- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thắt Lưng Hoa
- Chương 15: BÓNG HAI NGƯỜI VAI KỀ VAI CỨ ĐỔ DÀI
Thắt Lưng Hoa
Chương 15: BÓNG HAI NGƯỜI VAI KỀ VAI CỨ ĐỔ DÀI
Thứ Bảy, Ngụy Tuần được nghỉ. Anh đã hẹn trước với Lí Mộ sẽ cùng nhau ăn cơm tối.
Ngụy Diễn đến căn hộ của Ngụy Tuần từ sáng sớm, và ngủ thẳng một mạch đến tận khi chạng vạng. Anh ta lơ mơ ra khỏi phòng, mắt nhắm mắt mở nhìn thấy Ngụy Tuần ăn mặc chỉnh tề, đang chuẩn bị đi ra ngoài, bèn hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
Ngụy Tuần đã đi đến cửa: “Ăn tối.”
“Ăn tối thì anh dẫn em theo với!” Ngụy Diễn ngủ suốt một ngày, nên đã đói meo cả bụng.
“Không tiện đâu, em tự đi ăn đi.”
Ngụy Diễn còn chưa kịp hỏi vì sao lại không tiện thì Ngụy Tuần đã đóng cửa rời đi, để lại một mình anh ta trong căn phòng trống vắng, thẫn thờ nhìn ánh chiều tà một hồi lâu vẫn chưa định thần lại.
Tiệm sách Sơn Hổ đóng cửa sớm, trời còn chưa tối đã chẳng có khách nào. Lí Mộ đóng cửa đúng giờ theo lời dặn của Tiết Bán Mộng.
Tiết Bán Mộng mở một quán rượu trên con phố bên cạnh. Kể từ sau khi Lí Mộ có thể trông tiệm một mình, cô ấy rất ít khi đến đó. Lúc cô ấy sực nhớ ra là mình để quên đồ ở quầy hiệu sách và đến lấy, thì trông thấy Lí Mộ mặc váy đi xuống lầu.
“Hôm nay đi hẹn hò hả em?”
Phần lớn các cô gái ăn mặc chải chuốt như này là để đi gặp người mình thích. Lí Mộ ngượng ngùng gật đầu, lại băn khoăn tự hỏi có phải mình đã thể hiện quá mức rõ ràng hay không?
Tiết Bán Mộng tỉ mỉ quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, rồi nói: “Váy xinh đấy, phải cái mặt hơi mộc.”
Dứt lời, cô ấy lấy từ trong túi xách ra một thỏi son môi: “Nếu em không ngại thì tô một chút thử xem.”
Lí Mộ do dự: “Em chưa bôi thứ này bao giờ, liệu có kỳ cục không chị?”
“Có gì mà kỳ cục, tăng thêm khí sắc thôi mà. Màu này chắc là hợp với em đấy, không quá đỏ đâu. Em bôi thử xem, không thích thì có thể lau đi.”
Lí Mộ cầm lấy thỏi son cô ấy đưa cho, sau đó lóng ngóng xoay ra. Nom vẻ vụng về của cô, Tiết Bán Mộng lấy lại thỏi sơn từ trong tay cô: “Đưa đây chị bôi cho.”
Lí Mộ cười ngượng: “Em cảm ơn chị.”
Son môi nhẹ nhàng lướt qua cánh môi cô. Lí Mộ vô thức tránh đi, liền bị Tiết Bán Mộng đưa tay kia giữ chặt lấy gáy cô: “Yên nào!”
Lí Mộ không dám nhúc nhích, chỉ mở to mắt nhìn giá sách bên cạnh.
“Xong rồi, em xem như vậy có phải tươi hơn không?” Một lát sau, Tiết Bán Mộng cất thỏi son môi, lại lấy từ trong túi xách ra một chiếc gương nhỏ rồi đưa cho Lí Mộ. Cô cầm lấy, chăm chú soi gương một lúc, thấy đúng là trông tươi tắn hơn hẳn, bèn nhỏ nhẹ nói: “Em cảm ơn chị.”
“Em còn muốn cảm ơn bao nhiêu lần nữa hả. Mau đi đi! Chúc em có một buổi tối tuyệt vời nhé!”
Ở độ tuổi xuân tươi đẹp này đáng giá có được tất cả những điều tốt đẹp nhất. Tiết Bán Mộng nhìn cô rời đi và nở nụ cười vô tư lự.
Đây là phố đi bộ, không thể đỗ xe, cho nên Ngụy Tuần đợi Lí Mộ ở ngã tư. Vóc dáng cao ráo và khí chất xuất chúng của anh nổi bật nhất trong đám đông. Lí Mộ nhìn thấy anh trước, không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng, cứ chần chừ không dám đi tới.
Cô hít vài hơi thật sâu, nắm chặt tay thành nắm đấm, rồi mỉm cười đi đến trước mặt anh.
Hôm nay, Lí Mộ khắc hẳn mọi khi, Ngụy Tuần còn chưa nhận ra ngay, mãi đến khi cô ngập ngừng gọi tên anh, anh mới chắc chắn rằng người mà anh nhìn thấy chính là cô.
Hai má cô ửng hồng, cúi đầu e lệ, nhưng lại xinh đẹp xiết bao. Cô gái như vậy rất xứng đáng với lời khen ngợi thật lòng của anh: “Hôm nay em đẹp lắm, Tiểu Mộ ạ.”
Má cô lại càng đỏ hơn, giọng nói nhẹ nhàng hơn bình thường, giống như đám mây trôi lững lờ: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì. Đi nào, anh đã đặt bàn trước rồi.”
Buổi tối gió mát, hai người sóng vai nhau. Ngụy Tuần thả chậm bước theo Lí Mộ.
Lí Mộ lén ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú in nghiêng của anh, lại cẩn thận khắc sâu từng đường nét của anh vào trong đầu, rồi mới hài lòng tập trung nhìn đường đi.
Ngụy Tuần đưa cô đến một nhà hàng không cao cấp cũng chẳng xa hoa, nằm khuất trong một con ngõ. Hai người ngồi trong phòng riêng, nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến. Anh kiên nhẫn hỏi cô về những món cô kiêng không ăn, sau đó gọi vài món thanh đạm.
Trong khi đợi đồ ăn, anh hỏi thăm về tình hình gần đây của cô, cô đều có sao đáp vậy.
“Em có thích công việc này không?” Anh hỏi.
“Có ạ, em rất thích. Khi nào tiết kiệm được một khoản tiền, em cũng muốn mở một tiệm sách như thế.”
Đây là mục tiêu Lí Mộ đặt ra trong thời gian này. Cô không theo đuổi của cải vật chất hay danh lợi, mà chỉ thích sống một cuộc sống tự do tự tại, việc mở một tiệm sách nhỏ là một lựa chọn rất hay.
“Vậy em cố gắng lên nhé, hi vọng em sớm đạt được mục tiêu của mình.”
Hai người trò chuyện thêm một lúc thì các món ăn được mang lên. Ngụy Tuần bảo Lí Mộ nếm thử. Sau khi nếm món đầu tiên, cô mới cảm thấy hơi mất tự nhiên, bởi vì cô quên mất là hôm nay mình đã tô son. Lúc ăn, cô lại không để ý nên hình như đã nuốt cả son môi vào bụng. Trong miệng có mùi vị của của chất phụ gia khiến cô cảm thấy khá khó chịu.
Cô lặng lẽ lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng nhưng không hết, lại yên lặng lau mạnh thêm vài lần nữa. Khăn giấy vẫn không dính nhiều son là bao. Lí Mộ thoáng nhìn Ngụy Tuần, thấy anh vẫn chưa nhận ra hành động của cô. Cô thực sự không thể chịu được mùi vị lạ trong miệng, bèn đứng dậy nói: “Em vào phòng vệ sinh một lát.”
Ngụy Tuần vẫn không để ý, chỉ khẽ gật đầu.
Có điều, lần này Lí Mộ vào phòng vệ sinh rất lâu, lâu đến mức Ngụy Tuần cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh rời khỏi chỗ và đi ra ngoài tìm cô. Nhân viên phục vụ nói với anh rằng cô gái đi cùng anh đã vào phòng vệ sinh rất lâu mà chưa ra.
Ngụy Tuần đi đến trước cửa phòng vệ sinh, lại không tiện vào nên lấy điện thoại ra gọi cho Lí Mộ. Trong này vốn vắng lặng không có có ai, anh vừa bấm gọi đi liền nghe thấy tiếng nhạc chuông du dương vang lên. Giọng nói của Lí Mộ đồng thời phát ra từ phòng vệ sinh và trong điện thoại.
“A lô.”
“Tiểu Mộ, em gặp rắc rối gì à?”
Lí Mộ cũng nghe thấy giọng anh ở bên ngoài. Cô chán nản cúi đầu: “Có chút rắc rối nho nhỏ ạ”
Kết hợp với việc cô đã ở trong phòng vệ sinh một lúc lâu, Ngụy Tuần nghĩ ngay đến thời kỳ “rụng dâu” của phụ nữ. Anh ngại ngùng hỏi thẳng.
“Em có cần anh giúp gì không?”
Lí Mộ cảm thấy cứ ở lì mãi trong này cũng không phải là cách, bởi lẽ anh cũng đã tìm đến. Có thể thấy được là anh rất lo lắng cho cô. Cô thở dài, cúp máy rồi mở cửa đi ra.
Vì Lí Mộ cúi đầu nên anh chỉ nhìn thấy mái tóc đen nhánh của cô. Cô đi đến trước mặt anh, giọng rầu rĩ: “Có ạ. Em không biết làm thế nào để lau sạch nó.”
Anh không hiểu: “Lau sạch cái gì?”
Cô ngẩng đầu lên. Ngụy Tuần ngơ người chốc lát. Môi cô hơi sưng, xung quanh cánh môi có vết son nhạt không lau sạch được, trông hơi buồn cười. Anh lại nghe cô tuyệt vọng nói: “Em tưởng là lau bằng nước sẽ sạch, kết quả là thành ra thế này đây.”
Giống như một bé gái lén tô son của mẹ, nhưng không biết phải thu dọn “đống lộn xộn” thế nào. Trông cô bây giờ vừa ngây thơ vừa đáng thương, quả thực không được đẹp mắt cho lắm, song Ngụy Tuần lại cảm thấy rất đáng yêu.
Mặc dù biết rằng lúc này không nên cười, tuy nhiên anh vẫn không kìm được mà nhếch khóe miệng.
Sau đó, Ngụy Tuần đi tới quầy lễ tân hỏi xin một ít khăn ướt tẩy trang, rồi bảo cô đắp lên miệng một lúc. Nhà anh có hai người phụ nữ một lớn một nhỏ, do đó anh cũng biết ít nhiều. Lí Mộ che miệng, thẹn thùng nói: “Em lại mang thêm phiền toái cho anh, phải không ạ?”
“Không đâu.” Trong mắt anh mang theo nụ cười, “Có điều, em trốn trong phòng vệ sinh không ra là vì việc này à?”
“Em không biết nên làm thế nào.” Sao cô dám ra gặp anh trong bộ dạng này cho được. Lúc ở trong phòng vệ sinh, cô còn nghĩ đến việc đánh bài chuồn. Cô muốn cầu cứu, nhưng ở đây lại quá ít thực khách, cô đợi hồi lâu mà cũng không có ai đi vào.
Nét cười trong mắt Ngụy Tuần đậm: “Được rồi, lau được rồi đấy, em thử xem.”
Lí Mộ vẫn để khăn giấy ướt trên miệng và bặm môi thật mạnh một cái, toàn bộ son môi đều bám vào khăn giấy. Thấy cô bặm môi rất mạnh, Ngụy Tuần có cảm giác như thể cô sắp nuốt luôn cánh môi đến nơi. Anh không khỏi giơ tay ngăn lại: “Lau nhẹ thôi em, không cần phải lau mạnh thế đâu.”
Tay cô bị anh nắm lấy, một luồng điện truyền vào cơ thể dọc theo tay cô, khiến cô quên mất cả động tác đang lau son, cứ đứng ngây ra như phỗng.
Ngụy Tuần xé gói khăn giấy mới, nhẹ nhàng lau những vết còn sót lại trên môi cô. Anh khom người, rút ngắn khoảng cách giữa họ, còn cô ngây ngốc nhìn vào mắt anh. Đôi mắt sâu thẳm giống như biển sao ấy đã chiếm trọn cả trái tim lẫn ánh mắt của cô. Khoảnh khắc này, cô dường như đã bị mất hồn.
Ngụy Tuần lau sạch sẽ môi cho cô, rồi vứt khăn giấy vào thùng rác. Thấy cô vẫn giữ tư thế hơi ngẩng đầu lên, không biết đang mải mê suy nghĩ gì. Dáng vẻ ngô ngố đó khiến trái tim anh tan chảy. Anh dịu dàng cất tiếng gọi tên cô, bấy giờ cô mới bừng tỉnh.
“Em nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?”
Lí Mộ cảm thấy bộ dạng vừa rồi của mình chắc hẳn rất ngốc nghếch, cô càng bối rối hơn.
“Em đang nghĩ sau này không tô son nữa.” Cô khẽ phàn nàn.
Ngụy Tuần lại nở nụ cười.
Hai người quay trở lại bàn, tiếp tục dùng bữa tối.
Lí Mộ nghĩ đến việc vừa nãy làm “trò con bò” trước mặt anh, nên im lặng suốt. Ngụy Tuần thấy cô ỉu xìu như bánh bao thiu, liền biết ngay cô đang nghĩ gì. Anh gắp đồ ăn cho cô bằng đũa riêng: “Em nếm thử món này đi, ngon lắm.”
Anh không nhắc đến chuyện ban nãy, nhưng trong lòng cô vẫn thấy lấn cấn: “Vừa rồi trông em rất xấu, đúng không anh?”
“Không thể nói là đẹp, nhưng cũng không đến mức xấu.” Anh đặt đũa xuống, nụ cười vẫn nở trên môi.
“Anh có thể quên chuyện lúc nãy đi, được không ạ?”
Cô luôn mang dáng vẻ điềm đạm chững chạc trước mặt mọi người, chưa bao giờ xảy ra tình huống mất mặt như vậy.
“Anh e là không thể đồng ý với em điều này được rồi.” Sự từ chối của anh khiến cô hết sức ngạc nhiên. Anh ôn tồn giải thích: “Bởi vì anh cảm thấy em rất đáng yêu.”
Chỉ với một câu nói đơn giản đã lập tức xua tan mây mù trong lòng cô.
Ăn tối xong, Ngụy Tuần tiễn cô đến tận cửa tiệm sách.
Xe đỗ ở con phố khác, anh đi bộ đưa cô về. Buổi tối, xung quanh trường Đại học C rất đông vui náo nhiệt, nhiều cặp đôi nắm tay nhau đi qua trước mặt họ.
Hai người luôn giữ khoảng cách vừa vặn, không gần không xa. Họ len qua đám đông, tiến vào con phố cổ, giống như bước vào một thế giới khác. Con phố cổ yên tĩnh và vắng lặng với hiệu sách nằm cuối đường. Cây ngô đồng cao lớn che khuất ánh trăng trên đỉnh đầu, đèn đường đìu hiu hắt xuống ánh sáng loang lổ.
Lí Mộ nói: “Em thấy hơi sợ.”
Ngụy Tuần liền nắm tay cô, dắt cô đi về phía trước. Cô cúi đầu nhìn những bước chân vững vàng mạnh mẽ của của anh, trái tim lại bắt đầu nhảy nhót.
Một lúc sau, cô nói tiếp: “Thật ra em lừa anh đấy, em chẳng sợ gì đâu.”
Cô đã thỏa mãn, bèn đợi anh buông tay ra. Song, anh nhìn xuống vẻ mặt nghiêm túc của cô, chỉ cười đáp “ừ” một tiếng.
Anh không buông tay ra mà tiếp tục nắm tay cô đi về phía trước.
Trái tim Lí Mộ như được ngâm trong hũ mật, cô nắm chặt tay anh, vui vẻ nói: “Lần này anh mời em ăn cơm, lần sau em mời anh đi xem phim nhé!”
“Ừ.”
“Vậy anh thích xem phim gì?”
“Anh cũng không đặc biệt thích thể loại gì, xem phim gì cũng được.”
Dưới ánh đèn đường, bóng hai người vai kề vai cứ đổ dài, đổ dài.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thắt Lưng Hoa
- Chương 15: BÓNG HAI NGƯỜI VAI KỀ VAI CỨ ĐỔ DÀI