Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Chương 103: Súc sinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người đi dạo trên sân thể dục một lúc, trò chuyện về lý tưởng và tương lai của mình, Phó Tuyết Thần lại bất ngờ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiễm Tỉnh rồi nghiêng đầu qua hôn lên, khá đột ngột nhưng lại rất tự nhiên giữa những cặp đôi đang yêu.

Nhưng cách thể hiện sự thân mật của Phó Tuyết Thần hơi quá đà, anh rõ ràng là một nam thần lịch lãm, dịu dàng nhưng khi hôn thì lại giống như một con dã thú nhỏ, vừa hung hăng dữ tợn, vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ.

Chờ Phó Tuyết Thần hôn xong, Nhiễm Tỉnh không nhịn được mà khẽ trách móc: “Sao anh lại….”

Phó Tuyết Thần nghĩ, không phải các cặp đôi hôn và ôm nhau mỗi ngày sao, trong tuần thi hai người họ đều quá bận nên không có cơ hội gần gũi thân mật, khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, tất nhiên phải tận dụng một chút chứ.

Hơn nữa, anh còn có lý do chính đáng: “Chúng ta đi chơi vào Ngày Độc Thân không phải để ngược chó sao?”

Nhiễm Tỉnh liếc nhìn các bạn cùng trường đang chạy hì hục mấy vòng trên sân thể dục dưới ánh đèn chạng vạng, phản bác: “Mọi người đều bận chạy đó? Sao chú ý anh được? Hơn nữa tối lửa tắt đèn như thế này căn bản là không thể nhìn rõ, Phó Tuyết Thần có ngược được con chó nào đâu!”

Phó Tuyết Thần nhìn xung quanh một vòng, rầu rĩ “ồ” lên một tiếng.

Ánh đèn mờ nhòe trên sân thể dục, các học sinh đều đang tập trung chạy bộ, quả thực là không thích hợp để ngược chó.

Hai người cùng đi dạo, Phó Tuyết Thần đưa Nhiễm Tỉnh về, khi đi ngang qua nhà ăn, anh liền sải bước vào trong, Nhiễm Tỉnh nghĩ anh mua đồ cho bạn cùng phòng nên cũng đi theo.

Đi đến cửa nhà ăn, Phó Tuyết Thần đột nhiên đứng yên, nhìn xung quanh một vòng.

Nhà ăn lớn nhất cả trường, tám giờ tối cũng còn không ít người ra vào ăn cơm.

Hơn nữa toàn bộ đèn sợi đốt trong nhà ăn đều bật khiến cả nhà ăn sáng choang.

Lượng người và ánh sáng đều rất ổn.

Phó Tuyết Thần gật đầu hài lòng, sau đó đột nhiên bắt lấy Nhiễm Tỉnh… hôn lần hai.

Nhiễm Tỉnh ngây ngốc.

Không phải vừa rồi mới hôn sao?

Bây giờ lại hôn nữa?

Trong đầu Phó Tuyết Thần còn chứa cái gì khác ngoài màu vàng (*) không đấy.

(*) Tượng trưng cho các ấn phẩm khiêu da^ʍ ở Trung Quốc.

Hơn nữa kỹ năng hôn của anh cũng rất tệ.

Nhiễm Tỉnh đẩy Phó Tuyết Thần ra, khó hiểu hỏi: “Sao lại hôn nữa? Không phải vừa hôn rồi à?” Ngày nào cũng hôn anh không chán sao?

Phó Tuyết Thần cười như một con cáo đang vẫy đuôi, từ trong ra ngoài đều viết hai chữ “đen tối”, anh lại thản nhiên trả lời một cách tao nhã: “Chẳng phải em nói trong sân thể dục không ngược chó được sao? Nên anh mới đưa em đến cửa nhà ăn để ngược cẩu đó? Ở đây có rất nhiều người, hơn nữa đèn cũng đủ sáng, khá là thích hợp để ngược chó.”

Nhiễm Tỉnh: “..........”

Tóm lại anh đến cửa lớn của nhà ăn là để ngược chó hả!

Đã thế, em ngại ở sân thể dục không thể ngược chó khi nào, rõ ràng là anh muốn ngược chó vào Ngày Độc Thân thì có!

Nhiễm Tỉnh không nói nên lời.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Nhiễm Tỉnh không nhịn được nữa, bắt đầu tranh cãi: “Có câu nói này không biết có nên nói hay không.”

Phó Tuyết Thần biết Nhiễm Tỉnh miệng chó không thể phun ra ngà voi, cô cũng không phải loại con gái có cái miệng ngọt, lập tức lãnh đạm đáp: “Không nên nói.”

Nhiễm Tỉnh nghèn nghẹn, nhưng vẫn thẳng thắn: “Kỹ năng hôn của anh kém quá, làm em cảm giác như là anh đang ăn bún ốc ấy.”

Dưới ánh sáng của bóng đèn sợi đốt sáng rực ở lối vào nhà ăn, khuôn mặt trắng trẻo của Phó Tuyết Thần bỗng tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn ra bằng mắt thường.

Anh lại bắt đầu tự suy ngẫm.

Kỹ năng hôn của anh tệ đến vậy sao?

Lại đến mức như ăn bún ốc?!

Nhiễm Tỉnh nhận thức quá chậm nên căn bản không thể cảm nhận được hỏa khí hừng hực như ác ma của bạn trai mình lúc này, còn lo anh chưa hiểu nên mô tả thêm: “Là kiểu chụt chụt á, anh hiểu không?"

Động tác hôn môi của Phó Tuyết Thần có thể được hình dung bằng bốn từ, dùng sức mà mυ"ŧ.

Vì vậy, đôi khi Nhiễm Tỉnh suy nghĩ đột phá, sẽ cảm giác như anh đang ăn bún.

Còn cô là tô bún đang bị xơi.

Phó Tuyết Thần trầm mặc ba giây.

Haizz, anh thấy mình chưa đủ ngốc nên mới thường thấy mình và bạn gái không hợp nhau.

Hôn môi như ăn bún ốc!

Đây là kiểu so sánh ngu ngốc gì thế.

Phó Tuyết Thần là một chàng trai không bao giờ chịu thua từ trong trứng nước, nếu không cũng sẽ không keo kiệt, không phục thù bạn cùng phòng, nhưng đối với Nhiễm Tỉnh, đó là bạn gái của anh, anh sẽ nhường nhịn một chút.

Bây giờ, khi bị nghi ngờ về kỹ năng hôn của mình, anh càng không muốn dừng lại.

Anh kéo Nhiễm Tỉnh qua, đặt môi xuống một lần nữa, sau đó giữ lấy đầu lưỡi cô……

Chụt, chụt.

Âm thanh "chụt chụt chụt" của nước vang lên, Phó Tuyết Thần mυ"ŧ một lúc, sau đó mới buông Nhiễm Tỉnh ra.

Phó Tuyết Thần thở hổn hển, vẫn không quên tìm vị trí cho mình: “Cái này gọi là như ăn bún ốc, là cái cảm giác chụt chụt này.”

Kiểu gì cũng có thể.

Khuôn mặt nhỏ của Nhiễm Tỉnh đỏ bừng, đầu lưỡi có hơi đau, sau một lúc lâu cổ họng cô vẫn chưa thể phát ra được một lời nào.

Mỗi lần nói không lại đều quay sang hôn.

Cô cảm thấy vì mình chưa đủ tao bao nên mới thường thấy mình và bạn trai không hợp nhau.

Thời gian trôi thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến đêm Giáng sinh.

Thời buổi này, không có cặp đôi nào là không cùng nhau tận hưởng đêm Giáng sinh, mà phương thức chủ yếu là bạch bạch bạch.

Tại ký túc xá 512 Lam Điền, Phó Tuyết Thần đang thu dọn đồ đạc và lên kế hoạch đi chơi đêm Giáng sinh cùng bạn gái.

Thương Triều đột nhiên đi tới, ôm lấy Phó Tuyết Thần, thuận thế đút tay vào túi áo khoác anh để nhét vào một cái gì đó, ngay sau đó đôi mắt đào hoa của Thương Triều khẽ nháy một cái, ai nấy đều hiểu được ý tứ sâu xa.

Phó Tuyết Thần đưa ngón tay thon dài vào túi, chạm đến một gói nhựa mỏng, dùng đầu ngón chân để nghĩ anh cũng biết đó là áo mưa.

Sau khi ở bên bạn gái được ba tháng, các cặp đôi tiến triển nhanh đều đã có một cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc mà không hề xấu hổ, không ngượng ngùng rồi.

Mặc dù Phó Tuyết Thần và Nhiễm Tỉnh rất ngọt ngào, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy bọn họ vẫn chưa đến mức đó, hai người họ chỉ là một cặp đôi thanh xuân vườn trường đơn thuần nên căn bản không bao giờ nói về chủ đề này. Tuy Phó Tuyết Thần cảm thấy Nhiễm Tỉnh có thể chấp nhận việc quan hệ trước hôn nhân, nhưng hai người bọn họ vẫn còn thiếu một cái gì đó!

Nghĩ đến đây, hàng mi cong dài của Phó Tuyết Thần lại run run.

Nhưng ngay sau đó anh đã lấy lại bình tĩnh, lười biếng cười cười, chậm rãi vươn tay về phía Thương Triều nói: “Một cái không đủ, thêm hai cái nữa đi!”

Dù sao, trận này anh cũng không thể thua được, đúng chứ!

Thương Triều mắng một câu “súc sinh”, nhưng lại lặng lẽ lấy thêm hai bαo ©αo sυ nhét vào trong túi Phó Tuyết Thần.

Phó Tuyết Thần hào phóng hơn nhiều so với Thương Triều, anh lấy ví tiền ra, vô tư bỏ ba bαo ©αo sυ vào trong ví.

Thương Triều nhìn Phó Tuyết Thần thẳng thắn, quang minh chính đại, ngang nhiên như vậy, không nhịn được mà chửi ầm lên: “Tên súc sinh.”

Phó Tuyết Thần nhét chiếc ví vào túi trong của áo khoác, xoay người rời đi, vẫy tay qua loa trong không trung, nói: “Đi đây, cậu và Vân Tiên cũng có một lễ giáng sinh an lành nha!”

Vân Tiên là bạn gái của Thương Triều, khai giảng không bao lâu anh ta đã ra tay cua cô ấy.

Thương Triều nghe thấy tiếng cười cùng lời chúc, đáp lại: “Cậu và em gái Tỉnh cũng vậy nha!”

Đêm Giáng sinh luôn là một ngày lễ quan trọng đối với các cặp đôi, vì xét cho cùng nó còn được gọi là một nghi thức cuộc sống.

Phó Tuyết Thần đặt món Tây trước, sau khi buổi học kết thúc, anh lái xe đưa Nhiễm Tỉnh đến tòa cao ốc bên kia ở Hàng Châu để ăn các món ăn phương Tây lãng mạn.

Sau khi ăn uống xong, Phó Tuyết Thần dò hỏi: “Chúng ta đi mua sắm được không? Em có muốn mua thêm cái gì không?”

Tòa cao ốc chính của Hàng Châu là một trung tâm mua sắm cao cấp rất lớn, Nhiễm Tĩnh cảm thấy ở nơi này nếu chỉ dùng một, hai triệu chắc chắn sẽ bị mấy chị nhân viên ở quầy thanh toán khinh cho mà xem.

Mặc dù Nhiễm Tĩnh biết bạn trai mình không thiếu tiền, nhưng cũng không giàu đến nỗi có thể cho hai người họ đi cao ốc Hàng Châu để tiêu tiền, hơn nữa, chuyện mua sắm đối với cô cũng chẳng có gì đặc sắc, nên lập tức lắc đầu, nói: “Không cần, em đã mua mọi thứ vào ngày 11/11 rồi.”

Phó Tuyết Thần biết cô nàng không phải loại con gái sẽ tiêu nhiều tiền của bạn trai nên đành từ bỏ.

Vào dịp lễ Giáng sinh, không khí lễ hội của tòa cao ốc Hàng Châu vô cùng náo nhiệt, phía trước toà khu C có một tấm biển hiệu lớn thắp sáng dòng chữ Merry Christmas.

Nếu không đi mua sắm, hai người sẽ có rất nhiều, rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

Nhiễm Tỉnh cảm thấy tấm biển với dòng chữ Merry Christmas khá là thú vị nên chạy tới xem, cả tấm biển dài hơn hai mét, hai bên đều có đèn sáng, nhìn từ xa đã thấy rất chói mắt.

Nhiễm Tỉnh nghĩ dù sao cũng là Lễ Giáng sinh, nên cố ý chụp một tấm ảnh cùng với tấm biển lớn kia.

Lúc này, Phó Tuyết Thần lại đột nhiên dang hai tay hướng về phía Nhiễm Tỉnh, đề nghị: “Tỉnh Tỉnh, em nhảy lên đây, để anh vừa bế vừa hôn em một chút.”

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Từ khi Phó Tuyết Thần ở bên cô, thì chính là kiểu cứ thích hôn hôn hôn, anh như là người ở độ tuổi tâm sinh lý thay đổi, tràn ngập khát vọng tìm kiếm điều mới lạ, lại còn rất cô chấp với địa điểm hôn, điển hình, hiện tại tự nhiên muốn bế cô rồi hôn.

Thật ra Nhiễm Tỉnh biết kiểu vừa bế vừa hôn đó là kiểu Pháp, nhưng cô lại không muốn phối hợp.

Cảm thấy cực kỳ xấu hổ không có chỗ mà chui xuống.

Nhưng não lại bắt cô nhảy số, cô đã được Phó Tuyết Thần bế rồi hôn xuống.

Kỹ thuật vẫn rất kém a a a a!

Nhiễm Tỉnh liên tục xua tay, nói: “Không muốn, không muốn!”

Từng tế bào khắp người cô đều là sự kháng cự, chống đối.

Phó Tuyết Thần mỉm cười có chút lưu manh: “Em thực sự không muốn?”

Nhiễm Tỉnh từ chối rất kiên quyết: “Không cần!”

Phó Tuyết Thần bị từ chối một cách phũ phàng, mím môi cười một chút, sau đó dứt khoát bước tới, bế Nhiễm Tỉnh đặt ở giữa dòng chữ Merry Christmas của tấm biển.

Nhiễm Tỉnh khϊếp sợ, vô thức nắm chặt lấy hai đầu chữ nhọn.

Thấy cô đã vững vàng, Phó Tuyết Thần lập tức rút tay ra.

Nhiễm Tỉnh ngây ngốc ngồi trên đó.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Sao tôi lại ở đây?

Sau khi hoàn hồn, cô cảm thấy Phó Tuyết Thần này quá là ngây thơ.

Tự nhiên lại đem bổn cô nương lên trên đây làm chi.

Trong nháy mắt, Nhiễm Tỉnh không thể diễn tả được tâm trạng của mình ngay lúc này, có chút buồn cười nhưng cũng có phần bất lực, cô cảm thấy mình như đã tìm được một chàng trai thần tiên gì đây, tự nhiên lại đi làm những chuyện kỳ

quái như vậy.

Mà trong một ngày lễ lớn thế này, có rất nhiều người đến tòa cao ốc Hàng Châu để mua sắm và ăn uống, hiện tại nơi này đã chật kín người, tấm biển lớn phía trước tòa khu C chói lóa đến nỗi ngay cả Nhiễm Tỉnh còn bị thu hút, vì thế cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi các cô gái khác cũng bị thu hút đến.

Không ít người đi ngang qua nhìn thấy một cô gái mặc váy hồng ngồi trên đó, thì cười đủ kiểu, đã thế còn rất không phúc hậu giơ tay lên chụp ảnh.

Nhiễm Tỉnh: “………………”

Suy nghĩ của tác giả: Quốc Khánh vui vẻ nha các tình yêu, cuối cùng cũng có thể ngoi lên để viết cái kết rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »