Buổi sáng, Lăng Diệc Cảnh rời giường phát hiện thấy Dương Tử Hân bỗng ngồi dậy, mở to đôi mắt ngái ngủ nhìn anh, quan sát hơn nửa ngày rồi mới chậm chạm mặc quần áo. Thấy anh đã hoàn tất việc mặc quần áo, cô vội vã đẩy nhanh động tác, sợ mình không theo kịp. Lăng Diệc Cảnh cau mày nhìn hồi lâu tìm tòi nghiên cứu ý định của cô. Hẳn là cô muốn chạy theo anh, sau đó nhân tiện đòi mua bánh rán.
Thực tế rõ ràng như vậy nhưng Lăng Diệc Cảnh vẫn bất lực kéo cô đi rửa mặt. Hôm nay cô rất ngoan, không nghịch nước, cũng không làm ướt quần áo.
Làm xong một loạt, Dương Tử Hân ngoan ngoãn theo Lăng Diệc Cảnh ra khỏi nhà.
Lúc đến cửa tiểu khu, Dương Tử Hân nhận được hai cái bánh, trong nháy mắt liền quên luôn Lăng Diệc Cảnh. Bánh rán rất thơm, mùi hành truyền đến khiến người ta chỉ muốn ăn một miếng to.
Lăng Diệc Cảnh vỗ nhẹ người cô: “ Chúng ta đi thôi”.
Dương Tử Hân không một chút phản ứng.
Lăng Diệc Cảnh lại nhìn cô vài giây: “ Anh bảo chúng ta đi thôi”.
Dương Tử Hân liếc mắt nhìn anh, vẫn không có phản ứng.
Lăng Diệc Cảnh đứng yên tại chỗ, nhìn cô không rời mắt. Có lẽ do ánh mắt anh rất chăm chú, khiến cô vội vàng quay đầu quan sát. Sau đó không tình nguyện bước chầm chậm đến trước mặt anh, lấy ra chiếc bánh chưa ăn, đưa lên miệng anh. Động tác của cô hết sức chủ động nhưng biểu hiện thì vô cùng miễn cưỡng.
Lăng Diệc Cảnh bật cười, không lẽ cô nghĩ anh gọi cô là vì muốn ăn món này? Nhưng nhìn cô “ coi trọng” chiếc bánh đến thế, thì không khỏi có vài phần không thoải mái. Vì vậy, khi cô đưa tay ra, anh liền cắn một miếng. Không nói rõ được mùi vị, anh cũng không hiểu lý do vì sao cô lại thích ăn chiếc bánh này như vậy.
Sau khi anh cắn bánh, sắc mặt của Dương Tử Hân càng thêm miễn cưỡng, nhìn anh bằng ánh mắt trách cứ, tựa như nghiêm túc kháng nghị việc anh đã cắn một miếng. Vì ngon nên cô mới để anh ăn một cái nhưng anh chỉ cắn một miếng nhỏ thôi, đã thế còn ăn một chút xíu như vậy.
Ánh mắt cô càng mở to hơn. Lăng Diệc Cảnh không còn cách nào khác, cầm chiếc bánh bị cắn một miếng ăn cho hết. Dương Tử Hân nhìn chằm chằm giám sát đến khi anh ăn xong, chỉ sợ anh lãng phí.
Thấy anh ăn xong, Dương Tử Hân vẫy tay, nói: “ Tạm biệt”.
Đây là giờ đi làm, cô biết điều này, biết bây giờ anh phải ra khỏi nhà, phải đi kiếm tiền, mà có nhiều tiền thì có thể mua được rất nhiều đồ, có thể mua rất nhiều bánh, có thể mua nhiều kẹo…Còn có thể mua được rất nhiều, rất nhiều đồ cô thích ăn.
“ Theo dì Uông về đi”.
“ Em biết đường, em không phải trẻ con”. Cô ngẩng đầu, không để tâm đến lời anh nói. Những lời đó là do cô mới học, cô cảm thấy mình sử dụng rất tốt vì thế mà tâm trạng trở nên khá hơn, xoay người theo dì Uông về nhà.
Lăng Diệc Cảnh đứng một chỗ nhìn cô, cho đến khi bóng dáng cô hoàn toàn bị ngăn trở. Rốt cuộc anh không thể nhìn thấy cô nữa mới xoay người rời đi.
Lăng Diệc Cảnh đến văn phòng, bật máy tính, nhận email Tần Ngọc Khả gửi tới. Email chỉ nói mấy câu và một vài tấm ảnh chụp cô ấy với nụ cười rạng rỡ. Rõ ràng lúc này cô ấy đang rất ổn.
Cô ấy nói: Em đã mất rất nhiều thời gian để suy nghĩ về mọi chuyện, toàn là những chuyện về anh. Em nhớ nhất câu nói anh từng nói với em: “ Một phụ nữ thông minh sẽ không ở bên người đàn ông đến hai lần”. Em đã dành nhiều thời gian để bắt bản thân trở nên khá hơn. Thậm chí, muốn ở trước mặt anh khoe rằng sau khi rời đi em vẫn sống rất tốt. Cho tới bây giờ em mới cảm nhận được, cho đến lúc này mình thực sự rất ổn mà không cần phải khoe với ai.
Lăng Diệc Cảnh đọc email, khóe miệng không kìm được mà giương lên. Cô ấy không cần khoe với anh, mà dùng hành động thực tế để nói cho anh biết, cô ấy thực sự rất tốt.
Một người, chỉ khi trải qua quãng thời gian đẹp đẽ mới dễ dàng khoan dung người khác, mới hiểu được người khác.
Anh đóng mail rồi mở tài liệu ra.
Không lâu sau, Quan Tử gọi điện tới. Anh nhấc tai nghe bluetooth lên, nhấn phím nghe.
“ Trải qua nhiều ngày điều tra theo dõi, cuối cùng đã có chút manh mối”. Quan Tử sau khi nói câu này, giọng điệu cũng thoải mái hẳn lên. Thậm chí, vì chuyện có chút tiến triển mà trở nên hưng phấn.
“ Ừ”. Từ câu nói của Quan Tử, Lăng Diệc Cảnh theo bản năng cảm thấy, điều Quan Tử sắp nói nhất định không phải điều mình muốn nghe. Vì thế, anh rời tầm mắt khỏi máy vi tính, coi lời nói tiếp theo của Quan Tử vô cùng coi trọng.
“ Tôi phát hiện ra…”. Quan Tử liếʍ môi, không biết nên nói như thế nào: “ Có lẽ là tôi đã điều tra nhầm nhưng kết quả điều tra là Phương tổng và đại tiểu thư có liên hệ với nhau”.
Con ngươi anh bỗng mở to. Phương tổng, một ông già có âm mưu xấu xa với Nam Hưng, cũng là trung tâm của nhóm Diệp Thư Thần, luôn đứng đằng sau Diệp Thư Thần, tư vấn cho Diệp Thư Thần. Tất nhiên, ông ta có liên hệ chặt chẽ với Diệp Tiến Minh. Con người này có lòng dạ rất thâm sâu, hơn nữa rất khó tiếp cận. Diệp Tiến Minh từng nhiều lần muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với Phương tổng nhưng Phương tổng không hề nể mặt.
Một nhân vật như vậy, sao Lăng Tích Đồng có thể lui tới.
“ Ai đã mời ai?”. Vẻ mặt và giọng nói của anh nghiêm túc hẳn lên. Phương tổng và Lăng Tích Đồng có quan hệ với nhau, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của anh.
“ Tạm thời chưa rõ lắm”.
Rất nhiều ý nghĩ thổi vào đầu anh. Cuối cùng là Lăng Tích Đồng tìm đến Phương tổng, bọn họ thường xuyên liên lạc với nhau chỉ vì công việc hay là Phương tổng tìm đến Lăng Tích Đồng? Không đúng, ngày trước, Lăng Tích Đồng từng có một khoảng thời gian gián đoạn ở Nam Hưng. Từ khi kết hôn với Diệp Tiến Minh, Lăng Tích Đồng không hỏi đến chuyện của Nam Hưng mà để tùy Diệp Tiến Minh làm chủ.
Lăng Diệc Cảnh im lặng, Quan Tử cũng không lên tiếng. Ở bên cạnh Lăng Diệc Cảnh đã nhiều năm, anh ta biết, thời điểm này là thời gian anh đang suy nghĩ nên không thể tắt điện thoại, cũng không thể nói bất cứ điều gì làm phiền.
“ Lập tức điều tra mối quan hệ giữa ông ngoại tôi và Phương tổng. Và năm đó mẹ tôi cùng Phương tổng đã có quan hệ như thế nào. Tôi muốn có tư liệu ngay”.
“ Vâng”.
Hai giờ sau…
Tư liệu về Phương tổng đã được đem đến.
Lăng Diệc Cảnh mở tư liệu ra, thông qua tư liệu này có thể nhìn ra được. Năm đó, Lăng Sùng Huy đã rất tín nhiệm Phương tổng. Hơn nữa, việc xử lý các dự án, ông luôn cố chấp để Phương tổng hỗ trợ. Có thể nói, năm ấy, Phương tổng chính là người được Lăng Sùng Huy tin tưởng nhất. Còn Lăng Tích Đồng sau khi tiến vào công ty, Phương tổng cũng là trợ lý có khả năng nhất của Lăng Tích Đồng. Hơn nữa, ông ta hoàn toàn không để ý việc Lăng Tích Đồng là phụ nữ… Nhưng không bao lâu, Lăng Tích Đồng và Phương tổng đã nảy sinh khoảng cách.
Lăng Diệc Cảnh cẩn thận lưu ý đến quãng thời gian Lăng Tích Đồng và Phương tổng liên tiếp phát sinh bất đồng, bắt đầu cãi vã, thậm chí còn có thời điểm như nước với lửa… chính là sau khi Lăng Tích Đồng và Diệp Tiến Minh ở cùng nhau.
Có hai khả năng, Diệp Tiến Minh liên hệ với Phương tổng trước, bí mật lôi kéo Phương tổng. Loại khả năng này cực kỳ nhỏ. Phương tổng ở Nam Hưng đã nhiều năm, rất được Lăng Sùng Huy tin tưởng và nể mặt. Phương tổng có thể nói cái gì cũng không kém. Vì vậy, Diệp Tiến Minh muốn mua được ông ta cũng rất khó.
Khả năng khác, là do Lăng Tích Đồng ngay từ đầu đã diễn trò, cố ý nảy sinh mâu thuẫn với Phương tổng, làm cho Phương tổng chuyển hướng đứng dưới trướng của Diệp Tiến Minh…Nhưng Lăng Tích Đồng làm như vậy để làm gì? Chẳng lẽ vì trợ giúp Diệp Tiến Minh, sau đó trợ giúp Diệp Thư Thần?
Tầm mắt anh dừng lại trước những thông tin tài liệu trên máy tính, bàn tay nổi đầy gân xanh.
Anh không hiểu mẹ mình, từ trước đến nay đều không hiểu. Bà ấy đôi khi giống một kẻ ngốc bị tất cả mọi người cười nhạo nhưng bà ấy làm như không thấy. Có đôi khi bà ấy lại giống một kẻ thông minh bí hiểm, không ai đoán được bà ấy muốn làm gì. Ngươi cho rằng bà ấy ngu dốt ngồi ở đó mà không biết rằng, bà ấy vẫn đang theo dõi ngươi, vẫn đang cười nhạo ngươi.
Sau khi xem tư liệu, Lăng Diệc Cảnh tiếp tục gọi vài cuộc điện thoại. Sau đó như anh dự tính, mấy dự án gần đây của Nam Hưng, đều có Phương tổng tham gia. Hơn nữa, vì có Phương tổng tham gia mà Nam Hưng bao năm qua vẫn ổn định lợi nhuận. Diệp Tiến Minh và Diệp Thư Thần đều coi Phương tổng là một con ngựa tốt, tiếp đãi rất nồng hậu.
Lão Điền bưng khay dâu đã rửa sạch sẽ đến trước mặt Lăng Tích Đồng. Lăng Tích Đồng vươn tay lấy một trái, giơ trước mắt nhìn ngắm rồi bất giác nhíu mày: “ Trước kia, tôi và Diệp Tiến Minh còn tự tay đi hái dâu để ăn, là loại dâu chuyên nuôi tằm, cho ra những quả dâu rất ngọt ăn vô cùng ngon miệng. Ông ấy còn vì tôi mà trèo lên một cái cây và hái được rất nhiều”.
Mỗi khi bà ta nhắc đến Diệp Tiến Minh, lão Điền đều không kìm nén được nỗi lo sợ nhưng ông không ngăn cản. Bao năm qua đều như vậy, tính tình của bà ấy không hề có sự thay đổi.
Lăng Tích Đồng cầm quả dâu bỏ vào miệng mình, mỉm cười: “ Hồi ấy, tôi còn đi hái kim ngân, dùng quả dâu và kim ngân để uống…Ông xem tôi có ngốc không chứ?”.
Ánh mắt Lăng Tích Đồng trở nên dịu dàng hơn, lão Điền mở miệng trả lời: “ Khi đó, đại tiểu thư chắc là rất đơn thuần”.
Lăng Tích Đồng bật cười thành tiếng, không hề nhìn những quả dâu được bày đặt trên bàn, tựa như không có chút hứng thú: “ Nói đi, đã tìm được luật sư Trương chưa? Đừng nói với tôi là chưa tìm thấy. Tôi rất ghét khi phải nghĩ đến kết quả đó”.
“ Luật sư Trương đã qua đời”.
“ Cái gì?”.
Năm ấy, luật sư Trương là cố vấn pháp luật ở Nam Hưng, rất được Lăng Sùng Huy tín nhiệm. Sau khi Lăng Sùng Huy mất không được bao lâu, luật sư Trước ban đầu đã từ chức, sau đó rời khỏi thành phố, cuối cùng dường như biến mất. Nhiều năm qua, Lăng Tích Đồng vẫn liên tục tìm kiếm luật sư Trương.
Vẻ mặt Lăng Tích Đồng rất khó coi.
“ Nhưng chúng ta đã tìm thấy người nhà của luật sư Trương”.
Sắc mặt Lăng Tích Đồng dễ chịu hơn chút ít: “ Sao?”.
“ Người nhà của luật sư Trương muốn đích thân gặp mặt bà. Họ nói chỉ có như vậy mới có thể trao cho bà những gì bà muốn”.
Ánh mắt Lăng Tích Đồng sáng rực: “ Biết rồi, ông giúp tôi hẹn ngày đi”.
Lão Điền vừa đi ra liền nhìn thấy Lăng Diệc Cảnh đứng ở cửa, không biết Lăng Diệc Cảnh đứng ở đó từ bao giờ. Mới đầu lão Điền ngạc nhiên mất mấy giây, rồi cúi đầu chào: “ Thiếu gia, cậu đã trở lại”.
Lăng Diệc Cảnh đã đứng ở đây một lúc lâu. Anh nhìn thoáng qua lão Điền, không để tâm lập tức đi vào. Lăng Tích Đồng vẫn ngồi ở đó, dường như không nhìn ra ở đây còn có một người nữa.
Lăng Diệc Cảnh mỉm cười, sao trước kia anh lại thấy mẹ mình vô cùng ngốc nghếch, xem ra vẫn là anh đã quá ngây thơ.
“ Có việc gì à?”. Lăng Tích Đồng nhìn thấy con trai mình, khóe miệng giương lên, hoàn toàn mặc kệ lời vừa rồi có bị anh nghe thấy không.
“ Hôm nay con gặp một chút vấn đề, cho nên muốn nhờ mẹ giải thích”. Lăng Diệc Cảnh nhìn thẳng vào Lăng Tích Đồng: “ Hình như Phương tổng có mối quan hệ mật thiết với mẹ?”.
Lăng Tích Đồng vẫn nhìn anh, nhún vai, hỏi: Thì sao?
Thái độ hờ hững như thế… Lăng Diệc Cảnh bỗng nhớ tới, năm ấy khi ông ngoại định giao toàn bộ công ty cho Lăng Tích Đồng, Lăng Tích Đồng đã từ chối. Khi đó, tất cả mọi người đều nghĩ ông ngoại thật ngu ngốc mới đưa ra quyết định như thế. Nhưng không một ai nghĩ ra ý nghĩa sâu xa. Ví dụ như, Lăng Tích Đồng từng đạt giải nhất trong tất cả các cuộc thi, giành được vô số giải thưởng. Bà ấy luôn là người làm mưa làm gió trong trường học, là nữ thần trong lòng rất nhiều nam sinh. Bà ấy trong mắt người khác là một người con gái hoàn mỹ.
“ Vì sao?”. Người thông minh nên hiểu được vấn đề của đối phương và loại bỏ khoảng thời gian không cần thiết.
“ Muốn hỏi vì sao tôi lại có quan hệ với Phương tổng hay muốn hỏi Phương tổng sắm vai diễn gì đúng không?”.
“ Cả hai”.
Lăng Tích Đồng cười cười, rút ra một điếu thuốc và hút: “ Đừng giả vờ, chính anh cho là như vậy”.
“ Là mẹ đã để Phương tổng đợi bên cạnh Diệp Tiến Minh?”.
“ Sao anh có thể gọi tên cha anh như thế, thật sự là không nên”.
Bà ta chậm rãi nói, nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ thấy buồn cười. Nhưng lúc này, anh lại nghe ra cảm xúc khác, vừa như trào phúng, vừa như không để tâm.
“ Có hay không?”.
“ Đúng”. Lăng Tích Đồng nhả ra một tràng khói dài, sau đó nghiêng chân lắc lư: “ Rất thú vị đúng không? Một lão già luôn nghĩ rằng mình khôn ngoan bất khả chiến bại, dường như vô cùng thông minh lại không biết rằng, người khác khiến ông ta nhìn qua tưởng thông minh, nhưng thực ra ông ta chỉ là một kẻ ngu ngốc mà thôi”.
Lăng Tích Đồng liếc mắt quan sát, giọng điệu khi nói ra những lời này hết sức hờ hững.
“ Vì cái gì à?”.
Nếu thật sự chỉ vì đối phó với Diệp Tiến Minh, bà ta không đáng tiêu phí nhiều thời gian như vậy, căn bản không có lời lãi.
“ Đâu cần biết là vì cái gì…Dù sao anh cũng là con trai tôi. Có một số việc có thể nói xem, ví dụ như, chúng ta có thể hợp tác”.