Mùa hè ở thành phố C không oi bức khó chịu như trong tưởng tượng. Thời gian cứ thế trôi đi, ngày nào còn mới bước vào hè vậy mà đã đến giữa hè lúc nào chẳng hay. Dây leo trên tường vươn những cành lá dày rậm, bao phủ tiệm sách Sơn Hổ trong sắc màu xanh biếc. Đang là kỳ nghỉ hè nên tiệm sách vắng khách hơn. Tiết Bán Mộng không có nhiều quy tắc rườm rà, do đó Lí Mộ có thể gϊếŧ thời gian bằng cách đọc sách những khi nhàn rỗi. Cuộc sống của cô trôi qua trong sự yên bình nơi đây.
Mấy ngày nay Ngụy Tuần đi công tác, hai người họ thường chỉ gặp nhau mỗi tuần một lần. Có điều, đợt này hai người đã gần hai tuần lễ vẫn chưa gặp mặt. Lí Mộ bấm đốt ngón tay tính ngày anh đi công tác về, lại hi vọng thời gian có thể trôi nhanh hơn chút nữa.
Gần đây, Tiết Bán Mộng được một người đàn ông theo đuổi quá nhiệt tình, cho nên phải trốn tiệt trong tiệm sách, ít khi sang quán bar bên kia. Người đàn ông theo đuổi cô ấy hơi sợ Lí Mộ, vì thế không nán lại tiệm sách quá lâu. Mỗi khi anh ta nói chuyện, cô luôn nghiêm mặt, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thưa anh, đây là tiệm sách, phiền anh đừng làm ảnh hưởng đến những vị khách khác.”
Một người đàn ông cao 1m8, vậy mà không hiểu sao lại sợ một cô gái còn cao chưa đến 1m6. Lí Mộ chưa từng nói một câu nặng lời nào, nhưng vẻ nghiêm nghị của cô khiến anh ta nhìn mà rén. Tiết Bán Mộng ngồi một bên thấy cảnh đó lại cảm thấy cực kỳ thú vị.
“Tiểu Mộ ơi, chị vẫn đang tò mò không biết trông em sẽ như thế nào khi ở trước mặt bạn trai em đấy?”
Tiếp xúc với nhau càng lâu, Tiết Bán Mộng càng quý mến cô gái còn ít tuổi hơn mình rất nhiều này. Cô hòa nhã mà lãnh đạm, lại có sự chín chắn hơn so với độ tuổi, trông có vẻ mềm yếu nhưng lại có sự bướng bỉnh rất riêng. Khi cô nghiêm túc thì giống như thật sự đang có chuyện xảy ra. Tiết Bán Mộng không tưởng tượng ra được một cô gái như vậy sẽ có dáng vẻ thế nào trước mặt người yêu của mình.
Vừa nghĩ đến Ngụy Tuần, nét mặt Lí Mộ liền dịu dàng hẳn đi: “Anh ấy vẫn chưa phải là bạn trai em.”
Tiết Bán Mộng biết việc cô đang hẹn hò, nhưng không biết chuyện hai người họ vẫn chưa xác định mối quan hệ. Cô ấy liền hỏi: “Ồ, hai người vẫn đang trong giai đoạn yêu đương mập mờ à?”
Lí Mộ cũng chẳng rõ hai người họ như bây giờ có được coi là đang trong mối quan hệ mập mờ hay không. Cô đã thổ lộ lòng mình, anh cũng đã nhận thắt lưng hoa của cô, giữa họ rõ ràng là không cần phải có sự tìm hiểu thăm dò lẫn nhau nữa. Tuy nhiên, hai người chắc hẳn vẫn chưa phải là người yêu của nhau. Anh chưa nói, cô cũng không hỏi, họ chưa từng thừa nhận mối quan hệ bạn trai bạn gái. Tuy nhiên, cả hai đã cùng nhau ăn cơm, cùng đi xem phim, và từng nắm tay nhau, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó, không tiến xa hơn.
“Vâng, chắc là em vẫn đang trong quá trình theo đuổi anh ấy.” Lí Mộ suy nghĩ một lát, lại cảm thấy cách miêu tả này chính xác hơn là nói rằng họ đang mập mờ. Cô đang chờ đợi Ngụy Tuần hoàn toàn đón nhận mình, đến lúc đó mới được coi như là mối quan hệ thật sự xác định.
Tiết Bán Mộng không ngờ lại là câu trả lời như thế: “Em đang theo đuổi anh ta à?”
Lí Mộ gật đầu. Trong đầu Tiết Bán Mộng chợt xuất hiện cảnh tượng Lí Mộ mặt mày nghiêm nghị nói với người đàn ông rằng “em thích anh”. Sau đó, cô ấy không khỏi buồn cười trước hình ảnh mà mình tưởng tượng ra, đồng thời lại cảm thấy thán phục Lí Mộ: “Tiểu Mộ của chúng ta “đỉnh” quá!”
Bất luận Lí Mộ trông như thế nào trong mắt người ngoài, thì cũng chỉ có Ngụy Tuần được nhìn thấy những biểu cảm mà cô không bao giờ thể hiện trước mặt người khác. Một cô gái hay cười, ấm áp và hơi trẻ con. Ngụy Tuần không thiếu người theo đuổi, họ là những phụ nữ xinh đẹp, hoạt bát, hiểu biết, đoan trang dịu dàng. Nếu chỉ là để quên đi Trịnh Yến Yến, thì Lí Mộ không phải là lựa chọn duy nhất, càng không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng anh vẫn đã chọn cô. Lí Mộ cũng không nói ra được có gì không tốt ở đây, tuy nhiên anh đã dần dần để cô bước vào lòng.
Chuyến công tác lần này không phải là Ngụy Diễn “tình nguyện” đi, mà là bị ông cụ Ngụy bắt anh ta phải đi theo Ngụy Tuần. Ngụy Diễn không muốn gia nhập công ty, song vẫn còn thiếu định hướng cho tương lai. Sau một lần nói chuyện với em trai mình, Ngụy Tuần bảo anh ta cứ học hành tử tế rồi hãy tìm hướng đi. Hiện tại, Ngụy Diễn đang học cao học, phải cái anh ta học hành rất chểnh mảng, suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào chơi. Ngụy Tuần biết rõ cái tính phản nghịch của Ngụy Diễn, miễn sao anh ta không quá trớn thì anh cũng mặc kệ. Ngụy Diễn đi theo Ngụy Tuần tham gia họp hành mấy ngày, đầu óc tưởng chừng như sắp phình to ra đến nơi, chỉ muốn về nhà cho sớm.
Quà cáp mang về nhà đã được trợ lí mua xong xuôi theo lời dặn của Ngụy Tuần. Ngụy Diễn nhìn thấy thừa ra một phần quà, bèn tò mò hỏi: “Anh ơi, cái này anh mua cho ai vậy? Cho chị Yến Yến à?”
Anh ta nhớ lần trước Ngụy Tuần đã mua một bộ trang phục dân tộc Di về làm quà cho Trịnh Yến Yến, lần này lại tặng quà nữa, chẳng lẽ là có ý gì?
Thật lòng mà nói, anh ta cảm thấy Trịnh Yến Yến không xứng với anh trai mình.
“Không phải, là cho một người bạn khác.”
Lại là bạn bè.
Đó là một chiếc vòng tay của phái nữ, anh định tặng người bạn nào nhỉ? Ngụy Diễn không hỏi nữa. Anh ta thường xuyên đến căn hộ của Ngụy Tuần, và phát hiện gần đây anh luôn ra ngoài một mình. Anh ta cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó, nhưng bản thân lại không phải là bà Từ thích lo lắng linh tinh, cũng chẳng phải là Ngụy Vi hay “hóng hớt”. Kể ra, Ngụy Tuần có bạn gái cũng là điều rất bình thường. Anh ta chỉ thấy hiếu kỳ, không biết là người anh Cả trầm tính, chững chạc, biết kiềm chế và tự chủ của mình sẽ “đổ” trước một cô gái như thế nào.
Vào thứ Hai, có hai ông già đến tiệm sách Sơn Hổ. Đây là khách quen của tiệm, họ thường đến đây chơi cờ vào thứ Hai hàng tuần. Lúc chơi cờ, hai người đều không nói câu nào, ngay cả những nước đi cũng không phát ra tiếng động. Mới đầu Lí Mộ còn cảm thấy là lạ, tuy nhiên họ không hề làm phiền các vị khách khác, nên dần dà cô cũng quen với điều này. Mỗi lần chơi cờ xong, họ sẽ mua một cuốn sách, ai thắng thì được chọn sách, ai thua thì phải trả tiền.
Trong hai người họ, có một người thường xuyên chơi thua, người chơi thắng luôn hả hê đắc ý. Lí Mộ chưa từng nghe thấy họ nói chuyện. Tiết Bán Mộng nói rằng hai ông già đã chơi cờ ở đây đã ba năm, nhưng cô ấy cũng chưa bao giờ nghe thấy họ nói câu nào, chắc là có rào cản về ngôn ngữ.
Một buổi chiều yên ả, trong tiệm sách vắng hoe, Lí Mộ không có việc gì làm bèn ngồi bên cạnh xem hai ông già đánh cờ tướng. Ông nội cô là một cao thủ cờ tướng. Ông mê cờ đến độ những lúc không có ai chơi cùng ông, ông liền dạy cô chơi. Dần dần đôi khi cô cũng lên cơn “nghiện cờ”. Trình độ đánh cờ của ông già hay chơi thua đúng là rất bình thường. Ông liên tiếp đi sai vài nước khiến Lí Mộ ngồi xem mà cũng lo thay. Quả nhiên, ông lại thua một ván. Ông già thắng cờ ghi lại kết quả trận đấu vào sổ tay, sau đó nhìn Lí Mộ hồi lâu, rồi hỏi: “Cô gái, cháu có biết đánh cờ không?”
Lí Mộ kinh ngạc: “Ông biết nói chuyện ạ?”
“Biết chứ. Cháu đánh với ông một ván đi, chơi với lão này phát chán rồi.” Ông già thua cờ trừng mắt nhìn bạn cờ của mình, nhưng vẫn đứng lên nhường chỗ cho cô. Lí Mộ ngứa tay, vâng lời ngồi xuống, sau đó nói với ông già thua cờ: “Hôm nay, cháu sẽ giúp ông thắng một quyển sách.”
Lúc Ngụy Tuần đến tiệm sách thì bắt gặp khung cảnh nắng vàng xuyên qua cửa sổ chiếu vào hai ông già và một cô gái. Khoảng cách về tuổi tác như bị xóa nhòa, tạo thành một bức tranh hài hòa yên tĩnh. Lí Mộ đang nhíu mày suy nghĩ, đắm chìm trong ván cờ. Sau khi đi tiếp một nước cờ, cô mới nhận ra sự xuất hiện của Ngụy Tuần.
Khóe mắt cô cong lên, trong mắt viết đầy sự ngạc nhiên và mừng rỡ. Cô đang định đứng lên chào anh thì ông già đối diện đã ho một tiếng, ý bảo cô nên đi nước tiếp theo. Ngụy Tuần đi đến bên cô với nụ cười trên môi, nhưng không nói gì. Lí Mộ kìm nén tâm trạng hân hoan, tiếp tục chơi cờ.
Ván này nhanh chóng kết thúc, ông già hay thắng cờ mặt mày bí xị, ghi lại kết quả vào sổ tay, đồng thời ngẫm lại xem vừa nãy mình đã đi sai nước cờ nào, và đã thua như thế nào. Ông già thường xuyên đánh cờ thua thì cười khoái trí, còn tự giác đi chọn sách. Bấy giờ, Lí Mộ mới có thời gian hỏi Ngụy Tuần: “Anh về khi nào thế? Sao anh lại đến đây tầm này?”
“Anh về sáng nay, buổi chiều rảnh nên anh đến thăm em.”
Lí Mộ không nói thêm gì, nhưng ngay cả ông già vừa đánh cờ thua cô cũng cảm nhận được niềm vui của cô. Ông nói với Ngụy Tuần: “Cô bé này “cừ” đấy, đánh cờ giỏi lắm.”
Ngụy Tuần mỉm cười. Lí Mộ coi đây như một lời khen mà vui vẻ đón nhận. Ông cụ thu dọn bàn cờ. Còn ông già hay đánh cờ thua cũng đã chọn xong sách. Sau khi tiễn hai vị khách cuối cùng, trong tiệm chỉ còn lại cô và anh.
“Anh đi công tác về có mệt không? Giờ anh có đói không?” Tuy trong tiệm không có khách, song vẫn chưa đến giờ đóng cửa. Lí Mộ lo rằng anh còn chưa nghỉ ngơi tử tế đã chạy đến đây, liền nói: “Hay là anh lên phòng của em ở trên tầng nghỉ ngơi một lát!”
Ngụy Tuần kéo cô ngồi xuống ghế: “Không cần đâu, anh ngồi đây là được rồi.”
Trên chiếc ghế sô pha lớn, bờ vai cô dán sát vào người anh, đó không chỉ là sự tiếp xúc thân thể.
Anh nói với cô rằng ngày mai anh mới về, bây giờ anh không những về sớm mà còn lặng lẽ đến tiệm sách gặp cô. Niềm vui bất ngờ này còn mang hàm ý sâu xa hơn. Bởi lẽ, hiếm có ai sẽ tạo niềm vui bất ngờ cho một người bạn bình thường.
“Sao anh đến mà không nói trước với em một tiếng?”
“Vì anh muốn tận mắt nhìn thấy vẻ vui mừng của em.” Ngụy Tuần cười đáp.
Quả nhiên đúng như anh nghĩ, cô không hề che giấu niềm vui sướиɠ của mình. Nụ cười của cô ngập tràn sức lan tỏa, khiến tâm trạng của anh cũng trở nên tốt hơn.
Ở bên cô là một điều rất dễ chịu, và có lẽ cũng không quá khó để đem lòng yêu cô.
Ngụy Tuần quyết định tiến lên phía trước. Hiện tại anh cảm thấy con đường trước mặt cũng không chật hẹp, chông gai như mình nghĩ.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Lí Mộ khóa cửa tiệm sách cẩn thận, rồi cùng Ngụy Tuần đi ăn tối. Hai người vừa đi vừa thảo luận xem tối nay ăn gì. Ngụy Tuần nắm tay cô, để cô đi sát bên cạnh anh. Trong đám đông, họ giống như một cặp đang yêu, chàng trai cao lớn, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, vừa nhìn đã thấy xứng đôi.
Ngụy Diễn không ngờ lại có thể bắt gặp anh trai mình ở chỗ này, càng không ngờ rằng anh đang nắm tay một cô gái. Với thị lực 10/10, từ xa anh ta đã nhìn thấy họ trong đám đông. Trông bóng dáng cô gái kia quen quen, ngặt nỗi anh ta nhất thời không nhớ ra được là ai.
“Này, Ngụy Diễn, anh đi đâu đấy?” Cô gái đi cùng lấy làm khó hiểu khi thấy anh ta bỗng đi về phía trước.
“Em đợi anh ở đây nhé, anh đi một lát rồi sẽ quay lại ngay.” Ngụy Diễn nóng lòng muốn đi xem cô gái đó là ai. Sống ngần ấy năm, anh ta chưa từng thấy anh trai mình nắm tay một cô gái nào như vậy.
Dòng người đông đúc, Ngụy Diễn không dám đến quá gần. Anh ta bám theo sau họ một khoảng, và nhìn thấy mặt cô gái kia khi hai người họ rẽ ngoặt.
Ngụy Diễn không tài nào diễn tả được tâm trạng của mình lúc này, ngoài kinh ngạc ra thì vẫn là kinh ngạc.
Sau bữa tối, Ngụy Tuần đưa Lí Mộ về tiệm sách rồi trở về căn hộ của mình. Vừa mở cửa ra đã thấy đèn đuốc sáng trưng, anh cũng không hề cảm thấy bất ngờ đối với cậu em trai không mời mà đến này. Anh cởϊ áσ khoác ra, chuẩn bị đi tắm.
“Anh ơi.” Ngụy Diễn đã đợi anh rất lâu. Anh ta sốt ruột hỏi: “Hôm nay em thấy anh ở gần trường Đại học C đấy.”
Ngụy Tuần hơi khựng lại, chỉ đáp “ừ” một tiếng.
Ngụy Diễn thấy anh không có phản ứng gì, bèn nói tiếp: “Em thấy anh hình như là đi cùng Lí Mộ thì phải. Sao cô ta lại ở đây?”
“Cô ấy đến đây thì có gì lạ à?” Anh thản nhiên hỏi.
Việc Lí Mộ đến thành phố C cũng không có gì kỳ lạ, mà kỳ lạ ở chỗ hai người nọ nắm tay nhau trên phố. Ngụy Diễn nôn nóng muốn biết được đáp án nên buột miệng nói: “Vậy mối quan hệ của hai người hiện giờ là như thế nào?”
“Anh đang hẹn hò với cô ấy.”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ Ngụy Tuần, cảm giác khó tin tích tụ trong lòng Ngụy Diễn mấy giờ qua lập tức bùng nổ.
“Sao anh có thể hẹn hò với đồ nhà quê ấy chứ?”