Chương 7: Chia tay với bạn trai

Convert: Vespertine

Edit: Mạt Mạt | truyenhdt.com: MatDangCanhY

Tần Tích không cảm thấy kí©h thí©ɧ, Tần Tích chỉ cảm thấy khổ sở.

Cô thích Lạc Hành Chu, cho nên mới anh cần anh cứ lấy, chấp nhận sự đùa bỡn của anh, nhưng Lạc Hành Chu lại chỉ coi đây là một hồi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, ham muốn sảng khoái nhất thời mà thôi.

"Đừng nghĩ lung tung." Lạc Hành Chu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ rõ ràng là đang cảm thấy mất mát của cô, sau đó lấy khăn giấy lau sạch sẽ miệng huyệt cho Tần Tích, nói: "Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ tôi trở lại."

Tần Tích mở chân đẩy tay anh ra, thì thào: "Tôi tự mình làm, anh bận thì đi đi."

Lạc Hành Chu cũng không miễn cưỡng cô thêm nữa, nói một tiếng "Được" rồi xoay người rời đi.

Tần Tích nhìn bóng lưng của anh, thần sắc có chút cô đơn.

Cô và Lạc Hành Chu, hai người họ lúc này rốt cuộc là gì đây?

Bất quá Tần Tích cũng không có thời gian để nghĩ về điều đó, bởi vì sau khi khởi động lại điện thoại, cô nhận được rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, có cha cô, có Tần Tiêu Mạn, còn có Triệu Diệp Thành.

Tần Tích nhắn cho cha một tin nhắn nói rằng mình vẫn ổn, sau đó lại dời đầu ngón tay về phía cuộc gọi nhỡ của Tần Tiêu Mạn và Triệu Diệp Thành.

Cô còn chưa quên ngày hôm qua mình ngất đi vì bị người khác bỏ thuốc, mà hai người kia, chị họ cô Tần Tiêu Mạn và bạn trai cô Triệu Diệp Thành, một người đưa cho cô thẻ phòng khách sạn, cùng cô uống trà chiều; một người xúi giục cô đến khách sạn, pha cho cô một ly cà phê...

Nếu nói ai có cơ hội bỏ thuốc cô nhất, thì chắc chắn phải là một trong hai người bọn họ.

Hơn nữa hôm qua lúc cô bị Lạc Hành Chu đè lên tường đùa bỡn, có nghe được loáng thoáng tiếng nói chuyện truyền đến từ hành lang, cái gì mà "Tần Tích cô ta đâu rồi." "Cái con tiện nhân đó"... Tuy rằng cụ thể là gì Tần Tích nhớ không ra, nhưng cô có thể khẳng định ngữ khí của Triệu Diệp Thành khi nhắc đến cô không tốt đẹp một chút nào, hoàn toàn không giống với dáng vẻ dịu dàng yêu chiều ngày thường của hắn.

Tần Tích nắm chặt ngón tay.

Cô đã xác nhận lại với bác sĩ thêm một lần nữa, thật sự là vì đồ ăn bị trộn lẫn mị dược nên mới khiến cô rơi vào tình trạng hôm qua.

Tần Tích gọi điện cho Triệu Diệp Thành, giọng cô gọn gàng dứt khoát: "Anh đang ở đâu?"

Triệu Diệp Thành: "Anh, anh ở nhà... Đúng rồi, Tích Tích, hôm qua rốt cuộc em đã đi đâu, anh thực sự rất lo lắng..."

"Tút tút tút--"

Tần Tích ngắt điện thoại.

Triệu Diệp Thành nhịn không được chửi ầm lên: "Mẹ nó!"

Các em gái nhỏ[1] mặc đồ bơi xung quanh nhích lại gần, một bên vuốt ve ngực Triệu Diệp Thành, một bên eo éo[2] hỏi: "Làm sao vậy Triệu thiếu, bạn gái anh chọc anh tức giận sao?"

[1] em gái nhỏ: từ gốc tiểu muội muội, ý nói cave nha chứ không phải em gái nào đâu.

[2] eo éo: từ gốc kỹ nữ, ý muốn nói là các ẻm dùng giọng của mấy con cave nói chuyện, mà mấy em cave nói chuyện là chỉ có dẹo rồi eo éo eo éo thôi nên tôi dùng từ này luôn.

Triệu Diệp Thành lửa giận ngút trời, kéo tay của cô gái kia đặt lên dươиɠ ѵậŧ mình, càng nghĩ càng giận: "Con bạn gái chó má, em đã gặp qua đứa bạn gái nào không cho sờ không cho hôn không cho ngủ chưa? Hẹn cô ta mười lần thì cô ta từ chối đến bảy lần, thật vất vả mới gặp mặt nhau, còn chường cái khuôn mặt kia ra với anh, con mẹ nó ông đây nợ cô ta cái gì sao!?"

"Đừng tức giận có được hay không?" Cô gái kia ra sức loát dươиɠ ѵậŧ cho Triệu Diệp Thành, đồng thời châm ngòi thổi gió: "Loại phụ nữ này chỉ biết làm ra vẻ thôi, không chừng ở trước mặt anh thì cao lãnh như vậy, nhưng trước mặt người đàn ông khác thì lại dâʍ đãиɠ đê tiện vô cùng."

Triệu Diệp Thành đang tổ chức một bữa tiệc bể bơi tại nhà, gọi một đám hồ bằng cẩu hữu[3] cùng một ít gà[4] tới. Lúc trước thật ra hắn cũng chỉ là coi trọng khuôn mặt cùng dáng người của Tần Tích, muốn lên giường với cô mà thôi. Sau đó Tần Tiêu Mạn biết chuyện, nghĩ cho hắn một kế, bảo hắn nghiêm túc theo đuổi Tần Tích, sau khi theo đuổi được rồi thì lại giả vờ an phận đứng đắn thêm một đoạn thời gian nữa. Cô ta nói, chờ đến đúng lúc, cô ta tự có cách đưa Tần Tích lên giường Triệu Diệp Thành.

[3] hồ bằng cẩu hữu: bạn xấu.

[4] gà: gà là từ lóng ám chỉ gái mại da^ʍ (đoạn sau có từ tiểu gà rừng cũng mang nghĩa như vậy). từ gà này vừa có ý chỉ mấy chị cave, vừa khớp với cáo (hồ) và chó (cẩu) trong cụm hồ bằng cẩu hữu phía trên. có lẽ tác giả đang chơi chữ, bữa tiệc Triệu Diệp Thành tổ chức toàn là súc vật :)

Hắn nghe theo lời của Tần Tiêu Mạn, kết quả kiên trì cũng được một tháng rồi, đến tay Tần Tích còn chưa được chân chính nắm qua, có tên bạn trai nào phải nghẹn khuất đến độ như hắn không?

Đương nhiên, một tháng này hắn cũng không vì Tần Tích mà thủ thân như ngọc, nên tìm gà rừng thì tìm gà rừng, nên lên giường với phụ nữ thì lên giường với phụ nữ, vẫn giống với trước đây, không có gì khác biệt.

Liền lúc này, cô gái nói giọng eo éo kia sau khi sờ soạng dươиɠ ѵậŧ của hắn một lúc xong thì ngồi xổm xuống khẩu giao cho hắn. Triệu Diệp Thành cũng không cự tuyệt, ngược lại còn đẩy hông hăng say hơn.

Đám hồ bằng cẩu hữu bên cạnh thấy hắn như vậy thì cười nói: "Vừa rồi bạn gái cậu gọi điện thoại cho cậu không phải sao? Không sợ cô ấy đột nhiên đuổi gϊếŧ tới à?"

Triệu Diệp Thành hăng say đ*t cái miệng của tiểu gà rừng, cười nhạo nói: "Cô ta mà đến tìm tôi sao? Nghĩ đẹp thật đấy! Người ta là nữ thần cao lãnh có tiếng của đại học A, quen nhau một tháng, đừng nói là chủ động đến tìm tôi, ngay cả khi tôi chủ động hẹn cô ta, cô ta còn phải cự tuyệt vài lần đấy."

Đám hồ bằng cẩu hữu kia nói: "Vậy thì bạn gái gì chứ?"

Triệu Diệp Thành: "Ai nói không phải đâu?"

Kiên nhẫn của hắn cũng sắp hao hết rồi. Tần gia vốn dĩ rất môn đăng hộ đối với nhà hắn, lúc đầu hắn còn nghĩ, nếu ở chung với Tần Tích không tồi, đến lúc đó hắn cũng không ngại cưới Tần Tích.

Nhưng hiện tại, a, hắn chỉ muốn đưa cô lên giường, ngủ với cô xong, sau đó trực tiếp một chân đá cô!

Triệu Diệp Thành bắn có chút nhanh, không đủ tận hứng, sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, hắn cứng lên lần nữa, lại tiếp tục túm lấy một tiểu gà rừng thuận mắt, ấn xuống phía dưới thân.

Nhưng Triệu Diệp Thành vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, Tần Tích thế nhưng thật sự đến đây, ngay lúc hắn chuẩn bị thao tiểu gà rừng thứ hai.

"Tích Tích." Triệu Diệp Thành vội vàng đạp tiểu gà rừng kia ra, giải thích với Tần Tích: "Không phải như em thấy đâu, anh, anh... Lúc nãy anh có uống chút rượu..."

Tần Tích lạnh giọng đánh gãy lời hắn: "Không cần phải giải thích với tôi, tôi tới chỗ này chỉ để hỏi anh hai việc."

Triệu Diệp Thành có chút phản ứng không kịp: "Cái gì cơ?"

Tần Tích: "Thứ nhất, anh nói anh từ lúc sơ tam đã bắt đầu thích tôi, nhưng khi đó tôi vừa béo lại vừa đen, tại sao anh lại thích tôi chứ?"

Lúc ấy bởi vì Lạc Hành Chu đính hôn với Tần Tiêu Mạn, Tần Tích cảm thấy không ổn một chút nào, nên cũng không so đo việc Triệu Diệp Thành thích cô từ hồi sơ trung có phải là thật hay không. Nhưng sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, Tần Tích cẩn thận nghĩ về việc hai người quen nhau, mới phát hiện điều không thích hợp.

Triệu Diệp Thành vội vàng cõng lên bản thảo[5] mà Tần Tiêu Mạn đã cho hắn: "Không phải anh đã nói về chuyện này rồi sao? Bởi vì trong lần thi chạy 800m lúc đó, dáng vẻ tuy không giỏi nhưng lại cố gắng hết mình của em khiến anh rung động, dù em có đen, có béo, nhưng thứ anh để ý chính là vẻ đẹp bên trong của em..."

[5] cõng lên bản thảo: ý nói làm theo lời người khác

Tần Tích mặt không biểu tình nói: "Được rồi, chuyện anh thích tôi từ hồi sơ tam là giả, tôi đã biết."

Triệu Diệp Thành ngốc: "Cái gì?"

Lời nói lúc nãy của Tần Tích là dùng để thử Triệu Diệp Thành. Hồi sơ tam tuy rằng cô béo, nhưng mà lại không đen chút nào. Đến cái này mà Triệu Diệp Thành còn nhớ lầm được, thì sao có thể là thật sự yêu thầm cô?

Còn chưa đợi Triệu Diệp Thành phản ứng lại, Tần Tích đã hỏi tiếp vấn đề thứ hai: "Thứ hai, người hôm qua đã bỏ thuốc tôi chính là anh sao?"

Triệu Diệp Thành vội vàng nói: "Không phải, không phải anh, Tích Tích, anh nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó rồi..."

Triệu Diệp Thành nói xong, muốn kéo tay Tần Tích, nhưng Tần Tích lại tránh đi, còn chụp lấy cánh tay Triệu Diệp Thành, xoay người quăng ngã hắn, ném hắn xuống bể bơi.

Chỉ nghe bùm một tiếng, Triệu Diệp Thành cứ như vậy ngã vào bể bơi, tạo thành một trận bọt nước lớn.

Miễn cưỡng mãi mới bò được lên bờ, còn uống vào một bụng nước, Triệu Diệp Thành rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa: "Đ*t mẹ nó! Tần Tích cô rốt cuộc có ý gì?"

"Chia tay." Tần Tích quyết đoán dứt khoát: "Từ nay về sau tôi và anh không còn bất kì quan hệ nào nữa."

___________

nếu theo đúng bản raw trên popo thì sau chương này là 2 chương phúc lợi, phiên ngoại sau khi kết hôn của Chu Chu và Tích Tích, rạp chiếu phim play. nhưng trong bản convert thì 2 chương này lại nằm sau chương 10 lận. sau khi suy nghĩ kĩ thì tôi xin phép các cô là tôi sẽ đẩy 2 chương phúc lợi này ra sau chương 10. lý do là nếu tôi để như trên popo, mạch truyện nó sẽ bị rời rạc ra, không được liên kết. thôi dù gì cũng còn 3 chương nữa thôi, các cô cố một chút mình giải quyết cho xong vấn đề Tần Tiêu Mạn thế là đẹp cả đôi đường, đỡ cho mạch truyện bị rời ra.

từ đây đến sáng ngày mai tôi sẽ đăng đến chương 10 bù đắp cho các cô vì 3 ngày qua tôi không đăng chương mới nhé, iu các cô nhiềuuu ❤❤❤