Lễ Giáng Sinh.
Nhiễm Tỉnh đã hoàn thành xong các môn học tự chọn nhưng vẫn chưa nghĩ ra mình nên tặng món quà Giáng Sinh nào cho Phó Tuyết Thần
Dao cạo râu?! Tai nghe?! Bàn phím……
Đối với mấy thứ này, Nhiễm Tỉnh hoàn toàn không có đầu mối.
Cô cảm thấy tặng những món quà này thật sự rất khó khăn, khi tặng đối phương thích thì không sao, nhưng nếu khi tặng đối phương không thích thì sẽ rất lãng phí tiền bạc và tổn thương tình cảm, bây giờ Nhiễm Tỉnh rất muốn hỏi Phó Tuyết Thần, có thể trực tiếp đưa tiền làm quà Giáng Sinh cho anh hay không.
Nhưng mà cô sợ làm như vậy sẽ bị Phó Tuyết Thần đánh chết.
Bước ra khỏi lớp học, Nhiễm Tỉnh vừa lướt điện thoại tìm “Hướng dẫn tặng quà cho con trai”, vừa chậm rì rì đi về phía trước.
Nhưng đột nhiên lại bị một người nữ sinh chặn ở trước mặt.
Nhiễm Tỉnh nâng mi mắt lên, nhìn về phía cô ta, đứng trước mặt cô rõ ràng là tình địch của mình, An Sanh, lần trước cô đã gặp người này trong bữa tiệc sinh nhật của Phó Tuyết Thần.
An Sanh là một cô gái đẹp nhưng lại vênh váo hung hăng, không nói đến khuôn mặt xinh đẹp, dáng người mảnh mai, yểu điệu, Nhiễm Tỉnh đánh giá cô ta cao 1m7, khi Nhiễm Tỉnh đứng trước mặt cô ta, thật sự rất nhỏ con.
An Sanh thẳng thắn nói: “Nhiễm Tỉnh, chúng ta nói chuyện đi!”
Nhiễm Tỉnh chớp chớp đôi mắt nhỏ hai cái, lạnh nhạt nói: “Chúng ta không có gì để nói cả!”
Đứng trước mặt chính là tình địch của mình, Nhiễm Tỉnh cảm thấy lập trường của cô và đối phương trời sinh đã không giống nhau, cho dù An Sanh nói cái gì, cô cũng đều không nghe lọt.
Cô còn chưa ngốc nghếch đến mức đi nghe lời tình địch của mình đâu.
Cho nên, Nhiễm Tỉnh nói xong những lời này, thì…vòng qua An Sanh, định đi xuống lầu.
Cô còn chưa biết nên tặng món quà Giáng Sinh nào cho Phó Tuyết Thần.
Ngược lại đây mới là chuyện mà cô cần lo lắng.
Bị người ta làm lơ như vậy, khuôn mặt An Sanh đỏ bừng vì tức giận, cô ta nắm chặt tay, người luôn được người ta theo đuổi quen rồi làm sao chịu được cơn tức giận này, lập tức muốn nhanh chóng rời đi, nhưng nghĩ đến chân tướng mình biết thì lại nhịn xuống tính tình xấu xa của mình, xoay người lại nói với Nhiễm Tỉnh: "Cô cho rằng Phó Tuyết Thần thật sự thích cô sao? Anh ấy theo đuổi cô chỉ vì anh ấy bị mất ngủ mà thôi, anh ấy nhìn thấy cô mới có thể ngủ được. Anh ấy hoàn toàn không thích cô, anh ấy chỉ thấy cô có giá trị lợi dụng mà thôi.”
Nhiễm Tỉnh vốn dĩ đang vùi đầu nhấn điện thoại, nghe thấy thế, động tác trong tay dừng lại một lát.
Cô biết lời nói của tình địch hoàn toàn không có độ tin cậy gì, nhưng cô nghĩ đến cảnh lần đầu tiên gặp nhau trong lớp《 Đại Số Tuyến Tính 》anh nhìn cô một cái rồi ngủ, nghĩ đến hình ảnh của anh trên xe taxi khi đến Thành Đô chơi, nghĩ đến từ lúc yêu tới nay mỗi ngày anh luôn đi học cùng cô, sau đó nằm ngủ bên cạnh cô……
Trực giác nói với cô đây là chân tướng.
Phó Tuyết Thần mất ngủ quanh năm, sau đó chỉ có thể nhìn thấy cô mới có thể ngủ được.
Cô cảm thấy điều này có chút ngớ ngẩn, nhưng lại chắc chắn đó là sự thật.
An Sanh thấy cô dừng chân im lặng suy nghĩ liền biết lời nói của mình có tác dụng, cô ta hất cằm, cười đi về phía Nhiễm Tỉnh, nói: “Chắc hẳn là cô cũng phát hiện, Phó Tuyết Thần ở bên cạnh cô rất muốn ngủ, anh ấy không nói với cô sao, anh ấy đã mất ngủ từ nhỏ, lúc nhỏ còn có thể dựa vào thuốc, về sau thuốc ngủ cũng không có hiệu quả, anh ấy càng ngày càng khó đi vào giấc ngủ, anh ấy không muốn yêu đương bởi vì anh ấy cảm thấy giấc ngủ của mình không ngon nên sẽ sống không lâu, nếu không người như Phó Tuyết Thần, hoàn toàn không thiếu bạn gái.”
Dừng lại một chút, lại nói: “Nhiễm Tỉnh, cô hoàn toàn không xứng với Phó Tuyết Thần, tôi cũng không phải nói cô rất kém cỏi, nhưng mà cô rất bình thường, khuôn mặt bình thường, tính cách bình thường, gia cảnh bình thường, cô hoàn toàn không có gì xuất sắc để xứng đáng làm người mà Phó Tuyết Thần thích, nếu không phải cô có thể làm cho Phó Tuyết Thần ngủ, anh ấy chắc chắn sẽ không liếc mắt nhìn cô một cái.”
Nhiễm Tỉnh hoàn hồn từ trong những hình ảnh đã qua, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tình địch ở phía đối diện đang cười đến đắc chí hả hê khi bắt được điểm yếu của cô.
Cô cảm thấy tình địch của mình e rằng có chút ngốc, thế mà lại cố ý chạy tới nói cho cô biết thông tin như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sát lại và nói lời cảm ơn chân thành: “A, cảm ơn cô đã cố ý nói cho tôi biết những chuyện này.”
Lần này đến lượt An Sanh không hiểu, khi biết chân tướng tàn khốc như vậy, lúc này phát hiện bạn trai vốn không yêu mình, cô ta không phải nên thất vọng, khổ sở, khóc thút thít, cuồng loạn các thứ sao, làm sao…… làm sao lại gió êm sóng lặng như vậy?!
Chẳng lẽ đây là bình yên trước khi bão táp tới?!
Nhưng cẩn thận nhìn sang cô gái nhỏ xinh ở phía đối diện, vẻ mặt của cô không có chút giả bộ nào cả, vẻ mặt của cô ta thả lỏng bình tĩnh.
An Sanh kinh ngạc, theo bản năng mà lẩm bẩm ra tiếng: “Sao cô lại không thất vọng? Sao cô lại không khổ sở? Cô không muốn khóc thút thít sao?”
Thất vọng?! Khổ sở?! Khóc thút thít?!
Không đời nào.
Khuôn mặt tinh xảo như búp bê Tây Dương của Nhiễm Tỉnh vẫn bình tĩnh, cô nói với giọng điệu trong trẻo ngây thơ: “Trước kia tôi từng cảm thấy chứng mất ngủ của anh ấy rất nghiêm trọng, nhưng mà tôi cũng không nghĩ nhiều, nên đã nghĩ rằng anh ấy chỉ đơn thuần mất ngủ mà thôi. Bây giờ nghe được những gì cô vừa nói, tôi cũng coi như biết rõ chân tướng chuyện này, tôi cảm thấy như vậy cũng khá tốt, cảm giác sau này Phó Tuyết Thần sẽ không thể rời khỏi tôi, chỉ cần rời khỏi tôi, anh ấy không ngủ được chỉ có thể chết đột ngột.”
Dừng một chút, Nhiễm Tỉnh nhéo cằm, lẩm bẩm: “Tôi cảm thấy về sau tôi có thể muốn làm gì thì làm với anh ấy, cũng không cần rối rắm nên tặng lại quà Giáng Sinh gì, dù sao bất luận như thế nào anh ấy sẽ không thể rời khỏi tôi, tôi đối xử tốt với anh ấy như vậy để làm gì?”
Nói xong, trực tiếp tắt màn hình điện, không còn rối rắm chuyện tặng quà Giáng Sinh nữa.
Quà Giáng Sinh?!
Đến cửa hàng tùy tiện mua một món nào đấy đắt một chút, Phó Tuyết Thần không có tư cách để bắt bẻ.
An Sanh nghe thấy thế, trực tiếp hóa đá ngay tại chỗ.
Sao lại như vậy?! Làm sao lại có thể như vậy?!
Kịch bản này không đúng rồi?!
Sao Nhiễm Tỉnh không xoắn xuýt chuyện Phó Tuyết Thần không thích mình?!
Ngược lại khi biết chân tướng càng thêm dương dương đắc ý?! Không phải nên rơi nước mắt sao?!
Nhiễm Tỉnh lại không đi quản An Sanh nữa, chỉ vòng qua cô ta một lần nữa rồi nhanh chóng rời đi, vừa mới đi được hai bước đã thấy Phó Tuyết Thần đến tìm cô.
Phó Tuyết Thần nhìn thấy Nhiễm Tỉnh, đương nhiên cũng thấy được An Sanh ở phía sau Nhiễm Tỉnh, lúc này đây anh cũng không nghe được nội dung mà hai người nói chuyện với nhau, hoàn toàn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ An Sanh bị đả kích thì đã biết cô ta lại giao chiến với Nhiễm Tỉnh, vả lại Nhiễm Tỉnh còn đại thắng lớn.
Các cô đã nói chuyện gì?
An Sanh nói chuyện mình bị mất ngủ chỉ có thể dựa vào Nhiễm Tỉnh mới ngủ được cho Nhiễm Tĩnh biết sao?
Tỉnh Tỉnh biết chuyện của mình chưa?
Không hiểu sao Phó Tuyết Thần cảm thấy thấp thỏm, nhưng có rất nhiều thứ, một khi đã giấu thì sẽ không nhịn được muốn giấu đi tiếp.
Trong thời gian ba tháng ở chung với Nhiễm Tĩnh, anh ngủ rất ngon, tình yêu ngọt ngào, tâm tình vui sướиɠ, cuộc sống yên ổn, anh nghĩ cũng không dám nghĩ đến cuộc sống giống như trước kia.
Có đôi khi anh sẽ cảm thấy tất cả những thứ này đều do anh trộm được, anh biết mình nên nói thật nhưng lại nhịn không thể không tiếp tục làm một tên trộm, đánh cắp thêm càng nhiều thời gian yên tĩnh, an ổn như vậy.
Không đến cháy nhà ra mặt chuột anh sẽ hoàn toàn không nói thật.
Cho nên, khi Phó Tuyết Thần nhìn Nhiễm Tỉnh, ánh mắt lóe lên một cái, cũng không nói thêm gì, chỉ xuống tầng cùng với Nhiễm Tỉnh rồi sau đó trao đổi chuyện nên đi ăn cơm ở đâu.
Nhiễm Tỉnh là người chủ động mở miệng nói chuyện trước.
Dưới tầng Đông giáo, đột nhiên Nhiễm Tỉnh dừng bước, yên lặng nhìn về Phó Tuyết Thần ở phía đối diện, khuôn mặt anh rõ ràng lịch sự tao nhã, cả người đẹp đẽ như trích tiên, chỉ có màu xanh đen nhàn nhạt trước mắt đã tiết lộ chân tướng phàm nhân của anh.
Nam sinh trước mặt, mất ngủ quanh năm suốt tháng, ngay cả thuốc ngủ cũng không có tác dụng.
Anh dùng ảnh chân dung Gaara, ngoại trừ khoản cảm thấy mình và Gaara có cùng quầng thâm mắt, càng nhiều vẫn là thân thế tương tự, anh giống Gaara chuyện đã không ngủ được từ bé.
Anh gặp một cô gái có thể làm cho anh ngủ được, rồi bắt đầu một mối quan hệ, nhưng chưa bao giờ để cho chuyện mất ngủ của mình ảnh hưởng đến mối quan hệ này.
Anh yêu đương rất nghiêm túc, cô có thể cảm nhận được anh thẳng thắn, nghiêm túc, thâm tình, nhiệt liệt, điên cuồng……
Anh mất ngủ cũng sẽ không tìm ai oán giận gì nên tùy tiện chọn tiết học của cô, nằm ngủ trên bàn học ngay cạnh cô.
Tình yêu là tình yêu, mất ngủ là mất ngủ, anh chia rất nhẹ.
Có lẽ ngay từ đầu anh đúng thật là bởi vì cô có thể làm cho anh ngủ nên anh mới bắt đầu tiếp xúc cô, nhưng sau đó quan hệ của bọn họ lại tiến thêm một bước nữa thật sự bởi vì anh thích cô!
Nhiễm Tỉnh và anh đã ở bên nhau ba tháng, có thể rõ ràng cảm nhận được anh chọn cô bởi vì cô là chính cô, mà không phải bởi vì cô có thể làm cho anh ngủ được.
Cho nên khi đối với mặt thanh mai trúc mã kia của anh, cô cũng không mang theo kiêu ngạo, Phó Tuyết Thần cho cô đủ sức lực, cũng cho cô đủ tự tin, cô có thể đúng lý hợp tình không đi care những người gọi là tình địch đó.
Nghĩ đến những điều này, Nhiễm Tỉnh nhịn không được nhoẻn miệng cười, sau đó bàn tay nhỏ giơ cao, sờ sờ đầu Phó Tuyết Thần.
Phó Tuyết Thần hoảng hốt một lát, trực giác có chút không thích hợp, kinh ngạc chờ đợi phía sau.
Nhiễm Tỉnh dứt khoát nói: “Về sau không cần nằm ngủ trên bàn học bên cạnh em nữa.”
Phó Tuyết Thần hơi ngạc nhiên, những bất an cứ liều mạng khuếch tán trong đáy lòng, nhưng mà chỉ ngắn ngủi nửa giây, anh lại có một cảm giác mình không thở được.
Cô rốt cuộc đã biết sự thật.
Đáng sợ nhất là biết được từ người khác, mà không phải từ anh.
Phó Tuyết Thần yêu đương với cô vẫn luôn thẳng thắn và chân thành, duy chỉ có chuyện này là anh lựa chọn lừa gạt cô.
Mà lời nói dối này, nếu bạn nói dối, vậy tất cả lời nói của bạn đều sẽ biến thành lời nói dối.
Phó Tuyết Thần nhẹ nhàng hô hấp, đầu ngón tay có chút run rẩy.
Nhiễm Tỉnh nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của anh trong nháy mắt trở nên trắng bệch không có chút huyết sắc, bị dọa một chút rồi, cô cũng biết anh hiểu lầm nên đã đẩy nhanh tốc độ nói hơn rất nhiều, vội vàng nói: “Anh đừng suy nghĩ linh tinh, ý em là nằm ngủ trên bàn học không thoải mái, sau này anh về phòng ngủ là được rồi, hơn nữa anh ngủ vào ban ngày như vậy, buổi tối không ngủ mà làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể, anh nhìn quầng thâm mắt của anh xem đã không tốt rồi.”
Đầu Phó Tuyết Thần có chỉ số thông minh cao giờ phút này lại trống rỗng, anh hoàn toàn phản ứng không kịp, chỉ theo bản năng hỏi: “Có ý gì?”
Nhiễm Tỉnh có thể hiểu được lý do Phó Tuyết Thần không nói cho mình sự thật, nhưng mà cô cảm thấy anh không cần thiết phải giấu giếm.
Hiện giờ cô đã biết Phó Tuyết Thần bị mất ngủ mà chỉ có cô mới có thể trị được, việc cô nghĩ đến đầu tiên chính là giải quyết, cô cảm thấy đây cũng không phải chuyện lớn gì, nếu anh nhìn cô mới có thể ngủ được, cô có thể phối hợp giúp anh điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi thật tốt.
Giọng nói của cô mềm nhẹ dò hỏi: “Anh có thể ngủ lúc mười giờ tối không?”
Phó Tuyết Thần nhướng mày, không quá xác định cô rốt cuộc có ý gì.
Nhiễm Tỉnh đưa ra lời khuyên của mình: “Nếu như mười giờ tối anh mới ngủ được, vậy sau này 9 giờ rưỡi tối em sẽ đến phòng ngủ của anh, ngủ với anh, chờ anh ngủ rồi em sẽ tự mình về ký túc xá là được.”
Phó Tuyết Thần nghe được những lời này, chỉ cảm thấy không quá chân thật, lửa giận, tranh chấp, ầm ĩ tất cả đều không xảy ra, Nhiễm Tỉnh hoàn toàn không xảy ra chuyện gì, không, vẫn phải có, cô nhanh chóng đưa ra phương án.
Phó Tuyết Thần không nhịn được hỏi: “Em không tức giận sao?”
Nhiễm Tỉnh hờ hững nói: “Chuyện này thì có gì phải tức giận, anh mất ngủ lại không phải do anh sai, anh chỉ có thể nhìn thấy em mới ngủ được cũng không phải do anh sai, điều này lại không ảnh hưởng đến chuyện yêu đương của chúng ta.”
Phó Tuyết Thần nghe vậy, không nhịn được bật cười, là anh đã nghĩ quá phức tạp, anh chỉ cảm thấy nếu Nhiễm Tỉnh biết được sự thật chắc chắn sẽ rất tức giận và khó chịu, sau đó sẽ đòi chia tay gì đó nhưng anh thiếu chút nữa đã quên, anh biết Nhiễm Tỉnh trước nay đều là một cô gái lý trí, mạnh mẽ, dịu dàng, tốt bụng.
Cô biết rất rõ ràng mình muốn cái gì, cũng rõ ràng cảm thụ được tình yêu này.
Hoa hồng của hoàng tử bé là bông hoa đẹp nhất trên thế giới.
Nhiễm Tỉnh ôm Phó Tuyết Thần, dáng vẻ hơi có chút khoe khoang: “Em cảm thấy như vậy cũng khá tốt, cảm giác chỉ có em mới có thể rời khỏi anh mà anh sẽ không rời bỏ em rất có cảm giác an toàn.”
Quả thật, cô không cần loại chuyện này cho cô cảm giác an toàn, nhưng vẫn không hiểu sao vẫn sẽ rất yên tâm về lão Phó nhà cô.
Lúc này Phó Tuyết Thần đã điều chỉnh lại, loại cảm xúc ngây thơ và mờ mịt vừa rồi không còn nữa, anh ôm lấy bả vai, cười đến thả lỏng mà lười biếng, anh phụ họa nói: “Đúng vậy, nếu về sau không có em, anh cũng chỉ có thể chết đột ngột.”
Nhiễm Tỉnh bình tĩnh phản bác nói: “Vậy anh thật sự không cần phải lo lắng.”
Phó Tuyết Thần buồn cười “Ừ?” Một tiếng, chờ đợi câu nói tiếp theo của bạn gái.
Nhiễm Tỉnh ngẩng cằm nhòn nhọn, dáng vẻ rất tự đắc: “Thân thể bà nội của em còn khỏe mạnh, tinh thần của ông bà ngoại em cũng đều rất khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết em là mệnh trường thọ, hơn nữa tuổi thọ của nữ giới còn dài hơn nam giới, không chừng chờ anh qua đời em sẽ còn có thể có mùa xuân thứ hai, mặt trời chiều.”
Phó Tuyết Thần: “………………”
Tương lai sau này đúng thật là rất dài……
Phó Tuyết Thần mím môi cười, nhưng anh cũng thích tương lai sau này có Nhiễm Tỉnh như vậy, trước nay Phó Tuyết Thần không tin tưởng vào tương lai giờ phút này lại bắt đầu kiên định tin tưởng, anh nói: “Vậy anh nhất định phải điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi để tranh thủ sống lâu trăm tuổi, phải bóp chết mùa xuân thứ hai của em từ trong trứng.”
Nhiễm Tỉnh dương khuôn mặt nhỏ ngọt ngào cười, cùng Phó Tuyết Thần đi đến quán cơm đã hẹn.
Đi đến nửa đường, Nhiễm Tỉnh đột nhiên nghĩ tới cái gì, tràn ngập áy náy nói: “Lão Phó à, em suy nghĩ cả buổi, cũng chưa nghĩ ra được nên tặng món quà Giáng Sinh nào cho anh, việc chọn quà quá khó khăn.”
Phó Tuyết Thần tặng Nhiễm Tỉnh quà Giáng Sinh chỉ đơn thuần là muốn tặng, chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ nhận lại quà tặng, lập tức cười nhạt nói: “Không cần, anh đã nhận được quà Giáng Sinh rồi.”
Nhiễm Tỉnh mờ mịt chớp chớp mắt.
Phó Tuyết Thần đơn giản hôn trán Nhiễm Tỉnh một chút, nụ hôn sạch sẽ thánh khiết nhất từ lúc yêu nhau tới nay, anh nhìn cô gái xinh đẹp như búp bê sứ ở phía đối diện, trong lòng mềm mại, vẻ mặt sạch sẽ, anh nói: “Em chính là món quà Giáng Sinh mà thượng đế ban tặng cho anh.”
Phó Tuyết Thần nghĩ thầm, hoàng tử nhỏ thật may mắn biết bao khi gặp được một bông hoa hồng vừa nở đúng năm.
Sau này, cuộc đời còn lại của mình mình, trong tim anh sẽ chỉ có một bông hoa hồng này.
Nhiễm Tỉnh, là mối tình đầu của anh đó!