“Trời đất, cô gái mặc đồ đỏ đó sao lại ngồi trên chữ Merry Christmas vậy?!”
“Hình như là bạn trai giỡn, bồng cô ấy lên đó.”
“Bồng lên cao thiệt đó, ngọt quá đi!”
“Đây là người mẫu đang chụp ảnh hả? Cô gái nhỏ đó sao lại ngồi trên kia vậy?”
“Không phải đâu, bạn trai cô ấy bồng lên đó.”
“Đậu móa, nâng lên cao vậy, sức anh bạn trai này thật…”
Người qua đường cực kỳ tò mò nhìn cô bé ngồi trên chữ M, tự nhiên là ồn ào bàn tán, người biết chuyện tất nhiên tùy ý giải thích cho những người này.
Là ngày lễ nên tâm trạng mọi người rất vui vẻ, buồn cười đứng nhìn chuyện gì xảy ra, còn không quên chụp hình đăng lên Weibo hoặc là quay clip phát lên TikTok.
Phó Tuyết Thần nhàn nhạt không xem trọng những bình luận xung quanh, anh thấy người đi đường bắt đầu chụp ảnh quay video, cũng nhịn không được lui về phía sau, giơ di động lên, ‘tách, tách’ chụp lại kiệt tác của mình.
Đương nhiên còn không quên trêu chọc bạn gái mình một chút: “Tỉnh Tỉnh, cười cái cho gia coi nào.”
Nhiễm Tỉnh ngồi giữa không trung, ngó nhìn một đám đàn ông con trai bị mình thu hút tới, khóe mắt giật giật không ngừng.
Trong tình huống này, anh còn bắt em, cười!!!
Em đánh anh bây giờ!
Cô liếc xuống đất, cả chữ Merry Christmas cao đến hai mét, giờ cô đang ngồi nơi cách mặt đất gần hai mét, độ cao này tương đương với độ cao của tường rào trường Phổ thông trung học, nữ sinh ham chơi một chút có thể trèo tường rồi có thể nhẹ nhàng nhảy xuống, nhưng Nhiễm Tỉnh vốn không phải kiểu nữ sinh ham chơi này.
Từ nhỏ đến lớn tuy Nhiễm Tỉnh không thuộc nhóm chăm chỉ khắc khổ học sinh giỏi, nhưng cũng chưa bao giờ làm học sinh cá biệt cà lơ phất phơ, cô chính là loại nữ sinh ngoan ngoãn bình thường tuân thủ kỷ luật, căn bản không có một chút tính phản nghịch nào, không có khả năng đi trèo tường trường học.
Còn nữa, cô học thể dục rất kém nên cũng không chèo nổi.
Độ cao này thuộc về độ cao Nhiễm Tỉnh chưa bao giờ nhảy được, cô cũng không dám nhảy xuống.
Tuy cô không sợ cao, nhưng cứ nhảy xuống như thế, lý trí mách bảo rằng cô sẽ bị chấn thương hai chân tê liệt, cảm tính nói với cô rằng, cô sẽ bị ngã đến mức bán thân bất toại nửa sống nửa chết.
Nhiễm Tỉnh tự nhận mình chính là loại người cảm tính.
Mạng nhỏ quan trọng!
Nhiễm Tỉnh đành phải đưa mắt tới bạn trai hư hỏng của mình lần nữa, dùng giọng nói thanh thúy ra lệnh: “Phó Tuyết Thần, ôm em xuống mau!”
Phó Tuyết Thần khẽ cười tiến đến, ngẩng mặt đàm phán với bạn gái, “Cũng được! Ngoan ngoãn để anh ôm bổng lên hôn!”
Nhiễm Tỉnh: “………….”
Phó Tuyết Thần, em xin anh hãy làm người đi!
Cô nhìn quanh một vòng, phố mua sắm vào đêm Bình an đông như mắc cửi, động tác đùa giỡn nâng cô lên bảng hiệu của Phó Tuyết Thần càng hấp dẫn vô số người đang nghỉ chân nhìn chăm chú, còn dừng lại chụp ảnh, lúc như thế này mà còn hôn nữa thì độ xấu hổ đạt max.
Nhiễm Tỉnh lãnh khốc từ chối, “Không đời nào.”
Phó Tuyết Thần khoanh tay trước ngực, mỉm cười dịu dàng nhìn cô, như hồ ly phẩy đuôi, đã huênh hoang lại còn phúc hắc.
Nhiễm Tỉnh phục cái vẻ đê tiện đó rồi.
Thằng cha này, sao có thể tìm được bạn gái vậy?!
Nhiễm Tỉnh yên lặng sờ di động, uy hϊếp “Anh mà còn không ôm em xuống nữa là em gọi 110 đó.”
Phó Tuyết Thần bình thản đề nghị, “Lúc như thế này thì nên gọi 119 mới phải.”
Đôi mắt nai của Nhiễm Tỉnh chớp chớp, hơi nghi hoặc khó hiểu, “Sao lại phải gọi cảnh sát?”
Phó Tuyết Thần thản nhiên nói, “Báo cảnh sát cũng chẳng có tác dụng gì, em phải gọi xe cứu hỏa, để mấy chú chữa cháy nâng thang lên đưa em xuống.”
Nhiễm Tỉnh: “……………”
Phó Tuyết Thần, anh cứ như vậy sẽ mất em đó.
Nhiễm Tỉnh phồng miệng, hơi rối rắm.
Cô không phải là loại người không biết giỡn, nên sẽ không vì chuyện này mà gọi đến 110, a, không, 119, nhưng cứ thế mà khuất phục dưới da^ʍ uy của Phó Tuyết Thần, cô, không, chịu!
Nhưng mà, lại kéo dài nữa thì người tới xem sẽ càng nhiều, cô sẽ càng mất mặt.
Nhiễm Tỉnh cảm thấy mình nên dùng kế hoãn binh trước đi, được ôm xuống rồi nói sau, còn bản thân nhảy đến trong lòng Phó Tuyết Thần để anh bế đứng hôn môi là không bao giờ, không đời nào.
Kết quả là, Nhiễm Tỉnh chậm rì rì nói, “Vậy được, anh ôm em xuống trước đã.”
Bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Phó Tuyết Thần đã đạt đến trình độ hoàn mỹ, chỉ nhàn nhã liếc qua là biết Nhiễm Tỉnh đang nghĩ gì, nhưng, anh muốn hôn thì không thể nào không hôn được.
Anh đến gần, dang hai tay ra, cười phong lưu mà anh tuấn, “Lại đây nào, nhảy xuống, anh sẽ đón được em.”
Phó Tuyết Thần cao to, đứng ở dưới dang tay tạo thành độ cao rất ok, độ vận động của anh lại rất mạnh nên đón được cô là không thành vấn đề, Nhiễm Tỉnh yên tâm lớn mật nhảy xuống.
Phó Tuyết Thần vững vàng tiếp được, bước chân cũng không lảo đảo dù chỉ một chút.
Nhiễm Tỉnh rơi vào cái ôm rắn chắc, tim đập loạn một nhịp, cô bị ôm nhấc bổng lên trong lòng anh, hai tay vịn bờ vai, cô nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh gần trong gang tấc, có chút ngẩn ngơ, lấy lại tinh thần nhỏ giọng yêu cầu, “Để em xuống.”
Phó Tuyết Thần lộ ra nụ cười lưu manh có chút hư hỏng hiếm thấy.
Đột nhiên Nhiễm Tỉnh thoáng lên dự cảm không hay.
Phó Tuyết Thần đã thò đầu qua, chuẩn xác bắt lấy môi của cô hôn lên.
Nhiễm Tỉnh, “……………”
Quả nhiên, trốn sao cũng không trốn thoát kịch bản của đại thần.
Anh muốn ôm bổng cô để hôn, cô không chịu nhảy lên, anh sẽ làm cho cô phải nhảy xuống.
Trước sau gì thì cũng là cái tư thế ôm nhấc bổng như cha ôm con gái này.
Thán phục!!!
Đôi tình lữ dạn dĩ hôn môi ngọt ngào dưới ánh đèn bảng hiệu Đêm bình an, bên tai Nhiễm Tỉnh là hết đợt này đến đợt khác âm thanh ồn ào cùng tiếng huýt sáo.
Thế mà Phó Tuyết Thần ôm cô, không coi ai ra gì mà hôn, hôn đến bình thản tự nhiên, hôn không kiêng kỵ chút nào.
Nhiễm Tỉnh tuyệt đối không phải là kiểu thiếu nữ có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ hôn nhau nồng nhiệt trước mắt công chúng thế này, nhưng đi theo Phó Tuyết Thần, cô đã bắt đầu quen với chuyện như vậy.
Thỉnh thoảng, Nhiễm Tỉnh cũng sẽ tự hỏi bản thân về đoạn tình cảm với Phó Tuyết Thần.
Có lẽ ý nghĩa của tình yêu, chính là làm cho sinh mệnh tầm thường của bạn trở nên không giống bình thường.
Phó Tuyết Thần chính là thiếu niên có thể khiến cho cuộc sống nhạt nhẽo của cô trở nên sóng lớn dập dờn.
“Bảo vệ tới.”
Không biết có ai đó hô lên một tiếng, làm bừng tỉnh đôi tình nhân hôn đến quên mình.
Đôi tai nhạy bén của Phó Tuyết Thần bắt lấy những từ này, không biết là có tật giật mình hay vì điều gì khác, vội vàng buông bạn gái của mình ra, sau đó nhìn thấy ông chú mặc đồng phục bảo vệ bước đến trước mặt anh hung hăng nói, “Là cậu ôm người ta lên trên bảng hiệu đúng không?”
Phó Tuyết Thần vừa mới hôn xong, hô hấp còn có chút không đều, khuôn mặt cũng ửng hồng, anh liếʍ liếʍ cánh môi khô ráo, có chút mơ hồ nhìn người bảo vệ trước mặt, ngay cả chạy đi anh cũng quên mất, vì thế thừa nhận nói, “A, đúng, là cháu.”
Ông chú bảo vệ chưa thấy ai đã làm chuyện xấu mà còn thẳng thắn như vậy, lập tức mắng cho một trận, “Cậu có biết đèn hiệu này có bật điện hay không? Cậu nâng người ta ngồi lên trên đó rất nguy hiểm, lỡ như bị giật thì làm sao? Hơn nữa nếu đèn hiệu này hư rồi thì cậu sẽ bị xem như là phá hỏng của công.”
Phó Tuyết Thần: “……………………”
Nhiễm Tỉnh nghe những lời này, yên lặng giơ tay che mặt, chỉ muốn biến mất trong biển người, chỉ muốn trở về khi chưa quen biết Phó Tuyết Thần.
Quá mất mặt, thật là quá mất mặt cmnr!
Bị người ta răn dạy vì loại chuyện này.
Đúng là…. quẳng mặt mũi đến tận Thái Bình Dương.
Cố tình xung quanh đều là dòng người bị thu hút bởi hành động chơi trội kia vây lại đây, họ giống như xem náo nhiệt mà bắt đầu quay video.
Phó Tuyết Thần trầm mặc một lát, chậm rãi hoàn hồn, cười nhận lỗi, “Xin lỗi, cháu đang giỡn với bạn gái thôi.”
Ông chú bảo vệ nghiêm khắc căn dặn, “Nhưng cậu cũng không thể chơi như thế, ôm người lên cao vậy bị ngã xuống làm sao đây?”
Thái độ nhận sai của Phó Tuyết Thần vô cùng đoan chính thành khẩn, “Thật sự xin lỗi, cháu trẻ người non dạ, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa ạ.”
Phó Tuyết Thần có một khuôn mặt người tốt, khi anh dùng vẻ mặt hồn nhiên vô tội nhận sai, quả là quá đáng tin, chú bảo vệ thấy vẻ mặt đối phương chân thành tha thiết, cũng không dạy bảo nữa, cuối cùng thì chuyện này cũng không gây ra chuyện lớn gì, cô bé bị ôm lên cũng không bị làm sao.
Hơn nữa đôi tình nhân nhỏ thời nay ấy à, ôm ôm ấp ấp nâng lên cao các kiểu.
Ông chú bảo vệ cũng là người từng trải, thấy người ta có thái độ tốt đẹp thì cũng dạy bảo vài câu nữa rồi xua xua tay bỏ qua.
Nhiễm Tỉnh dùng một tay che mặt, đi theo Phó Tuyết Thần biến mất trước cao ốc Hàng Châu.
Phó Tuyết Thần đã làm việc kinh thiên động địa như vậy vẫn bình tĩnh thản nhiên, dùng giọng nói du dương dễ nghe dò hỏi, “Tiếp theo tụi mình đi đâu?”
Nhiễm Tỉnh buồn bã nói, “Đi về đi.”
Phó Tuyết Thần gật gật đầu, cũng không còn sớm, đúng là nên trở về.
Nhiễm Tỉnh nói tiếp, “Em sợ ở ngoài tiếp thì anh lại làm chuyện điên rồ gì nữa mất.”
Phó Tuyết Thần lại gật gật đầu.
Chẳng hiểu sao lại nghĩ đến ba cái áo mưa kẹp trong ví tiền.
Tuy rằng anh cảm thấy sẽ không làm đến một bước kia với Nhiễm Tỉnh, nhưng ba cái áo mưa còn đang ở trong ví thì vẫn sẽ tìm mọi cách… dùng hết.
Cho nên, đi về thì hơn!
Nếu không, thật sự nhịn không được mà làm chút chuyện điên rồ nữa mất.
*
Phó Tuyết Thần kéo Nhiễm Tỉnh đi đến bãi đậu xe lấy xe, sau đó lái xe chở cô về trường.
Anh ngừng thẳng xe dưới ký túc xá nam rồi nói, “Em chờ anh một xíu, anh lên lấy ít đồ.”
Đương nhiên là Nhiễm Tỉnh không có ý kiến gì, ngoan ngoãn ngồi chờ ở trên xe.
Phó Tuyết Thần lên ký túc xá, xách túi giấy đi xuống, nhét vào ghế ngồi phía sau.
Lái xe chở Nhiễm Tỉnh đến dưới ký túc xá nữ, Phó Tuyết Thần mới cầm túi giấy từ ghế sau lại đưa qua, “Tỉnh Tỉnh, đêm bình an vui vẻ, đây là quà giáng sinh, vốn định mai tặng cho em, nhưng nghĩ lại thì tối nay tặng em, sáng sớm mai em lại mở ra.”
Nhiễm Tỉnh nhìn hộp quà gói thật tỉ mỉ xinh đẹp trong túi, xấu hổ thè lưỡi.
Phó Tuyết Thần đúng là kiểu con trai dịu dàng tinh tế, còn biết chuẩn bị quà giáng sinh gì đó, cô lại không có ý nghĩ này, ngay cả một quả táo cũng quên mua, tóm lại, cô là bạn gái lại không làm hết phận sự.
(Đêm giáng sinh bên Trung Quốc con gái tặng quả táo mang ý nghĩa bình an cho con trai để bày tỏ tình cảm)
Nay cầm quà giáng sinh, không chuẩn bị quà để tặng lại, Nhiễm Tỉnh chỉ có thể cười khan, “Cảm ơn đại thần.”
Hơi ngừng chút, lại nói “Đêm bình an vui vẻ, và cả lễ giáng sinh vui vẻ.”
Đối với chuyện mình không có quà này Phó Tuyết Thần rất bình thản, chỉ xuống xe mở cửa giúp cô.
Đương nhiên không quên cường điệu nhắc lại, “Sáng mai mới được mở quà đó, đây là quà của ông già Noel tặng cho em.”
Nhiễm Tỉnh cũng biết truyền thống mở quà giáng sinh vào buổi sáng, giòn giã đáp, “Được.” Sau đó cười tạm biệt anh.
Chẳng qua, hoặc ít hoặc nhiều cô có tí xíu tính phản nghịch.
Phó Tuyết Thần lặp đi lặp lại nhiều lần dặn dò chỉ có thể mở quà giáng sinh vào sáng ngày mai, cô sẽ lại nhịn không nổi mở ra trong tối đó, về phòng ký túc, cô lập tức mò hộp quà trong túi giấy ra, lấy kéo, cắt giấy gói đậm phong cách mùa giáng sinh, xem quà.
Phó Tuyết Thần tặng cho cô Hoa hồng bất tử Beast.
Quả cầu pha lê âm nhạc hoa hồng hiệu Beast, l*иg thủy tinh thϊếp hoa văn màu vàng tượng trưng cho sự bảo vệ trung trinh, hoa hồng bất tử tượng trưng cho tình yêu mãi mãi không điêu tàn, âm nhạc là “Hoa hồng Ireland”, đó là tình yêu thuần túy tự nhiên.
Quả đúng là món quà tặng thích hợp nhất.
Hộp quà còn có một tấm thiệp chúc mừng, cũng không phải là Merry Christmas theo thường lệ. Mà là một hàng chữ lớn phong cách rồng bay phượng múa của Phó Tuyết Thần.
“To Nhiễm Tỉnh:
Em là hoa hồng mãi mãi không tàn trong lòng hoàng tử bé.
By Phó Tuyết Thần.”
Hoa hồng của hoàng tử bé ư?!
Nhiễm Tỉnh nhìn món quà cùng với tấm thiệp, cười khẽ.
Nếu như hoàng tử bé là Phó Tuyết Thần thì cô cam tâm tình nguyện là hoa hồng của anh.