Chương 3: Bị nam thần bẻ huyệt đùa giỡn

Convert: Vespertine

Edit: Mạt Mạt | truyenhdt.com: MatDangCanhY

Lạc Hành Chu nhìn Tần Tích bằng ánh mắt phức tạp, nhưng lúc này Tần Tích đã ngất đi trong ngực anh, không thể cho anh bất kỳ câu trả lời nào.

"Xử nữ sao..."

Lạc Hành Chu nhét một ngón tay vào huyệt đạo của Tần Tích, nói xong lời này, khóe môi anh hơi cong lên, không nhanh không chậm đâm thêm ngón trỏ vào.

Vách tường bên trong hoa huyệt vừa chặt vừa non mềm, gắt gao quấn lấy ngón tay Lạc Hành Chu, anh chỉ mới nhét vào có hai ngón, bên trong huyệt đạo đã chặt khít, không có bất kì khe hở nào.

"Hừ." Trong hoa huyệt của Tần Tích rõ ràng có lực cản, Lạc Hành Chu gảy gảy ngón tay, bên môi nhếch lên một nụ cười không rõ ràng: "Thảo nào lại chặt như vậy."

Không thể trách Lạc Hành Chu kinh ngạc, anh vốn cho rằng Tần Tích đã sớm bị người khác chơi qua.

Hai tháng trước anh về nước, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Tần Tích, thế nên mới đáp ứng với cha sẽ liên hôn cùng Tần gia, kết quả Tần Tích không biết nghe ngóng được chuyện này từ đâu, thế nhưng trực tiếp gọi điện thoại cho anh, nói cô đã có bạn trai, hơn nữa bọn họ thực sự rất hạnh phúc, hy vọng anh đừng quấy rầy cô.

Lạc Hành Chu cũng không có đam mê đoạt người yêu của kẻ khác, dù Tần Tích vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của anh, nhưng lòng tự trọng mãnh liệt không cho phép anh bỏ hết mặt mũi đi khẩn cầu một người phụ nữ vứt bỏ bạn trai của cô ta mà lao vào vòng ôm ấp của anh.

Đặc biệt là đêm đó, sau khi Tần Tích gọi điện cự tuyệt anh xong, còn cùng bạn trai cô Triệu Diệp Thành vào khách sạn, bị anh lúc đó đang lái xe đi ngang qua bắt gặp.

Vậy quên đi.

Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cho dù liếc mắt một cái đã nhìn trúng, cũng không có gì là không bỏ xuống được.

Lạc Hành Chu từ trước đến giờ luôn luôn tiêu sái[1], vậy nên đêm đó, theo lời mời của một người bạn, anh đã đến quán bar uống rượu với một đám người.

[1] tiêu sái: thanh cao, phóng khoáng.

Trong tiệc rượu có người nhắc tới Tần Tích, ngữ khí vô cùng tuỳ tiện: "Cái con nhỏ Tần Tích đó, tôi đã ngủ với cô ta rồi, các anh đừng thấy vẻ cao lãnh của cô ta mà lầm, thật ra trên giường dâʍ đãиɠ chết đi được."

Có người bảo người nọ là đang khoác lác, người nọ liền nói: "Tôi nói thật, chân trái của Tần Tích có một cái nốt rồi, ai đυ. cô ta rồi thì đều biết."

Lúc này, một tên hoa hoa công tử[2] đứng ra chứng minh: "Tôi làm chứng nè, phía trên chân trái của Tần Tích đúng là có một cái nốt ruồi, màu đỏ, nhìn da^ʍ lắm."

[2] hoa hoa công tử: playboy

Hai người kia nói như thật, những người ban đầu vốn không tin giờ cũng tin sái cổ, còn thò đầu qua hỏi chỗ kia của Tần Tích như thế nào.

Một người trong đó nói: "Người phụ nữ kia rất trắng, ấy vậy mà l*n cô ta lại thâm đen, có lẽ là không thiếu người đυ. đâu."

Một người khác cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, l*n Tần Tích vừa thâm vừa lỏng lại còn xấu, nhắm mắt làm thì còn được, chứ mở mắt mà đυ. thì đúng thật đúng là hết muốn ăn."

Lạc Hành Chu nghe không lọt tai nổi những lời này, khi đó còn khó chịu mà đá bàn trà ngã lăn.

Khó chịu là thật.

Tốt xấu gì cũng là người phụ nữ mà anh liếc mắt một cái đã nhìn trúng, không nghĩ tới sau lưng lại là cái loại dâʍ đãиɠ như thế này.

Thật hết muốn ăn.

Sau đó, dưới sự tức giận, anh liền đồng ý với sự sắp xếp của người nhà, đính hôn cùng chị họ của Tần Tích, Tần Tiêu Mạn. Sau đó nữa thì anh vội vàng xử lý công việc của Lạc thị, nên dần dà đã quên mất chuyện của Tần Tích.

Nếu hôm nay không phải do Tần Tích đột nhiên xông vào phòng anh, Lạc Hành Chu cảm thấy mình có lẽ đã quên mất người phụ nữ này, nhưng cố tình Tần Tích lại xông vào như vậy, còn trắng trợn mà nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ của anh.

Nhìn đến nỗi anh cứng ngay lập tức.

...

Lúc Tần Tích tỉnh lại thì cô đã ở trong bệnh viện, đây là một phòng VIP riêng biệt, bên trong không có y tá cũng không có bác sĩ, chỉ có Lạc Hành Chu. Anh đang tách hai chân cô ra, dùng ngón trỏ vỗ về cái lỗ nhỏ mềm mại của cô.

Tần Tích hoảng sợ, theo bản năng muốn khép hai chân lại, nhưng bàn tay to của Lạc Hành Chu lại ấn bắp đùi cô, dùng giọng điệu không chút để ý nói: "Đừng nhúc nhích."

Tần Tích quả nhiên không nhúc nhích nữa.

"Thật ngoan." Lạc Hành Chu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tần Tích một cái, đầu lông mày sắc bén hơi giương lên, đồng thời dùng hai ngón tay vạch cái lỗ nhỏ mềm mại của Tần Tích ra.

Tần Tích rốt cuộc cũng nhận ra tình huống hiện tại là như thế nào, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng vô cảm giờ phút này đỏ lên, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Buông, buông ra..."

Lạc Hành Chu cười một tiếng ngắn ngủi, sau đó buông Tần Tích ra theo lời cô, còn thân sĩ[3] mười phần mà đắp một cái chăn mỏng lên người cô, rót cho cô một ly nước.

[3] thân sĩ: ý bảo ga lăng, lịch sự.

Tần Tích không nhận, cô lúc này hô hấp không xong, nói cũng không nên lời, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm Lạc Hành Chu.

Lạc Hành Chu mở miệng: "Tôi vừa xem chỗ đấy của em."

Tần Tích mở to mắt nhìn anh.

Lạc Hành Chu vẫn cứ bình tĩnh như cũ, dùng dáng vẻ thân sĩ nhưng lời nói lưu manh nói với cô: "Hồng nhạt, đầy đặn, xinh đẹp trơn bóng, sờ vào rất mềm, cắm vào cũng thật chặt."

Mặt Tần Tích nóng như bị thiêu cháy, cô cắn môi, vừa xấu hổ buồn bực vừa phẫn nộ mà kêu tên của người đàn ông trước mắt: "Lạc Hành Chu!"

Lạc Hành Chu nhướng mày, không nhanh không chậm mà hỏi lại: "Làm sao vậy?"

Tần Tích: "Anh, anh..."

Tần Tích không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh, nhưng Lạc Hành Chu lại có vẻ như biết cô muốn hỏi cái gì, trực tiếp trả lời: "Tôi dùng ngón tay cắm, dươиɠ ѵậŧ còn chưa đâm vào đâu."

Tần Tích tức giận giơ tay lên hướng tới chỗ Lạc Hành Chu, nhưng bàn tay kia cuối cùng chỉ ngừng ở giữa không trung, rồi rơi xuống.

Lạc Hành Chu liền thuận lý thành chương[4] bắt lấy tay Tần Tích, siết chặt, cảm thán nói: "Thì ra em không chỉ có cái lỗ phía dưới mềm, tay cũng mềm như vậy."

[4] thuận lý thành chương: hợp lý.

Cả người Tần Tích đều đỏ cả lên.

Cô biết Lạc Hành Chu ác liệt, biết Lạc Hành Chu lưu manh, nhưng lại chưa bao giờ biết Lạc Hành Chu sẽ nói chuyện với con gái như thế này. Cô biết mình nên tức giận, nên cho Lạc Hành Chu một trận, nhưng cô lại không thể khống chế bản thân ngơ ngác hỏi anh: "Anh cũng như vậy với những người phụ nữ khác sao?"

Lạc Hành Chu nhìn về phía cô, con ngươi mang theo chút kinh ngạc cùng sự tìm tòi nghiên cứu.

Sắc mặt Tần Tích tái nhợt.

Cô bỗng nhiên nhận ra mình đã nói sai rồi.

Theo lý thuyết, với tình cảnh hiện tại của cô, đã có bạn trai, lại bị vị hôn phu của chị họ - người mà mới chỉ gặp qua vài lần - ấn vào giường bệnh sờ soạng, cô hẳn là nên phẫn nộ chống cự, chứ không phải là mở miệng hỏi loại vấn đề này.

Tần Tích cắn môi, cố gắng cứu vãn mọi chuyện với khuôn mặt trắng bệch: "Tôi không..."

Nhưng ngay lúc này, ngoài cửa phòng bệnh lại vang lên tiếng đập cửa, giọng nói của Tần Tiêu Mạn truyền đến: "Tích Tích, em đang ở bên trong sao?"

_______

Tác giả nói: Sợ mọi người không hiểu nên tôi quyết định sẽ nói một chút về dòng thời gian, lúc sơ tam (lớp 9) Tần Tích thích Lạc Hành Chu - lúc này đang học năm nhất cao trung (lớp 10), vẫn luôn yêu thầm hắn, yêu thầm thật nhiều năm, chờ đến khi Tần Tích thi đậu đại học nơi Lạc Hành Chu học, định lấy hết can đảm thổ lộ với Lạc Hành Chu, Lạc Hành Chu lại xuất ngoại.

Lúc học cấp hai và cấp ba Tần Tích rất nhạt nhòa, bụ bẫm, bộ dáng khác biệt rất lớn so với hiên tại, lúc ấy Lạc Hành Chu căn bản là không chú ý tới Tần Tích, mãi đến hai tháng trước Lạc Hành Chu về nước, mới liếc mắt một cái nhìn trúng Tần Tích, nhưng mà bởi vì đủ loại hiểu lầm nên bỏ lỡ nhau, hiện tại Tần Tích 21 tuổi, học năm 4, sắp tốt nghiệp, Lạc Hành Chu 22 ('×ω×')】

________

chính thức đổi lịch đăng thành một ngày một chương, trừ thứ 4 hằng tuần không đăng chương thì sẽ cố gắng đăng đủ. các cô hãy vào acc tôi tìm đọc phần giới thiệu để biết thêm chi tiết.