Edit: Du Di
Người ta thường nói đàn ông lúc đang làm việc là hấp dẫn nhất.
Mà bây giờ bên cạnh Đào Nhuyễn còn là một chàng trai anh tuấn đang chăm chỉ làm việc, khiến cô rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Nhìn vào tấm lưng thẳng tắp và đôi mắt tập trung làm việc, quai hàm căng ra vì phải nghiêm túc suy nghĩ, nhịp tim của Đào Nhuyễn bỗng dưng tăng nhanh lên, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.
Cố Chi Châu thật sự quá đẹp trai đi.
Trông ngang thành đỉnh xéo thành non, nhưng Cố Chi Châu thì nhìn từ góc độ nào cũng vẫn rất đẹp trai.
(Trông ngang thành đỉnh xéo thành non: Nhìn núi từ hướng ngang chỉ thấy một dãy núi, nhìn từ hướng nghiên thì chỉ thấy một ngọn núi, ý chỉ nhìn một vật từ các hướng khác nhau sẽ ra nhiều hình ảnh khác nhau.)
"Nhìn gì vậy?"
Bàn tay đang cầm chuột của Cố Chi Châu vẫn không ngừng di chuyển. Thậm chí, khi hỏi cô ánh mắt của anh còn không dời khỏi máy tính.
Mặt của Đào Nhuyễn nóng lên. Cô vội vàng cầm điện thoại của mình, làm bộ nói: "Em đang nhìn điện thoại."
Hai người ngồi cách nhau một lối đi nhỏ. Cố Chi Châu tay dài chân dài, người còn không rời khỏi ghế vẫn có thể duỗi tay lấy điện thoại của cô một cách dễ dàng.
Đào Nhuyễn ngơ ngác nhìn anh.
Cố Chi Châu khẽ cười. Anh rút điện thoại ra, xoay ngược một cái rồi đặt trở lại tay của Đào Nhuyễn.
"Em cầm ngược rồi."
Lời nói của Cố Chi Châu nhẹ nhàng và bình thường đến mức khiến mặt của Đào Nhuyễn đỏ bừng lên.
Cô lại muốn tìm một cái lỗ tiếp tục chui xuống.
Lúc này, Cố Chi Châu lại lên tiếng giải vây cho cô: "Sáng nay em đã ăn chưa? Đói bụng quá đợi không được nên mới nhìn anh mãi vậy hả?"
Đào Nhuyễn gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Cố Chi Châu cười cười: "Vậy là ăn rồi hay là chưa ăn?"
Đào Nhuyễn nhỏ giọng nói: "Em ăn rồi..."
Đây là cô vừa phủ nhận ý kiến cô nhìn Cố Chi Châu vì thấy đói?
Đào Nhuyễn thật sự là quá xấu hổ nhưng vẫn không nỡ rời đi. Cô cắn môi đổi chủ đề: "Vậy học trưởng bây giờ định làm gì ạ?"
Cố Chi Châu vừa làm vừa trả lời: "Bảo vệ luận án."
Đào Nhuyễn phản ứng lại: "Vậy học trưởng sắp tốt nghiệp rồi đúng không ạ?"
Cố Chi Châu: "Ừm."
Đào Nhuyễn: "Vậy thì chắc là gần đây học trưởng khá bận nhỉ?"
Cố Chi Châu: "Rất bận."
Đào Nhuyễn nhìn con người màu lam trong mắt Cố Chi Châu, lại nhìn những ngón tay bận rộn của anh, bắt đầu nghi ngờ.
Cố Chi Châu bận như vậy, anh không thể có thời gian sắp xếp cạm bẫy, tốn nhiều công sức chỉ để làm cô trong giấc mơ, phải không?
Đào Nhuyễn nghĩ ngợi lung tung, nói: "Vậy học trưởng, anh cứ làm việc tiếp đi ạ. Em không làm phiền anh nữa."
"Chờ tôi năm phút nữa."
"Vâng."
Năm phút sau, quả nhiên Cố Chi Châu đã làm xong công việc, còn thu dọn đồ đạc rồi sắp xếp trật tự lại.
"Đi thôi."
Đào Nhuyễn ngoan ngoãn đi theo anh.
Trên đường đi, Cố Chi Châu mua cho cô một ly sữa tươi nóng, nói là để bổ sung lượng đường. Đào Nhuyễn ngây người nhận lấy, vẻ mặt đờ đẫn.
"Tôi sợ em buổi sáng ăn ít thôi."
Đào Nhuyễn xúc động với cử chỉ ngọt ngào của anh, lễ phép trả lời: "Cảm ơn học trưởng."
"Thử xem có ngọt không?"
Đào Nhuyễn ngoan ngoãn ngậm ống hút uống một ngụm. Sợ trên môi dính sữa, cô vươn đầu lưỡi nhỏ hồng mềm mại ra liếʍ môi.
Đào Nhuyễn làm mọi hành động đều trong vô thức. Sau khi uống xong, cô nghiêm mặt nhìn Cố Chi Châu: "Ngọt ạ."
Cô ngước mắt lên nhìn quá chậm, bỏ lỡ khoảng ánh mắt Cố Chi Châu tối sầm đi.
"Đi thôi." Cố Chi Châu nói.
"Dạ."
Có điều cả hai không đi ăn trưa mà Cố Chi Châu đưa cô đi đến rạp chiếu phim.
Đào Nhuyễn khó hiểu, anh liền đưa cô xem đồng hồ.
Mới 9 rưỡi sáng, đúng là có hơi sớm để ăn trưa.
Đào Nhuyễn cùng Cố Chi Châu xem phim, là một bộ phim điện ảnh lãng mạn. Khi nhìn cảnh hôn lớn hiện giữa màn ảnh rộng, Đào Nhuyễn đỏ mặt. Cô không thể không nhìn Cố Chi Châu, anh lại quay người lại nhìn cô: "Sao vậy?"
Giọng nói trầm trầm, rất giống người đêm cô cùng cô làʍ t̠ìиɦ. Đào Nhuyễn bất giác lắc đầu, kẹp chặt lại hai chân.
Cố Chi Châu cười một cái.
Sau khi xem phim, Cố Chi Châu đưa cô đi ăn lẩu. Đồ ăn đều là Cố Chi Châu gọi, nhưng trùng hợp đều là món cô thích. Cuối cùng lại là anh thanh toán bữa ăn.
Chính vì như vậy, Đào Nhuyễn muốn mời anh thêm một buổi tối, nhưng cuối cùng vẫn là Cố Chi Châu mời cô ăn.
Đào Nhuyễn hối hận không thôi. Đáng lẽ lúc tính tiền, cô phải giành với anh thanh toán.
Cố Chi Châu giống như có phép thuật trên người, đứng ở trước mặt anh sẽ bị anh thao túng một cách vô thức.
Đào Nhuyễn đột nhiên ngộ ra, bản thân mình chính là bị Cố Chi Châu dắt mũi đi.
"Em có vẻ không vui sao?" Cố Chi Châu nhẹ nhàng hỏi.
Đào Nhuyễn lắc đầu: "Không có ạ. Chỉ là em nói là để em mời anh..."
"Vậy lần sau em mời được không?"
Đào Nhuyễn ngây người: "Lần sau ạ?"
Cố Chi Châu nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô mà cong cong khóe môi: "Ừ, để lần sau."
Cuối cùng, Đào Nhuyễn được anh đưa về ký túc xá.
Mãi cho đến lúc bóng lưng Đào Nhuyễn biến mất cuối hành lang, anh mới quay người rời đi.
...
Đào Nhuyễn sau khi trở về phòng ngủ vẫn còn chóng mặt.
Cô không biết vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy.
Giống như cô đến gặp Cố Chi Châu không phải để xác nhận sự việc mà là để hẹn hò vậy.
Hôm nay, tin nhắn quấy rối của người đàn ông kia cũng không gửi đến. Không lâu sau, Đào Nhuyễn ngủ thϊếp đi. Cô có cảm giác cằm mình bị người khác bẻ ra, ngay sau đó, một gậy th*t to lớn cắm thẳng vào miệng cô.
"Ưʍ."
<<>>
Chú thích:
"Trông ngang thành đỉnh xéo thành non" là câu thơ được trích từ bài thơ "Đề Tây Lâm bích" của Tô Đông Pha, miêu tả chùa Tây Lâm nằm trên dãy Lư Sơn.
Bản gốc:
横看成岭侧成峰,
远近高低各不同.
不识庐山真面目,
只缘身在此山中.
Phiên âm:
Hoành khan thành lãnh trắc thành phong,
Viễn cận cao đê các bất đồng.
Bất thức Lư Sơn chân diện mục,
Chỉ duyên thân tại thử sơn trung.
Dịch thơ Nôm:
Trông ngang thành đỉnh, xéo thành non,
Cao thấp gần xa cũng mấy hòn.
Mặt thật Lư Sơn ai biết được,
Nào hay thân đã ở Lư Sơn!
Dãy Lư Sơn nổi tiếng trên thế giới vì sự tráng lệ, kỳ diệu và duyên dáng của mình. Để nhận biết rõ độ tráng lệ của dãy núi này, mọi người có thể xem lại bài thơ "Xa ngắm thác núi Lư" của nhà thơ Lý Bạch nằm trong phần đọc thêm môn Ngữ Văn của học sinh lớp 7.
Lời editor: Đọc truyện nhưng vẫn không quên học hành nhé các bạn yêu!