- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
- Chương 101: Đại thần
Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
Chương 101: Đại thần
Nhiễm Tỉnh trở về ký túc xá, rửa mặt xong xuôi.
Nguyên Thiển thấy hôm nay cô về muộn thì quan tâm hỏi tình hình hôm nay của cô: “Không phải hẹn hò với Phó Tuyết Thần sao? Hôm nay về về muộn vậy?”
Nhiễm Tỉnh vừa thay quần áo vừa nói: “Sinh nhật Phó Tuyết Thần, cho nên trễ giờ một chút.”
Nguyên Thiển hốt hoảng: “Tớ thấy có vẻ cậu không biết hôm nay là sinh nhật cậu ta đúng không?”
Nhiễm Tỉnh lạnh lùng xa cách với người lạ, nhưng với bạn thân của mình, cô sẽ lải nhải từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, trước đó Nhiễm Tỉnh không nói về sinh nhật của Phó Tuyết Thần cho Nguyên Thiển, Nguyên Thiển cứ nghĩ đây là một buổi hẹn hò bình thường.
Nhiễm Tỉnh ngượng ngùng thè lưỡi, có hơi ngại ngùng nói: “Đương nhiên không biết.”
Không biết sinh nhật của bạn trai, chuyện này quả thật có hơi quá đáng.
Nhưng Nhiễm Tỉnh có lý do: “Tớ và anh ấy quen nhau chưa đến một tháng mà, không biết là bình thường.”
Nguyên Thiển: “....”
Cô cũng biết, tính cách Nhiễm Tỉnh chính là kiểu tùy tiện không tim không phổi, cô nàng không biết thông tin cơ bản của bạn trai cũng là lẽ thường.
Thứ khiến Nguyên Thiển kinh ngạc chính là: “Đúng là chẳng dễ dàng, vậy mà cậu vẫn còn sống để về đây.”
Nhiễm Tỉnh cười cười: “Tớ tràn đầy khao khát sống, nên tạm thời chuẩn bị cho anh ấy một món quà sinh nhật.”
Nguyên Thiển hỏi theo chủ đề: “Quà sinh nhật nào?”
Nhiễm Tỉnh nói: “Ở trước tháp Nguyệt Nha vừa nhảy vừa hát bài “Renai Circulation” cho Phó Tuyết Thần.”
Lần này, ngay cả Kiều Mộ đang nằm liệt trên giường cũng gia nhập chủ đề: “Tỉnh Tỉnh, cậu quá giỏi, nhảy house dance trước tòa nhà nổi tiếng của trường cho bạn trai, nếu là nam sinh biết điều thì điên mất thôi.”
Nhiễm Tỉnh lại đỏ mặt: “Cảm giác thật xấu hổ.”
Đúng lúc Phó Tuyết Thần gọi video đến, Nhiễm Tỉnh thuận tay nhấc máy, tiếp tục nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng: “Đêm khuya nhảy disco trong sân trường chẳng hạn.”
Phó Tuyết Thần nhanh chóng tắt video trò chuyện.
Ô, biết được sự thật khiến nước mắt anh tuôn rơi.
Anh không muốn biết sự thật.
Nhiễm Tỉnh nhìn thấy video trò chuyện tắt hẳn, còn nghĩ rằng mình chưa nhấc máy, bèn gọi video lại.
Phó Tuyết Thần nhấc máy trong vài giây.
Bên kia, Kiều Mộ cảm thán nói: “Xem ra cậu thật sự thích Phó Tuyết Thần, vì dỗ dành cậu ta đến chuyện thẹn thùng như vậy cũng làm được.”
Người như Nhiễm Tỉnh, thật ra cũng hay tán nhảm, lập tức nhếch môi mỉm cười: “Chuyện này cũng không có gì, phong thủy luôn xoay chuyển, sau này tớ lại để cho Phó Tuyết Thần hát cho tớ bài “Uy phong đường đường” rồi nhảy “Cực lạc tịnh thổ”.”
Lời này không làm kinh ngạc mọi người thì có chết cũng chưa thôi.
Mấy người trong ký túc xá của Nhiễm Tỉnh cười “Ha ha ha ha ha.”
Ngay cả ký túc xá của Phó Tuyết Thần cũng “Ha ha ha ha.”
Phó Tuyết Thần không thốt ra được một chữ nào từ cổ họng, yên lặng mà kết thúc video trò chuyện.
Đoạn tuyệt với bạn gái.
Phó Tuyết Thần nhìn video trò chuyện tắt, không có ý định sẽ gọi lại cho bạn gái.
Anh muốn ký ức mình dừng lại ở khoảnh khắc bạn gái nhảy “Renai circulation” cho mình trước hồ Khải Nhật, còn mấy cái “Đêm khuya nhảy disco” rồi để cho Phó Tuyết Thần hát “Uy phong đường đường” nhảy “Cực lạc tịnh thổ” thì không cần.
Nhưng mà, nếu thứ cản trở này thật sự xuất hiện, vậy đừng nghĩ về quá khứ nữa.
Người trong phòng 512 cười tới chảy nước mắt, Thương Triểu trêu chọc: “Thần Thần, nếu cậu phải hát “Uy phong đường đường” và nhảy “Cực lạc tịnh thổ“ cho em Tỉnh, vậy không bằng nhân dịp sinh nhật tối nay cậu biểu diễn một lần cho ký túc xá mình đi. Yêu cầu của tớ không cao, cậu khỏi phải nhảy “Cực lạc tịnh thổ”, cứ hát “Uy phong đường đường” cho tớ trước.
“Uy phong đường đường“ chính là thần khúc đứng đầu thể loại khiêu da^ʍ, nhạc dạo đầu là “A a a a a”.
Phó Tuyết Thần nghe vậy, cười duyên dáng, anh đứng dậy bước về phía Thương Triều, sau đó, tuyển thủ Tae Kwon Do đai đen nào đó nắm lấy tay Thương Triều bẻ gập lại, Thương Triều thấy đau lập tức kêu to “A a a”.
Vẻ mặt Phó Tuyết Thần bình tĩnh: “Xem ra người muốn hát “Uy phong đường đường” chính là cậu!”
Dịch Sư Bạch: “Ha ha ha ha , giọng này đúng thật là “Uy phong đường đường””
Thẩm Từ Chương cũng cười ha ha một trận.
Thôi, cũng chẳng còn cách nào khác với Nhiễm Tỉnh, nhưng với bạn cùng phòng thì anh vẫn hơi nóng tính, đắc tội anh thì đều bị đáp trả lại bình thường.
Chỉnh đốn bạn cùng phòng xong, Phó Tuyết Thần tắm rửa, thức đêm giải đề, theo thứ tự sau đó đeo tai nghe xem video vừa quay lúc nãy.
Cho nên, sáng sớm ngày hôm sau, Thương Triều rời giường, đã nhìn thấy Phó Tuyết Thần đang xem “Renai circulation.” mà anh quay lại.
Thương Triều liếc mắt nhìn màn hình, đôi mắt đào hoa chớp chớp, trong nháy mắt muôn vàn đào hoa nở rộ: ”Xem bao nhiêu lần rồi.”
Vì mất ngủ mà giọng Phó Tuyết Thần hơi khàn, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng cưng chiều: “Có bao nhiêu đâu, cũng được một trăm tám mươi lần!”
Thương Triều kinh ngạc, thúc giục nói: “Có khác là bao, đánh răng rửa mặt đi học thôi.”
Phó Tuyết Thần thản nhiên nói: “Chờ chút.”
Thương Triều nhướng mày: “Hả?”
Phó Tuyết Thần nhìn video, cả quá trình đều cười: “Để tớ xem một trăm triệu lần”
Thương Triều : “....”
Không biết đã xem bao nhiêu lần, Phó Tuyết Thần lại có thể “Bắt đầu xem.”
Phó Tuyết Thần không để ý, ôi chao, bạn gái nhảy house dance cho anh, anh cũng phải bái phục.
Thời gian cứ đều đặn mà trôi qua, rất nhanh đã tới trận chung kết bóng rổ của nhà trường, học viện Đan Thanh và học viện Lam Điền.
Phó Tuyết Thần là đội trưởng đội bóng rổ của học viện Lam Điền, đã ngồi vững trong đội hình xuất phát từ sớm, nên các trận đấu trong trường anh đều tham gia, trận chung kết cũng không ngoại lệ, anh còn mời Nhiễm Tỉnh đến xem.
Bạn trai sắp thi đấu, mà đây còn là trận chung kết, Nhiễm Tỉnh không đi thì không được.
Vào ngày tổ chức trận bóng rổ, cô mua một chai Pocari Sweat lớn, bỏ vào túi canvas, sau đó chạy tới sân vận động.
Nhiễm Tỉnh đến sớm hơn mười phút, sân vận động to như vậy nhưng người vẫn đông nghìn nghịt.
Hạng mục bóng rổ này được rất nhiều sự quan tâm của nam sinh, khán đài NBA cũng vì vậy mà có nhiều nam sinh, nhưng lia mắt nhìn thì trong sân vận động toàn là nữ sinh, nam sinh lác đác chẳng có bao nhiêu.
Trên ghế ngồi, một tấm băng rôn to lớn được căng lên, dòng chữ trắng rõ ràng trên nền hồng: “Vừa thấy đại thần đã lầm cả đời, chỉ cầu được ngủ một lần với Phó Tuyết Thần.”
Nhiễm Tỉnh : “....”
Thảo nào có nhiều nữ sinh như vậy, không thể tin được đây đều là fangirl muốn ngủ với Phó Tuyết Thần.
Nhiễm Tỉnh lập tức cảm thấy Phó Tuyết Thần rất trâu bò, Lam Điền và Đan Thanh, khoa khoa học kỹ thuật và khoa xã hội nhân văn, rõ ràng là sau này càng có nhiều nữ sinh hơn.
Nhưng Phó Tuyết Thần dựa vào thực lực của bản thân khiến tất cả nữ sinh nổi loạn, chỉ cổ vũ Phó Tuyết Thần ở Lam Điền.
Nhiễm Tỉnh lắc đầu cười nhạo, chầm chậm chạy đến hậu trường của cầu thủ Lam Điền, thân là người nhà đội trưởng, Nhiễm Tỉnh tất nhiên không bị cản trở.
Quản lý đội bóng là một nam sinh, cậu ta nhận ra Nhiễm Tỉnh bèn chạy tới phòng thay đồ gọi người, Nhiễm Tỉnh ở bên ngoài phòng thay đồ đợi hơn mười giây, Phó Tuyết Thần đã ra tới, anh mặc đồng phục bóng rổ viền đỏ nền trắng, vốn dĩ đồng phục bóng rổ đã mang một cảm giác hoạt bát, Phó Tuyết Thần mặc vào càng toát ra cảm giác nhã nhặn lịch sự, tươi tắn trong sáng của thiếu niên.
Rõ ràng chỉ là quần áo đơn giản, Phó Tuyết Thần mặc vào lại vô cùng đẹp, từ khuôn mặt đến dáng người hay khí chất đều quá xuất sắc, làm người ta nhịn không được kinh ngạc mà thốt câu: “Tiên tử hạ phàm vất vả rồi.”
Lần đầu tiên Nhiễm Tỉnh nhìn thấy Phó Tuyết Thần mặc đồng phục bóng rổ, không kiềm được mà liếc nhìn thêm một cái, vì thế cô lập tức có cảm giác ngẩn người.
Phó Tuyết Thần thấy bạn gái ngơ ngác nhìn mình bèn trực tiếp ghé qua hôn lên mặt Nhiễm Tỉnh một cái, anh hả hê cười: “Tỉnh Tỉnh, nếu em đã tới cổ vũ anh, anh nhất định sẽ thắng cho em xem.”
Nhiễm Tỉnh không chịu đựng được nhất chính là dáng vẻ đắc ý của anh, nó luôn khơi dậy ác ý lớn nhất của cô, cô không nhịn được nữa, trước đến nay cô chưa từng sợ đả kích anh bằng lời nói độc ác, bây giờ cũng không ngoại lệ, Nhiễm Tỉnh ngước mắt. bình tĩnh nhìn Phó Tuyết Thần ba giây, hờ hững nói: “Em không hy vọng anh thắng!”
Phó Tuyết Thần: “....”
Chẳng lẽ mình quen nhầm bạn gái giả, nếu không vì sao bạn gái lại nói câu này với người bạn trai sắp lên sân khấu thi đấu chứ.
Nhiễm Tỉnh thản nhiên nói: “Em ở Đan Thanh, bây giờ anh với em là đối thủ, thân là một học viên của Đan Thanh, em hy vọng anh thua.”
Phó Tuyết Thần: “....”
Được thôi.
Hóa ra anh đã gọi gián điệp của quân địch đến.
Dịch Sư Bạch cũng ở trong đội bóng, cậu ta tình cờ nghe được câu này, cười một lúc: “Em gái Tỉnh là người bên phía Đan Thanh phái tới bình luận trước trận đấu.”
Nhiễm Tỉnh cứ cảm thấy EQ mình bằng không, EQ cô bằng không là thật, ở bên ngoài phòng thay đồ của đội bóng người ta mà buông lời tàn nhẫn, cô sợ sẽ bị đánh chết.
Cũng may cô có Phó Tuyết Thần, EQ của anh Phó Tuyết Thần này rất cao, lập tức đến bắc thang cho cô xuống, anh cười lịch sự tao nhã như núi xa mây trôi: “Vậy nếu là bạn gái Phó Tuyết Thần, em muốn ai thắng?”
Cái này còn phải hỏi sao?
Nhiễm Tỉnh buột miệng thốt ra câu trả lời: “Đương nhiên là anh rồi.”
Phó Tuyết Thần cười cười: “Vậy không phải là được rồi hay sao!”
Ngập ngừng một lúc, anh nói tiếp: “Hơn nữa, bạn trai em là người của Lam Điền, gả chồng theo chồng, Tỉnh Tỉnh sau này em sống thì chính là người của Lam Điền, chết là ma của Lam Điền.”
Nói rồi, anh đưa tay, xoa đầu Nhiễm Tỉnh.
Vì cuộc nói chuyện của Phó Tuyết Thần mà bối rối lúc trước đã tan biến trong chớp mắt.
Dù sao, Nhiễm Tỉnh từ em gái của địch thủ được Phó Tuyết Thần lừa tới, đã là người gả vào Lam Điền, người ở Tào doanh tâm ở Hán hay gì đó, họ cũng miễn cưỡng tha thứ cho cô.
Bất chợt Nhiễm Tỉnh cảm thấy Phó Tuyết Thần thật sự là một nhân tài.
Trường hợp khó xử như vậy anh vẫn có thể giúp cô đạt được cái kết viên mãn.
Đúng lúc đó quản lý ra tới, nhắc nhở các cầu thủ lên sân khấu, Phó Tuyết Thần dặn dò Nhiễm Tỉnh đi theo ngồi cùng với quản lý, rồi sải bước ra ngoài với các cầu thủ Lam Điền.
Con trai trong đội bóng rổ, toàn người cao chân dài, tám nam sinh cao lớn mặc đồng phục bóng rổ giống nhau cùng lên sân khấu, tác phong cực kì ngầu.
Phó Tuyết Thần là đội trưởng, anh tất nhiên là người dẫn đầu, anh đứng vị trí trung tâm của tất cả nam sinh, phía sau là toàn bộ thành viên trong đội bóng rổ, Phó Tuyết Thần dẫn đầu đội với gương mặt lạnh lùng, tự mang một loại khí chất như vương giả, đẹp trai đến mức không giống như người thật.
Nhiễm Tỉnh biết Phó Tuyết Thần có giá trị nhan sắc cao, khí thế mạnh, nhưng vẫn bị anh làm choáng váng hết lần này đến lần khác.
Tựa như lúc này, anh ôm bóng rổ đứng ở trung tâm đội bóng, sắc mặt lạnh nhạt lại còn kiêu căng, cử chỉ vừa thong thả vừa cao quý, giống như thần linh trong thần thoại xưa của Hy Lạp.
Quả thật, Phó Tuyết Thần tốt với bạn bè, đối với bạn gái là kiểu rất nuông chiều rất hiền hòa không phách lối, nhưng ở bên ngoài, anh thật sự chính là đại thần.
“Đại thần sao!”
Nhiễm Tỉnh cúi đầu nỉ non thành tiếng, quen biết lâu như vậy lần đầu tiên cô cảm nhận được sức nặng của hai từ này.
Bên cạnh, quản lý nghe được lời này, cười tủm tỉm nói: “Đi thôi, cùng đi xem đại thần thi đấu.”
Nhiễm Tỉnh cười “Ừ” một tiếng, đi về phía phía trước cùng với quản lý.
Bầu không khí trong sân vận động ồn ào náo nhiệt lên trong nháy mắt, khi Phó Tuyết Thần đưa đội xuất hiện trên sân bóng, không khí đặt đến đỉnh điểm, các giọng nữ cùng kêu lên: “Phó, Tuyết, Thần.”
Tiếng vang rất lớn, vang đến mức người còn ở bên trong như Nhiễm Tỉnh cũng muốn điếc lỗ tai, đây không phải lần đầu tiên cô chứng kiến fangirl điên cuồng của Phó Tuyết Thần, chỉ là không có chấn động như lúc này.
Cảm giác nữ sinh toàn trường đều đến đông đủ, chỉ ở trận bóng rổ này để phất cờ hò reo cho Phó Tuyết Thần.
Vẻ mặt của Phó Tuyết Thần lại bình thản lạnh nhạt, anh có nhìn cũng không nhìn fans trên khán đài, chỉ đi theo thành viên xuất phát vào sân.
Bởi vì Nhiễm Tỉnh là bạn gái đội trưởng, cho nên lần đầu tiên có được đặc quyền như vậy, ngồi trên ghế thành viên dự bị của sân bóng, xem trận bóng này với cự ly gần.
Phía sau cô, là đội cổ động viên của Phó Tuyết Thần, trước khi bắt đầu trận thi đấu, ba chữ Phó Tuyết Thần được kêu theo nhịp đến đặc biệt điên cuồng.
Cũng may trận bóng rổ nhanh chóng bắt đầu, lúc này sân vận động rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Nhiễm Tỉnh thuộc loại lười vận động, theo lý mà nói thì cô sẽ không hiểu một chút nào về bóng rổ, nhưng “SLAM DUNK” là một trong những bộ truyện mà cô yêu thích nhất, mỗi năm cô đều lấy bộ anime và truyện tranh để đọc lại, vì thế cô hiểu rất nhiều điều thông thường về bóng rổ.
Phó Tuyết Thần và Rukawa Kaede đánh vị trí tiền phong hàng ngoài giống nhau, hơn nữa cũng đẹp trai như Rukawa Kaede, kỹ năng dẫn bóng nổi trội, chỉ cần anh thể hiện hoặc ghi bàn.
Nữ sinh toàn trường sẽ đồng thời hét to tên của anh.
Hô một lần bầu không khí lập tức ồn ào náo nhiệt.
Thật ra Nhiễm Tỉnh cũng thấy được Phó Tuyết Thần dẫn bóng rất tốt, nhưng trời sinh thì cô đã có hơi lạnh lùng, cô là cái người kiểu trong lòng “Gào khóc Phó Thần trâu bò quá” các loại, gương mặt lại là lạnh lùng girl trước sau như một.
Cho nên, trận bóng rổ này, vẻ mặt của Nhiễm Tỉnh vô cùng bình tĩnh.
Cả nửa trận đầu, đấu rất căng thẳng.
Có Phó Tuyết Thần Lam Điền chắc chắn không yếu thế, nhưng Đan Thanh có thể đánh ở trận chung kết thì cũng không thể xem thường.
Trường học này có tàng long ngọa hổ, nhiều người đã học hành tốt lại còn chơi bóng rổ hay, tới trận chung kết, thực lực cầu thủ hai bên ngang nhau.
Cơ bản thì Lam Điền vào được một trái, Đan Thanh lập tức vào một trái theo, tỷ số ở hai bảng di động luôn bằng nhau.
Phó Tuyết Thần thân là một học bá, sức tập trung của học bá rất cao, đầu đã chú ý vào việc gì thì sẽ cực kì tập trung.
Trên sân bóng, Phó Tuyết Thần luôn phải nhìn bóng rổ, thành thử anh kiềm chế không chú ý bạn gái đang ngồi một bên, chứ đừng nói đến fangirl trong sân vận động đang hò hét vì anh.
Sau khi kết thúc nửa trận đầu, thời gian nghỉ ngơi anh vội vàng chuẩn bị chiến thuật với thành viên, huấn luyện viên, cuối cùng không có thời gian chú ý đến Nhiễm Tỉnh, như chuyện tán tỉnh Nhiễm Tỉnh ở bên ngoài phòng thay đồ trước khi thi đấu chưa từng xảy ra vậy.
Nửa trận sau.
Trận đấu vẫn căng thẳng như trước, hai bên không thể tạo ra khoảng cách, có lẽ bên Lam Điền có một cầu thủ vương bài như Phó Tuyết Thần thì mạnh hơn, nhưng xét về tổng thể thì Đan Thanh là đội không có khuyết điểm về sức mạnh.
Đấu đến hiệp phụ cuối cùng, cầu thủ hai bên đổ mồ hôi như tắm, há mồm thở dốc, có thể thấy được thể lực đã bắt đầu chống đỡ hết nổi.
Cái mệt đến cùng cực này lại là lúc dễ phân tâm nhất, lúc đầu Phó Tuyết Thần vốn dĩ không chú ý đến Nhiễm Tỉnh, khi này ánh mắt lia qua, liếc mắt nhìn đến điểm số 78:78 trên bảng điểm, cũng liếc đến bà thần Nhiễm Tỉnh đang ngồi trên ghế dự bị.
Thi đấu quyết liệt như thế, cô nàng này vẫn thờ ơ bình tĩnh như cũ, dáng vẻ ngốc ngốc vô tội, như thể thắng hay thua đều không thể quấy nhiễu đến cô.
Tuy rằng Phó Tuyết Thần có tin vào sự tồn tại của thượng đế, nhưng anh không tin tưởng bất cứ tôn giáo nào, anh chưa bao giờ làm chuyện mê tín cổ hủ, nhưng vận động quá lâu, não đã bắt đầu thiếu oxy, lý trí luôn bình tĩnh của ngành khoa học kỹ thuật chẳng hiểu sao bắt đầu xuất hiện một số thứ huyền học nào đó, anh nghĩ miệng Nhiễm Tỉnh quá linh, anh mệt đến mức không động đậy nổi, nhưng vẫn chưa thắng trận bóng này.
Thể lực của anh đã cạn kiệt, mà đối thủ vẫn mạnh như cũ.
Phó Tuyết Thần đột nhiên có một suy nghĩ, có thể anh sẽ thật sự thua.
Suy nghĩ này khiến anh hoảng hốt một chút.
Anh đi đến mép sân bóng, đứng trước ghế dự bị của Lam Điền.
Trận đấu tới hiệp phụ, hai bên đã dùng hết át chủ bài, cho dù là tạm dừng hay đổi người thì cũng đều dùng hết rồi.
Tất nhiên không thể thay thế Phó Tuyết Thần.
Cả người anh nhễ nhại mồ hôi, mồ hôi ướt đẫm bộ quần áo mùa thu màu trắng đỏ của anh, anh giận dỗi nhìn cô nàng nói hy vọng anh thua trước khi thi đấu, anh lại chắc nịch nói “Anh sẽ thắng.”
Giọng điệu bình tĩnh và ôn hòa trước đây, vì vận động mạnh mà thở dốc và run rẩy, có cảm giác không được vững vàng cho lắm.
Nhiễm Tỉnh tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn thấy Phó Tuyết Thần đứng trước mặt mình, cô hơi bất ngờ.
Khi bình tĩnh lại, cô nhếch khóe môi, cười khiến khóe mắt cong lên, biểu cảm nhỏ hiếm thấy tạo cảm giác chân thành dễ thương: “Em biết rồi.”
Phó Tuyết Thần vẫn ngờ nghệch như cũ.
Nhiễm Tỉnh tươi cười ngọt ngào: “Anh là đại thần!”
Mồ hôi trượt xuống dọc theo gương mặt trắng nõn của Phó Tuyết Thần, rơi lên trên sàn gỗ, Phó Tuyết Thần lập tức nở một nụ cười.
Sau đó, Phó Tuyết Thần ban đầu rõ ràng còn có cảm giác thể lực mình bị cạn sạch hành động bắt đầu cứng nhắc, lại bùng nổ trở lại, khi Dịch Sư Bạch chuyền bóng cho anh, anh vội ngừng lại, lùi lại, đứng bên ngoài vạch ba điểm nhảy lên ném bóng, bóng lăn một vòng quanh rổ, cuối cùng rơi vào giữa rổ bóng.
Toàn trường bắt đầu bùng nổ, fangirl ở hiện trường kêu to: “Phó Tuyết Thần, Phó Tuyết Thần, muôn vàn cô gái chỉ muốn được một lần ngủ với Phó Tuyết Thần.”
Tỉ số 81:78.
Nhưng bên Đan Thanh nắm quyền giữ bóng.
Phó Tuyết Thần nhân lúc thể lực đối phương đã hết sức tập trung không còn lập tức cướp bóng rồi lập ra một đợt tấn công nhanh, bóng được anh ném vào rổ dễ dàng.
Tỉ số 83:78.
Thời gian kết thúc trận thi đấu chỉ còn bốn giây, cầu thủ Đan Thanh giữ được bóng ở nửa ngoài sân ném mạnh đi, bóng không vào.
Tiếng còi vang lên.
Trận đấu đã kết thúc, Lam Điền thắng, Phó Tuyết Thần thắng.
Đội cổ động viên của Phó Tuyết Thần bắt đầu bùng nổ thét chói tai và bàn luận: “Vừa thấy đại thần đã lầm cả đời, chỉ muốn một lần được ngủ với Phó Tuyết Thần.”
Phó Tuyết Thần tay chống đầu gối kịch liệt thở dốc, khiến lòng ngực phập phồng phập phồng.
Sau khi kết thúc trận bóng, vô số fangirl chen chúc đưa nước cho Phó Tuyết Thần.
“Đại thần, trâu bò quá, trong một phút cuối được liên tiếp năm điểm, dẫn dắt thành viên thắng lợi quá giỏi.”
“Phó Thần, đây là pulse, anh có muốn uống không?”
“Phó đại thần, anh đúng là quá lợi hại, dốc hết sức đưa Lam Điền thành quán quân, chắc mệt lắm rồi, em có nước khoáng, Redbull, Polse, Pocari, anh muốn uống gì em cũng có.”
“Đại thần, uống nước không? Yên tâm, chưa mở ra! Đại thần muốn em vặn nắp chai nước ra cho anh không?”
“...”
Phó Tuyết Thần bị vây quanh trong vòng tròn, dần dần hít thở đều trở lại, lúc này mới đứng yên, tìm Nhiễm Tỉnh.
Nhiễm Tỉnh đứng bên ngoài vòng tròn, trời sinh cô chính là người không thích chen chúc, cô chính là kiểu người thiếu kiên nhẫn nếu có xếp hàng mua trà sữa, khi này thấy xung quanh Phó Tuyết Thần ba vòng trong ba vòng ngoài đều là người, cô không muốn chen vào chút nào.
Hơn nữa, cô cũng không đưa nước cho Phó Tuyết Thần.
Được rồi.
Thật ra cô có chuẩn bị Pocari Sweat, nhưng trước nay cô không có kinh nghiệm đưa nước, sợ hai chai Pocari Sweat sẽ quá nặng, nên chỉ mua một chai.
Trận bóng rổ đấu rất lâu, cô có hơi khát nước, bèn tự mở ra uống vài ngụm.
Bây giờ nhìn một đống fangirl muốn ngủ với Phó Tuyết Thần đang đưa nước cho anh, Nhiễm Tỉnh nhìn chaa Pocari Sweat mình khui đã uống hết một nửa, quyết định không đi đến tự rước lấy nhục.
Cô đứng bên ngoài vòng tròn lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này.
Phó Tuyết Thần cao to, đưa nước lại toàn là nữ sinh, anh nhìn một cái, tất nhiên nhìn thấy Nhiễm Tỉnh ở bên ngoài đám người.
Anh trực tiếp đưa tay về phía cô: “Nước.”
Nhiễm Tỉnh nhìn Pocari Sweat đã uống trong tay, một trận xấu hổ không tên: “Em uống mất rồi.”
Đáy lòng Phó Tuyết Thần trợn mắt trắng, cái kịch bản đưa nước này của cô nàng tất nhiên có thể hiểu được, ngoan ngoãn mua chai Pocari Sweat, còn vì sao lại uống, có khi cô cảm thấy xem thi đấu quá chán, cho nên uống để gϊếŧ thời gian.
Nhưng Phó Tuyết Thần và cô đã có quá nhiều lần trao đổi nước miếng, anh vô cùng thản nhiên đối với chuyện uống chung một chai nước này.
Anh cười rạng rỡ, lười biếng thúc giục nói: “Mau đưa nước cho đại thần của em đi chứ!”
Hai chữ “đại thần” này, anh chưa bao giờ để ý đến, chỉ là khi Nhiễm Tỉnh nói với anh “Anh là đại thần”, anh như được tiêm máu gà.
Nếu như trở thành đại thần có thể có được sự sùng bái và yêu thích của em, vậy anh sẽ làm đại thần luôn!
Nhiễm Tỉnh liếc nhìn Phó Tuyết Thần, dịu dàng ngoan ngoãn cầm chai Pocari Sweat đã uống được non nửa trong tay đưa qua.
Dạ, nước của ông chủ đây.
Phó Tuyết Thần cầm lấy, mồ hôi trên ngón tay vô tình chạm vào giữa đốt ngón tay của Nhiễm Tỉnh, Nhiễm Tỉnh ngẩn người, Phó Tuyết Thần đã lấy được Pocari Sweat, lập tức mở nắp chai, giữa muôn vàn ánh mắt thất vọng của fangirl muốn ngủ với anh, trực tiếp dùng miệng chai, uống một hơi cạn sạch hơn một nửa nước trong chai.
Fangirl xung quanh tất nhiên là bàn tán sôi nổi.
“Cô ấy là ai?”
“Bạn gái của Phó Tuyết Thần.”
“A…”
Cho dù giọng điệu buồn bã, nhưng chính chủ của người ta đã tới, còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể yên lặng gặm cẩu lương nhìn người ta ân ái.
Phó Tuyết Thần uống gần nửa chai Pocari Sweat, đoán chừng cảm giác khát nước đã được vơi bớt, Phó Tuyết Thần cuối cùng cũng cảm thấy mình sống lại, vội vàng ôm Nhiễm Tỉnh băng qua đám đông đi tìm các thành viên trong đội bóng.
Thắng trận bóng, các thành viên chính bàn bạc sẽ đến tiệm nào ở phố Sa Đọa để ăn mừng.
Phó Tuyết Thần hỏi Nhiễm Tỉnh có muốn đi hay không, Nhiễm Tỉnh thấy tiệc ăn mừng giữa các thành viên trong đội mà một tên đại gián điệp là cô lại tham gia vào thì hơi kỳ, lập tức từ chối: Anh đi ăn liên hoan với mọi người đi, em về đây.”
Phó Tuyết Thần suy nghĩ thấy Nhiễm Tỉnh không muốn đi, vội vàng từ chối liên hoan, đi ra hậu trường với Nhiễm Tỉnh, dự định rời khỏi sân vận động.
Nhiễm Tỉnh nghĩ đến cảnh tượng Phó Tuyết Thần dốc sức để thắng trận bóng rổ, cô vẫn còn cảm thấy khá phấn khích.
Thi đấu thể thao, thắng làm vua thua bị chửi là chuyện bình thường, giống như giờ phút này, Nhiễm Tỉnh cực kì muốn nịnh nọt bạn trai.
Nhìn chằm chằm Phó Tuyết Thần nửa ngày, lại sợ nịnh được nịnh đến bay lên rồi người này lại vừa kiêu ngạo vừa cợt nhả, cô thật sự không chịu nổi sinh viên Phó cợt nhả đâu.
Vì thế, lời nịnh nọt đã đến bên miệng lại biến thành lời ghét bỏ: “Phó Tuyết Thần, anh cao thật đó! Cao đến mức em có cảm giác hôn anh cũng bất tiện, em hôn anh không tới!”
Chênh lệch chiều cao của hai người thật sự quá dễ thương.
Lần trước cô đạp lên giày chơi bóng của anh, nhón mũi chân mới miễn cưỡng hôn được anh.
Nếu cô muốn chủ động làm gì đó, quá khó khăn.
Phó Tuyết Thần đánh giá sau khi đánh bóng rổ một lúc anh lại cảm thấy sự chênh lệch rất lớn giữa hai người, bao gồm chiều cao, anh cười nói: “Chuyện này thì có gì mà bất tiện.”
Nhiễm Tỉnh đoán có thể anh sẽ trả lời rằng “Anh hôn em là được”, Phó Tuyết Thần cầm bóng rổ trên tay ném xuống mặt đất, đứng yên, sau đó bế Nhiễm Tỉnh lên, để cô giẫm lên trên bóng rổ.
Anh cười yêu nghiệt quyến rũ như hồ ly tinh: “Đường kính tiêu chuẩn của bóng rổ là 24.6 centimet, em được đệm thêm 24.6 centimet, hơn một mét tám, cao gần bằng anh.”
Bóng rổ dưới chân hơi đung đưa, Nhiễm Tỉnh giữ thăng bằng không được, chỉ có thể vịn lấy bả vai của anh.
Nghe vậy, cô thực sự có hơi kinh ngạc và ngỡ ngàng.
Cô khẽ chớp mắt, chờ anh nói tiếp.
Phó Tuyết Thần nhìn bạn gái được đệm thêm 24.6 centimet, cười đểu nói: “Muốn hôn không?”
Nhiễm Tỉnh: “...”
Anh chàng này thật là cho dù cô đả kích như thế nào độc miệng ra sao anh đều có thể tự biên tự diễn.
Vậy mà cũng giỡn được.
Có lẽ Nhiễm Tỉnh nhìn gương mặt trời ban quá gần.
Sau khi vận động, mồ hôi trên trán Phó Tuyết Thần vẫn chưa khô, đồng phục trên người trộn lẫn hương chanh của nước giặt quần áo giữa hương vị của đàn ông, không khó ngửi như đã nghĩ.
Cho dù là nam sinh hay nữ sinh, vận động xong đều tỏa ra một loại nội tiết tố tự nhiên, giờ phút này Phó Tuyết Thần, giống như nội tiết tố.
Nhiễm Tỉnh không hiểu tại sao bị anh quyến rũ một chút, cổ họng khẽ chuyển động.
Hàng mi cô run rẩy, liếc nhìn đến khán đài xa xa, đám người giăng biểu ngữ vẫn chưa rời đi.
“Vừa thấy đại thần đã lầm cả đời, chỉ cầu được một lần ngủ với Phó Tuyết Thần.”
Nếu CC98 mở một cuộc bình chọn, chủ đề cuộc bình chọn là trong toàn bộ nam sinh bạn muốn ngủ với ai nhất.
Chắc chắn đáp án sẽ là Phó Tuyết Thần.
Phó Tuyết Thần nghiễm nhiên chính là nam sinh mà tất cả nữ sinh muốn ngủ cùng.
Nhưng nam sinh mà tất cả nữ sinh muốn ngủ chung lại muốn ngủ với mình.
Đột nhiên Nhiễm Tỉnh sinh ra cảm giác hư vinh khi yêu đương với đại thần, cô không nhúc nhích nhìn chăm chú nhìn vào gương mặt đẹp, vốn dĩ chiều cao giữa cô và anh chênh lệch nhau 30cm, hiện giờ đệm thêm 24.6 centimet, chiều cao so với Phó Tuyết Thần lập tức không khác mấy.
Gần như vậy, đến hình dáng mồ hôi trên má anh cũng nhìn thấy rõ ràng.
Người này chính là bạn trai danh chính ngôn thuận của mi, là người mà mày cảm thấy phù hợp nhất muốn cùng nhau đi đến cuối đời.
Sự rụt rè và kiến nhẫn của Nhiễm Tỉnh lại biến mất, trực tiếp đến gần hôn lên môi Phó Tuyết Thần một cách lung tung.
Anh mãi mãi là đại thần của cô.
Phó Tuyết Thần chính là tiêu điểm ở giữa đám đông, là phương hướng mà rất nhiều nữ sinh tự động ngắm nhìn.
Trong nháy mắt như vậy, nữ sinh toàn trường lập tức nhìn thấy, sau khi trận bóng rổ kết thúc, bạn gái Phó Tuyết Thần đứng trên quả bóng rổ hôn anh.
Trong trường học có vô số người đơn phương Phó Tuyết Thần, cũng có rất nhiều người ủng hộ hai người.
Fan CP thấy cảnh tượng như vậy, nhao nhao ôm ngực.
Trời!
Đường trong máu có hơi cao rồi nha!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh
- Chương 101: Đại thần