Chương 1

【Đinh, chúc mừng linh hồn của ký chủ được "Lòng vua mang thiên hạ" lựa chọn】

Kiều Hàm: “Hả?”

【Hệ thống sẽ hỗ trợ ký chủ bắt đầu một hành trình tuyệt vời, ký chủ chỉ cần: 1: hoàn thành nhiệm vụ được đề ra cho nhân vật, 2: thu thập điểm cảm xúc của nhân vật chính.】Kiều Hàm: “Ồ?”

【Đợi đến khi cốt chuyện chính của thế giới kết thúc, ký chủ có thể thoát khỏi trói buộc với hệ thống, độc lập tự chủ, bắt đầu cuộc sống tu chân thuộc về chính mình.】

Kiều Hàm: “Là như vậy sao~“

【Hệ thống đang chọn nhân vật phù hợp nhất để trói định cho ký chủ…… Muốn cười thì cười đi, đừng nghẹn…】

Kiều Hàm: “Ha ha ha ha ha ha.”

Thử hỏi bản thân xem sau khi chết có thể lựa chọn một thế giới tiểu thuyết để du hành, gặp nhân vật trong sách mà mình yêu thích nhất, tham gia vào câu chuyện của anh, bù đắp cho cảm giác không cam lòng khi đọc tiểu thuyết, bạn có cười hay không hả?

Đây quả thực là bánh nhân thịt khổng lồ đập vào đầu, cười điên rồi!

“Lòng vua mang thiên hạ" là tiểu thuyết nam chủ tu chân mà Kiều Hàm đọc không dưới mười lần.

Bạn muốn hỏi tiểu thuyết này có hay không à?

Ha…..

Chỉ cần nhìn vào khu bình luận đều là cảnh báo thì biết, kỳ thật đây nhất định phải chìm đắm trong dòng nước lũ trên mạng.

“Đừng đọc, tức giận đến mức tắt thở rồi, nam chính đúng là phế mà.”

“Bị lừa vào đọc cái kết tôi thật oan mà, đây là kết BE sao, tôi còn tưởng sẽ có bất ngờ nào chứ.”

"Nam chính là thánh phụ à? Mặc kệ anh ta, chết hết cho tôi, không thể hắc hoá rồi huỷ diệt hết tất cả được à?’

“Thật sự là lần đầu tiên đọc văn nam chủ nghẹn khuất như vậy.”

“Tôi chỉ có một câu hỏi, hậu cung của nam chính đâu rồi? Nhiều em gái như vậy lại bị nhốt ở ngoài cửa hậu cung? Nhìn được nhưng không ăn được, muốn độc giả nghẹn chết à?!”

“Cho nên, cả đời này nam chính sống vì cái gì vậy? Tôi nghiêm túc hoài nghi nam hai mới chính là nam chính.”

Bình luận nhiều như vậy có thể thấy độc giả tức giận đến mức nào.

Cũng không phải tác giả viết kém, mà anh ta một mình một đường, độc giả không thích xem cái gì, anh ta viết cái đó, tính cách cùng cốt truyện không phù hợp với xu hướng hiện nay.

Tiểu thuyết này kể về nam chính Tiêu Cửu Từ, xuất thân cô nhi, được chưởng môn Thanh Vân Tông hảo tâm nhận nuôi, năm tuổi đã phát hiện ra linh căng băng biến dị, được Thiên Tài Kiếm Tôn thu làm đệ tử chân truyền duy nhất, tu luyện một đường thông suốt không trở ngại, khó khăn lắm mới hai mươi tuổi đã đạt tới Kim Đan kỳ, thành tựu như vậy trước đây chưa từng có, là con cưng của trời chân chính.

Anh không chỉ có ngoại hình thanh tuấn lãng dật, tài năng trời cho, quan trọng nhất là tính cách còn không thể bắt bẻ, trên với tiên tôn, dưới với người phàm, đều là hiền lành nhã nhặn, quân tử mẫu mực.

Là người mà thế gia tông môn đều gọi đại sư huynh của Thanh Vân Tông, có thể nói là tấm gương cho thế hệ trẻ của tu chân giới.

Trưởng bối tiên môn giáo dục vãn bối bắt đầu chính là: Học đại sư huynh Thanh Vân Tông, nếu các ngươi bằng một phần ngàn sự ưu tú của người ta, ta còn quan tâm các ngươi làm gì.

Nhưng mà nam thần hoàn mỹ như vậy, vốn nên có tương lai suôn sẻ tươi sáng, lại bởi vì một lần đoạt bảo trong bí cảnh, vận mệnh bắt đầu chuyển hướng.

Linh căn bị hủy, Kim Đan bị đào, trên lưng mang tội phá hoại phong ấn thả yêu ma ra ngoài, khiến chưởng môn kiệt sức mà chết, bị trục xuất khỏi sư môn. Sau đó lại bại lộ thân phận bán yêu, gặp phải hiểu lầm cùng đuổi gϊếŧ, gặp em gái không phải nửa đường bỏ dở thì chính là mỗi người đều có mục đích.

Từ con cưng của trời đến mọi người hô đánh, quả thực chính là thảm kịch nhân gian.

Tác giả hình như muốn đem tất cả những thủ đoạn mỹ cường thảm đều hướng về phía Tiêu Cửu Từ.

Tất cả độc giả kể cả Kiều Hàm đọc đến đoạn này, đều cảm thấy đến lúc nên hắc hoá nghịch tập vả mặt rồi.

Nhưng tác giả thì không.

Nghịch tập có, vả mặt cũng có nhưng không có hắc hoá.

Cho dù cảm giác được lòng người nóng lạnh. Anh vẫn kiên định như cũ, cúi đầu không thẹn với trời đất, làm việc không phụ lương tâm.

Nếu chỉ có anh mới có thể cứu thế giới thì đó chính là trách nhiệm của anh, không oán không hối hận.

Cuối cùng, Tiêu Cửu Từ bị hiểu lầm và vu khống đủ chuyện, hy sinh một thân tiên cốt, lấy mạng hiến tế, cứu vớt thế giới.

Độc giả đi đến vòng chung kết nhìn thấy kết thúc này đều tỏ vẻ: Rất tốt, đã ở bệnh viện thở oxy.

Thật sự là loại cảm giác nghẹn khuất đến thở không nổi.

Khu vực bình luận đều thống nhất viết: Tác giả anh bị bệnh thần kinh!

Không quan tâm lúc trước tác giả ngược đãi thảm hại như thế nào, chỉ cần cuối cùng nam chính có thể có một kết thúc tốt đẹp, độc giả cũng nguyện ý khoan dung cắn răng nuốt xuống.

Nhưng tác giả không chỉ không có, mà còn viết một làn sóng cuối cùng.

Mọi người giải trừ hiểu lầm, cảm niệm sự hy sinh của Tiêu Cửu Từ, nhưng trăm năm sau, tin đồn về anh trong hai giới dần dần biến mất, không ai nguyện ý nhắc tới người cứu vớt bọn họ lại là một bán yêu bị thế giới vứt bỏ.

Đến lúc này, độc giả lưu lại cũng bị đoạn cuối cùng độc đến toàn quân diệt sạch, để lại vô số bài viết tránh lôi, hùng hùng hổ hổ rời khỏi sân khấu.

Mà lần đầu tiên tiếp xúc với quyển tiểu thuyết này, Kiều Hàm còn là thiếu niên, có chút phản nghịch với thế giới, nhất định phải nhìn xem tiểu thuyết mọi người cảnh báo này có nội dung quỷ quái gì.

Kết quả vừa vào hố liền không ra được. Cũng không phải Kiều Hàm thích tự ngược đãi, mà là nam chính Tiêu Cửu Từ, quả thực mê chết Kiều Hàm.

Kiều Hàm duyệt văn vô số, chưa từng gặp một nhân vật hoàn mĩ như vậy. Thậm chí trong một khoảng thời gian nào đó trong cuộc đời cậu, Tiêu Cửu Từ chính là chỗ dựa tinh thần, là ngọn đèn chỉ đường soi sáng cho cậu.

Sự sùng bái của Kiều Hàm đối với anh có thể tóm tắt như sau: bắt đầu từ việc miêu tả giá trị nhan sắc, trung thành với nhân phẩm, bị mắc kẹt trong tài năng rực rỡ.

Trước khi xảy ra chuyện, nhan sắc võ công EQ tính cách đều tốt, có mị lực, tài lãnh đạo trời sinh, là nhân vật đứng đầu, làm cho người ta không tự giác đi theo bước chân của anh. Đối xử chân thành với người khác, vô số lời tốt đẹp sử dụng trên người anh cũng không quá đáng.

Sau khi xảy ra chuyện, trái tim ban đầu của anh thủy chung không thay đổi, từ đầu đến cuối giữ vững tính cách ôn nhu kiên định, sẽ không bởi vì ngoại vật mà khiến cho mình trở nên xấu xí cực đoan, hành động ngay thẳng, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc anh có vô số cơ hội để hắc hoá nhập ma nhưng anh lại chưa bao giờ có nửa phần do dự.

Anh không phải là người mặc người khác ức hϊếp nhưng không đánh trả, cũng không phải thánh phụ chịu thiệt nuốt vào trong bụng, anh chỉ dũng cảm chịu trách nhiệm, làm việc anh cảm thấy nên làm.

Lúc Kiều Hàm đọc tiểu thuyết cũng ân cần hỏi thăm tác giả, hận không thể treo anh ta lên đánh, buộc anh ta phải sửa văn, nam chính tốt như anh không nên trải qua những thứ này, anh vốn nên phi thăng thành tiên, anh có thực lực này cũng có đạo tâm này.

Nhưng thế giới không cho anh cơ hội để lựa chọn, chỉ để cho anh trở thành một anh hùng bi kịch vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.

Nam chính nhà mình mình đau lòng, cho nên Kiều Hàm đã vô số lần nghĩ tới nếu một ngày cậu có thể xuyên thư cậu nhất định phải đi gặp anh.

Đưa ấm áp, ngăn chặn khó khăn, khi tất cả mọi người chống lại anh, cậu sẽ đứng ở bên cạnh anh, cho anh dựa vào, trợ giúp anh cả một đường, tuyệt đối không để cho anh sống cuộc sống thê thảm của nguyên văn.

Bây giờ không phải giấc mơ thành sụ thật rồi sao! Ha ha ha…..

Nhưng giây tiếp theo, Kiều Hàm không cười nổi nữa.

Cảnh tượng trước mắt thay đổi, cậu không biết mình đang ở đâu thì áp lực tinh thần như hàng vạn tảng đá rơi xuống đầu cậu.

Đau đến mức cậu cảm thấy như bị xe tải khổng lồ va chạm vào đầu, đè ép lục phủ ngũ tạng của cậu dời vị trí, xương cốt cả người đều bị nghiền nát, chứ đừng nói là cảm giác dày đặc thấm vào trong thân thể, cơ hồ trong phút chốc lập tức trên mặt cậu hoàn toàn không còn một chút máu, quỳ rạp xuống đất.

Không khí chung quanh đều trở nên mỏng manh, cậu khó thở chỉ có thể miễn cưỡng thở dốc.

Một giọng nữ trưởng thành sắc bén mang theo cảnh cáo bắn thẳng tới.

“Kiều công tử, đừng nói cậu còn chưa chính thức bái đường thành thân với Từ Nhi, cho dù đã rồi, Thanh Vân Tông cũng không cho phép cậu trêu đùa lừa gạt như thế.”

Kiều Hàm đau đến chóng mặt hoa mắt, căn bản nghe không rõ đối phương nói gì, chỉ chú ý tới mấy từ khóa.

Nhất thời một cỗ dự cảm không lành quét tới.

Giọng nói kia tiếp tục, trong âm thanh rõ ràng đều mang theo chán ghét.

“Huống hồ chuyện kết đạo lữ này có thành hay không vẫn đang còn phải bàn lại, bản tôn hỏi cậu một lần nữa, người có hôn ước với Từ Nhi là cậu, hay là tỷ tỷ Kiều Uyển của cậu?!”

Vẻ mặt Kiều Hàm đột nhiên thay đổi, giống như một tia sét giữa trời xanh!

【Đinh, nhân vật ràng buộc thành công! Chúc mừng ký chủ đã chọn nhân vật phản diện "Kiều Hàm".】

Kiều Hàm: “ohhhh! nooooo!”

Quả nhiên là định luật xuyên vào nhân vật cùng tên sao? Lúc trước khi thấy nhân vật phản diện cùng tên với mình lẽ ra cậu nên đổi tên.

Hệ thống: […Không cần phải như vậy, sự tồn tại của nhân vật này rất quan trọng. Hơn nữa còn là người vợ có danh phận duy nhất của nam thần cậu.]

Kiều Hàn nổi da gà khắp người: “Ahhh, đừng nói nữa, tôi cảm giác như mình đã xúc phạm nam chính vậy.”

Thiết lập của nhân vật phản diện “Kiều Hàm” này cực kỳ ghê tởm, mặc dù ở tu chân giới đạo lữ là nam hay nữ cũng không quan trọng lắm, nhưng trong một quyển văn nam chủ, viết nam chính có một người đạo lữ là con trai cũng có hơi khó xử.

Chưa kể nam chính nhất định là thẳng nam, chính nhân vật "Kiều Hàm" cũng đủ khiến người ta ghét bỏ.

Kiều Hàm xuất thân từ tu chân thế gia Kiều gia, thế hệ sau trong gia tộc có tỷ lệ di truyền thể chất La Yên Huyền Thể đặc biệt, là thể chất song tu tuyệt hảo, nghe nói lần phi thăng gần đây nhất của tu chân giới vào ngàn năm trước là một Kiếm Tôn cùng với thê tử họ Kiều của ông.

Khác với Lô Đỉnh, loại thể chất này cần chủ nhân tỉnh táo tự nguyện mới có thể phát huy tác dụng, cho nên không có tình huống cưỡng đoạt, mỗi khi Kiều gia trẻ con ra đời thì sẽ bàn chuyện hôn sự với thế gia mình thân thiết.

Đối với Kiều gia mà nói là củng cố địa vị tiếp nhận sự che chở của các môn phái lớn, đối với các đại tiên môn mà nói, có thể vì đệ tử thiên phú tuyệt hảo nhà mình cầu một con đường thông thiên thuận lợi, đương nhiên là không thể nào tốt hơn.

Cho nên khi Kiều Uyển và Kiều Hàm còn nhỏ, đã được đặt hôn ước.

Mới đầu "Kiều Hàm" lựa chọn đệ tử thân truyền của Vạn Nhận Tông gần bọn họ, có thiên phú hoàn toàn không thua Tiêu Cửu Từ, hơn nữa còn có đại thế gia ở phía sau - Tần Tu Trọng.

Nhưng Tần Tu Trọng mới là kịch bản của Long Ngạo Thiên chuyển mình, khi còn trẻ đã gặp phải biến cố không khác gì Tiêu Cửu Từ, sau đó trở thành nam hai của quyển truyện này, có quan hệ vừa cạnh tranh vừa thưởng thức lẫn nhau với Tiêu Cửu Từ, sau khi Tiêu Cửu Từ hiến tế, anh ta trở thành Tiên Tôn số một tiên giới.

Mà trước đó, "Kiều Hàm" đã thành công hủy hôn với phế tài Tần Tu Trọng.

Lại bởi vì nam do chưởng môn Thanh Vân Tông đính hôn ước cho Tiêu Cửu Từ chỉ để lại tín vật, cho nên đã để lại chỗ trống cho người cha độc ác chui vào.

Mà tỷ tỷ Kiều Uyển người vốn nên kết hôn với Tiêu Cửu Từ lại bị người cha độc ác và mẹ kế đuổi tới Vọng Nguyệt Đảo tu luyện. Đảo đó một khi đã đi vào thì trong vòng trăm năm không thể nào ra ngoài, sau đó để “Kiều Hàm” thay thế tỷ tỷ, vào năm 18 tuổi ngồi lên tiên thuyền tới Thanh Vân Tông gặp mặt vị hôn phu.

Tuy rằng khi nhìn thấy đối phương là con trai thì có hơi kinh ngạc, nhưng lời nói của chưởng môn đáng giá ngàn vàng, Tiêu Cửu Từ chỉ có thể tuân theo, thành công lập hôn khế, về phần bái đường thành thân vốn định chờ hai người bồi dưỡng ra một chút tình cảm mới tiến hành, kết quả Tiêu Cửu Từ liền xảy ra chuyện.

Sau khi Tiêu Cửu Từ không còn Kin Đan, “Kiều Hàm” mạnh mẽ giải trừ hôn khế, vứt bỏ nam chính, chạy trốn khỏi Thanh Vân Tông.

Sau đó Tiêu Cửu Từ lên lên xuống xuống, “Kiều Hàm" chỉ cần gặp anh thì sẽ giẫm thêm một cước, thậm chí còn độc ác muốn xuống tay gϊếŧ anh, Tiêu Cửu Từ bại lộ huyết mạch yêu tộc cũng là do cậu ta tiết lộ, phảng phất như đã từng lập hôn khế với anh là vết nhơ trong đời cậu ta, cho nên khắp nơi nhắm vào, thuộc loại nhân vật phản diện không ngừng tìm chết.

Cuối cùng tuy rằng kết cục bi thảm, nhưng không phải do Tiêu Cửu Từ ra tay, xem như ác có ác báo.

Cho nên bây giờ nói với Kiều Hàm rằng cậu xuyên vào nhân vật này còn khó chịu hơn là trực tiếp gϊếŧ chết cậu.

Mà giờ phút này chính là sau khi "Kiều Hàm" đến Thanh Vân Tông không lâu bị chưởng môn phu nhân tra ra chuyện thay đổi hôn ước, bị bắt tới trước mặt thẩm vấn.

“Còn không nói thật!” Giang phu nhân thấy Kiều Hàm im lặng hồi lâu, càng tức giận hơn, uy áp càng lớn, đè ép Kiều Hàm suýt chút nữa nằm sấp xuống.

Trong miệng Kiều Hàm toàn là mùi máu tươi, nội tâm khổ không thể tả.

Nói, đương nhiên phải nói, nhưng vị đại tỷ này, cô có thể thu uy áp lại một chút không? Tôi thở còn khó khăn đây này, cuối cùng cô có muốn tôi mở miệng hay không đây!

“Mẫu thân đừng….đừng như vậy, Kiều công tử còn chưa Trúc Cơ, cậu ấy chịu không nổi, đại sư huynh về sẽ trách chúng ta.” Một giọng nhẹ nhàng rụt rè truyền tới.

“Tố Vi cậu đừng quan tâm, sư mẫu làm đúng lắm, hôn sự của đại sư huynh sao có thể đùa giỡn, nếu là gian dối, người có phẩm hạnh xấu xa như thế sao có thể làm đạo lữ của đại sư huynh Thanh Vân Tông chúng ta, quả thực làm bẩn cửa nhà!” Một tiếng nữ hung ác khác vang lên: “Hơn nữa trong khoảng thời gian này ỷ vào thân phận hôn thê của mình quậy phá khắp nơi, dẫn tới các để tử oán than đầy đất, cần phải nghiêm tra.”

Theo những tội danh cô gái liệt kê, uy áp đè lên người Kiều Hàm càng nặng nề.

Ngay khi Kiều Hàm cảm giác mình sắp hộc máu, cửa đại điện ầm ầm mở rộng, một đạo khí tức trong sạch nhanh chóng tới gần.

Cánh tay Kiều Hàm đột nhiên bị người nâng lên, áp lực trên người chợt không còn.

Tiếng gọi “Đại sư huynh" liên tiếp vang lên trong điện.

Kiều Hàm thở ra một hơi, trái tim vào lúc này lại như ngừng đập, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất. Trong đầu chỉ hiện lên miêu tả của tiểu thuyết dành cho Tiêu Cửu Từ.

Thanh Vân Sơn, y phục màu lam, Kim Đan tầng thứ 9, có sự ngưỡng mộ của mọi người, quân tử vô song, Kiếm Phách Băng, một đời cực thịnh, không người địch lại.