Chương 47

Trên xe lửa khởi hành về thành B, Thái Dương gối tay nằm trên ván giường cứng ngắc, ngoài cửa sổ đã ngập tràn bóng đêm, thấy không rõ phong cảnh xa xa. Ánh đèn điểm điểm như sao nhanh chóng chợt hiện, nối liền thành một con trường long kim sắc lãng du. Thái Dương mở to mắt nhìn trường long đến xuất thần, trong đầu lại đều là lời Cố Văn Vũ nói đêm qua......

......

Đối diện với lời đề nghị của sư huynh, Thái Dương kỳ thật không thể nào không cân nhắc cẩn thận mà đã từ chối cho được.

Mấy năm gần đây xuất ngoại lưu học cũng không khó khăn giống trước kia nữa, trái lại chất lượng có phần giảm sút, bất quá trường học Quách Minh Viễn đề cập tuyệt đối là loại trường tên tuổi vang dội còn hoành tráng hơn cả ngôi trường hoành tráng nhất, vừa nghe đích xác liền phi thường khiến người ta tâm động.

Nhưng máy tính chuyên nghiệp thật sự rất hưng thịnh, thạc sĩ xuất ngoại cơ bản rất khó lấy được học bổng, mà ngôi trường tư nhân đứng dầu nước Mỹ này, học phí sinh hoạt phí một năm cộng vào cao đến có thể hù chết người. Thái Dương biết, mình cũng chỉ là thằng nhóc sinh ra trong một gia đình bình thường lương tháng ít ỏi, muốn bắt cha mẹ mang chỗ tiền lương chắt bóp tiết kiệm cả đời cho cậu ra ngoài đi học, loại chuyện như vậy cậu làm không được.

Huống hồ cậu cũng không phải không có nơi trông cậy a, chẳng phải là Cố Văn Vũ còn mãnh liệt yêu cầu cậu nhập hội hay sao! Vậy nên Thái Dương nghĩ nghĩ, vừa định nói chuyện, chẳng ngờ Cố Văn Vũ lại mở lời trước.

“Mục tiêu nghiên cứu chủ yếu của vị giáo sư đó là chuyển hoán ngôn ngữ tự nhiên à?”

Tất cả mọi người gồm cả Thái Dương đều ngẩn người, hiển nhiên không dự đoán được Cố Văn Vũ lại đột nhiên hỏi như vậy.

Quách Minh Viễn thâm ý nhìn nhìn hắn, trả lời nói: “Ừm, vị giáo sư này gần đây có thực hiện đề tài phân biệt ngữ âm, liên quan rất nhiều đến chuyển hoán ngôn ngữ tự nhiên cùng với trí thông minh nhân tạo. Cho nên tôi đem lý lịch của Thái Dương nói với ông ấy một chút, ông liền đồng ý viết giấy giới thiệu cho Thái Dương.”

“Lời đề cử của giáo sư có thể giúp Thái Dương nhận được học bổng hay không?” Cố Văn Vũ lại hỏi.

Lúc này đến phiên Thái Dương dùng ánh mắt cực thâm ý nhìn Cố Văn Vũ, bất quá cậu chính là nhanh chóng liếc hắn một cái, xong liền dời tầm mắt đi.

“Chuyện này...... Còn phải xem phía trường học, đề cử của giáo sư khẳng định là có trợ giúp, bất quá tình huống cụ thể như thế nào còn phải xem thành tích cùng với thư tự giới thiệu Thái Dương gửi qua trường nữa. Nếu như bản tự đề cử của nó thể hiện đầy đủ giá trị bản thân, có lẽ trường học sẽ hỗ trợ.”

Cố Văn Vũ nghe xong lời Quách Minh Viễn, hơi hơi cúi đầu, sau đó liền khôi phục trầm mặc.

Trương Gia chú ý tới khi Cố Văn Vũ hỏi chuyện học bổng, biểu tình trên mặt Thái Dương có dao động, liền nói: “Thái Dương, chuyện học phí cậu không cần phải lo lắng, nếu không muốn để cho cô chú thêm gánh nặng, chúng mình cũng có thể góp trước cho cậu một ít, qua bên kia nếu có thể giúp đỡ giáo sư làm case, sẽ rất nhanh có thể kiếm lại được tiền.”

Đã như vậy, Thái Dương cũng không thể xấu tính lập tức cự tuyệt, cậu nhìn nhìn Cố Văn Vũ đang cúi đầu ngồi ở ghế xoay không nói lời nào, liền nói với Quách Minh Viễn: “Cám ơn sư huynh, đã để anh hao tâm tổn trí rồi. Em phải ngẫm lại đã, dù sao cũng phải thương lượng một chút với người trong nhà.”

Quách Minh Viễn nghe xong cũng gật đầu nói đúng, đem địa chỉ email giáo sư đưa cho Thái Dương, đứng dậy vỗ vỗ vai cậu, bất chợt ngáp một cái, nói đã muộn quá rồi trẻ con nên đi ngủ. Sau đó mỗi tay một đứa kéo Trương Gia cùng Lý Lập Bang khỏi giường, lôi ra ngoài phòng.

Ba người kia vừa đi, Thái Dương lập tức liền dậy phắt, bò đến bên chân giường tiến sát Cố Văn Vũ, bộ dáng bị đả kích: “Này, Cố Văn Vũ, cậu hỏi chuyện du học kỹ càng như vậy để làm gì? Không phải đã nói để tớ đến làm cùng cậu sao? Không phải là muốn đẩy tớ đi nhanh như vậy đấy chứ?”

Ánh mắt Cố Văn Vũ từ tấm ảnh gia đình bày trên bàn học Thái Dương thu hồi lại, tấm hình kia hẳn là chụp vào thời điểm Thái Dương mới vừa đạt được phần thưởng gì đó, nhóc con trắng nõn đang cầm tấm huy chương vàng nhỏ cười như quảng cáo kem đánh răng “Điền Thất”, bố mẹ Thái Dương bên cạnh lại càng vui vẻ đến tít mắt, một nhà ba người kề vai sát cánh đứng cùng một chỗ, thoạt nhìn đặc biệt hạnh phúc.

“Gửi mail cho giáo sư đi, hảo hảo chuẩn bị một chút, hy vọng lấy được học bổng càng lớn.” Cố Văn Vũ không phản ứng Thái Dương, chỉ thản nhiên nói một câu như vậy, liền tắt đèn, sau đó lên giường.

Mắt Thái Dương chưa kịp thích ứng với bóng đêm thình lình kéo đến, vẫn ngồi ngẩn ra ở cuối giường, chờ phản ứng lại, mới bò về vị trí của mình.

Nhưng lúc này cậu đã không còn buồn ngủ, liền xoay người đối mặt Cố Văn Vũ, nghĩ nghĩ, nói: “Phỏng chừng không được đâu, tớ như thế này sao có thể xin được học bổng toàn phần chứ? Vị giáo sự kia chịu viết giới thiệu cũng tám phần là nể mặt mũi sư huynh, vẫn là đừng có mù quáng ngộ nhận trình độ mình.” Thái Dương nói tới đây, tạm dừng một chút, trong bóng đêm mở to hai mắt nhìn thấy Cố Văn Vũ, liếʍ liếʍ môi, lại,vừa nhỏ giọng bổ sung câu: “Tớ thấy cứ nên theo cậu là được rồi.”

“Sau khi trở về sẽ cho cậu xem qua chương trình phân biệt ngữ âm mà chúng tôi đang biên soạn, thêm cái phần đó vào nội dung thư giới thiệu của cậu, hẳn là sẽ có thêm trợ giúp.” Cố Văn Vũ vẫn không có đáp lại lời Thái Dương, vẫn tự nói một mình.

“Chương trình? Chính là cái hôm nay cho tớ xem á? Không được đâu...... thứ đó không phải sau này các cậu sẽ bán đi sao, như thế thì đâu thể tiết lộ ra ngoài được?” Sau khi ăn phải một hồi khốn khổ kia, Thái Dương hiện tại đối mấy chuyện bí mật bản quyền trở nên mẫn cảm vô cùng.

“Không sao, chỉ là nói cho ông ấy biết một chút cách thức cùng cấu trúc chương trình, phần trung tâm giữ bí mật là được rồi.”

Nghe xong câu trả lời của Cố Văn Vũ, Thái Dương trầm mặc một hồi, sau đó mới chậm chạp nói: “Cố Văn Vũ...... sao mà tớ lại cảm thấy, cậu giống như là đang ra sức muốn đẩy tớ đi vậy?”

Trong bóng đêm thấy không rõ vẻ mặt Cố Văn Vũ, nhưng Thái Dương mơ hồ cảm giác được thân thể hắn trong nháy mắt cứng ngắc lại.

“Đây là một cơ hội rất tốt, cậu không nghĩ thế sao?”

“Cũng không phải......”

“Vậy là tốt rồi.”

Cố Văn Vũ xoay người sang chỗ khác, không nói tiếp nữa.

Thái Dương chằm chằm nhìn lưng hắn hồi lâu, sau đó nhích lên phía trước một chút, một chút......

“Cố Văn Vũ.”

Cố Văn Vũ không hé răng, bất quá Thái Dương biết hắn đang nghe.

“Tớ lúc trước vẫn cứ thấy buồn bực, rằng sao cậu lại được động vật yêu thích như vậy. Lần trước đến nhà cậu thì cậu gọi ra một con vượn tay dài, lần này tới nhà tớ cho bồ câu ăn lại rất được hoan nghênh, ngay cả con cún điên cứ thấy người là sủa nhặng ở dưới lầu nhìn thấy cậu cũng vẫy đuôi thè lưỡi...... Bất quá hiện tại tớ đã hiểu ra được nguyên nhân...... Cậu có biết nguyên nhân là gì hay không?”

Cố Văn Vũ vẫn không nhúc nhích, giống như đang ngủ.

Thái Dương bĩu môi, tự thấy bản thân mình thế này thật nhàm chán, chứ đừng nói tới loại người không dễ dàng bị thứ gì đó hấp dẫn như Cố Văn Vũ, mà cho dù hắn thật sự quay lại hỏi cậu là nguyên nhân gì, thì những lời như vậy cậu có thể nói ra miệng được không?

Cậu muốn nói, Cố Văn Vũ cậu đừng tưởng rằng cậu thu hút động vật được như vậy là do trời sinh, chẳng phải là bởi vì cậu đối tốt với chúng hay sao? Động vật cũng đều có trí tuệ, không phải không biết gì, cho nên chúng mới nguyện ý thân cận cậu, bởi vì chúng thích cậu.

Cậu còn muốn nói, Cố Văn Vũ cậu mẹ nó đừng có đối xử với ông đây như đám thú cưng ấy được không? Mọi chuyện của tớ đều bị cậu quản sạch sẽ, dần dần về sau thành thói quen thì phải làm thế nào đây? Cậu cũng không phải mẹ tớ, quan tâm tớ đến như vậy để làm chi? Động vật có trí tuệ, huống chi tớ đây lại còn là người? Nếu có lúc nào đó tớ muốn thân mật với cậu thì làm sao đây hở?

Nếu tớ đây thích cậu thì phải làm thế nào?

Không được, việc này không thể nghĩ nữa, càng nghĩ càng thêm phiền toái.

Vì thế Thái Dương xoay người, không nghĩ bậy bạ nữa, ôm chăn ngủ.

Bất quá sáng sớm hôm sau, cậu lại ngạc nhiên phát hiện, phía dưới mắt Cố Văn Vũ rõ ràng treo hai vòng đen ngòm, nhìn qua giống như cả đêm chẳng hề ngủ yên.

......

Xe lửa vẫn đang tiến về phía trước, Thái Dương ở trên giường trở mình, liếc một cái về phía giường đối diện, bên đó là của Cố Văn Vũ, bất quá hiện tại giường trống không, người không biết đã đi đâu.

Mặc dù ba người Lý Lập Bang rất may mắn mua được vé xe cùng chuyến về thành B cùng bọn họ, bất quá cũng không cùng một khoang với bọn họ. Khoang này là bốn người nằm, Thái Dương cùng Cố Văn Vũ chiếm hai cái, giường trên còn có hai đồng chí khác đang qua khoang khác cùng bè bạn đánh bài suốt đêm, cho nên trước mắt trong khoang chỉ có mình Thái Dương.

Một mình ăn không ngồi rồi, lại ngủ không được, khó tránh khỏi lại nghĩ đông nghĩ tây. Trong đầu luôn thoáng qua khuôn mặt Cố Văn Vũ, cậu cũng không hiểu nổi mình là bị làm sao nữa. Vốn là một cơ hội du học rất tốt, theo lý mà nói nếu thật sự có thể lấy được học bổng tránh được gánh nặng cho cha mẹ, cậu hẳn phải là thập phần cao hứng mới đúng. Song hiện tại cậu không biết vì cái gì, chính là ngàn vạn lần không bằng lòng, luôn cảm thấy trong cổ họng giống như bị thứ gì lấp kín, phun không được, nuốt không xong, dở dở ương ương rất khó chịu.

Bởi vì đã tới giờ đi ngủ, đèn trong xe lửa đã tắt, Thái Dương chờ chán chê, mà Cố Văn Vũ vẫn không trở lại. Cậu muốn ra ngoài tìm hắn, lại sợ trong khoang không ai trông hành lý không an toàn, cho nên đành phải ở trên giường tiếp tục lăn lộn.

Lăn lộn được mấy cái, thần kinh trên đầu cậu đột nhiên giống như rối loạn một sợi, ma xui quỷ khiến liền mò sang giường Cố Văn Vũ đối diện, nằm lên trên, đưa tay sờ sờ, đem áo khoác Cố Văn Vũ ném ở trên gối trùm lên đầu mình, sau đó tiếp tục lăn lóc.

Ngay tại thời điểm Thái Dương một mình lăn như bánh nướng áp chảo trong khoang, Cố Văn Vũ lại cùng Quách Minh Viễn đứng khoang hút thuốc trong toa xe, tiến hành một hồi đàm thoại trong mây khói.

Quách Minh Viễn bỏ thuốc đã lâu, bất quá hôm nay vẫn là nhịn không được châm một điếu.

Nicotin tuy rằng là độc, nhưng trong lúc tâm tình phiền toái lại trợ giúp người bình tĩnh suy xét. Đây là điều một người từng nói với anh, không nghĩ tới lại có đạo lý đến vậy.

“Cố Văn Vũ, có chuyện tôi muốn hỏi cậu, cậu cứ nói thật với tôi.” Quách Minh Viễn nhìn chàng trai không chút biểu cảm đứng trước mặt, một mặt cảm thấy với thân phận của mình cũng không quá thích hợp để can thiệp chuyện này, nhưng về phương diện khác, là đàn anh cùng học một thầy ra, anh lại cảm thấy quan tâm chiếu cố một chút đến đàn em cũng không có gì đáng trách.

Cố Văn Vũ không nói gì, đã quen biết được người này một khoảng thời gian, cho nên Quách Minh Viễn biết, bình thường dưới tình huống thế này, thế tức là ngầm đồng tình.

Quách Minh Viễn chậm rãi phun khói, không biết nên mở lời như thế nào, có chút xấu hổ: “Cậu..... cậu đối với Thái Dương...... Tôi chung quy luôn cảm thấy...... mà cũng có lẽ là do tôi đã nghĩ quá nhiều?”

Cố Văn Vũ liếc nhìn Quách Minh Viễn một cái, ánh mắt thản nhiên, thực rõ ràng nói: “Anh không phải là nghĩ nhiều đâu, là tôi thích cậu ấy.”

“A, thích cũng phân ra rất nhiều loại......” Quách Minh Viễn ngậm thuốc gãi gãi cằm, cố xoay chuyển lời của hắn.

“Chính là yêu thích vậy đó.” Thật đáng tiếc, Cố Văn Vũ cũng không rẽ theo hướng Quách Minh Viễn mở ra, rất không nể tình ngắt lời anh.

Quách Minh Viễn đã biết lần nói chuyện này cùng Cố Văn Vũ nhất định sẽ không thoải mái, vì thế lại rít một ngụm, hơi hơi nhăn mày, qua một hồi mới hỏi: “Ngay từ đầu cậu đã thích đàn ông rồi sao?”

Cố Văn Vũ lần này nhưng không có lập tức trả lời, rũ mắt không biết suy nghĩ điều gì, sau đó mới thản nhiên nói: “Tôi cũng không biết. Từ giây đầu tiên nhìn thấy cậu ấy liền cảm thấy yêu thích, trước kia đối với ai cũng đều không có loại cảm giác này, vô luận là nam hay nữ.”

Lông mày Quách Minh Viễn giương lên, rất sửng sốt, “Hả? Chính là nó không thích đàn ông, cậu cũng biết mà?”

Cố Văn Vũ tựa vào bên cửa kính, cửa kính xe hơi hơi mở một khe, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào quét lên mặt có điểm đau.

Xe lửa đã chạy đến khu vực hoang vắng, thậm chí ngay cả đám đèn đường mới nãy cũng không còn thấy nữa. Bên ngoài tối đen một mảnh, tựa như đôi mắt tối đen không ánh sáng của hắn lúc này.

Nghe xong lời của Quách Minh Viễn, hắn cũng không biết nghĩ tới điều gì, trong mắt giống như có một tia xúc động, chậm rãi nói: “Có lẽ...... Đã không còn như vậy nữa rồi.”

Trong lòng Quách Minh Viễn cũng hiểu được, nhất cử nhất động hai ngày nay của Thái Dương anh đều thu vào trong mắt, cũng đâu thể không phát hiện ra, chẳng qua trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng. Suy cho cùng, từ tận đáy lòng anh cũng không hy vọng một đàn em của chính mình lại trở thành người như vậy.

“Ừm? Vậy cậu vì sao lại ủng hộ nó xuất ngoại như vậy?” Quách Minh Viễn hỏi.

Cố Văn Vũ chậm rãi đem ánh mắt từ ngoài cửa sổ thu hồi lại, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tươi cười nhiệt tình của cha mẹ Thái Dương tiễn bọn họ ra xe lửa.

“Bởi vì, tôi cảm thấy rằng mình đã không còn nhẫn nại nổi nữa.” Sau khi nói xong một câu không có bất luận cảm xúc gì, Cố Văn Vũ liền mở cửa khoang hút thuốc, hai tay đút túi, sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.

Quách Minh Viễn nhìn bóng dáng hắn, giữa ngón tay còn kẹp đầu mẩu thuốc lá chưa cháy hết, trong lúc nhất thời có chút ngây người.

Trước kia anh cho rằng giữa đàn ông với nhau không tồn tại cái thứ gọi là tình yêu, bất quá chỉ là du͙© vọиɠ sinh lý mà thôi, tùy tiện bạ ai cũng có có thể làm.

Nhưng Cố Văn Vũ kia lại muốn làm điều gì?

Vì hạnh phúc của đối phương mà yên lặng ở sau lưng chúc phúc chăm nom gì gì đó chẳng phải đều là tình tiết xuất hiện trong phim ảnh thôi đó sao?

Liệu rằng có điểm nào giả dối không......

Quách Minh Viễn dụi tàn thuốc, cũng chuẩn bị quay về khoang ngủ, di động trong túi lại đột nhiên rung lên hai cái, nhận được một tin nhắn. Anh mở ra nhìn người gửi, không khỏi nhíu nhíu mày.

Câu chuyện nông trường Cao Kỳの28 Thời điểm nghé con, dê con, cùng cún con tới gần, vịt con lập tức tỉnh lại, cảnh giác mở mắt ra nhìn ba con vật. Gà con nằm bên cạnh nó đang ngủ say, cái đầu lông xù còn rúc trước ngực nó. Mấy con vật cứ giằng co như vậy, cuối cùng cún con rốt cục nhịn không được, “Ẳng” một tiếng. Gà con tỉnh. Vịt con nheo mắt lại nhìn cún con, trong mắt lóe ánh nguy hiểm.