Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thất Hữu Bất Trực

Chương 81

« Chương TrướcChương Tiếp »
Muộn như vậy rồi có thể là ai gọi điện thoại chứ? Thái Dương híp mắt lấy di động nhìn hiển thị cuộc gọi, là Lý Lập Bang. Trong lòng cậu đột nhiên có dự cảm chẳng lành, thoáng cái lấy lại tinh thần được hơn phân nửa.

“Alo? Lập Bang?” Thái Dương ngồi dậy khỏi giường tiếp điện thoại, Cố Văn Vũ nằm bên cạnh cũng bị đánh thức, vô thanh vô tức choàng áo ngủ cho cậu.

Đầu mic bên kia hồi lâu không có đáp lại, Thái Dương alo mấy lần, thậm chí còn lấy di động từ bên tai ra nhìn màn hình, xác nhận tín hiệu kết nối bình thường, lại hỏi tiếp: “Alo? Là Lý Lập Bang phải không? Nói chuyện a!”

Cuối cùng, từ di động truyền ra một tiếng nặng nề, mang theo giọng mũi thở dài: “Thái......”

Thái Dương vừa nghe được giọng nói của Lý Lập Bang liền cảm thấy bất thường, vội la lên: “Lập Bang, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tiểu Thái......” Lý Lập Bang ở đầu kia khịt mũi, giọng nói có điểm khàn, “Cha tao...... Cha tao vừa mới...... đi rồi.”

Thái Dương vừa nghe trong đầu oanh một tiếng, có điểm bị dọa choáng váng. Tin tức này quá đột ngột, cậu thậm chí hoài nghi có phải bản thân đã hiểu sai rồi hay không, “Đi rồi” là có ý gì? Qua đời? Chính là cách lần trước gặp cha Lý Lập Bang còn không đến một năm, thời điểm kia người vẫn còn khỏe mạnh, như thế nào lại...... Cậu trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chính là ngơ ngác cầm di động, trong bóng đêm, trầm mặc nghe tiếng thít thút rất nhỏ cách xa ngàn dặm kia của Lý Lập Bang.

“Tao...... Tao đến gặp ông ấy...... mới biết được! Tao mới biết được...... Thái...... Tao mẹ nó chính là đồ khốn nạn! Tao đáng chết! Tao mẹ nó như thế nào không chết đi......” Thanh âm của Lý Lập Bang đứt quãng, nghe không quá rõ ràng, nhưng có thể nghe ra hắn hiện tại cảm xúc phi thường không ổn định, đã sắp đến bờ vực sụp đổ.

Thái Dương chậm rãi hít vào một hơi, làm cho bản thân trấn định lại trước, mới hỏi: “Lập Bang, bên nhà cậu có người hay không? Hiện tại có mình cậu ở bên bác thôi à?”

Nhưng mà Lý Lập Bang lại giống như không có nghe thấy Thái Dương nói cái gì, vẫn lung tung làm nhảm một mình cái gì mà “Đáng chết” “Khốn nạn”. Thái Dương nghe được trong lòng càng lúc càng nôn nóng, thế nhưng vô luận bản thân hỏi như thế nào Lý Lập Bang bên kia chính là vẫn không phản ứng, cuối cùng tức giận đến tức giận mắng: “Chết tiệt, Lý Lập Bang! Mày mẹ nó có phải đàn ông không hả! Khóc sướt mướt để làm cái éo gì?! Còn có biết nói tiếng người nưa không đây!”

Một tiếng quát này của Thái Dương âm rất lớn, ngay cả trong phòng cha mẹ Thái Dương cũng có động tĩnh. Tựa hồ bị tiếng sư tử Hà Đông rống của Thái Dương làm chấm động, đầu kia điện thoại rốt cục an tĩnh lại, khôi phục thành trầm mặc ban đầu, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc phập phồng. Thái Dương vội vàng bắt lấy thời cơ này, lại hỏi: “Trong nhà có ai không?”

“Không, tao là con trai độc nhất của ông ấy, ông nội bà nội hai năm trước đều qua đời. Mẹ tao năm tao hai tuổi đã ly hôn với ông ấy di cư ra nước ngoài, bên thân thích trên cơ bản cũng chưa liên hệ.”

Thái Dương quen biết Lý Lập Bang nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên nghe hắn nhắc tới chuyện trong nhà, trong lòng đột nhiên rất khó chịu, khó chịu thay cho cả Lý Lập Bang, bất quá cậu không nói thêm cái gì, chỉ nói câu: “Chờ đó, tớ hiện tại sẽ qua liền, cậu nhắn địa chỉ cụ thể qua di động cho tớ đi.” Sau đó cũng không đợi Lý Lập Bang nói chuyện liền ấn di động, rời giường chuẩn bị mặc quần áo.

“Đi đâu vậy?” Cố Văn Vũ ngăn Thái Dương lại.

“Cha Lập Bang qua đời, trong nhà cậu ấy không có người, tớ phải qua đó xem sao.” Thái Dương một bên cố gắng đem đầu nhét vào trong cổ áo một bên rầu rĩ nói.

“Tôi là nói nhà cậu ta ở đâu, ở thành phố nào.”

“Oạch......” Thái Dương suy nghĩ nửa ngày, cũng không xác định nổi là chỗ nào.

Cố Văn Vũ: “......”

Lúc này di động Thái Dương lại vang hai tiếng, là tin nhắn của Lý Lập Bang. Thái Dương đưa mắt nhìn di động, nói: “Ừm, không sai, chính là nơi đó.”

Cố Văn Vũ lập tức lôi tablet lên mạng tra chuyến bay, sau đó đem kết quả đưa Thái Dương xem: Chuyến bay sớm nhất đến chỗ Lý Lập Bang cũng phải đến tám giờ sáng mới có, mà hiện tại mới có hơn ba giờ sáng. Nói cách khác nếu Thái Dương hiện tại lao khỏi nhà, phải ngồi đờ đẫn hết ba bốn giờ đồng hồ tại phi trường mới có chuyến bay.

Thái Dương: “......”

Cố Văn Vũ đem chiếc áo len Thái Dương mới mặc qua quýt được một nửa lột xuống, đem cậu ấn nằm lại xuống giường, nhàn nhạt nói: “Ngủ thêm hai tiếng nữa, sáu giờ xuất phát đến sân bay.”

Thái Dương trong lòng lo lắng Lý Lập Bang, ở trên giường lăn qua lộn lại hoàn toàn ngủ không được, thật vất vả trằn trọc đến hơn năm giờ, thật sự chịu không nổi nữa, dứt khoát đứng lên bắt đầu rửa mặt dọn đồ. Thời điểm đánh răng trước gương, Cố Văn Vũ đứng ở phía sau nhìn cậu, có thể cũng là do ngủ không ngon, sắc mặt có điểm không tốt. Thái Dương súc miệng phun nước đánh răng ra, quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: “Hử? Làm sao đấy?”

“Không có việc gì.” Cố Văn Vũ dời ánh mắt, đưa khăn mặt cho Thái Dương, “Có cần báo cho chú với dì không?”

“Là cha mẹ!” Thái Dương sửa đúng nói, sau đó khom lưng bắt đầu rửa mặt.

Hai người bọn họ lăn qua lộn lại một hồi, rốt cuộc là đem hai vị trưởng bối đánh thức. Mẹ Thái Dương mắt buồn ngủ mông lung từ phòng ngủ đi ra hỏi có chuyện gì, Thái Dương vắn tắt giải thích sự tình từ đầu đến cuối. Mẹ Thái Dương nghe xong sửng sốt hồi lâu, có chút nặng nề thở dài nói: “Thằng bé Lập Bang cũng quá đáng thương, một thân một mình lẻ loi hiu quạnh, con qua giúp nó chút cũng tốt.”

Hành lý Thái Dương cùng Cố Văn Vũ mang về còn chưa kịp mở, lúc này lại nguyên xi kéo đi, thời điểm mẹ Thái Dương cùng cha Thái Dương đứng ở cửa tiễn bọn họ có chút không nỡ, nhưng cũng không thể nói điều gì, cuối cùng mẹ Thái Dương chính là hỏi Cố Văn Vũ: “Tiểu Vũ cũng đi theo Dương Dương nhà bác hả?”

“Dạ, cháu bên đó cũng có quen biết mấy người, có lẽ có thể giúp đỡ được.” Cố Văn Vũ trả lời.

“Vậy phiền toái cháu a, Thái Dương có bằng hữu như cháu thật sự là phúc khí thiên đại nha.”

Thái Dương thấy thời gian không còn nhiều lắm, kéo rương hành lý chuẩn bị đi, trước khi đi nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn papa mama mình, phá lệ lần đầu tiên dặn dò: “Cha mẹ, sau khi con đi, mọi người phải chú ý thân thể nha.”

Trên đường đến sân bay vẫn là Cố Văn Vũ lái xe. Tuyết rơi một đêm trừ tịch, ngày phương bắc ngắn, hơn sáu giờ trời vẫn chưa sáng rõ, lái xe vẫn phải bật đèn. Chùm sáng nhợt nhạt quét trên mặt đường băng tuyết, trong bóng đêm bụi nước lâm thâm lộ vẻ âm trầm cực độ. Sau khi Thái Dương lên xe nhắn cho Lý Lập Bang hai tin nhắn xong liền dựa vào ghế ngủ.

Thần kinh Cố Văn Vũ lại căng thẳng. Thời điểm lái xe lúc trước tuy rằng ven đường cũng có tuyết đọng, nhưng không giống với lần này, bởi vì là giao thừa, công nhân vệ sinh môi trường còn chưa có tới kịp để dọn dẹp mặt đường, xe là trực tiếp chạy trên đất tuyết, lốp xe thường xuyên bị trượt. Hơn nữa thời điểm trên đường cao tốc Thái Dương vẫn luôn nói chuyện phiếm với hắn, phân tán lực chú ý của hắn, song lần này chung quanh lại quá im lặng, ngoại trừ tiếng động cơ cái gì cũng không nghe thấy. Cố Văn Vũ nhìn Thái Dương vài lần, thấy cậu ngủ say sưa không đành lòng làm phiền, liền kiên trì lái hết toàn bộ hành trình. Nhưng cảm giác sợ hãi khắc cốt lại bắt đầu vây quanh hắn, khiến cho hắn cảm thấy phi thường không thoải mái, mồ hôi lạnh rất nhanh thấm ướt phía sau lưng, xe càng lái càng chậm.

Thời điểm đến sân bay đã muốn bảy giờ rưỡi, phản ứng đầu tiên sau khi Thái Dương tỉnh lại chính là kêu to: “Chết tiệt Cố Văn Vũ cậu sao lại đi lâu như vậy! Không kịp lên máy bay mất a!” Sau đó quýnh đít chạy vội xuống xe đi đổi vé máy bay.

Cố Văn Vũ ngồi ở ghế lái từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi một lát, yên lặng đem xe đi đỗ, xong xuôi kéo hành lý đi tìm Thái Dương.

Qua trạm kiểm tra, đi lên máy bay, Thái Dương rốt cục nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới chú ý tới thần sắc Cố Văn Vũ không tốt, đột nhiên nhớ tới hắn dường như sợ lái xe trong trời tuyết. Nhưng lại nghĩ đến lúc trước lái xe cũng không thấy hắn có phản ứng rối loạn gì, hẳn là không có gì vấn đề lớn. Hơn nữa lúc này mới nhắc đến việc này không khỏi có chút hiềm nghi nói vuốt đuôi, ngược lại xấu hổ, cái gì cũng không nói được.

mã hậu pháo: ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì

Sau khi máy bay cất cánh, Cố Văn Vũ dựa vào bên cửa sổ ngược hướng Thái Dương để ngủ. Thái Dương chờ tiếp viên hàng không đưa bữa sáng xong, lặng lẽ vươn tay đỡ đầu hắn lại, để hắn tựa vào vai mình ngủ, sau đó lại thừa dịp không ai chú ý nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt hắn.

Hàng mi nhíu lại của Cố Văn Vũ rốt cục cũng giãn ra.

Địa chỉ Lý Lập Bang đưa cho Thái Dương chính là một bệnh viện, thời điểm hai người bọn họ chạy tới, cha của Lý Lập Bang đã bị đẩy vào nhà xác, mà Lý Lập Bang còn ngồi xổm cửa nhà xác, ngẩn ngơ ôm trong lòng một quyển sổ da đen. Mới một ngày không gặp, hắn giống như hoàn toàn biến thành người khác, sắc mặt u ám tiều tụy, khi ngẩng đầu nhìn Thái Dương, đôi mắt sưng đỏ, thần sắc mờ mịt, nhìn qua giống con cún lang thang không nhà.

Thái Dương đi qua đi vỗ vỗ đầu hắn, ngồi xuống bên cạnh, cũng không biết nên nói như thế nào an ủi hắn, cuối cùng từ trong ba lô lấy ra một chiếc hộp cơm bảo quản bọc kín: “Đây là đậu phụ khô mẹ làm, đặc biệt bỏ thêm nhiều ớt cho cậu.”

Lý Lập Bang yên lặng tiếp nhận hộp bảo quản, xuất thần nhìn một lát, sau đó đột nhiên một phen ôm chầm Thái Dương, ghé vào đầu vai cậu khóc lớn lên. Thái Dương yên lặng vỗ lưng hắn, trong lòng cũng rất không thoải mái. Cố Văn Vũ ở bên cạnh bọn họ đứng trong chốc lát liền rời đi, kéo rương hành lý đến phụ cận tìm khách sạn.

Chờ Lý Lập Bang khóc đủ rồi, Thái Dương mới cẩn thận hỏi: “Bác rốt cuộc là làm sao? Lần trước tới tìm cậu không phải vẫn tốt sao?”

“Thời điểm đó ông ấy đi khám bị ung thư thực quản, lại còn là giai đoạn cuối.” Giọng Lý Lập Bang khàn khàn hoàn toàn không giống hắn, thở phì phò nặng nề như kéo bễ.”Cho nên mới vội vã tìm tớ về như vậy......”

“Sao...... sao lại nhanh đến như vậy......”

Lý Lập Bang giống như một con dã thú bị thương, lại càng vùi đầu thống khổ nghẹn ngào: “Tớ...... Tớ mẹ nó chính là đồ khốn...... là đồ khốn!! Sau lần trước ông ấy tới gặp tớ, gọi điện thoại tớ cũng không tiếp nhận...... Mỗi lần nhìn thấy điện thoại của ông ấy đều từ chối. Lần này là bệnh viện liên hệ tớ, tớ mới biết được...... thời điểm chạy đến...... Người...... người đã không được nữa rồi......”

Hô hấp Thái Dương cứng lại, cuối cùng hiểu được vì cái gì Lý Lập Bang thống khổ như vậy. Lần Cuối cùng nói chuyện với cha mình lại là cãi nhau, phụ tử hai người buồn bã chia tay, không nghĩ tới từ đây là thiên nhân vĩnh cách. Mà rõ ràng trong lúc có cơ hội gặp mặt, lại bởi vì sự cố chấp mà lưu lại tiếc nuối vĩnh viễn không thể bù đắp. Chuyện này dù là ai cũng chịu không nổi.

“Đi thôi, đừng chồm hỗm ở chỗ này nữa, đi ăn một chút gì trước đã.” Thái Dương lại an ủi vỗ vỗ Lý Lập Bang, đem hắn kéo lên, lúc này mới phát hiện không thấy Cố Văn Vũ nữa. Khi định lấy di động ra gọi điện thoại cho hắn, nhìn đến tin nhắn hắn gửi tới, cho biết, thông báo đã đặt khách sạn xong, gửi địa chỉ khách sạn đến.

Đến chào hỏi người bên bệnh viện, tiến hành xong các thủ tục liên quan, trả hết phí tổn, Thái Dương kéo Lý Lập Bang tựa như cái xác không hồn đi khỏi, thẳng tiến đến khách sạn. Cố Văn Vũ đã rất ăn ý đặt xong chỗ ngồi ở nhà ăn khách sạn, đang chờ bọn họ đến. Sau khi đồ ăn mang lên, Lý Lập Bang không ăn nổi miếng nào, chính là không ngừng rót rượu cho mình. Thái Dương chú ý tới cuốn sổ da đen trong tay hắn, liền hỏi là cái gì, Lý Lập Bang lúc này mới buông bình rượu vẫn đang ôm, cúi đầu vuốt nhẹ trên cuốn sổ hồi lâu, mới khàn khàn giọng nói: “Đây là của ông già...... Là nhật kí của cha tớ.” Nói xong, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lại đỏ giống con thỏ, “Rất kỳ quái phải không, một lão nhà giàu mới nổi quê mùa mở xưởng sơn trại di động, cư nhiên lại còn viết nhật kí? Ha ha......”

Lý Lập Bang đang cười, nhưng Thái Dương lại thà thấy hắn khóc lớn ra như vừa nãy.

“Lập Bang, cậu đừng như vậy, bác trên trời có linh thiêng nhìn thấy cậu cũng sẽ khó chịu đó.”

Lý Lập Bang lấy mu bàn tay cọ cọ mắt, bình phục một chút, mới chậm rãi nói: “Thời điểm tớ đến, ông ấy đã không còn ý thức, bác sỹ nói ông gần một tháng đều không thể ăn cơm, thực quản rữa nát, dạ dày suy thoái, tất cả đều là dựa vào dung dịch dinh dưỡng chống đỡ, để chờ nhìn thấy tớ một lần.” Nói tới đây hắn tạm dừng một chút, trong mắt tràn đầy thống khổ cùng hối hận, lại nói tiếp: “Thư ký của ông đem này cuốn sổ giao cho tớ, nói nếu ông ấy đợi không được tớ, thì để tự tớ xem, là nhật kí ghi lại thời thanh niên của ông ấy. Thời điểm tối qua tớ trông bên giường ông, đã xem......”

Phụ thân Lý Lập Bang là sinh viên học chuyên ngành kỹ thuật thông tin, thời kỳ đó sinh viên đại học đều thực đáng giá, sau khi tốt nghiệp liền được phân bổ đến công ty điện tín, có một phần công tác rất tốt. Cuối những năm 80 đầu thập niên 90, càng ngày càng nhiều người lựa chọn đi làm giàu, vì giấc mộng năm đó, ông Lý cũng từ bỏ công tác ổn định, cùng mấy bằng hữu cùng chung chí hướng kinh doanh gây dựng sự nghiệp. Mẹ Lý Lập Bang cũng chính vì chuyện này mà cãi vã mâu thuẫn với ông Lý, lại thêm buổi đầu gây dựng sự nghiệp gian nan cùng phiêu bạc, bà Lý liền dứt khoát lựa chọn ly khai phụ tử bọn họ, gả cho một Hoa kiều quốc tịch Canada.

下海

(hạ hải): Chả hiểu, baidu cho ra toàn kết quả cái film truyền hình gì đó ế. Mình nhìn qua thì tự cho đó là dạng kinh doanh cổ phiếu =))

Ông Lý cùng các bằng hữu của ông khởi đầu chính là làm một chút nghiệp vụ sản xuất linh kiện bên ngoài cho di động nước ngoài, nhưng sau khi dây chuyền sản xuất hoàn thiện, liền có ý tưởng chế tạo sản phẩm của riêng mình. Ban đầu đích xác cũng có những ngày thành công, xí nghiệp dần dần có quy mô, nhưng từ khi các xí nghiệp ngoại quốc khí tài lớn lục tục tiến vào thị trường nội địa, vô luận là tài chính hay là kỹ thuật, các xưởng di động quốc nội nhỏ bé hoàn toàn không thể so sánh với các sản phẩm ngoại quốc. Cuối cùng cùng đường bí lối, mấy bằng hữu của ông Lý đều lựa chọn dựng xưởng làm mô phỏng theo các sản phẩm lớn, cái gì mà NQKIA, SAMSUNQ, MOTC đều làm ra hết, lại còn nhờ đó mà lời thêm cả đống tiền. Chỉ có ông Lý, hao tốn quá nhiều vào xưởng di động tồi tàn không tên tuổi, lỗ vốn đến cơ hồ khuynh gia bại sản.

“Sau đó, đại khái là thời điểm 2005, quốc gia ra chính sách, yêu cầu tất cả các hãng di động phải có giấy phép sản xuất, thời điểm đó nhà máy cha tớ đã muốn không đủ tư cách thông qua phê duyệt. Lại thêm tớ năm ấy vừa vặn lên trung học, trong nhà kinh không chịu nổi sức ép, cha tớ rốt cục cũng vứt bỏ, cũng bắt đầu làm sơn trại di động.”

Lý Lập Bang đem những gì hắn xem được trong nhật ký nói cho Thái Dương cùng Cố Văn Vũ, hồi sau ba người đều lâm vào trầm mặc.

Thái Dương cùng phụ thân Lý Lập Bang chỉ gặp qua một lần, thời điểm đó cậu không cảm thấy được ông là loại “Nhà giàu mới nổi” theo như lời Lý Lập Bang, mà là một con người tương đối ôn hòa nho nhã. Hơn nữa lúc ấy ông còn cùng Thái Dương đàm luận rất nhiều thông tin hiện đại cùng rất nhiều vấn đề kỹ thuật tiên tiến trong lĩnh vực máy tính, cũng có rất nhiều giải thích chuyên biệt của bản thân. Lúc ấy Thái Dương còn cảm thấy thực kinh ngạc, hiện tại ngẫm lại, chỉ e bọn họ ở trước mặt ông Lý, chân chính chỉ xứng là nghé con mới sinh, không biết bộ dáng lão hổ.

“Cuốn nhật kí này cũng chính là viết đến năm 05, sau này không thấy có nữa. Mãi đến thời điểm ông ấy biết mình sinh bệnh, mới lại viết tiếp hai trang. Biết ông ấy cuối cùng nói cái gì không?” Lý Lập Bang ngẩng đầu, liều mạng khắc chế hàng lệ chảy khỏi khóe mắt, “Ông ấy nói, giấc mộng sáng lập sản phẩm riêng đời này của ông ấy đã sụp đổ, cũng cam chịu số phân, đã đủ mệt mỏi rồi. Hiện tại muốn đem nhà máy bán đi, để lại cho tớ một ít tiền, về sau tớ muốn làm gì cũng có thể mạnh tay mà làm, không cần...... Không cần lại bởi vì cha làm sơn trại di động mà cảm thấy mất thể diện......”

Lý Lập Bang nói tới đây đột nhiên cười đứng lên: “Các cậu có biết, tớ trước kia nói với ông ấy cái gì hay không? Tớ mắng ông là kẻ trộm! Là kẻ lừa đảo ghê tởm! Mạo danh người khác, không ngoi lên nổi mặt bàn, vĩnh viễn chỉ xứng làm hàng giả!”

Thái Dương ngồi ở bên cạnh Lý Lập Bang, vươn tay gắt gao ôm bờ vai hắn, vành mắt cũng có chút hồng.

“Thái Dương...... Cậu biết không, tớ hiện tại rất muốn nói tiếng thực xin lỗi với ông......” Lý Lập Bang lấy tay che mắt, nước mắt lại dọc theo hai má trượt xuống, “Chính là muộn rồi, cái gì cũng đã muộn...... Tớ không còn có cơ hội nữa......”
« Chương TrướcChương Tiếp »