“Hóa ra là ngươi, vừa nãy ta không thấy rõ, ngươi ở đây làm gì?!” Vẻ mặt của Âu Toản Nhuế không tốt nói.
Kiều Hàm khóe miệng run rẩy, rõ ràng là sau khi thấy rõ mới muốn xuống tay tàn nhẫn mà.
“Nghe kể chuyện.”
“Cái gì?”
“Nghe câu chuyện anh hùng của Tiêu Cửu Từ.”
Hai tiểu y tu tức khắc xấu hổ lên, bọn họ ngược lại nhớ tới mới nãy mình còn nói xấu sau lưng người ta.
Giang Tố Vi ngẩn người, sắc mặt có chút không tốt, không khỏi dựa vào Âu Toản Nhuế. Âu Toản Nhuế cảm giác được trọng lượng bên cạnh, lập tức như được tiêm máu gà, cảm thấy người trước mắt nói chuyện vô cùng đáng ghét.
“Ta hỏi ngươi, mọi chuyện đã bị vạch trần, ngươi thật sự muốn ăn vạ không từ hôn sao, đừng tưởng rằng Đại sư huynh của chúng ta là người tốt thì bắt nạt, hắn chẳng thèm so đo với loại người như ngươi, cũng không đại biểu là chúng ta sẽ không so đo thay cho hắn, trên dưới toàn thể tông môn chúng ta đều sẽ so đo thay cho hắn, tuyệt đối sẽ không để loại người như ngươi tiếp tục làm đạo lữ của Đại sư huynh!”
Nói xong, Âu Toản Nhuế còn làm ra dáng vẻ bênh vực người của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Hai y tu đứng ở một bên ngược lại khó xử không có chỗ trốn, giống như không cẩn thận mà ăn trúng mẻ dưa lớn rồi. Nhưng mà nói thật, tuy rằng Âu sư tỷ nói chuyện hơi khó nghe, nhưng lại nói ra tiếng lòng của bọn họ.
Đại sư huynh của bọn họ ưu tú như thế, cũng có thể xứng với cả tiên tử trên trời, Kiều công tử thật sự là kém rất nhiều, bọn họ cũng không cam lòng thay Đại sư huynh, cảm thấy Đại sư huynh chính là bị tình nghĩa đạo đức trói buộc.
Kiều Hàm nhìn vẻ mặt của mấy người này, chậc chậc hai tiếng, tuy rằng trong lòng rất đồng ý, nhưng vẫn nâng đôi mắt lên, vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn nói: “Ngươi là ai? Có liên quan gì đến ngươi sao, bắt chó đi cày! Có tinh lực như vậy thì lo đi tu luyện đi.”
Hệ thống kích động, 【 Ký chủ, cuối cùng ngươi cũng làm theo đề nghị rồi. 】
Kiều Hàm: Chút lòng thành, thiết lập vai ác, ta nhớ mà, sẽ không sụp đổ đâu.
Hệ thống: 【 Xem ra ký chủ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. 】
Kiều Hàm: ?
Còn chưa kịp hỏi thì đã thấy Âu Toản Nhuế bị y làm cho tức đến muốn nổ tung, rút kiếm muốn chém người.
Kiều Hàm lập tức lui về sau hai bước, trốn cực nhanh.
Hai y tu nhanh chóng ngăn Âu Toản Nhuế lại, Giang Tố Vi đứng ở phía sau yếu ớt gọi Âu Toản Nhuế, dáng vẻ sốt ruột muốn khuyên can.
Tình cảnh hết sức hỗn loạn.
Không trung ở phía tây đột nhiên gió nổi mây phun, đi kèm theo là linh quang bắn ra bốn phía, tựa hồ là có người đang đánh nhau.
“Ơ, là bên Tịnh Linh trận, nhất định là đám người của Vạn Nhận Tông lại tìm việc, trước đó đã làm loạn một trận rồi.” Một y tu nói.
“Xem, Băng hệ linh quang, là Đại sư huynh ra tay.” Giang Tố Vi nhanh chóng tiến lên kéo Âu Toản Nhuế cùng ngự kiếm bay đến Tịnh Linh trận.
Kiều Hàm vừa nghe sắp có đánh nhau, tức khắc hưng phấn nhấc quần muốn chạy đến xem nam chính biểu diễn.
Kết quả trong đầu đột nhiên đinh một tiếng.
【 Thông báo nhiệm vụ nhân vật: Vai ác Kiều Hàm ỷ thế hϊếp người, kiêu ngạo ương ngạnh, hãy đi đến kí©h thí©ɧ mâu thuẫn, châm ngòi ly gián giữa Vạn Nhận Tông và Thanh Vân Tông, thu hút giá trị thù hận của nam chính. Đếm ngược mười phút, nếu không hành động, hệ thống sẽ tiếp quản thân thể, cưỡng chế chấp hành. 】
Kiều Hàm: ??!!!
Cái gọi là ăn phân cũng không bắt kịp nóng. (Câu này nói về người nào đó quá chậm, không thể theo kịp cái gì đó)
Kiều Hàm không biết ngự kiếm phi hành, nên lúc chạy đến nơi chỉ nghe thấy tiếng băng nứt, cảm giác được hàn khí ập vào mặt, những vụn băng nhỏ li ti như những vì sao rơi xuống thế gian, dần biến thành những đốm sáng màu lam nhạt tiêu tán giữa không trung.
Một trận sương trắng thổi qua, bộ y phục màu xanh lam cùng đuôi tóc đen như nhuộm mực tung bay trong gió lập tức hấp dẫn sự chú ý của Kiều Hàm.
Chỉ thấy Tiêu Cửu Từ cầm trong tay một thanh kiếm, thân kiếm màu trắng bạc khảm lam, tỏa ra hàn khí âm u, như thể được tôi luyện ở vùng băng thiên tuyết địa, chính là Băng Phách kiếm bản mệnh của hắn.
Hắn đứng thẳng tắp, khí khái hào hùng, đối mặt với sáu người phía trước, bảo vệ đồng môn đang bị thương của mình ở sau lưng, giống như một kết giới không thể xuyên thủng, chỉ cần là hắn đứng ở đó, sau lưng hắn sẽ luôn là khu vực an toàn.
Các đệ tử bị thương dìu nhau đứng dậy, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, vô cùng phấn khích nhìn về phía đối diện.
Mà sáu người kia đều mặc hộ giáp màu vàng tím phối với trang phục đệ tử màu nâu của Vạn Nhận Tông, tay cầm thanh đao, vẻ mặt tức giận, nhưng lại không có chút lực uy hϊếp nào.
Bởi vì từ chân của bọn chúng trở xuống đều đã hoàn toàn bị đóng băng, lớp băng trong suốt tỏa ra u quang màu lam lấp lánh biến bọn chúng thành những tác phẩm điêu khắc bán thân bằng băng, bọn chúng chỉ có thể bế tắc đứng yên tại chỗ, bất lực vẫy tay.