Qua loa ăn xong cơm trưa, Thái Dương liền lôi Cố Văn Vũ nói muốn ra ngoài đi dạo. Nói văn hoa thì là muốn cho Cố Văn Vũ thể nghiệm một chút phong tình phương bắc Trung Quốc, nhưng lúc này mới có tháng mười một, tuyết còn không chưa rơi, lấy đâu ra cái gì mà phong tình cơ chứ? Bất quá chính là lấy cớ thôi. Cậu chính là chịu không nổi ánh mắt chăm nom Cố Văn Vũ như thể đánh giá thịt lợn loại ưu ngoài chợ của mama.
Cố Văn Vũ lại không có ý kiến gì, chỉ phụ trách nghe Thái Dương an bài, nhân tiện trong lúc Thái Dương ngồi một bên nghiên cứu lộ tuyến hành trình liền giúp mẹ Thái Dương rửa chén bát.
Thái Dương cân nhắc nửa ngày, quyết định trước mang Cố Văn Vũ đi đến tuyến phố đi bộ nổi danh tại địa phương. Tuy nói thành thị nơi cậu ở không phải khu du lịch phong cảnh gì, nhưng dãy phố cổ trăm năm này tốt xấu cũng có chút tiếng tăm. Hơn nữa trên đường dành riêng cho người đi bộ không chỉ có các loại đồ ăn vặt đông bắc, mà còn vì nơi đây là tỉnh biên giới, giáp ranh cùng nước Nga, đặc sản của Nga có rất nhiều, có phần đặc sắc hơn hẳn những nơi khác.
Lại thêm, nếu hai thằng con trai tản bộ thật sự cảm thấy nhàm chán, thì gần đó còn có khu thương mại, có thể thuận tiện đi xem film gì gì đó......
Thái Dương vạch hết thảy kế hoạch thỏa đáng, đang quay đầu lại chuẩn bị gọi người, lại phát hiện Cố Văn Vũ đã không còn ở trong bếp, trong bếp chỉ còn một mình mẹ Thái Dương đang vui vẻ đưa lưng về phía cậu vừa đun nước vừa ngâm nga hát.
Cậu lại đem đầu quay qua hướng khác, vươn cổ nhìn hướng thư phòng, phát hiện bạn cùng phòng đang bị papa lôi sang cùng online chơi pikachu.
Thái Dương:...... = =
Cậu thật sự hết chỗ nói với cặp cha mẹ này rồi!
Cuối cùng Thái Dương dài mặt ào vào phòng, một phen tóm chặt lấy Cố Văn Vũ, đem người cứu ra khỏi ma trảo của papa.
Mẹ Thái Dương nhìn thấy con trai tích cực kêu muốn đưa bằng hữu ra ngoài dạo chơi như vậy, không khỏi cảm thán thằng bé này rốt cục đã trưởng thành, đã hiểu được một chút quan hệ qua lại, cũng đã biết tỏ lòng hiếu khách rồi! Hơn nữa quan trọng nhất là, đã biết lôi kéo nhân tâm! Mới nói với nó rằng muốn đem tiểu Cố giới thiệu chị họ nó, mà thằng bé này đã liền sớm có hành động như vậy!
Ra là thằng bé này cũng không ngốc lắm!
Vì thế mẹ Thái Dương một bên trông chừng nồi canh gà cho bữa tối, một bên làm thêm mấy món bổ não, sau đó cực kỳ nhiệt tình đem hai người tiễn ra khỏi cửa.
Thật vất vả mới trốn được khỏi nhà, Thái Dương cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Thời điểm bước đến trạm xe bus, cậu trộm nhìn Cố Văn Vũ, phát hiện đối phương vẫn là mang khuôn mặt lạnh tanh ngàn năm không thay đổi, không nói tiếng nào theo sát bên người mình.
Thái Dương cảm thấy bản thân cậu nên ngỏ lời trước, liền mở miệng nói: “Cố Văn Vũ......”
Tiếp đó không nói gì nữa.
Cố Văn Vũ:?
Thái Dương: “Kỳ thật tới nhà tớ cậu không cần khách khí như vậy a, trước kia khi Lý Lập Bang cùng Trương Gia đến nhà tớ ăn cơm cũng chẳng hề rửa bát quét nhà. Cậu không cần như vậy đâu, thật đấy, nhà tớ không chú trọng nhiều như vậy đâu......”
“Không sao.” Cố Văn Vũ quyết đoán chặn ngang lời dông dài của Thái Dương, “Dù sao cũng đều quen rồi.”
Thái Dương vừa nghe lời này của Cố Văn Vũ, mặt nhất thời
Xem ra lại biến thành khiển trách mình trước kia chẳng bao giờ làm việc nhà hay sao?!!
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, từ lúc ở chung phòng với Cố Văn Vũ tới nay, Thái Dương thật đúng là trải qua cuộc sống thần tiên, mười ngón tay không hề dính nước mùa xuân. Quần áo có người giặt, ga giường có người thay, bàn có người lau, sàn có người quét, còn luôn được ăn bữa cơm vẹn toàn hương sắc......
Thập chỉ bất triêm dương xuân thủy: Đại để là trời lạnh mà không phải nhúng tay vào nước à cuộc sống an nhàn sung sướиɠ, có người hầu kẻ hạ =)).
Nhưng chuyện này cũng không thể oán trách cậu a, ai bảo không chịu đợi đến thời điểm cậu cảm thấy phòng ốc quá mức lộn xộn bụi bặm, Cố Văn Vũ đã lại chịu không được muốn động thủ dọn sạch ấy chứ?
Cho nên nói a, hai người ở cùng một chỗ, độ nhẫn nại của người nào mạnh hơn thì người đó liền thắng!
Bất quá dù sao Cố Văn Vũ cũng không phải người nhà thân thích, tốt xấu gì cũng nên có chừng mực phải không? Thái Dương càng ngày càng cảm thấy bản thân trước kia đã quá đáng, sau này trở về nhất định phải sửa đổi, làm đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất trên có phòng khách dưới có phòng ăn mới được.
Đương lúc miên man suy nghĩ đến hăng say, thình lình nghe thấy phía sau một trận tiếng động cơ gầm rú.
Mắt Thái Dương mở to, quay đầu lại nhìn, sau đó liền thấy chiếc xe bus mà bọn họ cần phải lên gào thét lao qua bên người mình!
Lúc này còn cách trạm xe bus công cộng một khoảng cách khá xa, mắt thấy chiếc xe kia đã vào trạm dừng, phỏng chừng đến khi Thái Dương cùng Cố Văn Vũ chạy đến thì đã đi mất rồi, cho nên Thái Dương tức khắc sốt ruột!
Nhà cậu cách trung tâm thành phố không gần lắm, muốn chờ một chuyến xe bus tối thiểu cũng muốn mất hơn nửa giờ, giờ nếu lỡ chuyến, phỏng chừng sẽ bỗng dưng vô duyên hao phí gần một tiếng ở đây, thế thì còn chơi bời gì nữa? Trời tối bỏ xừ rồi còn đâu!
Vì thế Thái Dương liền bắt đầu đuổi theo đuôi xe bus, quên béng mất phía sau còn có Cố Văn Vũ.
Chạy được tầm hai trăm mét, Thái Dương thở không ra hơi đành trơ mắt nhìn khoảng cách giữa mình cùng xe bus càng lúc càng xa, trong lúc chán nản mới nhớ đến Cố Văn Vũ, vì thế quay đầu lại, phát hiện Cố Văn Vũ cũng đang chạy theo bên cạnh mình. Thấy Thái Dương quay sang nhìn, hắn mới thản nhiên không hề thở gấp gáp hỏi: “Chạy gì thế?”
“Xe...... Xe a......” Thái Dương vừa vẫn đang chạy, vừa giống như sắp đứt khí chỉ vào chiếc xe phía trước nói, “Đuổi...... đuổi theo...... Bằng không phải hơn nửa giờ nữa...... Mới......”
Cho nên nói, yếu điểm của dân kỹ thuật, ở trong thời điểm này liền được thể hiện ra một cách rõ ràng.
Chính là Thái Dương không tài nào hiểu nổi, Cố Văn Vũ đồng dạng là dân kỹ thuật, thế quái nào mà bảo trì sức lực được lâu đến kinh hồn như vậy? Cũng chưa từng thấy qua hắn đến phòng tập thể hình gì a......
“Muốn lên xe đó hả?” Cố Văn Vũ hỏi.
“Đúng...... Chính là nó......” Thái Dương cảm thấy thân thể bản thân đã muốn đến cực hạn.
Bỏ đi, đuổi không kịp thì không đuổi nữa, cùng lắm thì gọi taxi...... dù rằng thực đắt...... Thực đắt......
Đối với kẻ tham ăn mà nói, ngoại trừ việc vung tiền ăn uống, thì ở bất cứ phương diện nào khác cũng đều keo kiệt đến trình độ khiến người khác muốn lộn ruột. Đối với điểm này, Cố Văn Vũ làm bạn cùng phòng với cậu đã biết quá rõ.
Thấy đôi mắt trông ngóng kia ngó nhìn chiếc xe bus đã muốn vào trong sân ga sắp chầm chậm rời trạm, bên trong đôi mắt to tràn ngập đủ loại tình tư tuyệt vọng thương tiếc đau lòng, Cố Văn Vũ nhịn không được co rút khóe miệng, sau đó đem túi xách khoác trên lưng mình ném cho Thái Dương, nói câu: “Mau đuổi theo đi.”
Sau đó, liền”vù” một tiếng, không thấy đâu nữa!
Thái Dương thề với trời, cậu tuyệt đối không có nói ngoa!
Thật sự chính là”vù” một cái, đã thấy Cố Văn Vũ lao ra, trực tiếp đuổi theo chiếc xe bus chậm rãi khởi động, dần dần gia tăng vận tốc.
Cho dù ô tô đang gia tốc, nhưng khoảng cách giữa Cố Văn Vũ cùng nó, với mắt thường cũng có thể thấy rằng đang ngừng thu hẹp lại......
“Ôi đệch...... cậu ta thực khỏe dữ ha!” Thái Dương thấp giọng chửi một câu, sau đó dưới sự kí©h thí©ɧ tiềm năng trong cơ thể gần như trái ngược lại với tính cách, mà liền bùng nổ! Đôi chân dài cũng liền vùng dậy, dần dần đuổi theo!
Tài xế xe bus là một ông chú phóng khoáng, từ kính chiếu hậu thấy hai thanh niên đuổi theo xe, vốn không định phản ứng, dù sao xe rời khỏi trạm mà lại mở cửa đón khách là trái với luật giao thông quy định.
Nhưng ai mà ngờ hai thằng nhóc này lại bướng bỉnh như thế! Ngay lúc hắn đã bắt đầu tăng tốc còn bám riết không tha đuổi theo! Hơn nữa tốc độ cái đứa chạy đầu kia thực quá là nhanh! Khiến người ta không bội phục cũng không được!
“Hắc! Con trai! Cậu được đấy! Thế mà cũng đuổi theo được!” Đại thúc lái xe đem cửa trước mở ra, hướng ra ngoài quát to một tiếng, sau đó đưa mắt ngắm một vòng tứ phía, xác định không có cảnh sát giao thông cùng mắt điện tử, mới giảm tốc độ xe lại.
Cố Văn Vũ phát hiện xe chậm dần, lại gia tăng hai bước, đuổi đến cửa, chân dài sải một phát lên xe, bởi vì quán tính mà thân thể loạng choạng, nhưng rất nhanh liền ổn định, sau đó quay đầu nhìn Thái Dương.
Thái Dương vốn có chút chống đỡ không nổi, nhưng thấy tốc độ xe chậm lại liền có hy vọng, vì thế cắn răng chạy vội vài bước, trong lúc đất trời mù mịt liền cảm thấy cánh tay được một người kéo thẳng lên xe! Xong tê liệt trong lòng người nọ.
“Cuối...... cuối cùng cũng kịp rồi......” Thái Dương bủn rủn được Cố Văn Vũ nửa ôm nửa kéo, mới không như bùn nhão ngã uỵch xuống, không ngừng hút thở, thân thể cũng bởi vì không ngừng thở gấp mà lên xuống phập phồng, song cũng không rảnh rang, vẫn muốn nói chuyện, “Vé xe...... vé...... Tớ...... Tớ đến mua......”
Vì trạm này cách bến đầu không xa lắm, cho nên trên xe không người, Cố Văn Vũ đem Thái Dương tới một chỗ ghế trống gần nhất ngồi xuống, sau đó cũng không để ý đến cậu có còn đang vật lộn móc tiền lẻ hay không, liền bỏ tiền xu vào.
Lanh lảnh hai tiếng trong trẻo, hai đồng một nguyên được thả vào trong hòm tiền, mà chú nhóc IT kia mãi mới lấy được hai tờ tiền đầy nếp nhăn trong ví ra, vẫn đang nắm trong tay u oán nhìn Cố Văn Vũ: “Đã bảo để tớ trả mà......”
Xe bus lắc lắc lưu lư khởi động lại, Cố Văn Vũ bám vào tay vịn tiến đến bên cạnh Thái Dương. Lúc này Thái Dương mới phát hiện, hắn cũng không phải thoải mái vô sự như thoạt nhìn, trên mặt đều là mồ hôi, hơn nữa hô hấp cũng có chút nặng nề, tuy rằng không giống thê thảm đến mức như Thái Dương, nhưng hiển nhiên vừa mới trải qua một phen liều mạng đuổi xe kia, cũng là quá sức chịu đựng của hắn.
Hai người ngồi đối diện, một còn đang hổn hển, một thì đã vững vàng hô hấp không nói lời nào. Lúc này đại thúc lái xe liền vui vẻ, dùng khẩu âm đông bắc cười mắng: “Ai nha má ơi nhìn hai đứa mệt đến thế kia rồi! Làm thế để làm chi a! Không đuổi theo thì không được hở? Đâu phải là chỉ có một chuyến đâu cơ chứ? Xe đang chạy mà đuổi theo là nguy hiểm lắm đó! Không chừng còn bị bánh xe cán phải nữa! Đấy không phải chỉ là chuyện đùa thôi đâu!”
Nghe được sự ngầm quan tâm bên trong lời mắng của đại thúc lái xe, Thái Dương liếʍ liếʍ môi, ngẩng đầu nhìn Cố Văn Vũ, cũng bắt chước theo nói một câu: “Đúng đó! Sao cứ phải đuổi theo a? Nhìn coi mệt đến thế này rồi!” Sau đó dùng lực lau mồ hôi một phen, cánh tay mềm nhũn khoác lên lưng ghế, mệt đến mức toàn thân đều dựa vào.
Chính là mệt thì mệt, nhưng mà...... Thật sự rất kí©h thí©ɧ nhá!!
Một trận chạy điên cuồng như vậy, cái loại cảm giác cơ hồ đem khí lực toàn thân tiêu hao hoàn toàn đến hư thoát này, thế nào lại khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng khoan khoái trong lòng!
Nếu dùng một chữ để hình dung, thì phải là: sướиɠ!
Cố Văn Vũ nhìn thấy cái người miễn cưỡng ngồi dí trong ghế dựa, giương mắt cong khóe miệng nghĩ một đằng oán trách một nẻo, nhịn không được khẽ cười. Sau đó nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra ấn mấy cái, cầm trong tay, cũng không biết là trong lúc cố ý hay vô tình, đưa tay cầm di động hướng về phía Thái Dương.
“Không phải cậu nói không bắt kịp thì phải đợi hơn nửa giờ nữa sao?” Cố Văn Vũ hỏi.
“Cậu ngốc thía! Gọi taxi không phải là được rồi sao......”
“Taxi đắt mà. Cậu đã nói, tiền là phải tiết kiệm.”
“Ừ thì là nói như vậy......” Ánh mắt Thái Dương trốn tránh, nhưng tức khắc lại tìm được từ ngữ, “Bất quá...... Chúng ta cũng có thể đi xe khác mà, đổi xe thêm mấy lần là được......”
“Đổi xe?” Lông mày Cố Văn Vũ hơi nhướn, “Lúc đến nơi có phải lại là rạng sáng hay không?”
Nghe ra Cố Văn Vũ là đang mỉa mai ám chỉ chuyện
lúc trước mình đặt vé máy bay đi Bản Nạp, Thái Dương mãi không tìm nổi lời phản bác, chỉ có thể hậm hực trừng mắt nhìn Cố Văn Vũ, giống như cứ trừng mắt như vậy là có thể thắng thế vậy.
Cố Văn Vũ bình tĩnh tự nhiên nghênh thị, tiếp đó hai người liền cứ trừng mắt to mắt nhỏ với nhau một trận. Cuối cùng phát hiện đối phương cũng đều mồ hôi đầy đầu tóc tai rối bời, bộ dáng muốn bao nhiêu nhếch nhác có bấy nhiêu nhếch nhác, cơ hồ là đồng thời nhịn không được cùng nhau cười phá lên, mà lại cười đến càng lúc càng lớn, cơ hồ đem toàn bộ hưng phấn còn sót lại trong cơ thể sau khi vừa mới chạy như điên xong, hóa thành tiếng cười lớn không kiêng nể, phóng thích ngập tràn trong khoang xe thoáng đãng......
Cuối cùng Thái Dương cười đến chảy cả nước mắt, khoang ngực vốn đang đau lại càng thêm tê liệt khó chịu, cưỡng ép mình dừng lại, vừa thở phì phò vừa nói: “Bất quá cậu thật đúng là lợi hại, sao có thể chạy nhanh đến vậy chứ? Thể lực không tồi a! Bình thường cũng không có thấy cậu rèn luyện gì cả.”
“Vân Nam cao hơn mặt biển nhiều, cậu ở thời gian ngắn nên không biết, lưu lại lâu sẽ phát hiện, làm chuyện gì thể lực cũng tiêu hao nhanh hơn sơ với bình nguyên.” Cố Văn Vũ giải thích, “Vậy nên khi chạy ở đây liền cảm thấy đặc biệt thoải mái......”
“Eh? Còn có hiệu quả như thế sao? Hehe, cái đó không phải là cùng một nguyên lý với Superman hay sao? Anh ta khi đó chẳng phải là vì ở tinh cầu Krypton lực hút cực lớn, cho nên khi đến địa cầu liền biến thành Superman đó ư?” Thái Dương nhịn không được chế nhạo.
“Ừ, có thể nói như vậy.” Cố Văn Vũ ngược lại trả lời nghiêm túc.
“Này, cậu không hiểu hay là khiêm tốn vậy? Tuy rằng là đại thần, nhưng cũng nên có suy nghĩ bình thường a!”
“Đại thần? Đại thần gì vậy?” Cố Văn Vũ không biết được địa vị cao quý của mình trong cảm nhận của Thái Dương, lại càng không biết loại ngôn ngữ internet thịnh hành này, liền hỏi.
Thái Dương lười biếng không trả lời, lúc này mới ý thức ra Cố Văn Vũ cũng không có ngồi xuống, mà là đứng ở bên cạnh mình, đứng như vậy khiến khi nhìn cậu cần phải ngẩng đầu, làm cho Thái Dương cảm thấy rất không được tự nhiên.
“Này, cậu ngồi đi a, mệt lắm rồi mà!” Thái Dương dùng cằm chỉ chỉ chỗ ngồi phía trước.
“Mới vừa vận động kịch liệt xong không nên ngồi nghỉ ngay lập tức.”
“Hử? Thế sao còn để cho tớ ngồi!”
Cố Văn Vũ chậm rãi quan sát Thái Dương một phen, sau đó nghiêm túc nói: “Bởi vì cậu đâu đứng nổi nữa.”
Thái Dương: “......”
Cậu nhóc bị chặn họng nói không nên lời liền bắt đầu xấu tính, nói: “Cậu đứng cao như thế làm tớ khi nói chuyện cứ phải ngửa cổ lên, mệt muốn chết!”
Cố Văn Vũ cúi xuống một chút, hỏi: “Thế được chưa?”
Thái Dương tiếp tục bới móc: “Không được không được...... Vẫn tốn sức lắm, cậu phải cúi thấp hơn nữa mới được......”
“Như vậy?” Cố Văn Vũ liền dứt khoát không bám lấy tay vịn trên xe bus nữa, mà nắm vào xà ngang chỗ ghế dựa Thái Dương ngồi, lại cúi xuống nữa.
“Không được! Cậu mau ngồi đi......”
“Vậy thế này?”
Giờ phút này, Cố Văn Vũ đơn giản trực tiếp vịn vào hai cái ghế một trước một sau Thái Dương, sau đó lui ra phía sau vài bước, hơi khom người, lấy cánh tay chống đỡ thân mình, đầu cúi thấp. Vị trí như vậy, vừa vặn hoàn toàn đem Thái Dương nhốt vào giữa hai chỗ ngồi, chỉ cần Thái Dương hơi khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt hai người gần đến cơ hồ là có thể chóp mũi chạm chóp mũi...... Mà đồng chí IT kia không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, cũng không có đem điểm này nhắc nhở người bên dưới.
Vì thế, trong nháy mắt Thái Dương ngẩng đầu, liền không hề chuẩn bị mà đối diện với một cặp mắt, hô hấp hơi nặng nề cơ hồ lướt nhẹ qua bờ môi cậu.
Trái tim Thái Dương bất chợt kịch liệt địa nhảy lên một cái, nhưng kỳ quái chính là, lúc này đây cậu lại không vội vã tránh né. Chỉ nuốt nuốt cũng nước miếng không tồn tại, khô cằn nói: “Này...... người anh em, cậu đứng gần quá đó......”
Cố Văn Vũ lại cực kỳ im lặng nhìn Thái Dương, vì cúi đầu mà tóc mái buông rủ che khuất hai tròng mắt giờ khắc này đang sáng ngời dị thường, cũng không nói gì, cứ yên lặng như vậy mà nhìn, nhìn đến mức trong lòng người kia phát hoảng, phát ngây ngô, ngơ ngẩn......
Tít tít.
Lúc này, di động Cố Văn Vũ vẫn cầm trong tay đột nhiên truyền đến một trận âm báo, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.
Cố Văn Vũ nhìn lướt di động, sau đó chậm rãi đứng thẳng dậy.
Thái Dương âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cảm giác áp lực vô hình kia đã biến mất. Cậu lặng lẽ nâng mắt nhìn Cố Văn Vũ, phát hiện đối phương đã muốn đem toàn bộ lực chú ý chuyển dời lên di động, không khỏi lại có chút mất mác.
Nhưng lập tức, cậu lại phát hiện ra một vấn đề kỳ quái!
Bởi vì khi Cố Văn Vũ nhìn di động, thế nhưng...... thế nhưng đột nhiên mặt lại đỏ!
Chẳng lẽ là..... là nhắn tin cho gái sao?!!
Câu chuyện nông trường Cao Kỳ の Nhật ký quan sát của chủ nhân nông trường ( một) Gần đây rất kỳ quái. Vốn dĩ, đám động vật trong nông trường đều đã nuôi đến béo quay, có thể chuẩn bị làm thịt ăn được rồi, nhưng ai biết được, mấy hôm trước, mấy con vật thế nhưng lại lần lượt mất tích! Ta rất không vui. Phi thường không vui. Ngồi trên tảng lớn tại cổng nông trường chống cằm, cầm con dao sáng như tuyết, chờ a chờ, rốt cục quay về là một con vịt cùng một con gà. Được rồi, tuy rằng thịt ít hơn nhiều so với nghé hay dê, nhưng chung quy có còn hơn không...... Vì thế ta chạy vội về phía con gà và con vịt! Ai biết, mới vừa chạy tới trước mặt chuẩn bị hạ đao, con vịt lại ngã oạch một phát xuống đất không dậy nữa! ĐM cư nhiên lại thành vịt chết?! Đm không phải là cúm gia cầm ấy chứ! Hở? Hình như...... Còn chưa có tắt thở? Ừm, vậy để theo dõi cái đã...... Ta thu hồi đao, sau đó ngạc nhiên nhìn đến, con vịt thế nhưng đã bị con gà tha đi rồi.