Diệp Tiến Minh rất nhanh liền gặp mặt Trương Thiên Phú. Nhưng bất luận Diệp Tiến Minh nóng vội thế nào thì thái độ của Trương Thiên Phú vẫn giống nhau. Anh ta yêu cầu Diệp Tiến Minh giao tiền trước, còn đồ thì Trương Thiên Phú giao cho Diệp Tiến Minh sau khi nhận được tiền và sẽ giao tận tay ông ta. Diệp Tiến Minh hoài nghi có lừa đảo nhưng Trương Thiên Phú nói rằng, nếu trong thời gian quy định không chuẩn bị xong tiền thì sẽ tự mình liên hệ với Lăng Tích Đồng, anh ta không quan tâm món đồ sẽ nằm trong tay ai.
Ngày trước, Diệp Tiến Minh cũng từng đi tìm món đồ này. Nhưng lúc ấy, luật sư Trương bỏ trốn quá nhanh khiến ông ta không bắt được người. Bao năm qua ông ta cũng xác định, chắc chắn món đồ ấy nằm trong tay luật sư Trương. Vì thế, trong lòng Diệp Tiến Minh bất ổn không yên cuối cùng cũng bình thường trở lại, trước hết giao tiền cho Trương Thiên Phú, sau đó nhận đồ. Chỉ cần món đồ này ở đây, Diệp Tiến Minh sẽ trở thành chủ nhân của tập đoàn Nam Hưng, có thể hô mưa gọi gió nội bộ Nam Hưng. Cho dù Lăng Tích Đồng có lợi hại thế nào thì số cổ phiếu công ty trong tay ông ta cùng với số cổ phiếu ông ta thu mua mấy năm qua sẽ khiến ông ta trở thành người có tiếng nói tuyệt đối ở Nam Hưng. Huống hồ, từ trước đến nay, ông ta đã nuôi dưỡng không ít người.
Vì vậy, Diệp Tiến Minh nhanh chóng đạt được thỏa thuận với Trương Thiên Phú.
Sau khi Trương Thiên Phú thỏa thuận rõ ràng với Diệp Tiến Minh, Trương Thiên Phú lập tức gọi điện cho Lăng Tích Đồng: “ Tôi đã làm theo những gì bà dặn”.
“ Được, tôi biết rồi. Nhớ kỹ, không được nói lung tung, tính cách của tôi không tốt đẹp gì đâu”.
“ Chắc chắn tôi sẽ không nói lung tung”. Giọng nói của Trương Thiên Phú đầy vẻ nịnh nọt.
Lăng Tích Đồng hơi mỉm cười, ngắt điện thoại.
Diệp Tiến Minh gặp mặt Trương Thiên Phú, đồng thời cho người đến ngân hàng chuẩn bị tiền mặt, sau đó trở lại tập đoàn trao đổi việc giao toàn bộ quyền lực vào tay Diệp Thư Thần.
Ba ngày sau.
Lăng Diệc Cảnh cũng chuẩn bị mọi thứ, định đưa Dương Tử Hân ra ngoài du ngoạn. Đối với việc ra ngoài chơi, Dương Tử Hân tỏ ra rất vui vẻ, còn tự mình chuẩn bị quần áo, tự cô tính toán xem sẽ mang quần áo gì, đi giày gì. Cho đến khi Lăng Diệc Cảnh phát hiện Dương Tử Hân đang liên tục nhét quần áo vào vali thì anh hoàn toàn không biết phải diễn tả tâm trạng như thế nào. Cô làm như chuyển nhà chứ không phải đi du lịch vài hôm. Nhưng biểu hiện của cô lại rất vui vẻ và hào hứng, vì thế anh không quấy rầy cô, để mặc cô muốn mang thứ gì thì mang thứ ấy.
Đối với việc đi xa lần này, anh vẫn không hy vọng nhiều. Tuy Lăng Tích Đồng đã nhắn tin cho anh, bảo anh đi đến đó, không hề nói đi để làm gì. Nhưng anh không gọi lại, nếu không có chuyện xảy ra, coi như đưa Dương Tử Hân ra ngoài cho khuây khỏa. Anh đã học được cách không mong đợi, chỉ cần không mong đợi sẽ không bị thất vọng.
Lăng Diệc Cảnh phát hiện sau khi Dương Tử Hân ra khỏi nhà, trên đường đi đều rất sôi nổi, ánh mắt luôn hấp háy. Anh liền cảm thấy việc đưa cô đi là một quyết định chính xác.
Lăng Tích Đồng bảo anh dẫn cô đi, chính là nói cho anh biết, như vậy Diệp Thư Thần mới không nghi ngờ. Nếu Lăng Diệc Cảnh đi du lịch một mình, Diệp Tiến Minh và Diệp Thư Thần nhất định sẽ hoài nghi. Nhưng nếu Lăng Diệc Cảnh đưa Dương Tử Hân đi thì có thể lý giải. Nhất là Diệp Thư Thần có tất cả tư liệu về việc Lăng Diệc Cảnh và Dương Tử Hân sống chung với nhau. Như vậy, chuyện anh xuất hành trở thành việc không có gì đáng nghi ngờ.
Anh đem hành lý của Dương Tử Hân vào trong xe, còn cô thì bước vào trong. Ánh mặt trời rất đẹp, cô ngồi trong xe, ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn lên kính.
Lăng Diệc Cảnh nhìn cô thông qua cửa xe rồi xoay người sang bên kia ngồi vào vị trí lái.
Vừa ngồi vào ghế lái, nụ cười trên mặt anh trở nên cứng ngắc, nỗi bất an nhanh chóng tiến vào trong cơ thể. Đây là một điềm xấu, giống như sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh liếc mắt nhìn Dương Tử Hân, tựa như do dự, rốt cuộc có nên dẫn cô đi hay không.
Anh chưa lái xe, Dương Tử Hân đợi hồi lâu, đưa tay vỗ vỗ lên kính xe, gây ra tiếng động nhắc anh lái xe nhanh lên nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy. Dương Tử Hân cau mày, lấy tay kéo tay áo anh: “ Lái xe mau đi mà”.
Trong lòng anh vẫn đang tiếp tục tính toán. Chuyện gì sẽ thực sự xảy ra đây? Nếu làm theo lời Lăng Tích Đồng, có lẽ anh sẽ phải chịu một chút tổn thất. Đến lúc đó, đem tổn thất ấy khuếch trương, tạo ra một vụ scandal trong cuộc bỏ phiếu của Diệp Thư Thần. Mọi người sẽ nhằm vào Diệp Thư Thần còn Dương Tử Hân thì không bị tổn hại gì.
Suy nghĩ vài giây, anh vẫn quyết định cho nổ máy xe lái đi.
Dương Tử Hân reo hò, vừa cười vừa hát một bài hát mà cô mới học, cho dù ca từ và nhạc điệu sai be bét. Giọng hát của cô đã bóp nát nỗi lo lắng trong lòng anh.
Anh nhìn bộ dạng vui vẻ của cô nghĩ đến sau này, anh sẽ làm như vậy với cô, làm cho cô ngày nào cũng vui vẻ, làm cho cô ngày nào cũng có tiếng cười. Còn anh sau khi đã giải quyết xong chuyện ở Nam Hưng, anh sẽ đặt trọng tâm cuộc sống lên toàn bộ cơ thể mình.
Trên đường đi, Dương Tử Hân không dừng việc làm ầm ĩ. Sau khi chơi đùa, cô lại xoay người nhìn anh cười hì hì. Anh vừa nhìn đường vừa nhìn cô, mặt đối mặt, hướng về phía nhau mỉm cười.
Anh vốn phải đi đường kia, không hiểu vì sao tuyến đường đó lại bị chặn, điều này khiến anh không thể không chọn con đường khác tương đối hẻo lánh. Anh nhìn về phía cô, phát hiện cô không bắt bẻ, nhịn không được mỉm cười.
Đi liên tục suốt nửa giờ, phía trước bỗng hiện ra một chiếc xe tải, chiếc xe chạy với tốc độ rất nhanh, dường như có vấn đề gì đó bất thường. Anh vội vàng đánh tay lái nhưng chiếc xe tải vẫn lao gần về phía anh, bất đắc dĩ, anh lập tức chuyển hướng. Lúc này, anh nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, chiếc xe tải kia đã rời đi. Sau một hồi sợ bóng sợ gió, xe đã chạy tới hàng rào an toàn và tiếp tục lao đến. Anh vội vã nhấn phanh xe nhưng phát hiện phanh không ăn. Đã thế, tất cả các bộ phận khác của chiếc xe đã bị mất kiểm soát.
Xe rất nhanh đâm sầm vào hàng rào bảo vệ. Suy nghĩ đầu tiên là anh nằm đè lên người Dương Tử Hân. Hình như cô bị dọa đến choáng váng, thậm chí không thể hét nổi. Anh muốn hỏi cô có sao không nhưng lời không thể thốt ra, không biết thứ gì đó đã va vào người anh rồi ầm ầm một tiếng, chiếc xe lăn xuống bên cạnh hàng rào.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lăng Diệc Cảnh dường như đã hiểu toàn bộ mọi chuyện. Nhiều năm trước, Lăng Tích Đồng đã cho người ở bên Diệp Tiến Minh và Diệp Thư Thần, không phải để trợ giúp Diệp Tiến Minh và Diệp Thư Thần. Ngược lại, nhằm mục đích không chế cha con họ. Tất nhiên, vì Lăng Tích Đồng không nắm được món đồ kia nên mới phải nhẫn nhịn bao năm không ra tay. Hiện tại, Lăng Tích Đồng sắp đạt được ý nguyện, lúc này bà ta mới bố trí người bên cạnh Diệp Thư Thần, xúi giục Diệp Thư Thần xử lý anh. Bởi bây giờ đang là thời điểm triệu tập đại hội cổ đông, nếu dự án của Diệp Tiến Minh chính thức được thông qua, Diệp Thư Thần sẽ là chủ nhân thật sự của Nam Hưng. Còn Diệp Thư Thần cũng vì sợ mà không dám làm gì bất ổn. Như vậy, chỉ cần diệt trừ Lăng Diệc Cảnh, Nam Hưng chỉ còn lại một mình Diệp Thư Thần. Con người bảo thủ này sau khi biết Lăng Diệc Cảnh xảy ra tai nạn sẽ không tiếp tục cố chấp. Lăng Tích Đồng biết tâm lý của Diệp Thư Thần, xúi giục Diệp Thư Thần đối phó với anh. Sau khi thành công, sẽ đổ tội danh ám sát lên người Diệp Thư Thần. Chỉ cần khép tội gϊếŧ người lên Diệp Thư Thần, Diệp Thư Thần sẽ là người kết thúc ván cờ. Còn về phần Diệp Tiến Minh, Lăng Tích Đồng nhất định sẽ có chiêu sau.
Anh cảm thấy trên mặt mình có gì đó đang chảy xuống, không biết là nước mắt hay là máu. Anh cảm thấy khó qua, trong lòng Lăng Tích Đồng, chỉ có Diệp Thư Tuấn mới là người nối nghiệp thật sự của Nam Hưng, mọi thứ nên là của Diệp Thư Tuấn. Những ai có mưu đồ cướp đi những thứ đó của Diệp Thư Tuấn đều đáng chết.
Anh luôn nghĩ Lăng Tích Đồng vẫn còn chút tình cảm đối với mình. Ít nhất anh cũng là con trai của bà ta, bà ta sẽ không đuổi cùng gϊếŧ tận.
Bảo sao bà ta lại bảo anh dẫn theo Dương Tử Hân. Như vậy, hai người bọn họ sẽ được chôn cùng Diệp Thư Tuấn.
Anh ôm chặt người trong lòng, hoàn toàn quên đi cơ thể mình đang đau đớn. Chỉ có người trong lòng anh đây mới là nơi ấm áp, mới là chỗ dựa của cả đời anh.
Anh giống như đứa trẻ bị thượng đế vứt bỏ, không cha, không mẹ. Anh cố gắng muốn nắm bắt mọi thứ, muốn chứng minh với mọi người rằng anh không cô đơn, anh có thể sống tốt.
Mở mắt ra lần nữa, anh phát hiện chân mình bị mắc kẹt nhưng anh vẫn thấy vui mừng bởi vì khi anh nhìn Dương Tử Hân, anh thấy cô cũng đang nhìn mình. Anh cố gắng cử động nửa người trên, cảm nhận nhiệt độ trong xe mỗi lúc một tăng. Hiện tại đang rất nguy hiểm, anh đưa tay vỗ vỗ mặt cô, sau đó nhận ra trên mặt cô toàn là máu, anh phát hiện máu đó đều xuất phát từ chính anh.
Anh vươn tay kéo cánh cửa xe đã bị biến dạng, mặc cho bàn tay bị đâm đau đớn, đến khi cánh cửa xe rớt ra. Anh tháo dây an toàn trên người cô, nhìn cô mỉm cười: “ Sợ không?”.
Cô im lặng nhìn anh.
Mất không biết bao lâu, anh dùng hết sức lực mới kéo được cô ra, sau đó đẩy cô: “ Chạy, chạy mau...”.
Anh liên tục thúc cô, bởi vì chân anh không thể cử động, chỉ có thể dùng sức để đẩy cô, rất vất vả mới đẩy được cô ra ngoài. Còn cô như bị dọa, được anh hết sức trợ giúp, rốt cuộc ánh mắt mới có phản ứng.
Tay cô giật giật, siết lại rất nhanh.
Trán anh vã mồ hôi, gắng gượng mở miệng nói với cô: “ Em chạy mau lên, hãy tiếp tục sống tốt...”.
Anh nói một cách khó khăn.
Dương Tử Hân từ trên đất đứng lên, nhìn anh, anh cố gắng mỉm cười, tay vẫy vẫy bảo cô đi, bảo cô nhanh chóng chạy đi.
Chúng ta mãi mãi ở bên nhau, được không?
Em sẽ không bỏ anh đi, đúng không?
Anh nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, đúng vậy, cả đời này chúng ta sẽ như vậy, được không?
Cô xoay người, nhận ra mình không thể bước chân.
Vừa rồi, xe bỗng nhiên lao mạnh về phía hàng rào bảo vệ, chiếc xe tải cũng nhanh chóng phóng tới. Cô trơ mắt nhìn cảnh đó, bỗng sợ hãi choáng váng. Sau đó, chiếc xe lăn xuống triền núi, lộn vài vòng, cô sợ hãi muốn hét to nhưng không sao kêu được ra tiếng.
Cô dường như đã nhìn thấy rất nhiều.
Cô thấy mình đang đứng ở sân bay chờ Diệp Thư Tuấn, cô vẫn nghĩ sẽ cho Diệp Thư Tuấn một cơ hội. Cho dù anh có làm trò trước mặt cô, cùng ở một chỗ ôm ấp cô gái khác nhưng cô vẫn muốn cho Diệp Thư Tuấn một cơ hội. Cô đang chờ anh, thậm chí chuyến bay mà cô mua vé đã xuất phát nhưng cô vẫn đứng ở phi trường đợi anh.
Cô thu mình ngồi ở một góc sáng của sân bay, trái tim ngày càng lạnh giá, càng lúc càng buồn đau.
Cô không biết mình đã đợi bao lâu, từ thất vọng đến tuyệt vọng. Cuối cùng, Diệp Thư Tuấn cũng gọi điện đến, nhưng người gọi điện lại là Nhậm Tuyết Hề.
“ Dương Tử Hân, đến bệnh viện đi, Diệp Thư Tuấn bị tai nạn xe mất rồi”.
Quả thực, cô không tin nổi những gì mình nghe thấy, chiếc di động rơi xuống mặt đất. Cô cảm thấy như có người đang đánh mạnh vào tim mình, đau buốt, tê dại.
Cô không chịu tin, nhất định đó là trò đùa dai của Nhậm Tuyết Hề. Diệp Thư Tuấn của cô sao có thể gặp chuyện không may, chắc chắn là Nhậm Tuyết Hề đã lừa cô, cô không cần tin lời nói của Nhậm Tuyết Hề.
Cô rời sân bay, một mình đến quán bar uống rượu. Cô tự nói với bản thân, là Nhậm Tuyết Hề đang lừa gạt mình, mình không được mắc mưu, ngàn vạn lần không được để bị lừa, cô không ngốc như vậy.
Cho dù cô uống rượu đến thế nào cũng không say. Thực ra tửu lượng của cô không tốt, nhưng vì sao lại uống mãi không say chứ?
Điện thoại của cô một lần nữa vang lên, cô nhận điện: “ Nhậm Tuyết Hề, cô cho tôi là đứa ngốc sao? Tôi nói cho cô biết, tôi không tin lời cô nói đâu, tôi không tin”.
“ Dương Tử Hân, bất luận cô có tin hay không, Diệp Thư Tuấn đang ở bệnh viện, cô đến hay không tùy cô”.
“ Hừ, tôi sẽ không đến không đến. Diệp Thư Tuấn của tôi sẽ không chết, cô gạt tôi, cô bảo anh ấy nói chuyện với tôi đi”.
Nhậm Tuyết Hề ngắt điện thoại còn cô tiếp tục uống rượu, uống đến bất tỉnh nhân sự. Nhậm Tuyết Hề đang lừa cô, nhất định là lừa cô. Hết lần này đến lần khác cô tự giáo huấn mình suy nghĩ này.
Chính cô cũng không biết mình đã làm gì, hình như cô vẫn tiếp tục uống rượu. Sau đó, cô chạy ra khỏi quán bar, tới quảng trường người già khiêu vũ, cô vừa khóc vừa cười, hoàn toàn như một kẻ điên.
Nếu cứ như vậy mà điên quả cũng không tệ.
Chính cô cũng không biết mình điên trong bao lâu, Nhậm Tuyết Hề lại gọi điện lần nữa, giọng nói của Nhậm Tuyết Hề bình tĩnh đến khó tin, cô ấy nói: “ Dương Tử Hân, mặc kệ cô có tin không, Diệp Thư Tuấn trên đường ra sân bay thì gặp tai nạn ô tô. Anh ấy muốn giải thích với cô rằng giữa anh ấy và tôi không có chuyện gì. Anh ấy muốn giữ cô lại, anh ấy hiểu tính tình của cô, nếu không lập tức đuổi theo cô... Chắc chắn cô sẽ bỏ đi, cho nên anh ấy phải giữ cô. Cô thật sự không muốn đến nhìn mặt anh ấy lần cuối sao? Không đến coi như xong, hãy để anh ấy biến mất hoàn toàn đi...”.
Lúc này, cô mới cầm di động khóc thành tiếng, hơn nữa còn đến nơi Nhậm Tuyết Hề nói.
Nơi đó rất âm u, nghe nói người chết thường được đưa đến đây.
Khi cô đến nơi thấy rất nhiều người trên tay đeo khăn trắng, cô chỉ có thể chạy vào bên trong. Sau đó, Nhậm Tuyết Hề nhìn thấy cô, Nhậm Tuyết Hề kéo cô chạy vào trong.
Cho đến giờ phút này, cô vẫn hy vọng mọi chuyện đều là giả.
Một người mặc y phục trắng, đang đẩy ai đó. Cô và Nhậm Tuyết Hề chạy tới, Nhậm Tuyết Hề đẩy nhân viên nghiệp vụ ra, nâng tấm vải trắng trên mặt người kia xuống.
Cô ngây ngốc đứng đó, đây là Diệp Thư Tuấn của cô sao? Cô không dám nhìn, một chút cũng không dám xem. Chỉ cần cô không xem, Diệp Thư Tuấn có thể sống lại không?
Đến khi nhân viên nghiệp vụ nổi lửa, đuổi các cô ra ngoài, nhẹ nhàng nâng tấm vải lên che mặt rồi đẩy mạnh vào chiếc lò nhiệt độ cao.
Khoảnh khắc này cô mới dám ngẩng đầu.
Diệp Thư Tuấn của cô, sao chỉ liếc nhanh một cái, cô đã biết ngay đấy là anh?
Đó là Diệp Thư Tuấn của cô, bị đẩy mạnh vào lò thiêu, sau đó hóa thành tro bụi. Cuối cùng, cô không được nhìn thấy và không còn cách nào để nhìn thấy?
Anh bị tai nạn, anh trên đường ra sân bay thì bị tai nạn, anh vì níu kéo cô, anh sợ cô hiểu lầm. Tất cả vì sự tùy hứng của cô, bởi vì cô đã không tin tưởng anh.
Cô không nói câu gì, chỉ cảm thấy cả thế giới này không còn liên quan đến mình, ngay cả bạn trai của cô cũng đã rời bỏ cô mà đi. Trời đất quay cuồng, trong miệng phụt ra một ngụm máu tươi.