Chương 21: Sử dụng qυầи ɭóŧ của Tích Tích

Convert: Vespertine

Edit: Mạt Mạt | truyenhdt.com: MatDangCanhY

Quá sung sướиɠ.

Hai chân của Tần Tích mở rộng, lỗ nhỏ vốn mềm mại ngây ngô bởi vì vừa mới cao trào mà trở nên đỏ tươi dụ hoặc, miệng huyệt co rụt, âm mao cũng vì dính nhớp mật dịch mà trông vô cùng gợi cảm, cảnh tượng này khiến Lạc Hành Chu bên kia màn hình nhìn đến đỏ mắt.

"Tích Tích."

Tần Tích vẫn đang cao trào chưa hoàn hồn lại được.

Lạc Hành Chu lại dùng giọng nói trầm thấp kia gọi một lần nữa: "Tích Tích, em thoải mái, nhưng anh còn chưa bắn đâu."

Đôi mắt Tần Tích lấy lại tiêu cự, cô nhìn dươиɠ ѵậŧ vẫn còn đang đứng thẳng của Lạc Hành Chu phía bên kia màn hình, đỏ mặt lên, vội vàng khép hai chân lại, hỏi: "Vậy, em nên làm gì để anh bắn ra?"

Tần Tích chưa chú ý được rằng, bởi vì chút phóng túng khi tự an ủi vừa rồi, giọng nói và vẻ mặt của cô đều nhiễm sự quyến rũ khác với lúc bình thường, như một bông hoa xinh đẹp bắt đầu nở rộ, lộ ra nhụy hoa xinh đẹp kiều diễm bên trong.

Quá xinh đẹp, cũng vô cùng mê người.

Ánh mắt Lạc Hành Chu tối đi, dươиɠ ѵậŧ cứng lên rất nhiều, từ mã mắt cũng chảy ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Tần Tích thấy anh không trả lời, lại kêu thêm một lần nữa: "A Chu?"

Lạc Hành Chu cười với cô, ngả ngớn nói: "Cũng không cần em làm gì, chỉ cần dạng hai chân ra như vừa nãy, vạch chỗ đó ra cho anh xem."

Tai Tần Tích hơi nóng lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Cũng đã làm những việc xấu hổ hơn thế nữa trước mặt Lạc Hành Chu rồi.

"Thật ngoan." Lạc Hành Chu vừa khích lệ, vừa nhìn lỗ nhỏ trên màn hình mà loát côn ŧᏂịŧ, đồng thời còn có thể thong thả ung dung hỏi: "Đợt bảo vệ luận văn thứ hai của em là khi nào?"

Tần Tích: "Ngày mai."

Lạc Hành Chu: "Đã chuẩn bị tốt chưa?"

Tần Tích: "Đã chuẩn bị tốt rồi, yên tâm đi."

Ngữ khí của Lạc Hành Chu càng thêm dịu dàng: "Sau khi bảo vệ xong thì em không có sắp xếp gì đúng không?"

Tần Tích: "Không có."

Lạc Hành Chu: "Vậy là tốt rồi."

Tần Tích không hiểu rõ câu nói này của Lạc Hành Chu cho lắm, nhưng trò chuyện như thế này, cô lại cảm thấy hơi xấu hổ, rõ ràng hai người họ chỉ đang nói về một đề tài rất bình thường thôi, nhưng cùng lúc đó, hai người họ cũng đang làm việc xấu hổ nhất: Cô đã cao trào qua một lần, vạch chỗ đó ra nhắm vào màn hình, mà Lạc Hành Chu thì đang loát dươиɠ ѵậŧ no đủ...

Không biết tại sao, cô cảm thấy việc này so với việc nói lời cợt nhả rồi tự an ủi trước đó còn làm cô cảm thấy xấu hổ hơn gấp nhiều lần...

Lạc Hành Chu lại cười: "Bảo bối, em lại chảy nước rồi, là do vừa nãy chưa sướиɠ đủ sao?"

Tần Tích vội vàng lắc đầu, phủ nhận: "Em không phải... Ngược lại là anh đó, sao anh còn chưa bắn ra?"

Động tác an ủi côn ŧᏂịŧ của Lạc Hành Chu vẫn không ngừng, chỉ là cau mày, như đang buồn bã: "Anh cũng muốn bắn, nhưng cảm thấy hình như còn thiếu cái gì đó."

Tần Tích trực tiếp hỏi: "Thiếu cái gì?"

Lạc Hành Chu không trả lời cô mà hỏi lại: "Đúng rồi, Tích Tích, buổi sáng hôm anh đi, em đã gửi cho anh một tin nhắn, sau lại gỡ mất, là nói gì vậy?"

Tần Tích thiếu chút nữa là quên mất chuyện này rồi, bị Lạc Hành Chu nhắc nhở như vậy mới nhớ ra, cô mất một cái qυầи ɭóŧ, nhưng Tần Tích cũng ngại nói, nên lấp liếʍ cho qua: "Không có gì..."

Lạc Hành Chu lại hỏi thẳng: "Tích Tích phát hiện qυầи ɭóŧ của mình bị mất phải không?"

Tần Tích: "!"

Tần Tích kinh ngạc: "Sao anh lại biết?"

Trống ngực Tần Tích đập thình thịch, vậy nên cô không đoán sai, qυầи ɭóŧ của cô thật sự bị Lạc Hành Chu lấy?

Hệt như đang chứng thực suy nghĩ của Tần Tích, đúng lúc này, Lạc Hành Chu lấy ra một thứ làm bằng vải bông được xếp gọn gàng ra từ túi tây trang.

Tần Tích mở to hai mắt nhìn.

"Ta nói còn thiếu cái gì." Vừa nói Lạc Hành Chu vừa giũ thứ làm bằng vải bông kia ra, còn dùng nó bọc lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn của mình, than thở: "Thì ra là còn thiếu hương vị của Tích Tích."

════════════════

mẹ Tần Tiêu Mạn sắp rù quến Chu Chu rồi mng ơi