó Tuyết Thần thường có chút độc miệng, kiêu ngạo, nhưng từ đáy lòng, Nhiễm Tỉnh cũng thực sự thích Phó Tuyết Thần, đoạn tình cảm này, cô thật sự dồn toàn tâm toàn ý vào nó, nếu không cũng sẽ không bị bạn cùng phòng oán giận “Trọng sắc khinh bạn”.
Nguyên Thiển lại hỏi: “Cho nên, quà Giáng Sinh đâu?”
Nhiễm Tỉnh nghĩ đến điều này lại đau đầu: “Bao lì xì WeChat đi!”
Thật sự, chỉ nghĩ đến phương pháp trực tiếp dùng tiền, đơn giản thô bạo lại thực dụng, rất tốt!
Kiều Mộ biết Nhiễm Tỉnh không phải người tâm tư tỉ mỉ đến mức mỗi ngày lễ đều sẽ tặng bạn trai một món quà tương ứng, nhưng đối với mấy cặp đôi, phát bao lì xì tuy rằng cũng là một lựa chọn tốt, nhưng quà tặng lại không có ý nghĩa, nhưng chuyện tặng quà cho nhau này, muốn tặng cho đối phương một món quà thật kinh hỉ, cũng rất khó.
Kiều Mộ: “Con trai bình thường đều rất thích chơi điện tử, không bằng cậu xuống tay từ chỗ đó đi.”
Nhiễm Tỉnh nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát: “Mình chưa bao giờ thấy anh ấy chơi game trên điện thoại bao giờ, nhưng có từng nghe qua một lần hình như anh ấy thích chơi một số trò chơi độc lập chế tác nhỏ.”
Kiều Một kiến nghị nói: “Vậy cậu xuống tay từ chỗ này đi!”
Nhiễm Tỉnh cảm thấy bối rối, cuối cùng mở Taobao đặt một chiếc thẻ nạp tiền steam, trị giá 100 đao, bằng giá với chiếc cầu hoa hồng thủy tinh Phó Tuyết Thần đã cho cô.
Vì để tìm được tấm thẻ trong đêm nay, Nhiễm Tỉnh đã tìm hết tất cả các cửa hàng trong nội thành, nhờ người ta giao hàng hỏa tốc tới đây cho cô.
Chỉ là cô cảm thấy mình quả thực không có thiên phú trong chuyện tìm quà tặng, tặng tiền hay tặng quà, bản chất cũng không khác nhau.
Vấn đề quà Giáng Sinh đã được giải quyết xong, Nhiễm Tỉnh liền cùng hội chị em ăn chơi tận hưởng.
Bốn cô gái tụ tập với nhau, ăn một bữa cơm đơn giản, đi xem phim, uống trà sữa, mua sắm….
Chỉ trong một buổi chiều thêm một buổi tối, Nhiễm Tỉnh và bạn cùng phòng đã làm tất cả những điều này.
Tuy rằng Nhiễm Tỉnh không quá yêu thích mua sắm, nhưng đi dạo phố với bạn cùng phòng, cô vẫn sẽ nhịn không được mà mua mua mua, nhưng lúc cô mua đồ lại là người quyết đoán dứt khoát, đối với trang phục của mình cũng đã có sẵn ý tưởng, trên cơ bản nhìn thấy thích, thử một chút, thấy hợp liền mua, những thứ cô mua cũng không phải vô dụng.
Mấy chị em chơi rất high, lúc trở về có chút muộn.
Quay về trường học đã là 9 giờ 40, Nhiễm Tỉnh vốn định 9 giờ rưỡi đến ký túc xá của Phó Tuyết Thần giúp anh ngủ, bây giờ đã trễ không ít.
Nhờ bạn cùng phòng giúp mình cầm túi đồ lên trên, Nhiễm Tỉnh vội vàng lấy hàng chuyển phát nhanh, bóc gói hàng lấy tầm thẻ nạp tiền, lại nhanh chóng chạy tới ký túc xá Lam Điền.
Đăng ký với chú ở dưới lầu một xong, Nhiễm Tỉnh chậm rãi đi về phía phòng 512.
Đây không phải lần đầu tiên Nhiễm Tỉnh tới ký túc xá Phó Tuyết Thần, nhưng cũng còn lâu mới được coi như xe nhẹ đường quen, lần trước cô tới đây là tháng chín, lúc đó, cô với Phó Tuyết Thần cũng không tính là quen nhau, Phó Tuyết Thần lại bắt đầu lén lút theo đuổi cô, thậm chí còn cố tình sinh bệnh khiến cô tới thăm bệnh.
Thời gian quả thực là thứ thần kỳ, thời gian ba tháng ngắn ngủi, biến cô với Phó Tuyết Thần từ hai người xa lạ trở thành người yêu, tình cảm của hai người dần dần sâu đậm hơn, ở Phó Tuyết Thần Nhiễm Tỉnh tìm được tình yêu bao dung, sự tôn trọng mà cô hằng mong muốn.
Một sinh mệnh đơn giản bình phàm như cô lại vì Phó Tuyết Thần mà trở nên thay đổi.
Cô thích chính là thích bản thân Phó Tuyết Thần.
Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, Nhiễm Tỉnh nhẹ nhàng gõ cửa, đứng bên ngoài nhẹ giọng gọi: “Phó Tuyết Thần.”
Phó Tuyết Thần đang ngồi giải đề toán.
Buổi chiều hôm nay, khi khúc mắc lớn nhất giữa hai người được giải quyết xong, Phó Tuyết Thần lâm vào trạng thái hưng phấn quỷ dị như được tiêm máu gà, tình yêu đối với cô gái nhỏ như muốn trào ra khỏi l*иg ngực, Phó Tuyết Thần chỉ cảm thấy thế giới đều tràn ngập hằng số tình yêu, còn anh nổi đang chìm đắm trong đó, cả người lâng lâng như có hơi say.
Để bình tĩnh lại, Phó Tuyết Thần tính toán tìm một chỗ tự học.
Nhưng lễ Giáng Sinh mà đi thư viện hoặc phòng tự học, lại tràn ngập cảm giác độc thân lạnh lẽo cô đơn tịch mịch, Phó Tuyết Thần vất vả lắm mới được trải nghiệm cảm giác yêu đương, chỉ muốn ngược cẩu chứ không muốn bị ngược, vì thế, anh dứt khoát chọn ở lại ký túc xá làm đề, thậm chí là vì mặt mũi của mình, mà ngay cả buổi tối anh cũng không ra ngoài ăn cơm, mà gọi cơm hộp.
Lễ Giáng Sinh vừa đúng vào cuối tuần, bạn cùng phòng đều ra ngoài hẹn hò, toàn bộ ký túc xá trống không chỉ có một mình Phó Tuyết Thần, Phó Tuyết Thần biết mình chỉ cần dừng lại một chút liền sẽ nhịn không được mà nhớ Nhiễm Tỉnh, vì vậy vẫn luôn ngồi giải đề toán.
Chỉ có như thế, anh mới có thể bình tĩnh.
Nghe thấy âm thanh mềm mại thanh thúy của cô gái nhỏ ở ngoài cửa, Phó Tuyết Thần hồi hồn từ đống đề toán, đứng dậy tiến đến mở cửa.
Tình yêu đối với cô gái nhỏ này, giống như Đoàn Dự hút hết nội lực của một cao thủ vô song, trong cơ thể trống rỗng có thêm một luồng chân khí đấu đá lung tung, khiến anh nóng vội tới phát hoảng.
Anh nóng vội đã lâu, nhẫn nhịn lâu lắm, cũng nghẹn lâu lắm rồi, người đều bắt đầu trở nên biếи ŧɦái, cho nên, thời điểm mở cửa, Phó Tuyết Thần không biết từ đâu ra bỗng nổi lên một cảm giác: cuối cùng ông đây đã có thể tìm em tính sổ.
Nhiễm Tỉnh nhìn thấy Phó Tuyết Thần đang đứng ngược ánh sáng, cả người tràn đầy hơi thở lạnh lùng hung dữ, sững sờ một lát.
Lễ Giáng Sinh bỏ bạn trai qua một bên, hẹn 9 rưỡi xong rồi giúp anh đi ngủ, cuối cùng còn muộn hai mươi phút, thân là bạn gái cô quả thực có chút lừa bịp.
Chợt, Nhiễm Tỉnh tỏ vẻ không sao cả mà cười cười.
Dù sao tên gia hỏa này rời cô ra cũng chỉ có thể đột tử.
Cô…..Không cần phải sợ.
Nhiễm Tỉnh ngay cả câu “Rất xin lỗi” cũng chưa nói thành tiếng, trực tiếp đẩy cửa, đi vào trong phòng
Bạn cùng phòng của Phó Tuyết Thần đều không ở đây, tâm tình Nhiễm Tỉnh càng thêm thả lỏng, ánh mắt bình tĩnh nhìn thoáng qua Phó Tuyết Thần, thấy trên người anh đều là quần áo ngủ, trông có vẻ anh còn chưa rửa mặt, liền thúc giục nói: “Mau đi tắm rửa đi?”
Nói xong liền cảm thấy có chút ái muội.
Lễ Giáng Sinh, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nhà gái giục nhà trai đi tắm rửa, hình ảnh khiến người khác không khỏi liên tưởng.
Nhưng Nhiễm Tỉnh sau khi biết Phó Tuyết Thần chỉ có thể nhìn thấy mình mới có thể ngủ được, bỗng có chút cảm giác kiêu ngạo cùng tự đại, cô lúc này không sợ Phó Tuyết Thần dù chỉ một chút.
Phó Tuyết Thần anh mà chọc em, chọc em thì cả đời này cũng đừng ngủ nữa.
Hừ hừ.
Đáy lòng Nhiễm Tỉnh nổi lên đủ các loại ý niệm ngạo kiều, cô trực tiếp ngồi xuống ghế dựa của Phó Tuyết Thần, tựa vào ghế như nữ lưu mạnh, vừa chơi điện thoại, vừa cà lơ phất phơ mà thúc giục: “Mau đi tắm đi, tắm xong giúp anh ngủ.”
Phó Tuyết Thần phát giác, cô gái nhỏ thật biết được đà lấn tới, còn không phải là biết anh chỉ có thể ngủ khi nhìn thấy cô thôi sao, cô biến thành cái dạng gì rồi.
Quả thật thiếu đòn.
Không thu thập cô một hồi thật tốt thì anh cùng họ với cô.
Hơn nữa, vừa tắm rửa lại vừa ngủ, không khí liền có chút nhộn nhạo.
Phó Tuyết Thần suy nghĩ có chút bay bổng, bay tới cảnh trong tay anh kẹp ba cái áo mưa.
Nghĩ đến ba cái thứ kia, Phó Tuyết Thần liền có chút không muốn làm người, nếu làm cầm thú vui sướиɠ như vậy, vì sao phải làm người chứ!
Một chút kiều diễm cùng ý nghĩ nguy hiểm kia hiện lên, ánh mắt Phó Tuyết Thần nhìn về phía Nhiễm Tỉnh, có chút thâm trầm.
Hết lần này tới lần khác cô gái nhỏ căn bản không phát giác được có người nào đó bắt đầu đêm trăng tròn hóa sói, thân là một thiếu nữ dưỡng sinh, vào mùa đông cô khoác một chiếc áo rất dày, trong nhà có điều hòa ấm nhiệt độ cao, cô nóng tới toát mồ hôi sau lưng, liền cởi chiếc áo khoác đem vắt lên ghế.
Phó Tuyết Thần nhìn cô gái nhỏ cởϊ áσ khoác, lộ ra chiếc áo đen nền xám bên trong, chiếc áo lông dê màu xám bó sát người phác họa từng đường cong trên thân thể mảnh khảnh đơn bạc, bả vai thẳng, chỗ ẩn chỗ hiện, vòng eo mảnh khảnh, chính là kiểu thân thể non nớt gầy yếu như tiểu loli, với trạch nam ngành khoa học công nghệ mà nói, là một loại hấp dẫn điên cuồng, trí mạng.
Phó Tuyết Thần nuốt một ngụm nước miếng, cả người căng chặt.
Nhiễm Tỉnh thấy Phó Tuyết Thần vẫn đứng như khúc gỗ phát ngốc ở nơi đó như cũ, bắt đầu thúc giục: “Phó Tuyết Thần, anh nhanh lên, đừng lằng nhằng nữa, chờ anh ngủ rồi em còn phải quay về đó!”
Phó Tuyết Thần không lên tiếng, đáy lòng gào thét suy nghĩ ——
Nếu không, em đừng về cũng được.