Chương 52: Chuyện xưa

Edit: Rheni

Kỷ Hạ nghẹn họng.

Cô nhìn bộ dạng ngây thơ đơn thuần của Đào Nhuyễn, khẽ nuốt nước bọt, một chữ cũng nói không nên lời.

Cố Chi Châu quả thật càn rỡn với Đào Nhuyễn, nhưng Cố Chi Châu có thể làm những việc đó, cũng bởi vì có cô trợ giúp, không phải sao?

Cô hiện tại có tư cách gì chỉ trích Cố Chi Châu, rõ ràng trong chuyện này cô chính là đồng phạm lớn nhất.



Đào Nhuyễn quen biết Kỷ Hạ không phải ngẫu nhiên, mà là một kế hoạch được tính toán kĩ càng từ trước.

Thời điểm hai tuần trước khi Đào Nhuyễn nhập học đại học, cha mẹ Cố Chi Châu, dì dượng của Kỷ Hạ tìm tới cô.

Lúc đó, vị phu nhân lúc nào cũng toát ra vẻ nhân hậu ấy ngồi ở trên sô pha, nắm tay cô than thở khóc lóc: “Con cũng biết tình huống của Chi Châu… Tiểu Hạ, từ nhỏ đến lớn, con trai dì chỉ không bài xích cô bé đó… Hơn nữa nói không chừng con bé còn có thể chữa khỏi bệnh của Chi Châu… Tiểu Hạ, dì cũng không phải ép con làm chuyện xấu, chỉ là nhờ con trước kết bạn với con bé…”

Kỷ Hạ ban đầu còn do dự: “Như vậy có phải hay không không tốt lắm?”

Dượng hỏi cô: “Có cái gì không tốt?”

Kỷ Hạ nói: “Con chỉ là cảm thấy can thiệp vào sinh hoạt của người khác vậy có chút không tốt lắm.”

Người đàn ông trung niên mặt mày nho nhã bật cười: “Tiểu Hạ, con không biết thôi, đứa bé Đào Nhuyễn này từ nhỏ đã sống dưới sự ảnh hưởng của chúng ta, lần này cho dù không phải con, chúng ta cũng sẽ tìm người khác thôi.”

Kỷ Hạ: “Nhưng mà…”

Ông nói: “Nếu vẫn không được, chỉ có thể để cô bé đó gặp Chi Châu sớm một chút, dù sao Chi Châu cũng không thể không có nó.”

Kỷ Hạ cuối cùng vẫn đáp ứng.

Có lẽ là bởi vì khuôn mặt nhỏ kia của Đào Nhuyễn quá kiều mỹ động lòng người, cũng có lẽ là bởi vì cặp mắt long lanh ngây thơ thuần khiết.

Kỷ Hạ tiếp cận Đào Nhuyễn, tới gần cô, cùng cô trở thành bạn bè, lấy được sự tín nhiệm của cô, sau đó bỏ thuốc ngủ vào canh giải rượu, đem người đã ngủ say giao cho Cố Chi Châu.

Lúc ấy Cố Chi Châu nói: “Tôi chỉ là muốn nhìn một chút, có thể chạm vào em ấy chứ.”

Kỷ Hạ không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì, ngày hôm sau Đào Nhuyễn tỉnh lại, gương mặt ngây thơ vẫn còn vẻ ngái ngủ ôm cổ cô làm nũng: “Hạ Hạ, đầu tớ đau quá, về sau không thể uống nhiều rượu như vậy nữa.”

Sự thật chứng minh, Đào Nhuyễn đối với những chuyện xảy ra đêm đó hoàn toàn không biết gì cả.

Có lần đầu tiên, ắt sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, và rất nhiều lần khác. Đào Nhuyễn coi cô như bạn thân, mỗi lần được rủ đến ngủ cùng đều sẽ không chút do dự mà đồng ý.

Nhưng mà tất cả những đêm đó, người thật sự ngủ cùng Đào Nhuyễn đều không phải Kỷ Hạ.

Là Cố Chi Châu.

Tất cả đều là Cố Chi Châu.

Có một lần cô rốt cuộc nhịn không được mở cửa muốn nhìn xem Cố Chi Châu rốt cuộc làm gì Đào Nhuyễn, không nghĩ tới lại bắt gặp được cảnh tượng người em trai vốn dĩ vô cùng bài xích phái nữ của mình ôm Đào Nhuyễn không chút mảnh vải che thân ở trong ngực, thành kính hôn môi.

Kỷ Hạ không biết cảm giác khi đó của mình là gì.

Cô cãi nhau với Cố Chi Châu một trận, chất vấn hắn vì cái gì lại làm thế với Đào Nhuyễn, vì cái gì không đàng hoàng mà theo đuổi cô ấy.

Lần đầu tiên, Cố Chi Châu không trả lời.

Sau đó cô cứ vậy nháo với Cố Chi Châu một lần rồi lại một lần.

Cũng không biết qua bao lâu, cô cự tuyệt không đưa Đào Nhuyễn lại đây, Cố Chi Châu rốt cuộc chịu nói ra chân tướng.

Cá giá phải trả là để Đào Nhuyễn đến nhà một lần nữa.

Kỷ Hạ rủ Đào Nhuyễn tới, sau đó liền biết được sự thật.

Quá buồn cười.

Thì ra tên chó chết này trừ bỏ Đào Nhuyễn, đối với bất kỳ người phụ nữ nào khác con mẹ nó không cương được.

Chuyện này thật sự quá buồn cười.

Thì ra Cố Chi Châu không phải không muốn theo đuổi, mà căn bản con mẹ nó không dám.

(Nội tâm Kỷ Hạ cục súc chửi liên tục vậy đó, không phải editor tự ý thêm thắt vào đâu:<<<<<)

Làm thế được gì?

Kỷ Hạ liền hỏi Cố Chi Châu, hắn làm vậy thì có ý nghĩa gì? Chính mình không được, còn con mẹ nó chậm trễ tiểu cô nương như hoa như ngọc nhà người ta, không thấy bản thân rất khốn nạn sao?

Cố Chi Châu liền cười.

Hắn đem cà vạt của Đào Nhuyễn kéo ra, cúi đầu hôn xuống xương quai xanh xinh đẹp của cô, còn bình tĩnh liếʍ láp, sau đó nói: “Kỷ Hạ, có một việc cô cần hiểu rõ, dù cho tôi có không được, Đào Nhuyễn cũng chỉ có thể là của tôi.”

Kỷ Hạ cười ha ha, nói cậu mẹ nó đánh rắm.

Ngày hôm sau cô liền bắt đầu tìm đối tượng cho Đào Nhuyễn, nhưng Đào Nhuyễn không thèm để tâm còn chưa nói, dần dần những đối tượng đó cũng không một ai dám tiếp cận Đào Nhuyễn.

Không có biện pháp, ai bảo Cố Chi Châu có cha là Cố Thiên Ức, ai bảo Cố Chi Châu trời sinh đã có người cha quá quyền thế.

Kỷ Hạ bị chọc tức chết đi được, nhưng lúc đang tính toán cùng Cố Chi Châu liều mạng, dì lại tới trước mặt cô khóc lóc.

Kỷ Hạ không có biện pháp.

Dì từ nhỏ đã chăm sóc cô, người vừa khóc, cô chỉ có thể mềm lòng thỏa hiệp.

Cuối cùng cô cùng Cố Chi Châu ước định, để Cố Chi Châu đi chữa bệnh, khi nào vấn đề kia trị hết, hắn sẽ có thể theo đuổi Đào Nhuyễn. Trước khi khỏi bệnh Cố Chi Châu tuyệt đối không được phép dùng những thủ đoạn bỉ ổi kia đùa bỡn Đào Nhuyễn.

Không nghĩ tới, lời nói của biếи ŧɦái chính là không tin được.

Thừa dịp cô không có ở đây, Cố Chi Châu vẫn đem Đào Nhuyễn lừa tới tay.



Đào Nhuyễn thấy Kỷ Hạ phát ngốc không trả lời, lại hỏi một lần: “Hạ Hạ, học trưởng mấy năm nay rốt cuộc đã làm gì tớ?”

Cố Chi Châu trả lời trước: “Yêu thầm em, dựa vào Kỷ Hạ hỏi thăm rất nhiều về chuyện của em.”

Đào Nhuyễn: “!!!”

Đào Nhuyễn kinh ngạc.

Nam thần toàn trường yêu thầm cô? Còn yêu thầm suốt hai năm? Này nói ra ai tin.

Kỷ Hạ nghiến răng nghiến lợi.

Cố Chi Châu cho là cô đồng lõa nên không dám nói sự thật đúng không?

Mắt thấy Đào Nhuyễn lại ngây ngốc nhìn Cố Chi Châu, còn là một bộ dáng nai con chạy loạn ngây ngốc kích động, Kỷ Hạ càng nghiến răng nghiến lợi.

Không ra gì!

Ỷ vào việc mình có túi da tốt một chút, Nhuyễn Nhuyễn lại đơn thuần đáng yêu nên muốn dốc hết sức khi dễ cậu ấy phải không?

Kỷ Hạ dưới sự tức giận đem Đào Nhuyễn lôi đi, kéo về tận nhà mình, nhưng sau đó lại do dự, không biết có nên nói thật với Đào Nhuyễn hay không.

Nói ra có thể chọc thủng bộ mặt thật của Cố Chi Châu, nhưng tình cảm giữa cô và Đào Nhuyễn đến chín phần không giữ được nữa.

Làm sao bây giờ?

Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Nhưng ở lúc Kỷ Hạ còn rối rắm, Cố Chi Châu gọi video đến. Hắn ngã ngồi ở trên thảm, xung quanh tất cả đều là bình rượu, mà hắn dường như cũng uống sat, hai mắt suy sụp, buồn bã nói với Đào Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, anh nhớ en, muốn ôm ôm em…”

Vì thế Đào Nhuyễn lập tức liền chịu không được, một hau đều phải lập tức trở về bên cạnh Cố Chi Châu.

Kỷ Hạ quả thực muốn mắng mẹ.

Cố Chi Châu là cố ý? Đây là trò kĩ nữ trà xanh bạch liên bông gì chứ! Cô khinh!

Nhưng Kỷ Hạ cuối cùng vẫn để Đào Nhuyễn trở về, tuy rằng thời điểm rời đi ánh mắt thậm chí có thể gϊếŧ người.



Cố Chi Châu tuy là dùng thủ đoạn trà xanh cấp thấp giả vờ không thoải mái đánh lừa hoàng đế đến để tranh sủng hậu cung, nhưng Đào Nhuyễn chính là nhận không ra. Cô cảm thấy Cố Chi Châu rất đáng thương, cô rất đau lòng.

Cô đi qua ôm lấy Cố Chi Châu, quỳ gối xuống để đầu anh vùi vào vòng ngực non mềm của mình.

“Sao anh lại uống nhiều như vậy?”

Cố Chi Châu ôm cô, thanh âm nghẹn ngào: “Nhuyễn Nhuyễn, anh có chuyện muốn nói với em, nếu em nghe xong quyết định rời khỏi anh, anh cũng sẽ tuyệt đối không nửa câu oán hận…”

Đào Nhuyễn: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Cố Chi Châu: “Anh khi còn nhỏ gặp một vài chuyện, tâm lý bị kích động khiến dương v*t xảy ra vấn đề, trước mặt phụ nữ không cương cứng được.”

Thanh âm của Cố Chi Châu không ôn nhu như ngày thường, mà mang theo thống khổ cùng run rẩy, anh phảng phất đem bí mật khó tiếp nhận nhất vạch ra cho Đào Nhuyễn xem, chỉ chờ đợi Đào Nhuyễn tuyên án.

Vì thế Đào Nhuyễn lập tức liền khóc.

“Không có việc gì mà,” Đào Nhuyễn ôm lấy mặt anh hôn lên, “Em có đoán được một ít, không sao, thật sự không sao, có bệnh chúng ta có thể chậm rãi điểu trị trị, em sẽ ở bên anh.”

Cố Chi Châu giả mù sa mưa* nói: “Nhưng anh sợ chậm trễ em, Nhuyễn Nhuyễn tốt như vậy, em xứng đáng với người hoàn hảo hơn.”

( Giả mù sa mưa: vờ vịt, giả bộ)

Đào Nhuyễn khóc càng hăng, cô gắt gao ôm Cố Chi Châu, nước mắt rơi lã chã: “Em không cần người hoàn hảo, anh chính là tốt nhất, A Châu, em chỉ cần anh…”

————

Cố vô liêm sỉ ( mặt ngoài): Em xứng đáng với người hoàn hảo hơn.

Cố vô liêm sỉ ( nội tâm): Em chỉ có thể là của anh!

- ----------

Review chương sau:

Cố Chi Châu ôm cô ngủ một đêm, tỉnh lại liền cứng????