Sáng sớm hôm nay, trong một tiểu khu thành B, ba đồng chí IT mất mác giống như bị cả thế giới ruồng bỏ hiếm có tụ lại một chỗ cùng ăn cơm sáng. Mấy người đang thẫn thờ uể oải uống sữa đậu nành nhai bánh quẩy, thì ngay lúc đó, di động Quách Minh Viễn đặt trên bàn đột nhiên vang lên hai tiếng.
Quách Minh Viễn không để ý nhìn lướt qua, thấy một dãy số lạ, cũng không có nghĩ nhiều liền tiếp điện.
“Alo, sư huynh ạ? Hắc hắc, Thái Dương đây a!”
Trong nháy mắt nghe được giọng nói quen thuộc truyền ra từ di động, bánh quẩy vốn đang ngậm trong miệng Quách Minh Viễn lền rơi tõm vào trong bát sữa đậu, bắn tung lên mặt Lý Lập Bang đang ngồi đối diện.
Trương Gia tỉnh bơ rút tờ giấy ăn lau mặt cho Lý Lập Bang, sau đó cẩn thận quan sát vẻ mặt Quách Minh Viễn, mơ hồ đã muốn đoán được ra người đang gọi điện thoại này là ai.
“Thái Dương?! Em ở đâu vậy!” Quách Minh Viễn cau mày hỏi, thanh âm có chút vội vàng.
“Em a, em đang ở nhà a, sư huynh với mọi người vẫn khỏe chứ, hắc hắc em rất khỏe nha mọi người không cần lo lắng đâu, phỏng chừng tối ngày mốt sẽ lên xe lửa trở về......” Người bên đầu kia Điện thoại vẫn mang ngữ khí vô tâm vô phế, không chút ý thức được rằng bản thân đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì, mất tích lâu như vậy mà không thèm nói lấy một tiếng, có còn đem đám bằng hữu bọn họ để vào trong mắt nữa hay không!
Dù là con người tính tình dễ chịu như Quách Minh Viễn, cũng nhịn không được mà nổi gân xanh đầy thái dương. Anh liếc nhìn Trương Gia cùng Lý Lập Bang đang vươn cổ vểnh tai cố gắng tiếp cận để thám thính nội dung cuộc đối thoại, liền phi thường quan tâm đem điện thoại di động đặt lên bàn, mở loa ngoài, kế tiếp đó, thanh âm cười cợt của thằng nhóc đáng giận kia liền nhẹ nhàng phát ra ——
“Em ở đây hết thảy đều rất tốt, chính là rất nhớ mọi người, cả tháng nay đã không gặp rồi mà, hắc hắc...... ở bên nhà so với thành B thì lạnh hơn nhiều a, cứ luôn phải mặc áo lông......”
Lý Lập Bang lúc này cũng đã quay về chỗ ngồi, được lắm, bọn họ ở bên này thì lo lắng muốn chết, mà đương sự thì lại như không có chuyện gì chạy về nhà hưởng thanh phúc! Một tháng không gặp! Thằng ranh ấy vẫn còn biết là mình mất tăm cả tháng trời hả! Hiện tại cư nhiên còn dám đàm luận thời tiết cùng với bọn họ!
Rắc, Lý Lập Bang trầm mặt gắt gao nhìn chằm chằm di động của Quách Minh Viễn, hai mắt từ lúc ban đầu là sự lo lắng, sau là sự giải thoát cùng trấn an khi biết người không có chuyện gì, cuối cùng, giờ này khắc này đã biến thành...... ánh mắt muốn ăn thịt người.
Quả nhiên, chỉ nghe rắc một tiếng, một chiếc đũa trong tay Lý Lập Bang đã bị bẻ gãy.
Quách Minh Viễn không khỏi vì Thái Dương mà toát mồ hôi, nếu có thể, anh kỳ thật rất muốn nhắc nhở nó một câu, đừng có nói nữa, nhưng lại ngại di động đang để làm của chung, mà cái kẻ chẳng hề nhận ra tình trạng nguy hiểm kia vẫn thao thao bất tuyệt như cũ, khiến anh căn bản không chen nổi miệng vào.
“Đúng rồi sư huynh, có muốn em mang chút đặc sản gì từ nhà lên không a? Anh hỏi giùm Lý Lập Bang cùng Trương Gia một chút, xem có cái gì muốn ăn không......”
Quả nhiên, kẻ tham ăn vô luận đi đến chỗ nào, cũng đều không quên được sở trường bản thân. Bất quá cũng coi như thằng ranh này có lương tâm, còn biết nhớ thương bọn họ, Trương Gia nghe đến đó, sắc mặt có tốt hơn một chút so với lúc nãy, bất quá vẫn là hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Sư huynh? Sư huynh? Sao lại không nói gì thế?” Đối diện với sự trầm mặc hồi lâu bên đầu mic kia, Thái Dương rốt cục phát giác điều bất thường, liền hỏi.
Quách Minh Viễn nhìn hai người còn lại, phát hiện bọn họ đều không có ý nói chuyện, hơi hơi ho khan một tiếng vừa định trả lời, không ngờ Thái Dương bên kia đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên ——
“Á......”
Quách Minh Viễn, Trương Gia, Lý Lập Bang: “......??!!”
Chuyện gì vậy!?
Ba chú IT đều theo bản năng đem đầu dí gần đến trước di động, từng lỗ tai dựng đứng lên. Sau đó chợt nghe Thái Dương bên kia vang lên một trận sột soạt, giọng nói của một người khác cũng rất quen thuộc truyền tới ——
“Làm đau cậu hả? Thực xin lỗi.”
Giọng nam trong trẻo lạnh lùng, cư nhiên là Cố Văn Vũ!
Mấy người Quách Minh Viễn nhanh chóng trao đổi ánh mắt một chút, đều ôm tâm tư, kiềm chế cảm xúc tiếp tục bảo trì trầm mặc thông qua di động hóng hớt chuyện nhà người ta.
Âm thanh của Thái Dương lại vang lên, chính là lần này tựa hồ không có nói với mic, thanh âm có điểm nhỏ, nghe có chút lao lực:
“Ừm...... Không có việc gì...... Tớ không sao...... Bất quá góc độ cậu tìm rất tốt a...... không thì cứ mạnh thêm một chút......”
Rắc!
Lần này, một chiếc đũa trong tay Trương Gia cũng phải chịu vận rủi.
Bên kia Cố Văn Vũ nói câu nói gì bọn họ không có nghe rõ, nhưng Thái Dương lại giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì, kinh hô một tiếng: “A nguy rồi, tớ quên mất là vẫn đang cùng sư huynh gọi điện thoại!” Sau đó lại là loạt xoạt một trận động tĩnh, Thái Dương lại một lần nữa đem ống nghe tới gần bên miệng, thanh âm lớn hơn chút: “Sư huynh a, chuyện đó...... tối ngày mốt em đi xe lửa, trở về chúng ta gặp mặt nói sau a, đúng rồi, Cố Văn Vũ cũng ở chỗ em, hai người chúng em sẽ cùng, ừm...... Cứ như vậy đi, em dập máy đây, bye bye!”
Quách Minh Viễn thậm chí cũng chưa kịp đáp lại một tiếng, bên kia liền vội luống cuống cúp máy, giống như có tật giật mình.
Thế giới rốt cục yên tĩnh lại.
Nhưng ba đồng chí IT vẫn ngồi vây quanh bên bàn ăn, sáu con mắt cộng thêm một cặp kính vẫn nhìn chằm chằm di động trên mặt bàn.
Cũng không biết bao lâu, đột nhiên trong cùng một giây, ba người cực kỳ ăn ý cơ hồ đồng thời đứng dậy!
Quách Minh Viễn lập tức nhặt điện thoại, gọi công ty thay ba người xin nghỉ.
Lý Lập Bang nhanh chóng vọt vào phòng mở laptop lên mạng, dự tính đặt vé lịch bay gần nhất về thành XX.
Trương Gia đã có kinh nghiệm gói ghém một chút hành lý tất yếu, sau đó cầm chìa khóa xe Quách Minh Viễn ném cho kéo hành lý xuống lầu khởi động xe.
Mà ngay tại thời điểm ba đồng chí IT chuẩn bị cho chuyến hành trình bất ngờ này, Thái Dương đang đầy mặt áy náy nhìn Cố Văn Vũ bị mama nhà mình an bài giúp đỡ chuyển đồ đạc, vừa xoa xoa sau hông mới bị cạnh bàn va vào lúc nãy vừa nói: “Cố Văn Vũ thật sự là phiền cho cậu quá, mama tớ là cứ thích vần đồ đạc qua lại, từ đông bê sang tây từ nam kê sang bắc. Bình thường mama cùng papa hai người không di chuyển gì được, chỉ cần tớ về nhà một cái là không ngồi yên nổi, giờ lại còn tiện thể mang cậu ra làm tráng đinh. Cậu...... cậu đừng có để bụng a, chốc nữa tớ sẽ lại mời cậu ăn cơm!”
“Không sao cả.” Tháng mười một phương bắc đã bắt đầu phải mở lò sưởi, trong phòng bị hun đến nóng hầm hập, Cố Văn Vũ từ sáng sớm vật lộn với đủ loại tủ chạn hết nửa ngày, lúc này đã chảy ra một đầu mồ hôi, bất quá vẻ mặt của hắn vẫn y như vũ, lạnh như băng nhìn không ra suy nghĩ điều gì.
Thái Dương trong lòng vẫn áy náy, ân cần giúp đỡ bưng trà rót nước bên cạnh, lại còn vượt qua chướng ngại tâm lý nặng nề nghe theo lời mẹ sai phái đi vắt khăn lau mặt tiến tới lau mồ hôi cho Cố Văn Vũ.
Cố Văn Vũ tựa hồ nhận thấy Thái Dương không được tự nhiên, liền thực tự nhiên tiếp nhận khăn mặt tự mình lau, còn thản nhiên hỏi Thái Dương: “Còn đau không?”
“A? A...... Không đau không đau, không có việc gì!” Thái Dương biết Cố Văn Vũ vẫn còn lưu tâm đến chuyện cậu mới nãy bị bàn đυ.ng vào, vội vàng xua tay nói, “Thế mới nói chỗ này chật như vậy, kê cái bàn này vào thật sự là miễn cưỡng, góc độ hơi lệch một chút cũng không được!”
Đây chính là chân tướng của vấn đề góc độ mà Thái Dương lúc nãy nhắc tới trong điện thoại, song không biết nghe vào tai những người khác sẽ bị lệch lạc đến tận chốn nào......
Thái Dương đang ở bên này nói chuyện vơi Cố Văn Vũ, liền thấy mama đứng ở cửa nháy mắt ra hiệu với cậu. Thái Dương bất đắc dĩ tìm cớ đi ra, lại bị mama một phen kéo đến phòng bếp đóng cửa vặn hỏi.
“Con trai a......” Mẹ Thái Dương cười tủm tỉm lộ vẻ hiền lành khác thường.
Thái Dương nhìn bộ dáng mama như vậy, một thân mồ hôi lạnh lập tức toát ra.
“Cậu bạn của con a...... Cố Văn Vũ phải không......” Mẹ Thái Dương kéo tay Thái Dương xoa xoa, trên mặt tràn đầy ý cười.
“Mẹ, mẹ muốn làm gì thế......” Thái Dương bị mama dịu ngọt đến dựng tóc gáy, mơ hồ cảm thấy được mama đang có mưu đồ gây rối gì.
“Tiểu Cố ý...... Có bạn gái hay không a......” Mẹ Thái Dương quanh co nửa ngày, rốt cục cũng tiếp cận vấn đề chính.
Trong lòng Thái Dương trầm xuống, ấp úng nói: “Hình như...... Hình như là có á, bất quá nghe nói hình như đã chia tay rồi.”
Mẹ Thái Dương gật gật đầu: “Ừm, chia tay rồi thì tốt, chia tay rồi thì tốt......”
“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì......”
Mẹ Thái Dương rốt cục cũng ngừng vuốt tay Thái Dương, cốc một cái lên đầu cậu: “Ngốc thế! Thế mà cũng không hiểu à! Con xem a, tiểu Cố người ta bộ dáng tốt như vậy. Mấy ngày nay mẹ lén quan sát qua, thấy nhân phẩm tính tình thằng bé cũng không có gì phải xét nét. Đúng rồi, nghe nói cậu ta cũng là làm IT giống con hử, quả thực là tuấn tú lịch sự a! Hiện tại người ta lại không có bạn gái, con nói xem, sao có thể trơ mắt nhìn thằng bé tốt như vậy gả cho nhà khác làm con rể được chứ?”
Thái Dương nhìn mama mình, trợn mắt há hốc mồm, nhất thời cảm thấy mình như đã xuyên việt.
Đây đây đây...... Đây là ý tứ gì? Vì sao lại nói không thể trơ mắt nhìn cậu ta gả cho nhà khác làm con rể chứ?
Trời ạ mẹ à mẹ đến tột cùng suy nghĩ cái gì a a a a......
Mẹ Thái Dương nhìn thằng con đột nhiên ngơ ngẩn, lại không kiên nhẫn cốc thêm cho một cái, sẵng giọng: “Phát ngốc cái gì a! Vẫn còn chưa nghe hiểu lời mẹ nói a! Ngốc muốn chết à! Mẹ là nghĩ muốn đem tiểu Cố giới thiệu cho chị họ con. Con cùng nó là bằng hữu, giúp đỡ hảo hảo tìm hiểu một chút, hỏi một chút xem nó thích kiểu con gái thế nào, tranh thủ trước lúc hai đứa rời đi tìm cơ hội để cho nó cùng chị con gặp mặt một lần a!”
“Chị họ? A nguyên lai là...... Là chị họ a......” Ánh mắt Thái Dương né tránh lặp lại.
“Bằng không con nghĩ là ai!” Mẹ Thái Dương kỳ quái liếc xéo cậu, “Được rồi, nhiệm vụ này liền giao cho con, con phải ghi nhớ trong lòng, nhớ chưa hả?”
“Ưʍ.”
“Ưm cái gì! Thằng ngốc không có mắt này, đi đi, hỏi tiểu Cố thích ăn gì, buổi tối mẹ làm cho nó.”
Dặn dò chính sự xong, mẹ Thái Dương liền bắt đầu cảm thấy Thái Dương chướng mắt, trực tiếp đem người đuổi ra khỏi phòng bếp.
Khi Thái Dương quay lại trong phòng, nhìn thấy Cố Văn Vũ đã muốn đem đồ đạc chuyển qua hết vị trí mama đã chỉ định, hiện tại đang cầm chổi quét rác. Động tác hắn thành thạo lão luyện, nhìn cứ như dân lao động chính hiệu, đưa vài nhát đã quét sạch đống bụi bặm do chuyển dịch đồ đạc, lại cầm khăn lau, đang chuẩn bị đi lau bàn một chút, lúc này mới thấy Thái Dương đứng ở cửa.
Da mặt Thái Dương dù dày thế nào cũng không thể không biết xấu hổ để Cố Văn Vũ đi giặt khăn lau a, vội vàng ngăn lại ấn người lên giường, sau đó đoạt lấy khăn lau nói: “Cậu bận rộn cả sáng rồi, còn lại để cho tớ, cậu nghỉ một lát trước đi.”
“Không sao.” Cố Văn Vũ ngẩng đầu, nhìn người đứng trước mặt mình có chút ngượng ngùng, cảm thấy tâm tình phi thường tốt.
“Thế cũng không được, cậu cứ ngoan ngoãn ngồi đi, buổi tối muốn ăn gì nào?”
“Hử? Chẳng phải là cậu không biết nấu cơm à?”
“Đúng thế...... Nhưng mama tớ sẽ làm a, mama sẽ làm cho cậu ăn.”
“Không cần làm phiền dì, cậu muốn ăn cái gì, tôi sẽ làm cho.”
“Không được đâu! Cậu là khách a!” miệng Thái Dương tuy nói như vậy, nhưng nghĩ đến tài nấu nướng của Cố Văn Vũ, vẫn là nhịn không được nuốt nước miếng.
“Không sao.” Cố Văn Vũ vẫn là nói câu kia.
“Thực sự là không cần đâu...... Được rồi cậu chờ tớ chốc lát, đợi dọn xong chỗ này tớ cùng cậu ra ngoài đi dạo, tốt xấu cũng nên tỏ chút lòng của chủ nhà a.”
“Ừ, được.”
Sau đó Cố Văn Vũ liền thật sự thành thành thật thật ngồi ở trên giường chờ Thái Dương. Thái Dương không tập trung giặt khăn lau, lau bàn, thi thoảng lại quay đầu liếc mắt coi chừng văn vũ một cái, đột nhiên cảm thấy lời nói của mama rất có đạo lý, người tốt như vậy, nếu như làm con rể nhà người khác, thật đúng là đáng tiếc.
Chính là không biết hắn thích gì kiểu con gái thế nào? Làm bạn cùng phòng đã lâu như vậy, cũng chưa từng hỏi qua.
Câu chuyện nông trường Cao Kỳの26 Vịt con chẳng lẽ đã chết sao? Những con vật khác trong nông trường đều ra ngoài tìm gà con mất tích, cho nên cũng không ở đó. Gà con sợ hãi, lại tìm không thấy ai hỗ trợ, đành phải mỗi ngày canh giữ ở bên cạnh vịt con. Gà con thực thương tâm, nó thật sự sợ vịt con cứ như vậy mà chết đi. Chính là nó còn có thể uống nước, cho nên hẳn sẽ không có việc gì phải không...... Nhưng nó vì cái gì chính là không chịu mở mắt chứ? Gà con mỗi ngày đều cầu nguyện vịt con mau mau mở mắt ra, sau đó dùng miệng cho nó uống nước. Qua mấy ngày sau, vịt con thậm chí có thể ăn một ít tôm nhỏ, đều là gà con ngậm đút cho nó. Nhưng vịt con vẫn là không có mở mắt ra. Gà con không bỏ cuộc, ngày ngày dốc lòng chiếu cố vịt con. Vì rằng gà con vẫn không có phát hiện, kỳ thật, mỗi lần trong nháy mắt nó quay đi, vịt con đều mở mắt ra trộm liếc nó một cái, và ngay khi nó quay lại, thì liền nhanh chóng nhắm mắt.