Chương 20

Ví dụ như hai tiểu nha đầu này, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, vừa mới mười sáu tuổi, phỏng chừng là đang trong thời kỳ phản nghịch, không nghe lọt tai bất cứ thứ gì, chỉ biết tức giận xoay người bỏ chạy.

Sau khi cả hai đều chạy đi, Tiêu Cửu Từ lại nhìn Kiều Hàm.

Trong bầu không khí này, Kiều Hàm lập tức căng thẳng lên, như một học sinh đang chờ bị giáo huấn vậy.

Sự nghiêm túc nho nhã của Tiêu Cửu Từ còn có lực sát thương hơn là cao giọng khiển trách nữa.

Luôn có cảm giác, khiển trách hai người đó xong sẽ đến lượt mình.

Không hiểu sao Kiều Hàm có chút kích động, y sắp được nam chính đại nhân giáo huấn rồi, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không được làm trái lời.

"Chuyện hôm nay, đa tạ ngươi."

"Hả?"

Kiều Hàm sửng sốt, nhìn thẳng Tiêu Cửu Từ.

Lúc này, Tiêu Cửu Từ đang ngồi trên giường, tiện tay chỉnh trang một chút, lại khôi phục tư thái tiên nhân, nhưng khí tức lại không giống tiên nhân, khí chất ôn nhu toát ra từ trong xương cốt của hắn, khiến người ta không nhịn được mà muốn lại gần hắn.

Kiều Hàm không khỏi nhìn về cái miệng đang nói chuyện với mình của hắn, môi mỏng hồng hào, khóe miệng có một độ cong tự nhiên mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện, nhưng kết hợp với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nối liền với cái cổ mảnh khảnh, lại mang đến một chút cảm giác mạnh mẽ cứng cỏi.

Kiều Hàm cho rằng mình nghe lầm, vì sao nam chính lại cảm ơn y, trước đó còn cho thêm một điểm vào điểm cảm xúc mà nhỉ?

À, biết rồi, không thích là việc của không thích, công lao là việc của công lao, không hổ là nam chính, ân oán rõ ràng, không tùy ý đối xử với người khác theo cảm xúc của mình.

Kiều Hàm phản ứng lại, vội vàng lắc đầu: "Chỉ là ta nhìn mấy người đó không vừa mắt mà thôi."

Tiêu Cửu Từ cười nhẹ như gió xuân: "Còn nữa, xin lỗi."

Hả? Tại sao lại xin lỗi?

Kiều Hàm ngơ ngác nhìn Tiêu Cửu Từ, sau khi được nam chính cảm ơn rồi xin lỗi, y cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình đang phải chịu một gánh nặng quá lớn rồi.

Tiêu Cửu Từ nghiêm túc nói: "Hai sư muội đã vô lễ với ngươi, thỉnh ngươi tha thứ cho bọn họ."

Kiều Hàm lúc này mới kịp phản ứng lại, thật lòng là y không ngờ tới, Tiêu Cửu Từ sẽ xin lỗi vì một cuộc cãi vã không quan trọng như vậy, thực ra Kiều Hàm hoàn toàn không để ý, y cũng hiểu hai nha đầu đó đã gặp chuyện gì, chỉ là với tính cách của Tiêu Cửu Từ, nếu hắn đã nhận ra điều không đúng, thì hắn sẽ nói lời xin lỗi.

"Ta không so đo với tiểu nha đầu." Kiều Hàm nói thẳng.

Tiêu Cửu Từ gật đầu, coi như là cảm ơn.

Thật ra Tiêu Cửu Từ muốn nói rõ ràng với các sư muội, hy vọng các nàng có thể xin lỗi Kiều Hàm, nhưng hai nàng đều đã bỏ chạy, hắn chỉ có thể thay mặt các sư muội xin lỗi y.

Mai trưởng lão lúc này đột nhiên cắt ngang: "Này, Tiểu Hàm Hàm, nghe nói ngươi giúp chúng ta đòi được một khoản linh thạch lớn, ta cũng muốn cảm ơn ngươi nha."

"Cách gọi Tiểu Hàm Hàm này..." Kiều Hàm rùng mình.

"Vậy thì Tiểu Kiều?"

Kiều Hàm: ...

"Chúng ta không thể gọi tên sao?"

"Gọi vậy sẽ thân thiết hơn."

Vẻ mặt của Kiều Hàm vẽ đầy dấu chấm hỏi, chúng ta thân thiết từ khi nào vậy?

Mai trưởng lão cười càng giống Phật Di Lặc hơn: "Ngươi có muốn làm y tu không? Có thể suy nghĩ một chút nha."

Kiều Hàm sửng sốt.

Lại nghe Tiêu Cửu Từ đột nhiên nói: "Đúng rồi, quên chúc mừng ngươi đã thăng cấp."

Chỉ cần dùng linh lực dò xét qua thì sẽ biết Kiều Hàm bây giờ không chỉ là hậu kỳ Luyện Khí, mà còn tu luyện Mộc hệ linh căn. Hầu hết các y tu đều là Mộc hệ linh căn, nên Mai trưởng lão mới nói như vậy.

Chỉ là sau bao nhiêu năm tu luyện Hỏa hệ linh căn, hiện tại, y đột nhiên lại chuyển hướng, chẳng biết là có gặp được kỳ ngộ gì không?

Kiều Hàm cũng kịp thời phản ứng lại, y thực sự muốn trở thành một y tu, như vậy... Y có thể cho nam chính tất cả các loại đan dược tốt nhất, y chắc chắn sẽ không keo kiệt như Mai trưởng lão đâu.

Trong lòng Kiều Hàm cảm thấy thoải mái, sau đó gật đầu nói: "Thực ra ta cũng muốn trở thành một y tu."

Mai trưởng lão cười nói: "Sau này lại tới chỗ của chúng ta nhiều hơn đi, dù sao Cửu Từ lúc bình thường cũng rất bận rộn, không có thời gian ở cùng ngươi, ngươi có thể tới đây tu luyện."

Kiều Hàm cũng cảm thấy ở đây tu luyện là tốt nhất, cho nên vui vẻ đồng ý.

Tiêu Cửu Từ hơi sửng sốt, đột nhiên phát hiện Kiều Hàm hiện tại ở trên Vô Định Phong cùng hắn, nếu không có nhiệm vụ, bọn họ sẽ phải cùng nhau ngày đêm vun đắp tình cảm, chờ tới khi chưởng môn xuất quan, có lẽ sẽ phải bái đường thành thân.

Hắn không nhớ trước đây mình đã nghĩ gì, nhưng bây giờ người này...

Tiêu Cửu Từ cụp mắt xuống, che đi muôn vàn suy nghĩ của mình.

Hai người tạm biệt Mai trưởng lão, đứng dậy trở về Vô Định Phong.