Chương 100: Kiễng chân

An Sanh có hơi không theo kịp mạch não của cô gái này, viết chi phiếu là ý gì, sao cô có thể viết chi phiếu cho Nhiễm Tỉnh được, cô ta gần như thốt lên trong vô thức: “Sao có thể?”

Nhiễm Tỉnh ghim một quả dâu tây cho vào miệng, từ tốn nhai, ăn xong mới thản nhiên nói: "Không phải viết chi phiếu cho tôi, cô dựa vào đâu nghĩ tôi sẽ rời xa Phó Tuyết Thần, trong mắt cô, Phó Tuyết Thần còn không đáng giá bằng một tấm chi phiếu à?"

An Sanh: "..."

Cái quái gì đây?!

Tự nhiên trong mắt cô Phó Tuyết Thần không đáng giá bằng một tấm chi phiếu.

An Sanh có hơi bối rối, nhưng cô ta không muốn bị Nhiễm Tỉnh dắt mũi, đành phải lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi, cô không xứng với Phó Tuyết Thần, Phó Tuyết Thần xuất sắc như vậy, gia thế còn…”

Nhiễm Tỉnh chẳng buồn nghe cô ta lảm nhảm, không kiên nhẫn ngắt lời: "Cô có biết triều Thanh chấm dứt vào thời gian nào không?"

An Sanh ngẩn ngơ chốc lát.

Nhiễm Tỉnh bình Tỉnh trả lời: "Năm 1912."

Nhiễm Tỉnh dừng một chút rồi lạnh lùng nói: "Triều Thanh đã chấm dứt hơn trăm năm nhưng bím tóc trong lòng cô còn chưa chịu cắt bỏ (*), đã là thời đại nào rồi, còn xứng với chả không xứng?"

(*) Sau cách mạng Tân Hợi, lật đổ chế độ độc tài Mãn Thanh và thiết lập một hệ thống cộng hòa dân chủ. Mà sau khi Mãn Thanh nhập quan đã ép buộc dân chúng giữ bím tóc lại. Vì vậy, cắt tóc sau cách mạng Tân Hợi đã trở thành một biểu tượng của sự chấp nhận cộng hòa dân chủ. Ở đây, ý của Nhiễm Tỉnh là trong lòng An Sanh vẫn chưa chịu cắt bỏ bím tóc nên mới còn tư tưởng phân biệt giàu nghèo.

Bỗng cô trầm ngâm một chút rồi lẩm bẩm: "Tôi thấy Phó Tuyết Thành còn không xứng với tôi nữa là."

An Sinh: “...”

Phó Tuyết Thần tìm được Nhiễm Tỉnh ở trong viện, chỉ thấy cô nàng khiến đối phương cứng họng không nói nên lời.

Thú thật, lúc nghe An Sanh gọi Nhiễm Tỉnh ra sân, anh có hơi lo lắng, nhưng nhìn cảnh này thì cũng chỉ còn lại buồn cười.

Cô nàng Nhiễm Tỉnh này miệng lưỡi sắc bén, mồm độc đến mức ngay cả anh cũng không chịu nổi, thỉnh thoảng đấu khẩu, anh cũng không phải đối thủ của cô.

Ai ở trước mặt Nhiễm Tỉnh cũng chỉ có thể nghe mắng, nào có đường đấu lý với cô.

Hơn nữa, trời sinh cô nàng Nhiễm Tỉnh này không hề có kiểu tự ti “Gia cảnh tôi bình thường, ngoại hình tôi bình thường, tôi không xứng với anh”, cô chỉ biết kiêu kỳ tự luyến “Tôi xinh như hoa, cả thế giới ai mà chẳng thích tôi” thôi.

Cô căn bản không có khái niệm “xứng hay không xứng”.

Cô có quan điểm cá nhân, tính cách dịu dàng nhưng mạnh mẽ, độc lập tự tin, không phải là loại người bị người khác châm chích dăm câu mà dao động.

Cô không phải loài hoa trắng bé nhỏ mít ướt yếu đuối, cô ấy là hoa hồng có gai, có thể tự bảo vệ chính mình.

Phó Tuyết Thần cười, hô lớn: "Tỉnh Tỉnh, lại đây."

Nhiễm Tỉnh nghe vậy, “Vâng” một tiếng, chầm chậm chạy đến chỗ Phó Tuyết Thần.

Phó Tuyết Thần còn chẳng buồn nhìn An Sinh một cái, chỉ cười nhẹ hỏi: "Sao em ra đây?"

Tính tình Nhiễm Tỉnh thẳng thắn bộc trực, chưa từng che giấu điều gì, liền trả lời: "Gặp tình địch."

Phó Tuyết Thần "hửm?" một tiếng, đương nhiên là muốn nghe giải thích chi tiết hơn rồi.

Nhiễm Tỉnh thở dài nói: "Khó khăn lắm mới gặp được tình địch, lúc đầu em còn tính diễn một cảnh hai cô gái tranh chồng, ai ngờ cuối cùng phát hiện cô ta gọi món riêng rồi."

Khóe môi Phó Tuyết Thần giật mạnh: "Em này, hai cô gái tranh chồng gì chứ, cốt truyện cẩu huyết như vậy đời thật làm gì có.”

Nhiễm Tỉnh khẽ liếc nhìn anh một cái.

Phó Tuyết Thần giải thích rõ ràng: "Gia đình anh với gia đình cô ấy là chỗ bạn bè thân tình, từ nhỏ cô ấy đã thích anh rồi, nhưng mà anh luôn dứt khoát từ chối. Sinh nhật lần này anh đâu có mời cô ấy đến, là cô ấy tự đến đó, anh đuổi không được."

Khách mời đến sinh nhật party của Phó Tuyết Thần đều có tiêu chuẩn, phần lớn khách mời là nam, còn khách nữ thì chỉ là những người bạn vô cùng bình thường, sự xuất hiện của An Sinh sẽ khiến anh và bạn gái mình không thoải mái, nên anh căn bản không hề mời.

Nhưng ai kia nghe tin liền chủ động đến, Phó Tuyết Thần chẳng thể đuổi được, nên cứ để mặc, muốn làm gì thì tùy.

Cũng may Nhiễm Tỉnh không phải kiểu người hay so đo tính toán.

Vả lại, mối tình đầu của Phó Tuyết Thần là Nhiễm Tỉnh nên chuyện tình cảm quá khứ cũng chẳng có gì phức tạp, cây ngay không sợ chết đứng.

Nhiễm Tỉnh mỉm cười: "Hiểu rồi."

Lão Phó nhà cô đúng là chưa bao giờ khiến cô khổ tâm nhọc lòng.

Mối tình đầu của anh là cô, đến người yêu cũ anh còn không có, với cả, học bá khoa học-công nghệ trăm công nghìn việc Phó Tuyết Thần không dư thời gian quan hệ nam nữ linh tinh, anh rất trung thành với cô.

Đôi khi Nhiễm Tỉnh cảm thấy, cuộc tình của cô cứ lặng như vách đá, tĩnh như băng tuyết, chẳng có tên tình địch nào.

Dù mới quen Phó Tuyết Thần nửa tháng, nhưng tưởng chừng có thể cảm nhận được cảm giác vợ chồng già từng trải bao thăng trầm.

An Sinh ở phía sau nghe hai người họ trao đổi, giận đến phát run, không nhịn được chạy đến trước mặt Phó Tuyết Thần chất vấn: "Phó Tuyết Thần, không phải anh đã nói là không có ý định yêu đương mà?"

Lông mi Phó Tuyết Thần trông như cánh bướm vỗ, anh nở nụ cười thanh nhã mà khiêm tốn: "Gặp phải đối tượng không thích hợp yêu đương người ta sẽ từ chối lịch sự như vậy, tôi tưởng cô hiểu chứ."

An Sanh nghĩ đến chứng mất ngủ nhiều năm của Phó Tuyết Thần, nghĩ đến lý do anh ta đưa ra để từ chối cô, chẳng qua là vì anh ta chẳng còn sống được bao lâu nữa nên không muốn yêu đương, vậy sao bây giờ lại bắt đầu chứ, An Sanh nghi hoặc càng thêm khó hiểu: "Nhưng chẳng phải anh nói là anh căn bản sống..."

Phó Tuyết Thần không muốn Nhiễm Tỉnh biết chuyện này, lập tức ngắt lời: "Đủ rồi."

Anh lạnh lùng liếc cô ta một cái, sau đó kéo Nhiễm Tỉnh vào nhà, không có ý định phí lời với cô ta.

Nhiễm Tỉnh cũng không thèm bận tâm đến loại tình địch thoạt nhìn thông minh xinh đẹp nhưng thực ra chiến đấu dở tệ, cùng Phó Tuyết Thần vào nhà, Phó Tuyết Thần nhớ đến chuyện chính, đưa điện thoại cho Nhiễm Tỉnh: "Mẹ yêu dấu của em này, bà nhắn cho em một đống tin trên WeChat ấy."

Nhiễm Tỉnh khẽ "ừ" một tiếng, cầm di động.

Từ nhỏ cô đã trầm tĩnh kiệm lời, ba mẹ Nhiễm lúc nào cũng lo cô sẽ sống cả đời cô đơn, nên rất mong cô sẽ yêu đương, từ hồi bắt đầu trung học cơ sở bao giờ cũng thúc giục cô mau tìm bạn trai.

Giờ cô đã tìm được bạn trai rồi, nhà họ Nhiễm rất muốn đốt pháo ăn mừng.

Nhiễm Tỉnh cầm điện thoại, nhìn lướt qua nội dung tin nhắn, bấm vào quỹ tình yêu mười vạn tệ tiền mềm của em gái, trả lời: "Hồi tháng mười một, con nói với ba là con có bạn trai, đã cùng bạn trai hẹn hò, nhưng ba không chịu tin.”

Phó Tuyết Thần đứng bên cạnh Nhiễm Tỉnh, đôi mắt lém lỉnh thấy câu này, mím môi cười.

Tuy Nhiễm Tỉnh không phải kiểu con gái đi đâu cũng thể hiện tình cảm, nhưng cô nói chuyện yêu đương rất phóng khoáng, nếu không, hồi tháng mười một cô đã không nói với ba mẹ chuyện mình có bạn trai.

Mẹ Nhiễm Địch Ân Nhã tự nhiên nhớ tới chuyện gì đó: "Chính là cái cậu siêu cao, siêu đẹp trai đến Thành Đô chơi mà ba con nói hả."

Nhiễm Tỉnh: "Vâng, đúng rồi ạ."

Mẹ Nhiễm: “Hèn chi, mẹ băn khoăn người dị hợm như con sao lại có bạn thân đến Thành Đô chơi, thì ra là bạn trai!"

Nhiễm Tỉnh: "..."

Nhiễm Tỉnh: "Lúc anh ấy đến thì chưa phải là bạn trai con, anh ấy đang theo đuổi con thôi."

Mẹ Nhiễm hốt hoảng: "Trời ơi, Tỉnh Tỉnh, con vậy mà lại có người theo đuổi, khó tin quá!"

Nhiễm Tỉnh: “...”

Cô có nhiều người theo đuổi lắm mà.

Mẹ hiểu lầm con gái mình hơi nhiều rồi đấy.

Mẹ Nhiễm lại nói: "Hôm nay là sinh nhật thằng bé, giúp mẹ chuyển lời chúc sinh nhật vui vẻ đến nó nha."

Ngay sau đó bà lại thấy như vậy không ổn lắm: "Quên đi quên đi, chuyện yêu đương của mấy đứa coi như mẹ chưa biết gì đi, để thắng bé đỡ áp lực."

Nhiễm Tỉnh mỉm cười: "Anh ấy đã biết là mẹ biết rồi ạ."

Mẹ Nhiễm: "..."

Nhiễm Tỉnh: “Anh ấy đang đứng cạnh xem con trả lời WeChat của mẹ, hơn nữa trước đó còn chơi di động của con, anh ấy thấy hết tin nhắn mẹ vừa gửi rồi.”

Mẹ Nhiễm: “...”

Khi Phó Tuyết Thần cảm thấy hình tượng mẹ vợ lạnh lùng đã hoàn toàn sụp đổ.

Thậm chí còn có mối nghi không thể lý giải, cho rằng anh đi bán con gái mình.

Phó Tuyết Thần nhìn cảnh này, môi nở nụ cười: “Mẹ em dễ thương thật.”

Nhiễm Tỉnh nhanh chóng gõ chữ: “Anh ấy nói với con rằng mẹ dễ thương thật.”

Phong thái của mẹ Nhiễm lại đột nhiên thay đổi: “Nói cho nó biết, yêu đương thì có thể, nhưng nếu muốn lấy con gái mẹ thì không có cửa đâu!!!”

Ba mẹ Nhiễm Tỉnh đặc biệt lo lắng cô sẽ cô đơn cả đời, vì thế bà rất mong cô sẽ có một mối quan hệ tốt, nhưng nếu thật sự muốn kết hôn thì bà vẫn sẽ rất nghiêm khắc, tuyệt đối không thể để con gái tùy tiện kết hôn.

Nhiễm Tỉnh cảm thấy khá buồn cười, liền đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Phó Tuyết Thần để anh xem trực tiếp.

Phó Tuyết Thần cũng thấy buồn cười, cảm thán nói: “Mẹ em thật sự rất thương em, hơn nữa suy nghĩ cũng rất thoáng.”

Nhiễm Tỉnh gật đầu xác nhận: “Từ khi em còn nhỏ họ đã lo rồi, cũng vì em mà họ đã phải trả giá rất nhiều.”

Nhiễm Tỉnh vẫn luôn cảm thấy cô có ba mẹ tốt nhất trên thế gian này, tốt bụng, dịu dàng, cởi mở, bao dung, yêu thương, nuông chiều và bảo vệ cô hết mực. Ba mẹ đã dành rất nhiều thời gian để làm bạn với cô trong suốt khoảng thời gian cô trưởng thành, cô cũng trưởng thành từ trong một môi trường sống rất tốt vì thế mới hình thành nên tính cách thẳng thắn và tự tin thế này.

Phó Tuyết Thần lại nghĩ đến ba mẹ của mình, quả thật bọn họ cũng đã vì anh mà trả giá quá nhiều. Thực sự anh đã bị chứng mất ngủ này hành hạ trong suốt nhiều năm nhưng anh vẫn không hề trốn tránh, gia đình là một phần nguyên nhân rất lớn.

Anh mỉm cười dịu dàng, xoa đầu Nhiễm Tỉnh rồi nói: “Sau này chúng ta cũng sẽ nuôi dạy con như vậy.”

Nhiễm Tỉnh: “....”

Nghĩ đến đó thì quá xa rồi, chúng ta chỉ mới quen nhau hơn nửa tháng thôi, cảm ơn!

Sau cuộc trò chuyện ngắn, cả hai liền tiếp tục bữa tiệc sinh nhật tối nay, ăn uống, mở quà, cắt bánh kem,.....

Cuối cùng Thương Triều đặt một chiếc bánh nhỏ màu trắng tinh xảo lên tay Nhiễm Tỉnh: “Chị Tỉnh, chị làm đi! Nếu là em làm sợ sẽ bị Phó Tuyết Thần đánh chết, nếu là chị thì sẽ khác, anh ấy chắc chắn không dám nói gì đâu.”

Nhiễm Tỉnh cũng rất hiểu chuyện, cô cầm bánh kem trên tay, liền nhìn qua khuôn mặt Phó Tuyết Thần.

Phó Tuyết Thần cũng biết bản thân lần này không còn đường trốn, anh chỉ nở nụ cười như nàng tiên cáo đang vẫy đuôi.

Vóc dáng Nhiễm Tỉnh khá nhỏ nhắn nên việc úp chiếc bánh kem lên mặt Phó Tuyết Thần có chút khó khăn, cô rành mạch ra lệnh: “Phó Tuyết Thần, anh có thể cúi đầu xuống một chút được không? Anh cao quá, em không thể úp cái bánh kem này lên mặt anh được.”

Khi lời nói vừa dứt, toàn trường đều cười to: “Hahahahahahaha….”

Cô gái này quả là rất tuyệt, cô ấy muốn úp cả một chiếc bánh kem lên mặt Phó Tuyết Thần, lại còn rất tự nhiên mà yêu cầu Phó Tuyết Thần cúi đầu xuống để cô ra tay.

Phó Tuyết Thần vô cùng bất lực, nhưng vẫn phối hợp cúi đầu thấp xuống, nhượng bộ cô nhóc nấm lùn nào đó.

Nhiễm Tỉnh úp ngay chiếc bánh kem lên mặt Phó Tuyết Thần, còn ra sức ấn thật mạnh.

Rõ ràng, Nhiễm Tỉnh rất tài giỏi trong việc lừa bạn trai.

Tiếp đó cô còn bôi thêm đủ thứ loại kem khác nhau, thậm chí đến cả mặt của Nhiễm Tỉnh cô cũng dính không ít.

Cuối cùng mọi người cùng nhau chụp ảnh với nhiều lớp kem trên mặt.

Thanh xuân như dừng lại ngay giây phút này.

Chờ khi tiệc kết thúc, mọi người đều đi rửa sạch khuôn mặt đầy kem của mình, lúc hoàn toàn tan cuộc đã là 10 giờ tối.

Phó Tuyết Thần lái xe trở về trường học, trước tiên đưa bạn cùng phòng ngồi sau xe về kí túc xá trước, đậu xe, sau đó là tìm Nhiễm Tỉnh tính sổ: “Quà sinh nhật đâu?”

Nhiễm Tỉnh cười khan một tiếng, nhưng vẫn rất bình tĩnh, cô nắm tay Phó Tuyết Thần: “Đi với em, em dẫn anh đi xem quà sinh nhật.”

Phó Tuyết Thần cũng không vội, cực kì kiên nhẫn, mặc cho Nhiễm Tỉnh lôi mình đi khắp vườn trường.

Khuôn viên trường vào buổi tối chỉ có vài ánh đèn đường mờ ảo, không gian yên tĩnh nhẹ nhàng.

Nhiễm Tỉnh kéo anh đến trước một tòa nhà Trăng Non cổ kính nổi tiếng của trường, lúc này mới nói về món quà sinh nhật của mình: “Để em hát cho anh nghe một bài nhé!”

Phó Tuyết Thần biết cô nàng căn bản không biết hôm nay sinh nhật mình, bây giờ chỉ tùy tiện hát một bài chúc mừng sinh nhật để dỗ dành anh thôi, cơ mà anh cảm thấy một bài hát như vậy xem ra còn tốt hơn bất cứ món quà nào.

Nhiễm Tỉnh cởi túi và áo khoác ra, đặt xuống bãi cỏ bên cạnh sau đó bật nhạc nền của bài hát《 Renai circulation》.

Âm nhạc vang lên, Nhiễm Tỉnh vừa hát vừa nhảy theo điệu nhạc.

Sau lưng cô là hồ Khải Chân, mặt nước gợn gợn trong làn gió thu cùng với bóng đêm thâm trầm và ánh đèn vàng mờ ảo.

Giọng hát ngây ngô, ngọt ngào của cô nàng vang lên trên nền nhạc cùng với nụ cười ngọt ngào và những bước nhảy đáng yêu.

《 Renai circulation 》 là một bài hát siêu ngọt trong giới 2D, khi Trạch Hương Thái Khai tổ chức buổi concert và biểu diễn bài hát này, vô số trạch nam đã điên cuồng mà hát hò, tương tác.

Phó Tuyết Thần nhìn Nhiễm Tỉnh vừa hát vừa múa 《 Renai circulation 》 dường như bùng nổ.

Não đình công, máu cũng muốn cạn rồi.

A a a a a a a, không thể nào chịu đựng được nữa.

Bạn gái của mình dễ thương quá đi mất.

Sự đáng yêu của em gái Tỉnh sắp gϊếŧ chết ông đây rồi a a a a a.

Nhiễm Tỉnh không phải là kiểu con gái cố tình thể hiện sự đáng yêu nhưng bài hát 《 Renai circulation 》 này lại rất ngọt ngào và dễ thương, Nhiễm Tỉnh vừa hát vừa múa bài này đúng là dễ thương không chịu nỗi.

Phó Tuyết Thần đáp ứng đủ các tiêu chuẩn như một trạch nam ngành khoa học công nghệ chính hiệu, bài hát anh hay mở đĩa nghe đi nghe lại nhiều lần, nhưng bây giờ khi bạn gái của mình vừa hát vừa nhảy cho anh xem.

Phó Tuyết Thần thật sự chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Tỉnh Tỉnh thật làm cho anh muốn phạm tội quá đi.

Bốn phút ngắn ngủi như một cái chớp mắt đã trôi qua, Phó Tuyết Thần vẫn ngây ngốc tại chỗ mà không có bất kỳ phản ứng gì còn Nhiễm Tỉnh thì đã biểu diễn xong.

Phó Tuyết Thần nhìn cô nàng đang đi về phía mình, dần hoàn hồn lại, lập tức trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Trời ạ, sao lại có thể kết thúc sớm đến như vậy.

Không phải nó sẽ lặp lại sao?

Anh còn tưởng có thể xem nó hơn một triệu lần nữa chứ!!!

Sau khi Nhiễm Tỉnh nhảy xong vẫn còn khá ngượng ngùng, điệu nhảy 《 Renai circulation》 chắc chắn có thể được gọi là điệu nhảy của trạch nữ, cô cảm thấy nhảy điệu trạch nữ trong sinh nhật bạn trai thật khó dùng một lời diễn tả hết.

Cô nhìn Phó Tuyết Thần đến ngây người, cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.

Nhiễm Tỉnh xấu hổ lè lưỡi, cô là trạch nữ nên giao tiếp với người thường có chút khó khăn.

Phó Tuyết Thần thấp giọng, cẩn trọng hạ mình hết mực cầu xin: “Tỉnh Tỉnh, có thể làm lại một lần nữa được không?”

Nhiễm Tỉnh sững sờ trong giây lát.

Phó Tuyết Thần lấy điện thoại ra: “Anh quên quay video lại rồi.”

Hừm, anh phải quay nó lại mới được.

Nhiễm Tỉnh tiến lại gần một chút, lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của Phó Tuyết Thần, ngay lúc này đây, khuôn mặt hoàn mỹ của Phó Tuyết Thần hơi ửng hồng, biểu cảm càng thêm kích động và vui mừng, ánh mắt đầy máu lửa.

Anh ấy trông… rất thích món quà sinh nhật này nhỉ.

Nhiễm Tỉnh bỗng nở nụ cười.

Phó Tuyết Thần xuống hết nước: "Xin em luôn, Tỉnh Tỉnh."

Nhiễm Tỉnh lấy lại sắc khí điềm nhiên lạnh lùng thường ngày, giọng lanh lảnh: "Được được! Nhưng cũng phải cho em nghỉ ngơi chút chứ!"

Dù khi bé Nhiễm Tỉnh có học khiêu vũ, nhưng không phải dân chuyên nghiệp nên chỉ cần hát nhảy vài phút đã thấm mệt.

Cô nghỉ ngơi nửa phút rồi lại bắt đầu nhảy.

Lần này Phó Tỉnh Thần cũng khôn ra, ngồi xổm trên thảm cỏ, dùng di động quay lại.

Hát xong, Phó Tuyết Thần vẫn là không kìm lòng được, lại kì kèo: "Tỉnh bảo bối, em có thể… làm lại thêm lần nữa không?"

Phó Tuyết Thần nghiện xem bạn gái nhảy《Renai circulation》mất rồi!

Lần này Nhiễm Tỉnh không thèm để ý đến anh, thẳng tay cầm áo khoác, túi xách và điện thoại di động lên, nói: "Về thôi, muộn lắm rồi."

Tuy lời yêu cầu bị từ chối, Phó Tuyết Thần cũng không thấy tức giận, thay vào đó, anh còn trông rất hài lòng cơ.

Thật ra, Phó Tuyết Thần nhận được một món quà sinh nhật tuyệt vời như vậy đã là thỏa nguyện lắm rồi.

Anh cảm thấy mình có thể xem Nhiễm Tỉnh hát như vậy hoài hoài luôn.

Hai người cùng sánh bước về giữa đêm trời vắng lặng.

Phó Tuyết Thần nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ như tạc bằng ngọc hồng diễm, nhan sắc tựa tranh, chẳng gì hợp khẩu vị anh hơn, từ vẻ ngoài đến tính cách, thậm chí đến cả quà sinh nhật.

Trên đời sao lại có kẻ thế này người thế kia hợp nhau như vậy chứ.

Phó Tuyết Thần nắm nắm bàn tay nhỏ bé mà mềm mại trong tay mình, thấp giọng cảm khái: "Tỉnh Tỉnh, em đúng là… đáng yêu nhất lòng anh!"

Phó Tuyết Thần cảm nhận được rằng, Nhiễm Tỉnh có lẽ vì để hợp khẩu vị của anh mà thay đổi, bằng không sao lại có người ngay từ ánh nhìn đầu tiên liền khiến anh bỗng nhiên rơi vào giấc ngủ trong khi bị mất ngủ lâu năm, ngay cả tính cách cũng rất hợp với anh.

Nhiễm Tỉnh không lên tiếng, giữa màn đêm yên ắng, cô nghe thấy nhịp tim của mình đập mạnh “thình thịch”, “thình thịch”.

Trời sinh Nhiễm Tỉnh thiếu hụt chút tình cảm cuồng nhiệt, từ nhỏ đến lớn, dù ở trong hoàn cảnh nào, tâm thái cô bao giờ cũng bình tĩnh, điềm nhiên đối mặt với nó, nhưng khi ở bên cạnh Phó Tuyết Thần ngốc nghếch, cô bắt đầu cảm nhận được nhịp tim mình.

Hơn nữa, Nhiễm Tỉnh còn là kiểu trạch nữ u mê 2D nên ở thế giới thật sẽ khá lúng túng, nếu không hiểu rõ thì sẽ thấy món quà sinh nhật của cô rất tẻ nhạt.

Thật ra, loại học bá xuất chúng như Phó Tuyết Thần rất dễ e ngại cô sẽ không tiến tới, không có một nghề nghiệp phù hợp, nhưng từ khi gặp gỡ đến nay, Phó Tuyết Thần chưa bao giờ diss sở thích của cô, không chỉ vậy, còn cảm thấy cô như thế thì rất tuyệt, anh có thể chấp nhận con người thật của cô.

Trên đường về, Phó Tuyết Thần tự tin ngẩng cao đầu, còn Nhiễm Tỉnh lại yên lặng cúi đầu kiên định.

Nhiễm Tỉnh dường như nghe thấy tiếng lòng của mình…

"Anh ấy chính là người có thể khiến mày xao động đó!"

"Trông cũng hợp với mày phết!"

Thế nên, ở dưới lầu trong ký túc xá nữ, Nhiễm Tỉnh nhìn chàng trai đối diện, lòng chợt dâng lên một cảm xúc cuồng nhiệt không tài nào giải thích được.

Cô gọi anh: "Phó Tuyết Thần…"

Phó Tuyết Thần khẽ cười nhìn cô, đôi mắt như viên ngọc đen láy phản chiếu hình ảnh cô.

Nhiễm Tỉnh đến ôm lấy cổ anh.

Phó Tuyết Thần ngạc nhiên, tim như nổi trống, đây là lần đầu tiên Nhiễm Tỉnh chủ động với anh như vậy.

Nhiễm Tỉnh vốn rất muốn hôn anh, nhưng cô có hơi thấp đến mức dù kiểng chân cũng khó lòng hôn được bạn trai.

Nhưng đó không phải là vấn đề.

Không, nói đúng hơn là, vấn đề này Nhiễm Tỉnh có thể giải quyết được.

Nhiễm Tỉnh ôm cổ Phó Tuyết Thần, giẫm lên đôi AJ Phó Tuyết Thần mang dưới chân, hơi kiễng chân, hôn Phó Tuyết Thần một cái.

Nụ hôn ấy, chỉ thoáng qua chẳng khác nào chuồn chuồn lướt nước.

Phó Tuyết Thần ngây ngốc.

Nhiễm Tỉnh buông tay, quay người chạy chầm chậm rời đi, tùy ý giơ tay vẫy vẫy thay cho lời tạm biệt.

Phó Tuyết Thần nhìn bóng dáng cô khuất dần, đưa tay lên chạm vào môi.

Giữa màn đêm ôn hòa, Phó Tuyết Thần xoa môi mình, cười như một tên ngốc.